Tết này mình cưới nhau nhé - Chương 1: Người thợ sửa xe máy

133 lượt xem

Lâm vội vàng dựng chiếc xe ga đắt tiền vào trong quán rồi cuống quýt quay lại đỡ cô gái đang nhảy lò cò phía sau, mặt cô gái vẫn đang nhăn nhó vì đau đớn, miệng không ngừng quát:

- Anh là cái đồ vô ý thức nhất trên đời mà tôi lại vô phúc gặp phải, mắt để quên ở nhà hay sao mà lao vào tôi như thế, nếu tôi có làm sao thì anh bán nhà đi mà đền!

Lâm tái mặt vì sợ, tay run run cầm cái ghế nhựa trong quán rụt rè đặt xuống cho cô gái ngồi. Thấy đầu gối cô ta đã tím bầm, vết trầy xước có chỗ còn rớm máu, chàng lúng túng:

- Cô... có đau không?! Tôi...tôi xin lỗi, tôi chỉ vô tình làm cô ngã thôi, tôi thề là không có ý gì...

Cô gái đang xuýt xoa, nghe thấy Lâm hỏi bỗng hét lên tức tối:

- Để tôi làm cho chân anh bị thế này xem có đau không nhé! hỏi thế mà cũng hỏi được à, nhìn đây này...tím bầm lên rồi, làm sao tôi đi làm được bây giờ...Tôi mà bị làm sao thì anh phải nuôi tôi cả đời!

Theo thói quen, Lâm đặt bàn tay lên chân cô gái để kiểm tra vết thương, nhưng chưa kịp nói câu gì thì đã bị cô ta co chân đạp một phát vào ngực, quá bất ngờ nên chàng ngã ngửa ra đằng sau...

- Đồ vô duyên, định lợi dụng hả!

Có ý tốt với cô gái nhưng được đáp trả bằng cú đạp mạnh đau đớn, lại còn bị nghĩ là lợi dụng, chàng đứng dậy phủi quần áo, nhìn cô gái tỏ vẻ nghi ngờ:

- Sao kêu đau chân mà đạp khỏe thế, nhìn thì xinh xắn mà ghê gớm như ma!

Cô gái lại tiếp tục trợn mắt nhìn hằn học, rồi chỉ ngón tay về phía chiếc xe máy:

- Kiểm tra xem xe làm sao thì đền đi! Đừng có chạm vào người tôi!

Lâm lủi thủi không nói câu nào, cúi xuống ngắm nghía chiếc xe máy để kiểm tra xem có bị xước hay hỏng hóc gì không. Chàng đã ngoài 30 tuổi, sinh ra trong một gia đình bình thường, bố mẹ làm công nhân đã nghỉ hưu, không có điều kiện học hành như bạn bè nên khi tốt nghiệp phổ thông trung học, chàng quyết định học nghề sửa xe máy để kiếm sống, lăn lộn đi làm thuê cho các cửa hàng mấy năm, giờ tay nghề đã giỏi, cộng với số vốn tích góp được trong quá trình đi làm nên chàng mở được một cửa hàng sửa xe nhỏ. Chẳng hiểu đen đủi thế nào, sáng nay vừa mở cửa hàng như mọi khi, Lâm sang bên đường mua gói xôi về ăn, nào ngờ giữa đường lại va phải cô gái đanh đá kia...

- Tôi kiểm tra kỹ rồi, xe cô không làm sao đâu! Chỉ hơi bẩn một ít ở đầu xe do bị đổ xuống vũng nước, tiện tôi rửa luôn để đền cho cô!

Cô gái đang gọi điện cho ai đó cằn nhằn về sự cố này, nghe thấy Lâm nói vậy cô bỏ điện thoại xuống, chân bước thấp bước cao tiến về phía xe máy của mình:

- Đổ đến rầm một cái mà bảo không làm sao à! Kiểm tra kỹ lại xem, hay là sợ phải bắt đền nên nói thế.

Vừa nói cô gái vừa mở khóa xe, nổ máy, tay vặn ga lên xuống rồi cau mày:

- Đấy! tiếng máy nghe khác lắm, tôi thấy không êm như mọi khi đâu. Đằng nào tôi cũng xin nghỉ làm nửa ngày, anh ngồi kiểm tra cho kỹ, chừng nào xe tôi ngon lành thì tôi mới đi!

Lâm thở dài giải thích:

- Cái đó là do xe của cô lâu không thay dầu máy nên bị như vậy, có phải lỗi của tôi đâu!

Cô gái lại trợn tròn mắt:

- Nói thế mà nghe được à! Chắc chắn là do xe bị đổ nên mới thế, tôi không biết, anh muốn làm thế nào thì làm!

Lâm không biết giải thích thế nào, đành mở chiếc tủ kính, lấy một hộp dầu ra. Loay hoay cúi xuống chiếc xe máy, dùng cái Kìm mỏ bằng mở nút, lấy chiếc que thăm dầu để thử, biết là dầu đã lâu không được thay nhưng biết lỗi do mình nên cô gái kia bị ngã sưng hết chân nên chàng đành ngậm ngùi tháo cho dầu cũ chảy đầy cái ca nhựa rồi gọi:

- Cô gì ơi, cô nhìn xem đây này, dầu cũ của cô đen ngòm thế này, chắc phải lâu lắm không thay, đi xe thế này nhanh hỏng lắm!

Cô gái lại nhảy lò cò tới, nhìn vào cái ca nhựa chỉ thấy một màu đen giống màu nước cống. Biết mình đã nghi oan cho người kia, nhưng vẫn nói nước đôi:

- Có thể là trùng hợp thì sao, anh làm thế nào cho nó chạy tốt như cũ là được!

Lâm bật cười:

- Muốn như cũ thì tốt nhất là không phải làm gì! Con gái các cô, đi xe thì chỉ biết xe sạch hay bẩn, có mấy ai quan tâm bảo dưỡng đâu. Xích của cô cũng hơi trùng rồi đấy, nếu cô không bận đi ngay thì để tôi chỉnh luôn một thể!

Nghe Lâm nói vậy, cô gái bỗng tủm tỉm cười. Lúc này chân đã đỡ đau hơn, cô mới đứng im quan sát kỹ người thợ sửa xe máy. Cậu ta có nước da ngăm đen, bàn tay khỏe mạnh, khuôn mặt hiền lành khá đẹp trai và đặc biệt có đôi mắt rất sáng. Qua cách nói chuyện, cô cũng đoán được cậu ta là người hiền lành, thật thà!

- Cửa hàng sửa xe này của anh à! Mà anh tên là gì vậy...

Lâm ngẩng mặt lên nhìn xung quanh vì tưởng ai hỏi nhưng không có ai khác ngoài cô gái kia, chàng hơi ngạc nhiên khi thấy giọng điệu đanh đá lúc đầu dường như đã biến mất. Thay vào đó là một giọng nói nhẹ nhàng và có vẻ như chứa đựng một sự quan tâm nào đó, chàng trả lời:

- Cô hỏi tôi à?! Tôi tên Lâm, chỗ này tôi thuê để mở cửa hàng sửa xe máy, mới được hơn một năm thôi. Nhà tôi ở cuối con phố này, còn cô tên là gì?

Cô gái cũng thấy thái độ của mình lúc nãy có phần hơi quá đáng, cô tiến tới phía Lâm giọng nhẹ nhàng nhưng hơi ấp úng:

- Tôi...À, em là Vân Anh, chắc em ít tuổi hơn...

Đang định hỏi chuyện thì nàng thấy có mấy khách vào bơm xe, nhìn theo dáng người của Lâm, nàng thấy chiếc áo bảo hộ màu xanh đã bạc, đôi chỗ loang lổ những vết dầu mỡ, những giọt mồ hôi đã lấm tấm trên trán và hai bên thái dương. Đôi bàn tay Lâm đang cầm mấy đồng tiền lẻ của khách trả, chàng vuốt lại cho ngay ngắn rồi đút vào túi áo ngực. Cứ như vậy, Lâm hết đứng lên rồi lại ngồi xuống vì cứ một lúc lại có khách vào.

Lần đầu tiên Vân Anh chứng kiến và quan sát kỹ cuộc sống của người lao động tay chân, tự nhiên trong lòng bỗng dấy lên một chút gì đó thương cảm. Nàng vốn là tiểu thư con nhà giàu, từ nhỏ đến lớn chỉ biết ăn và học, ra trường thì cũng chả phải lo lắng gì đến công việc vì đã có bố mẹ đỡ đầu...

- Cô ăn sáng chưa...

Đang bâng khuâng nghĩ ngợi, Vân Anh hơi giật mình khi nghe tiếng hỏi của Lâm:

- Em?! sáng em ăn rồi. Hình như anh chưa ăn...

Lâm đứng dậy, đeo cái găng tay bằng cao su vào, rồi nhìn về phía nàng:

- Bây giờ cô ngồi vào trong bàn kia để tôi rửa xe, kẻo nước lại bắn vào người. Tưởng cô chưa ăn thì ăn tạm gói xôi tôi để trên bàn đó!

Cầm cái vòi nước trong tay, Lâm bỗng thấy trong lòng có chút gì đó vui vui, cảm giác khác hẳn mọi hôm. Vừa rửa xe, Lâm vừa liếc nhìn về phía Vân Anh. Nàng diện một chiếc váy màu hồng rất thời trang, mái tóc dài uốn xoăn để ngang bờ vai, khuôn mặt trái xoan xinh xắn đúng kiểu tiểu thư con nhà giàu nhưng lại toát ra một vẻ gì đó rất thông minh và cá tính. Lúc đầu chàng không có thiện cảm lắm vì thái độ đanh đá của nàng, nhưng sau một hồi nói chuyện chàng lại có cảm giác quý mến, một cảm giác thân thuộc như đã quen biết từ lâu...

- Nếu anh đói thì nghỉ tay ăn sáng đi, em cũng không vội đi đâu !
Nhìn gói xôi để trên bàn, cảm thấy áy náy vì thái độ ban nãy của mình, Vân Anh bảo Lâm một câu cho đỡ ngại. Không thấy tiếng trả lời, nàng quay lại, bất chợt thấy anh chàng sửa xe máy đang nhìn mình không chớp mắt, cái vòi nước cứ phun vào tủ đựng đồ nghề thay vì vào cái xe mà chàng không hay biết.

- Này! Anh bị làm sao thế, phun hết nước vào tủ rồi kìa...

Nghe Vân Anh quát lên, Lâm mới giật mình thả cái vòi nước xuống đất rồi hốt hoảng chạy đến lấy cái khăn lau những vệt nước trên cái tủ kính đựng la liệt các dụng cụ sửa xe của mình.

- Sợ người ta lấy cái gì hay sao mà nhìn kỹ thế !

Vân Anh vừa nói vừa cười khúc khích, càng làm cho Lâm ngại, chàng bối rối:

- Tôi chỉ nhìn...À xem chân cô có bị làm sao không thôi, cửa hàng của tôi thì có gì đâu mà lấy.

Biết Lâm ngại, Vân Anh không trêu nữa. Nàng lại ngồi im quan sát, trên cái bàn uống nước dành cho khách sửa xe có một bộ ấm chén tuy cũ nhưng lại được xếp ngay ngắn và rất sạch sẽ, bên cạnh có một chồng báo ngả màu vì đã quá lâu. Mọi thứ đều đơn giản nhưng lại gọn gàng, ngăn nắp...

- Xe của cô xong rồi đấy!

Lâm đặt chìa khóa xe lên bàn và ngồi xuống, lưỡng lự một lúc chàng lại kéo cái ghế ra xa phía Vân Anh, rồi thò tay vào túi lấy ra một cái khăn nhỏ lau mồ hôi...

- Anh sợ bị đạp giống lúc nãy à, tự nhiên kéo ghế sang đấy.

Nghe Vân Anh nói, Lâm hơi đỏ mặt, chàng lúng túng:

- Tôi... người tôi toàn mùi dầu mỡ...sợ tiểu thư như cô không quen...

Câu nói của Lâm làm Vân Anh cảm thấy day dứt, nàng thoáng thấy nét buồn pha lẫn sự tự ti trên khuôn mặt của Lâm. Nàng vội nói:

- Thì đó là do công việc ... Giống như người bán hàng ăn vậy, người cũng toàn mùi hành, mùi tỏi thôi mà. À, của em hết bao nhiêu tiền cho em gửi...

Lâm ngạc nhiên:

- Tiền bạc gì, cái này là tôi đền mà. Không phải trả tiền gì đâu, cô không sao là tôi yên tâm rồi...Lúc nãy thấy cô kêu đau chân, tôi cứ sợ là...

Vân Anh cười khúc khích:

- Sợ phải nuôi cả đời à! Yên tâm đi, nuôi em không tốn cơm đâu!
Đang nói, nàng chợt ngừng lại, đôi má ửng hồng ngại ngùng vì thấy mình đùa vô tư quá, kể cả những người đàn ông đồng nghiệp cùng cơ quan, hay với những người theo đuổi nàng thì cũng chẳng bao giờ được nàng nói những câu đùa như vậy. Với Lâm, nàng cũng có một cảm giác thân thuộc nào đó mà không thể giải thích được...

Tìm cách trả tiền nhưng Lâm vẫn dứt khoát từ chối. Vân Anh đứng dậy ra về, nàng cứ chần chừ mãi xem Lâm có xin số điện thoại của mình hay không, nhưng chẳng thấy Lâm nói gì. Nếu những gã đàn ông khác gặp nàng thì kiểu gì cũng tìm cách xin số điện thoại hoặc nick chat để liên lạc, đằng này chàng trai kia có vẻ nhút nhát và không làm như vậy. Chính điều đó đã làm cho nàng càng có thiện cảm hơn, đội chiếc mũ bảo hiểm lên đầu, nàng rút điện thoại ra và bảo:

- Số điện thoại của anh bao nhiêu để em lưu vào!

Lâm ấp úng:

- Cô lấy số của tôi làm gì! Cửa hàng của tôi ở đây, nếu xe có hỏng hóc gì thì cứ mang ra đây tôi sửa...

Vân Anh thoáng có chút xấu hổ trong lòng vì chưa gặp phải trường hợp nào như thế này, nhưng nhanh trí nàng vội nói:

- Anh hay nhỉ, xe hỏng thì làm sao mà mang ra đây được, anh cho số thì em gọi anh ra tận nơi để sửa. Cái đó coi như là trách nhiệm của anh cho đến khi chân em khỏi hẳn thì thôi.

Lâm đọc số điện thoại cho Vân Anh mà khuôn mặt không biết là buồn hay vui, như chợt nhớ ra Lâm chạy vội vào trong quán lấy thứ gì đó rồi bảo Vân Anh:

- Tôi quên mất, thay hộp dầu được hãng người ta khuyến mại cái móc chìa khóa, cô cầm lấy mà dùng!

Đang tức tối, nàng cũng phì cười vì thái độ thật thà của Lâm, cầm lấy cái móc chìa khóa cho vào túi xách, nàng phóng xe đi luôn trước ánh mắt ngơ ngác của anh chàng sửa xe.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
Gửi câu hỏi
×