MUA VỢ (BẮT LẤY TÌNH YÊU: CÔ DÂU ĐẮT GIÁ CỦA TỔNG TÀI) - Chương 34: Nghĩa vụ của người vợ

104 lượt xem


Âu Dương Vân biết rõ lý do Nam Cung Phong gọi mình lên lầu chẳng qua là vì sợi dây chuyền mà cô đang đeo thôi, sự thật chứng minh suy đoán của cô là đúng. 

“Ai cho cô đeo sợi dây chuyền này?” Anh lạnh lùng chất vấn cô. 

“Không phải anh định tặng tôi sao?” 

Hừ, anh cười lạnh: “Cái tật tự cho mình đúng quả là càng ngày càng nặng nhỉ. Dựa vào đâu mà cô cho rằng tôi muốn tặng cô sợi dây chuyền này?” 

“Dựa vào trực giác.” 

“Chẳng lẽ cô không biết trực giác của cô cũng tệ như con người cô vậy?” 

“Nếu sợi dây chuyền này không phải anh muốn tặng tôi thì anh định tặng cho ai?” 

Nam Cung Phong lạnh lùng trả lời: “Tôi tặng ai liên quan gì tới cô, dù sao cũng không phải tặng cho cô. Lấy từ đâu thì bây giờ lập tức bỏ lại chỗ đó cho tôi!” 

Âu Dương Vân hậm hực tháo sợi dây chuyền xuống, ngoắc trên tay, chân bước tới cạnh thùng rác rồi hỏi anh: “Thật sự muốn tận tay tôi quẳng tâm ý của anh đi sao?” 

“Bớt tự cho là đúng đi. Tâm ý của tôi chưa bao giờ dành cho một người không có vị trí trong lòng tôi!” 

Nam Cung Phong giật lấy sợi dây chuyền trên tay cô, bước nhanh đến cửa sổ, vung tay ném nó ra ngoài cửa sổ. 

Sau đó, hai người cũng không nói thêm câu nào. Nam Cung Phong tức giận đạp cửa bỏ đi. Âu Dương Vân đứng trước cửa sổ, giương mắt nhìn xe của anh mất hút khỏi tầm nhìn. Sau đó xoay người chạy xuống lầu, đến bên bãi cỏ xanh mướt bên ngoài, cúi người tập trung tìm kiếm. 

Diện tích bãi cỏ rất rộng, cô tìm rất lâu, may là cuối cùng cũng tìm được sợi dây chuyền. Chỉ là lần này, cô không dám đeo lên cổ nữa mà cất nó vào ngăn kéo khóa kĩ. 

Lúc chạng vạng, Nam Cung Phong chưa về nhà. Cho tới giờ cơm tối, anh vẫn chưa trở về. Người kinh doanh không tránh được những buổi xã giao, Âu Dương Vân cũng không thấy lạ gì. 

Hơn mười giờ tối, cô vừa mới lên giường thì bỗng nhiên nghe thấy phòng ngủ kế bên có tiếng va chạm. Cô nghi hoặc mở cửa ló đầu ra xem xét, là Nam Cung Phong thế nào lại ngã ra trên đất. 

Cô vội vàng bước đến đỡ anh lên, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Nam Cung Phong, đôi mày thanh tú của Âu Dương Vân nhíu lại: “Sao anh uống nhiều rượu quá vậy?” 

Nam Cung Phong ghét bỏ hất tay cô ra: “Đừng đụng vào tôi!” 

Anh lảo đảo bước tới cạnh giường, xiêu xiêu vẹo vẹo thiếu chút nữa lại ngã nhào xuống. Âu Dương Vân tiến lên đỡ Nam Cung Phong theo bản năng, sau đó cô lại bị anh hất ra mà không chút cảm kích: “Cút ngay, cách xa tôi ra một chút!” 

Âu Dương Vân hơi tức giận, tức tối nói: “Tôi biết anh chán ghét tôi, nhưng chỉ cần tôi còn là vợ anh một ngày thì tôi phải tận nghĩa vụ của một người làm vợ.” 

“Nghĩa vụ của người vợ?” 

Nam Cung Phong nhếch miệng cười trào phúng: “Nghĩa vụ của người vợ là lừa gạt chồng mình để hẹn hò với người đàn ông khác?” 

“Tôi đã giải thích việc đó với anh rồi mà. Nó hoàn toàn không giống như anh nghĩ!” 

“A, phải rồi, cô đã giải thích rồi. Cái thằng Giang gì đó đã giúp đỡ cô, cô chỉ mời thằng đó ăn cơm để cảm ơn nó thôi…” 

“Phải, thật sự là vậy đó!” 

Âu Dương Vân cứ tưởng cuối cùng Nam Cung Phong cũng đã hiểu ra, nhưng không ngờ anh vốn không hiểu gì cả, chính xác hơn là anh không chịu hiểu chuyện này: “Nếu như cần giúp đỡ thì cô có thể tìm tôi mà. Tôi có tiền, có rất nhiều mối quan hệ, cô tìm tôi thì tôi sẽ giúp cô giải quyết, vì sao cô nhất định phải tìm thằng đàn ông khác?” 

“Lúc đó, anh đang đi công tác…” 

“Tôi không đi công tác thì cô sẽ tìm tôi sao? E là cô vẫn sẽ đi tìm thằng đàn ông khác thôi!” 

Âu Dương Vân bị Nam Cung Phong hỏi tới mức buồn bực, cô tiếp tục kiên nhẫn giải thích: “Tôi không tìm đến anh ta mà là do anh ta chủ động giúp tôi.” 

“Cô nói như vậy là muốn chứng minh cô rất được yêu thích bởi cánh đàn ông đấy hả? Cũng đúng thôi, có thể khiến tôi chọn cô ngay lần đầu tiên gặp mặt cũng thấy được cô lợi hại cỡ nào, có thể dễ dàng đùa bỡn đàn ông trong lòng bàn tay.” 

“Cứ phải sỉ nhục tôi như thế thì anh mới thấy lòng thoải mái sao?” 

“Đó là do cô nghĩ như vậy thôi, tôi chỉ phán xét dựa trên tính chất sự việc. Tuy tôi đã ly hôn sáu lần, nhưng cô chính là người kém nhất trong mấy cô vợ tôi từng cưới…” 

“Phải, tôi kém cỏi, tôi vô cùng yếu kém. Anh cứ chán ghét tôi cho nhiều vào, tôi không sao đâu!” 

“Kiểu phụ nữ hành vi phóng đãng như các người đương nhiên sẽ chẳng cảm thấy gì cả. Dù cho giẫm nát trái tim người khác thành mảnh vụn cũng không thấy sao cả. Đúng là chẳng thể biết được, hóa ra cũng là thứ hàng như nhau mà thôi!” 

Bốp… 

Âu Dương Vân không thể nhịn được nữa, giơ tay tát Nam Cung Phong một cái, mắt đỏ lên: “Anh sỉ nhục tôi thế nào cũng được, nhưng tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho việc anh sỉ nhục mẹ tôi. Mẹ tôi đúng là vũ nữ thật nhưng không phải là hàng hóa gì như anh nói!” 

Nam Cung Phong kinh ngạc nhìn Âu Dương Vân: “Cô dám đánh tôi?” 

“Một người đàn ông sống ba mươi năm trời chưa từng bị tát lấy một tai. Cái tát này chỉ để cho anh biết: con người đều bình đẳng như nhau. Anh đừng nghĩ rằng mình xuất thân cao quý thì linh hồn sạch sẽ hơn bao nhiêu. Ở trong mắt tôi, kẻ không biết tôn trọng người khác còn không bằng mấy “con vịt” trong hộp đêm!” 

Âu Dương Vân nói xong thì nhanh chóng bước trở về phòng mình, nhưng cô lại bị Nam Cung Phong cản đường: “Cô nói rõ ràng cho tôi, hộp đêm gì, vịt gì hả?” 

“Không phải anh không hiểu mà chỉ là đang giả bộ không hiểu. Nam Cung Phong, tôi cảm thấy rất khó hiểu, anh đã không yêu tôi vậy tại sao phải để ý tới việc tôi ở với ai làm gì? Chẳng lẽ anh từng bị phụ nữ phản bội?”
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo