LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Hoa bay trên biển - Chương 3: Chuyện xưa

112 lượt xem

Ngay từ khoảnh khắc hai người nhìn thấy nhau, một câu chuyện đẹp bắt đầu được kể từ đời này sang đời khác.

...

Tôi bí mật lặn lội lên kinh. Trên đường đi gặp vài người thân cũ. Họ có nói đôi chút về Hoàng Sa. Đúng như tôi lo sợ, chàng có qua lại với quan chức trong triều.

Dạo này trăng mờ, sao tỏ, gà gáy xao xác nửa đem, chỉ e có chuyện chẳng lành.

Tôi đi về phía chùa Dục Khánh nhưng không vào bên trong. Dừng lại rất lâu trước bụi dành dành to, hoa như đàn bướm trắng khe khẽ cười với lá. Nghe tiếng bước chân quen thuộc, tôi luống cuống vội núp phía sau cành lá rườm rà.

"Sao lần nào ta cũng gặp nhóc ở đây vậy?".

Tôi giật mình đưa mắt nhìn quanh. Ngoài Hoàng Sa còn có một cậu bé khác ngồi bó gối dưới gốc dành dành. À, thì ra, nhóc ngồi đó lâu rồi. Tôi chỉ chuyên tâm nghĩ đến chàng, chẳng để ý ai khác, không ngờ cậu bé này cũng đang nghĩ về người khác mà lơ đãng không biết sự có mặt của tôi. Cậu bé trông thật quen mắt.

"Con chờ người". Khuôn mặt cậu bé khá đẹp, giọng nói cất lên lại càng làm người ta dễ nhầm là một cô gái.

"Chẳng phải người đó đã nói mười lăm mới trở về sao? Vẫn còn hai ngày nữa".

"Nhưng con vẫn muốn chờ ở đây. Lỡ người ấy về sớm một chút, con sẽ không kịp đón. Ngốc nhỉ?". Cậu bé hồn nhiên nói.

Hoàng Sa xoa đầu bé. "Biết đâu vì con chờ ở đây, người ấy sẽ trở về sớm hơn một chút".

"Không thể nào". Cậu bé nghi ngờ.

"Con có biết câu chuyện về chàng trai nghèo cả gan đòi cưới tiểu thư trước cửa chùa không?". Hoàng Sa hỏi.

"Con có nghe kể, nhưng vẫn không hiểu chuyện đó có liên quan gì ạ?". Cậu bé thắc mắc.

"Đây là nơi lần đầu tiên chàng trai ấy gặp tiểu thư. Ngay từ lần đầu tiên hai người nhìn thấy nhau, một câu chuyện đẹp bắt đầu được kể từ đời này sang đời khác...".

Nhiều năm về trước, con cá kình cùng đám bạn lên đất liền dạo chơi. Gặp đúng dịp ông quan có cặp râu như ria cá trê mang cây mẫu đơn quý chơi hội hoa. Chàng ngứa mắt trước thói hách dịch của quan ông bèn nghĩ kế vặt trụi mấy bông hoa quý. Lão quan giận tím mặt, lệnh cho lính lệ tra xét kỹ từng người, quyết lóc xương, lọc da kẻ chơi đểu. Mọi người đều đã bị hỏi xong, đến lượt chàng.

"Từ nãy đến giờ, ngươi làm gì?".

"Tôi ngắm hoa". Cá kình đáp.

"Ai làm chứng cho ngươi?".

"Làm sao tôi biết được. Tôi chuyên tâm ngắm hoa, đâu biết được ai ngắm tôi". Cá kình chế giễu.

Vài tiếng bàn tán xôn xao. Quan "cá trê" điên tiết:

"A, láo, chính mày rồi?".

Anh chàng bình tĩnh trả lời:

"Thưa quan, tôi sai ở đâu? Tôi từ nơi xa đến, thấy lễ hội hoa nên đến ngắm, không lẽ đây là lễ hội người? Không nhìn người là có tội?".

Xung quanh rộ lên tiếng cười. Quan "cá trê" quát:

"Láo, chính mày rồi. Quân bay đâu đánh nó cho ông!".

Chuẩn bị ăn đòn, lại nghe giọng nói nhỏ nhẹ:

"Ồ, anh này là người tìm bông tai cho tôi đây mà".

Mọi người đều nhìn về hướng phát ra tiếng nói nên chàng cá kình cũng nhìn theo. Những đóa hoa dành dành trắng muốt cạnh đó như khoác lên nàng thứ ánh sáng dìu dịu. Dường như chàng mơ hồ cảm nhận được hương hoa nhàn nhạt. Ông "cá trê" lập tức dịu giọng:

"Tiểu thư Ngọc Diệp cũng đến đây ạ?".

"Vâng, tôi đi chùa ngang qua đây, không may rơi bông tai, may có anh đây tìm giúp, chưa kịp có lễ cảm ơn đã thấy lính lệ mang người đi rồi".

Ông quan "cá trê" lập tức gõ cán quạt lên đầu tên lính lệ thân cận, không quên trách mắng hắn vì bắt nhầm người.

Khi chỉ còn hai người, tiểu thư thở dài:

"Thật đáng tiếc!".

Con cá kình nhìn thấy những cánh hoa mẫu đơn tan tác rải trên mặt đất, cảm thấy hơi áy áy.

"Sao anh không vặt luôn rễ của nó. Có như vậy mới không còn người khổ vì nó".

Sau này, chàng mới biết, mẫu đơn trong nhà quan cá trê quý vì luôn mang sắc đỏ đậm hơn bất kỳ loài hoa nào khác. Tất cả đều có nguyên do. Mỗi lần đến mùa hoa, lão quan lại bắt con nợ nhỏ máu tưới cho nụ mới cho khất tiếp đến mùa sau.

Cá kình theo chân tiểu thư vào chùa Dục Khánh. Thấy nàng thành tâm khấn vái, cá kình cũng làm theo. Dập đầu ba lần, trước bàn Phật, chàng nói to:

"Con lạy trời, lạy phật phù hộ cho vợ chồng con, Ngọc Diệp, Hoàng Sa trọn đời bình an".

Mọi người, cả tiểu thư đều bị lời khấn của chàng dọa cho giật mình. Nàng cau mày nói: "Trước Phật không được hỗn láo".

Cá kình lập tức tiếp thu, phủ phục trước bàn Phật, thành tâm tuyên thệ: "Trời Phật chứng giám, Hoàng Sa con cả đời nguyện chỉ lấy mình Ngọc Diệp tiểu thư làm vợ. Nếu sai lời, sét đánh chết".

Mọi người đều cười chàng đũa mốc đòi chòi mâm son. Ngọc Diệp là tiểu thư duy nhất của thầy đồ Giáo nổi tiếng nghiêm khắc. Học trò của ông đã có nhiều người ra làm quan, gia đình ông cũng có người làm quan to trong triều. Cá kình bướng bỉnh đến hỏi cưới. Thầy đồ nói:

"Ta không gả con gái xa".

"Bẩm thầy, con xin ở rể".

"Ta không gả con gái cho người không biết chữ".

"Bẩm thầy, con đang học chữ".

"Con gái ta không thể ở già chờ cậu được".

"Bẩm thầy, con cũng không muốn vậy".

"Được, sang năm Ngọc Diệp tròn mười sáu, cậu vẫn chưa viết được câu đối nào thì ta gả con gái ta cho người khác đấy".

Từ đó, cá kình bỏ biển lên đất liền học chữ. Ngày tiểu thư tròn mười sáu tuổi, chàng cũng đã biết viết câu đối. Chàng thức cả đêm để họa những nét chữ cứng cáp trên vuông giấy đỏ. Chàng vừa cười, vừa khóc mà hỏi:

"Mời thầy xem, câu đối này con đã nghĩ từ rất lâu rồi".

Thầy đồ Giáo vỗ vai anh, rưng rưng nước mắt: "Câu đối hay lắm, hay lắm".

Chỉ tiếc là...

"Cúc Tần? Cúc Tần?". Tiếng ai gọi làm đứt quãng câu chuyện xưa.

"A, cậu ấy về thật rồi". Cậu bé ngồi cạnh Hoàng Sa reo lên.

Hoàng Sa cười như điều đó là hiển nhiên, như thể bụi dành dành này luôn chúc phúc cho mọi lời hẹn ước.

Cậu bé nói với Hoàng Sa trong khi chạy vội theo hướng chùa Dục Khánh:

"Chuyện hay lắm, hôm sau thầy lại kể tiếp cho con nhé?".

Hoàng Sa mỉm cười: "Có lẽ là không kịp rồi". Lời anh nói cùng cơn gió chiều mải miết đuổi qua tai tôi thành nỗi bất an mãnh liệt.

Hoàng Sa lại nói tiếp: "Cậu bé đó là con gái. Lần đầu tiên gặp, ta đã biết con bé đóng giả trai. Trông nó thật giống nàng".

Ừ, thảo nào trông quen mắt đến vậy. Tôi giật mình, không lẽ Hoàng Sa đã phát hiện ra, đã thấy chàng vội vàng rời đi. Dường như chàng không bỏ được thói quen chia sẻ mọi điều thú vị phát hiện được cho tôi, dù chúng tôi có bên cạnh nhau hay không. Tôi ẩn mình trong màn đêm, cố bước nhè nhẹ theo chân anh đến một nơi bí mật. Có khoảng hơn hai mươi người bên trong, tôi chỉ dám đứng bên ngoài nghe ngóng. Ngọn đuốc cháy rần rật, hắt lên hòn núi giả những hình thù dữ tợn.

"Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng. Ta lên ngôi, các ngươi đều trở thành quan lớn". Giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy quyền vang lên, bỗng chốc thổi bùng nhiệt huyết của những người còn lại.

Tôi lạnh người, cả đời này, tôi chẳng mong bất kỳ người thân nào của mình dính vào quan trường nữa. Tôi nghe âm thanh của Hoàng Sa giữa tiếng hò reo:

"Tôi không cầu địa vị, chỉ xin vương để chính tay tôi giết chết ả".

Tôi chết lặng, Hoàng Sa của tôi sao có thể giết người? Nợ máu phải trả bằng máu. Tôi không tin vào điều đó. Tội ác dù được che đậy bởi bất kỳ lời lẽ hoa mỹ nào thì cũng đều gây ra bi kịch.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư