LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Địa ngục tầng thứ 19 - Chương 7: TẦNG 7 ĐỊA NGỤC

57 lượt xem

Mưa vẫn rơi.

Chưa đến 7 giờ, Xuân Vũ đã dậy.

Tuy cuộc đối thoại đêm qua với ID bí hiểm đã khiến cô ngủ không ngon giấc, nhưng cô vẫn gắng để tỉnh táo. Sau 1 lúc soi gương chỉnh trang, cô lại mở tủ chọn một chiếc áo tương đối chững chạc, để mặc vào sẽ có sức hấp dẫn và chín chắn hơn. (oho áo có sức hấp dẫn là thía nào nhở )

Vì hôm nay cô đến công ty để xin việc.

Hôm qua đọc báo, thấy một công ty dịch vụ thông tin, chủ yếu hoạt động về tin nhắn và nhắn tin trúng thưởng, giới nhà nghề gọi là SP. Nếu được tuyển dụng, cô không chỉ có được thực tế 1 lần thành công mà còn hữu ích cho việc làm luận văn, và sau này cũng có được một chút quá trình công tác nữa. Cô đã chuẩn bị đầy đủ các tư liệu để đến dự phỏng vấn, và, vì phục vụ cho luận văn, cô cũng đã điều tra về nghiệp vụ tin nhắn SP, đây là những ưu thế của cô trong lần dự tuyển này.

Buổi sáng, cô hoàn tất mọi việc chuẩn bị, sau những ngày nặng nề kéo dài, hôm nay, lần đầu tiên cô lại có được chút tự tin. Dưới làn mưa lạnh lẽo mùa đông, cô giương ô bước ra khỏi cổng trường, đi vào ga tàu điện ngầm chạy đến trung tâm thành phố.

Câu chuyện tình yêu ly kỳ ở cái thôn hẻo lánh hồi nọ mà khu vực tàu điện ngầm lan truyền, lại khiến Xuân Vũ đang đứng ở thềm nhà ga cảm thấy gai gai lạnh. Cô ôm 1 xấp các tài liệu trước ngực, mắt không ngớt nhìn quanh bốn bề, hình như có thể nhìn thấy bóng u linh nọ đang du ngoạn ở nơi đây.

Xuân Vũ lên 1 chuyến tàu điện ngầm, chen giữa đám đông ồn ào, xung quanh luôn có những chiếc ô ướt nước mưa chạm vào người, cô chỉ còn biết chú ý né tránh giữ cho áo khỏi ướt. Cô đang đứng ở vị trí nhìn ra cửa sổ, ghế phía trước là 1 cô gái tóc nhuộm vàng đang ngồi mải mê bấm chiếc máy di động, các loại chuông tin nhắn rải rác vang lên khắp xung quanh.

Bỗng chiếc di động của Xuân Vũ cũng “tít tít”. Tàu đang chạy lắc la lắc lư, cô chật vật lấy chiếc di động ra. Cao Huyền nhắn tin cho cô:

“Chiều nay em có rỗi không?”

Tim Xuân Vũ đập nhanh, cô do dự 1 lúc, rồi bấm máy nhắn lại: “Rỗi.”

Khoảng 1 phút sau, Cao Huyền tiếp tục nhắn: “Ba giờ chiều, anh đến dưới sân ký túc xá của em, rồi sẽ nhắn tin cho em sau.”

Nhìn mẩu tin có phần “liều lĩnh” này, cô hơi dẩu môi. Nhưng đã đến ga đỗ, cô ra sức chen lách, kịp nhảy xuống sân trước khi tàu đóng cửa.

Xuân Vũ thở mạnh 1 hồi, chỉnh trang áo quần đầu tóc rồi bước ra khỏi ga. Địa điểm cần đến là tòa cao ốc văn phòng ở ngay đối diện nhà ga.

Cô thu cái ô lại, bước vào thang máy lên tầng 19 (eo lại tầng 19 – lời người post ), tìm đến công ty dịch vụ thông tin nọ. Nơi đây nhỏ bé hơn so với sự hình dung của cô, ở tiền sảnh chật chội có vài cô gái trạc tuổi Xuân Vũ đang ngồi, thì ra họ cũng đến dự phỏng vấn. Cô đã đến muộn, đành đứng ngoài cửa chờ tới lượt mình.

Thật không ngờ tình hình lại thế này. Họ là sinh viên đại học thì phải? Xuân Vũ nhớ đến mấy chị đã tốt nghiệp khóa trước, đến giờ vẫn chưa tìm được việc làm, cô thấy hơi hồi hộp.

Nhưng việc phỏng vấn diễn ra rất nhanh, mọi người liên tục vào căn phòng nhỏ rồi ra, phần lớn đều có vẻ thất vọng. Xuân Vũ lặng lẽ đứng chờ ngoài cửa, vài cô gái xức nước hoa quá nhiều đi qua khiến Xuân Vũ buộc phải che mũi.

Cuối cùng cũng tới lượt Xuân Vũ.

Cô vuốt lại mái tóc, hơi mỉm cười và bước vào phòng. Căn phòng nhỏ có cửa sổ khá thấp, có thể nhìn thấy cảnh ngoài kia với những hàng cây vút cao. Một nam giới trạc 30 tuổi đang ngồi bên chiếc bàn làm việc đối diện cửa ra vào, anh ta mặc bộ âu phục phẳng lì, có nước da hơi ngăm ngăm, trông có vẻ như “kiều bào trở về làm ăn”.

Xuân Vũ vẫn hơi hồi hộp, cô vắt tắt tự giới thiệu, rồi đặt xấp tài liệu lên bàn. Anh ta không hề nhìn cô, chỉ hơi nhếch mép, nói: “Tôi là Nghiêm Minh Lượng, CEO của công ty, công ty chúng tôi…”

Anh ta bỗng nín bặt, vì bỗng ngẩng lên nhìn thấy Xuân Vũ. Ánh mắt anh ta dường như bất động, cứ nhìn chòng chọc vào mắt cô, ánh mắt này khiến cô thấy hơi sợ.

Minh Lượng lại cúi xuống, chẳng rõ đang nghĩ gì, rồi anh ta nói bằng một giọng nặng nề: “Cô có hiểu rõ vị trí mình định xin làm việc không?”

Xuân Vũ hết sức bình tĩnh trả lời: “Có ạ! Làm biên tập dịch vụ nhắn tin, hàng ngày tập hợp các tin nhắn và nạp vào máy của công ty.”

Anh ta lại từ từ ngẩng lên, lạnh lùng nói: “Cô có thể ra được rồi.”

Xuân Vũ không nói thêm gì nữa, cũng không đụng đến các tài liệu mang theo, cô lặng lẽ ra khỏi căn phòng.

Không khí xung quanh máy điều hòa trung tâm rất ngột ngạt, vẻ mặt Xuân Vũ không để lộ 1 chút bức xúc nào, cô cầm ô bước ra khỏi tòa cao ốc. Tay che ô, cô ngẩng nhìn bầu trời mây đen phủ khắp, những hạt mưa lộp bộp rơi trên chiếc ô, nghe như 1 bài ca buồn tẻ.

[phần 2]

Buổi chiều, Xuân Vũ chỉ ngồi trong phòng ký túc xá.

Trận mưa mùa đông rả rích mãi không ngớt, không khí ẩm lạnh lẽo trong phòng khiến cô thấy buốt thấu xương. Nhìn qua cửa kính, thấy dưới sân có nhiều nam sinh đang giương ô đưa các bạn nữ về, có lẽ là vì gần đây ký túc xá có người chết, khiến các nữ sinh càng thêm nhút nhát.

Sáng nay đi xin việc đã thất bại, khiến tâm trạng Xuân Vũ càng thêm bức xúc. Cô rời ô cửa sổ, đi đi lại lại trong phòng, cho đến khi tín hiệu tin nhắn di động vang lên. Tin nhắn của Cao Huyền: “Anh đang ở dưới sân, em ở tầng mấy?”

Xuân Vũ bỗng thấy hơi sợ hãi, cô chạy ra hành lang nhìn xuống, đúng thế: có bóng 1 nam giới cao dong dỏng đang giương ô đứng đó. Hành lang lúc này luôn có các bạn nữ qua lại. Cô bèn nhắn tin trả lời: “Anh đừng lên đây, em sẽ xuống ngay.”

Cô vội quay vào phòng chọn 1 chiếc áo khoác, đứng soi gương, rồi cầm ô rảo bước ra sân.

Xuân Vũ gặp Cao Huyền dưới sân, sắc mặt anh nặng nề, đôi mắt vốn đầy sức hút lúc này đượm vẻ u buồn. Cô chủ động nói: “Xin lỗi, vì nếu anh lên phòng, em sợ người ta sẽ xì xào này nọ.”

“Em bận tâm đến điều đó à?” Cao Huyền gượng cười rồi xua tay, nói: “Không sao. Nào, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”

Nếu là 1 cô gái khác, gặp “hoàng tử cưỡi ngựa trắng” là thầy Cao Huyền dưới làn mưa lắc rắc này chắc sẽ mừng đến phát run, nhưng Xuân Vũ thì chỉ bình thản hỏi: “Anh đến tìm em có việc gì ạ?”

“Tối qua anh phát hiện ra 1 điều rất quan trọng, liên quan đến chuyện địa ngục.”

Xuân Vũ phát hoảng khi nghe thấy 2 tiếng “địa ngục”, nhưng cô vẫn giữ được giọng nói bình tĩnh: “Anh đã phát hiện ra điều gì?”

“Quán cà phê Địa ngục…” Cao Huyền đờ đẫn nói. “Trong trò chơi địa ngục, có 1 nơi đối thoại tin nhắn gọi là ‘Quán cà phê Địa ngục’, em đã gặp chưa?”

Lúc này họ đã đi trên con đường có bóng cây che phủ, 2 bên đường là những cây ngọc lan xum xuê, nước mưa rơi trên mặt đất ẩm ướt, rất dễ đem lại cho người ta cảm giác lãng mạn. Bên đường có 1 cái đình nho nhỏ, đang vắng bóng người, họ rảo bước vào đó tránh mưa. Xuân Vũ thu cái ô lại, ngắm nhìn những hạt nước đang rỏ xuống từ mái hiên. Nghĩ về câu hỏi vừa rồi của Cao Huyền, cô thấy bồn chồn thấp thỏm, nhưng vẫn nói: “Vâng, em đã vào quán Cà phê địa ngục”.

Cao Huyền thở dài thất vọng. Ngay dáng vẻ anh ngẩng nhìn lên trời, trông cũng rất phong độ, các nữ sinh luôn trầm trồ là phải! Anh nói trịnh trọng: “Ở quán cà phê Địa ngục em có thấy rất nhiều nickname kỳ quái không?”

“Đúng, rất kỳ quái, nhất là…”

“Đừng nên nói chuyện với Mazolini!”

Cao Huyền bất ngờ ngắt lời cô bằng một câu mơ hồ. Xuân Vũ thấy mình như cô học trò mắc lỗi bị thầy giáo nhắc nhở, cô căng thẳng cúi đầu im lặng.

Anh tiếp tục nói, giọng chắc nịch: “Nghe rõ chưa? Tuyệt đối tuyệt đối không bắt chuyện với nickname Mazolini, kẻo em sẽ gặp phải những chuyện rất đáng sợ, hắn sẽ dẫn lữ khách địa ngục như em vào lối rẽ cực kỳ nguy hiểm.”

“Lối rẽ?”

Tim Xuân Vũ đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô cố giữ cho mình đừng run lên.

Cao Huyền dường như đang nghiêm khắc nhắc nhở 1 cô học trò, anh lớn tiếng: “Điểm tận cùng của lối rẽ, là GAME OVER!”

Lại là GAME OVER! Đêm qua Mazolini cũng nhắc đến từ này.

Xuân Vũ dường như không thể gan lì nổi nữa, mưa vẫn đang rơi, đầu óc cô có phần rối loạn, cô lắp bắp: “Tại sao anh lại biết?”

“Cả đêm qua anh ở quán cà phê Địa ngục, đã phát hiện ra rất nhiều chuyện trước đây không biết, nó đáng sợ khác xa mọi tưởng tượng của em.”

Xuân Vũ lùi lại mấy bước, cô không thể tiếp tục giấu anh, cô cúi đầu nói: “Xin lỗi, nửa đêm qua em đã đối thoại với Mazolini.”

Vẻ mặt Cao Huyền bỗng đờ ra, anh lắc đầu như không thể tin. Sau 1 hồi lâu mới nói: “Muộn quá rồi… không kịp nữa rồi…”

Giọng anh tuyệt vọng, giống như sớm tuyên án tử hình Xuân Vũ, khiến cô bất chợt như bị rơi xuống vực sâu không đáy. Cô kinh ngạc hỏi: “Anh nói là… em chấm hết?”

“Không. Ý anh không phải là thế.”

Hình như cảm thấy mình đã lỡ lời, Cao Huyền vội “chữa cháy” ngay, nhưng Xuân Vũ lại hỏi thẳng luôn: “Ý anh là, nếu đối thoại với Mazolini, thì sẽ GAME OVER như Thanh U chứ gì?”

“Anh không biết. Nhưng anh cho rằng đằng sau nickname ấy rất có thể là 1 u linh.”

“U linh? Một hồn ma đến từ địa ngục? Nhưng tại sao lại gọi là Mazolini? Đó là tên 1 họa sĩ người Ý cơ mà?”

“Anh cũng không hiểu nổi. Mazolini đã chết cách đây gần trăm năm, trong lịch sử mỹ thuật, ông ta là 1 danh họa nổi tiếng về vẽ địa ngục…”

“Nhưng chẳng lẽ trò chơi địa ngục lại có liên quan đến Mazolini đã chết cách đây trăm năm?”

Không khí ở đây giá lạnh và ẩm ướt. Cao Huyền hơi do dự rồi gật đầu: “Chắc là có liên quan, nếu không đã chẳng có nhiều ngẫu nhiên như thế. Lâu nay, cứ đến khuya anh lại vào địa ngục, anh muốn nghiên cứu cái trò chơi địa ngục này xem xem điều kinh khủng của nó là ở đâu, những bí mật đáng sợ đằng sau nó là gì?”

“Anh đã nghiên cứu ra chưa?”

“Hiện giờ thì chưa, nhưng anh tin rằng sẽ mau chóng tìm ra kết quả. Em cần phải nhẫn nại, nếu không làm nổi thì đừng để ý đến các tin nhắn làm gì nữa.”

Xuân Vũ cảm thấy ấm lòng, cô gật đầu: “Em hiểu ý anh rồi, em sẽ cố gắng.”

Hai người đứng trong cái đình, xung quanh là tiếng mưa rơi não nề, họ cùng im lặng. Cao Huyền chợt hỏi: “Nickname của em trong trò chơi là gì?”

Xuân Vũ khẽ nói: “Tiểu Chi.”

“Tiểu Chi?” Cao Huyền mỉm cười. “Anh đã từng nghe câu chuyện về cô gái này.”

“Cái tên Tiểu Chi có 1 ý nghĩa đặc biệt đối với em.”

Nhưng Cao Huyền không hỏi tiếp, anh chỉ cười cười với ngụ ý sâu xa. “Xin lỗi, anh đã làm em tốn nhiều thì giờ. Để anh tiễn em về.”

Họ giương ô, bước trở lại con đường giữa những hàng cây, về đến ký túc xá của Xuân Vũ.

Cô chỉ im lặng rồi chạy thẳng lên phòng mình. Cao Huyền đứng trong mưa, rồi anh rảo bước ra về trong những ánh mắt của các nữ sinh đang nhìn theo.

[phần 3]

Mưa đêm đã ngớt.

Diệp Tiêu ngồi trước máy tính, anh đang mở mục Google tra cứu những từ mấu chốt liên quan đến “địa ngục”.

Hôm nay anh đã đến trường đại học ấy điều tra, thì ra là, trong vòng 1 tháng qua có hai nữ sinh năm thứ 4 tự tử, Tố Lan là 1 trong 2 cô; và còn 1 nữ sinh phải đưa vào viện tâm thần. Điều trùng hợp là cả 3 đều cùng ở một khu ký túc xá, Thanh U đã chết và Văn Nhã bị tâm thần thì lại là bạn cùng phòng, hai cô này ở sát vách với Tố Lan.

Những phát hiện này khiến Diệp Tiêu kinh ngạc, anh nhớ đến Xuân Vũ mà anh gặp ở hiện trường hôm đó, chắc cô ta cũng là bạn học của 3 cô này. Và, cô Thanh U chết một cách rất kỳ lạ, cắn lưỡi tự tử, thật không sao tưởng tượng nổi. Điều này có thể có mối liên quan nào đó đến cái chết của Tố Lan.

Hai cái chết đều đã được kết luận là tự sát, nếu cảnh sát lại đi điều tra thì rất không thực tế. Giờ đây Diệp Tiêu chỉ có thể làm như trước kia phát hiện ra những điều bí ẩn, tức là dùng thời gian ngoài giờ để tự điều tra. Nhưng lại chỉ có manh mối duy nhất là 1 mẩu tin nhắn bí hiểm, điều tra ra chủ nhân thật sự của số máy này là điều rất khó khăn.

Nếu muốn tiếp tục điều tra, thì chỉ còn 1 cách là vào “địa ngục”.

“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con?”, Diệp Tiêu đã mấy lần tự nhắc nhở mình câu này. Ngoài kia mưa vẫn tí tách, anh cố tập trung tinh thần cho tỉnh táo. Anh cầm máy di động soạn 1 tin nhắn “741111=HELL?”

Rồi anh gửi tin nhắn này cho số máy xxxxx741111.

Cũng như lần trước anh dùng di động của Tố Lan, chỉ vài giây sau anh đã nhận được tin của đối phương:

“Bạn có biết địa ngục tầng thứ 19 là gì không?”

Diệp Tiêu đã chuẩn bị tâm lý, anh bèn gửi tin đáp: “Bạn có biết không?”

Đối phương nhanh chóng trả lời: “Hoan nghênh bạn đã đến địa ngục.”

Diệp Tiêu chưa kịp phản ứng gì thì 1 tin nữa lại đến: “Nickname của bạn là gì?”

Lần này thì anh trở tay không kịp. Nickname? Trò chơi này có thật hay sao? Anh nghĩ, lẽ nào mình lại sợ trò chơi? Anh bèn tặc lưỡi nhập luôn tên thật của mình – Diệp Tiêu.

Gửi nickname Diệp Tiêu đi rồi, anh nhận được ngay tin nhắn trả lời:

“Bạn đã vào tầng 1 địa ngục, hãy lựa chọn: 1.Lâu đài Dracula; 2. Chùa Lan Nhược; 3. Khách sạn Jamaica; 4. Quán trọ U linh; 5. Phủ tiến sĩ thôn vắng.”

Đa số những địa danh kỳ cục này anh đã nghe nói, nhất là cái tên “Phủ tiến sĩ thôn vắng”. Nhưng sau khi do dự mãi, anh chọn “2. Chùa Lan Nhược”.

Anh biết, đó là nơi nảy sinh câu chuyện tình yêu trong truyện Nhiếp Tiểu Sảnh – Liêu trai chí dị. Thế rồi anh nhận được tin nhắn hướng dẫn anh bước vào “chùa Lan Nhược”.

Tiếp đó, thực hiện theo trình tự nói trong tin nhắn, Diệp Tiêu từng bước thâm nhập thế giới đầy rẫy u linh ma quỷ, nhìn thấy Nhiếp Tiểu Sảnh đáng kinh sợ hãi hùng…

Nửa đêm. Căn phòng ký túc xá nữ sinh.

Tín hiệu lại vang lên như 1 quy luật, một tin nhắn đập vào mắt Xuân Vũ:

“Bạn đã vào tầng 7 địa ngục, rời khỏi Nghĩa địa của các con vật cưng, hãy lựa chọn: 1. Tiếng chuông ghê rợn lúc nửa đêm; 2. Chùa Lan Nhược; 3. Lâu đài Dracula; 4. Quán cà phê Địa ngục.”

Điểm khác với đêm qua là, trong tin này còn có “Tiếng chuông ghê rợn lúc nửa đêm” – bộ phim kinh dị Nhật bản! Cô thận trọng ấn số 1 trả lời.

Rất nhanh, cô nhận được ngay tin nhắn từ địa ngục, rời khu nghĩa địa các con vật cưng, cô lên 1 hòn đảo có nhiều núi lửa, trên đảo có 1 phụ nữ mang họ Yamamura, cô con gái xinh đẹp sống nội tâm tên là Yamamura Sadako.

Vậy là đêm nay ở địa ngục, Xuân Vũ trở thành Sadako, ráng chịu mọi bi thương và đau khổ của Sadako, ngồi dưới đáy giếng cầu khẩn được sống lại để trở về dương thế…

Vào lúc Sadako sắp sống lại, bỗng 1 hồi chuông điện thoại vang lên gấp gáp kéo Xuân Vũ ra khỏi địa ngục, trở về. Lúc này cô mới nhận ra rằng mình vẫn đang nằm trong chăn, màn hình di động vẫn đang sáng trong tay. Cô vội nghe điện thoại, nhưng không thấy đối phương nói gì, chỉ có tiếng thở khẽ khẽ, nghe mà sởn tóc gáy…

Cô bỗng nhớ đến câu chuyện “Tiếng chuông ghê rợn lúc nửa đêm”, hễ vừa xem xong cuốn băng hình đáng nguyền rủa ấy thì đều nhận được một cú phôn bí hiểm – cô không dám nghĩ tiếp, vội dập máy không nghe nữa.

Lúc này cô lại nhận được 1 tin nhắn:

“Bạn đã đi qua tầng 7 địa ngục, bước vào tầng 8.”

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư