NĂM THÁNG CÒN DÀI, CÓ ANH KHÔNG HOANG MANG - Chương 29

94 lượt xem

“Tôi không sao.” Toàn thân Vân Khuynh có chút tê cứng, không sợ, là giả.

Cô xém chút rơi vào địa ngục vĩnh viễn không nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Cũng may, Hoắc Nhất Hàng đã đến, đưa tay ra, kéo cô trở về.

Do dầm mưa mà đến, quần áo trên người anh ướt nhẹp, bàn tay đang nắm lấy tay cô, vẫn còn lạnh như băng.

Nhưng lồng ngực anh rất ấm áp, tim đập thình thịch thình thịch, có lực nhưng ổn định.

Cô đột nhiên có cảm giác xúc động đến phát khóc.

Từ nhỏ đến lớn, dù chịu bất kỳ uất ức gì, cô đều chỉ có thể nuốt nước mắt chảy ngược vào trong.

Nhưng khi thấy Hoắc Nhất Hàng đến kịp lúc, khiến cô bỗng cảm giác như cuối cùng cũng có một thứ cảm giác được dựa dẫm.

Cô hít một hơi mạnh, rồi thử ôm chầm vào eo của Hoắc Nhất Hàng.

Cảm giác được Vân Khuynh đang muốn dựa vào anh, Hoắc Nhất Hàng thu cánh tay phải của mình lại, còn bàn tay trái, đập nhẹ vào lưng của Vân Khuynh, nói nhẹ bên tai cô: “Ừm, không sao rồi, không sao rồi…”

Khóe miệng anh bỗng móc lên tạo thành một nụ cười nhẹ, dịu dàng và ấm áp.

Khoảnh khắc này, anh dường như quên mất rằng sau khi anh nhận được tin nhắn của Vân Khuynh, đã liên tục vượt bao nhiêu cái đèn đỏ, còn cướp đi cây côn điện của cảnh sát giao thông mà tới đây…

Qua một lát, Vân Khuynh mới điều chỉnh lại cảm xúc của chính mình, có chút ái ngại đẩy Hoắc Nhất Hàng ra: “Xin lỗi, tôi…gây thêm phiền phức cho anh.”

Hoắc Nhất Hàng khẽ chau mày, nói: “Chuyện của người phụ nữ mình, không thể gọi là phiền, mà gọi là sự tín nhiệm!”

“Khuynh Khuynh, anh rất vui, khi gặp chuyện người em nghĩ đến đầu tiên lại là anh.”

Tín nhiệm?

Vân Khuynh lắc đầu: “Anh nghĩ tôi quá tốt rồi, nhưng thực ra, tôi đối với anh, cũng không có quá nhiều sự tín nhiệm, nghĩ tới anh, cầu cứu anh, chả qua là vì trên thế giới này, ngoài anh ra, đã không còn ai có thể giúp tôi rồi.”

Câu nói này, nghe sao mà chua xót.

Hoắc Nhất Hàng lại ôm chặt lấy Vân Khuynh hơn: “Không sao, sau này em có anh, là đủ rồi!”

Vân Khuynh cười đau khổ, cho dù không có anh, co chả phải cũng cắn răng chịu đựng mà sống tiếp hay sao?

“Anh đến một mình?” Cô ngước đầu lên hỏi: “ Tôi cũng không nói với anh ở đây có bao nhiêu người, sao trong tình huống này, anh lại đến một mình, không sợ bị tôi liên lụy sao?”

Cô không biết thân thủ của Hoắc Nhất Hàng tốt đến vậy, nhưng dù tốt hơn nữa, nếu mấy người khác không bị cô lừa đi chỗ khác, anh một mình đấu với năm người cũng có nhiều áp lực?

“Không phải anh đến một mình,” Hoắc Nhất Hàng đáp: “Họ đến trễ xíu,” ngập ngừng một lát, anh lại nói: “Thêm mấy phút nữa, cảnh sát giao thông sẽ qua đây tìm anh, anh cướp cây côn điện của một cảnh sát!”

Lời nói của Hoắc Nhất Hàng quá nhẹ nhàng, nhưng Vân Khuynh nghe xong lại có chút lo lắng.

Nhưng việc đã đến nước này, cũng không lo được nhiều vậy.

Cô nghĩ đi nghĩ lại, vặn nắm đấm, giống như đã quyết tâm làm gì đó, nói với Hoắc Nhất Hàng: “Anh..theo tôi qua đây lát.”

Vân Khuynh đến bên bài vị của Lão Phu Nhân trước, quỳ xuống.

Hoắc Nhất Hàng có chút hoài nghi, nhưng vẫn đi theo qua đó.

Vân Khuynh quỳ ba lạy trước, mới đứng thẳng nửa người lên, nói: “Bà nội, con biết bà chết không nhắm mắt, không chỉ vì người tức giận tên hung thủ giết người chưa nhận được hình phạt thích đáng, mà còn do người không yên tâm về con!

Bà trước đó đã biết việc Lục Gia lừa chuyện kết hôn, bà nhất định lo lắng con sẽ chịu uất ức, nhưng bà thấy đó, việc hôm nay tệ đến vậy, con vẫn khỏe mạnh đó thôi, phải không? Con sẽ nhanh chóng ly hôn với Lục Văn Bân, con cũng đã tìm được người đàn ông nguyện ý giúp con, nguyện cưới con!”

Đang nói, Vân Khuynh quay đầu nhìn Hoắc Nhất Hàng: “Người xem, chính là anh ta!”

Hoắc Nhất Hàng nghĩ một hồi, quỳ xuống, từ nhỏ đến lớn, ngoài quỳ trước mặt ba mẹ mình, anh chưa từng quỳ trước một ai, nhưng người chết là quý nhất, trưởng bối càng đáng quý, với lại Vân Khuynh đang giới thiệu anh với Lão Phu Nhân.

“Bà, anh ta tên Hoắc Nhất Hàng, vì có thù với Lục Gia, cho nên sẽ không hợp tác với đám ô hợp kia, đối với con….cũng tốt, hãy để anh ta làm cháu rể của người, bà thấy sao?”

Hoắc Nhất Hàng nói: “Vân Lão Phu Nhân, bà là nội của Vân Khuynh, sau này cũng chính là nội của con, thù của người, con và Khuynh Khuynh sẽ cùng giúp người báo thù, con cũng sẽ đối tốt với Khuynh Khuynh, Khuynh Khuynh là một phụ nữ đặc biệt, là một viên minh châu quý giá, là Lục Văn Bân có mắt không tròng, nhưng con sẽ không phụ cô ấy, con thật lòng yêu thích cô ấy, muốn cưới cô ấy, xin người an lòng ra đi nhé…”

Khẩu khí của Hoắc Nhất Hàng nghiêm túc mà chân thành.

Trái tim của Vân Khuynh lại dậy sóng.

Anh nói…thích …cô?
 
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo