LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

XUYÊN VIỆT CHI PHÁO HÔI NAM XỨNG - Chương 38: Giãy dụa

71 lượt xem

A Du, các em nói xong rồi sao?” Lam Nhược Phong đi tới hỏi.

Trang Du gật gật đầu, liếc mắt nhìn Diệp Thạch một cái, nói: “Nói xong rồi.

Diệp Thạch nhìn bóng dáng Lam Nhược Phong cùng Trang Du, gắt gao cắn chặt răng.

Trang Du vừa ly khai, lúc trước Diệp Thạch ở trước mặt Trang Du ngụy trang kiên cường lập tức sụp đổ, sắc mặt trở nên vô cùng u ám.

A Du, em cùng người nọ nói chuyện gì vậy?” Lam Nhược Phong hỏi.

Trang Du nhẹ hít một hơi, nói: “Em khuyên y lạc đường nên biết quay lại, không nên hãm sâu trong ảo cảnh không thuộc về y, thế nhưng, nhìn dáng vẻ của y tựa hồ không muốn để ý tới ý tốt của em.

Lam Nhược Phong nhún vai, nói: “A Du, em chính là rất thiện lương, trên đời này rất nhiều người đều không biết phân biệt lẽ phải, em vì tốt cho y, y nói không chừng còn nghĩ rằng em muốn hại y.

Em không quan tâm y có ý nghĩ gì, chỉ cầu không thẹn với lương tâm.” Trang Du thản nhiên nói.

Trần Đạt nhìn Diệp Thạch thất hồn lạc phách về phòng bếp, nhịn không được hỏi: “Thạch Đầu, con làm sao vậy? Bị bệnh sao?

Diệp Thạch sắc mặt quá kém, làm cho Trần Đạt nhịn không được lo lắng, Diệp Thạch luôn luôn kiên cường, nếu không phải xảy ra chuyện gì khó có thể tiếp thu, Diệp Thạch sẽ không đến mức như thế.

Người hầu kia của Mộ Thần thiếu gia nói gì đó với con sao?” Trần Đạt cau mày hỏi.

Diệp Thạch lắc lắc đầu, sắc mặt mệt mỏi nói: “Không có, hắn không nói gì.” Không phải hắn, vậy là ai?

Đây là cái gì?” Trần Đạt nhìn thực hạp trên tay Diệp Thạch hỏi.

Là điểm tâm Mộ Thần đưa tới.” Diệp Thạch nói.

Trần Đạt sửng sốt một chút, nói: “Mộ Thần thiếu gia thật có tâm.

Diệp Thạch cắn môi, có chút nản lòng nói: “Hắn có tâm? Nhưng mà, hắn vì cái gì có tâm như vậy?

Trần Đạt khó hiểu nhìn Diệp Thạch, “Thạch Đầu, con đang suy nghĩ gì vậy? Mộ Thần thiếu gia đối tốt với con, không tốt sao?

Diệp Thạch hít sâu một hơi, nói: “Tốt! Chỉ là quá tốt.

… …

Đồ vật đưa đến rồi sao?” Mộ Thần từ trong nhập định thanh tỉnh lại, hỏi Nhâm Tam.

Nhâm Tam gật đầu, nói: “Đã đưa đến.

Em ấy có nói cái gì không?” Mộ Thần nâng mắt hỏi.

Nhâm Tam gật đầu, chắp tay sau lưng, nói: “Diệp Thạch thiếu gia nói, kêu ngài không cần nóng vội, từ từ sẽ đến, đừng quá vất vả, dù sao… Dù sao… Ngài ngốc như vậy, kể cả mất ăn mất ngủ, cũng không nhất định có thể luyện ra được đan dược.

Mộ Thần: “” Thạch Đầu nhà hắn chính là không được tự nhiên như vậy, rõ ràng lo lắng cho hắn, lại không nói rõ.

… …

Vào đêm, Diệp Thạch ôm chăn, cắn góc chăn, sâu kín trong con ngươi có đạo lục quang.
 
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư