LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Mùa hoa không bao giờ nở

63 lượt xem

Tôi nhớ như in ngày tôi mới gặp em, mười sáu đẹp nhất thuở thiếu thời. Em dọn đến đây cùng mẹ sau khi gia đình vỡ, ngay khi nhìn vào ánh mắt trong vắt lúc nào cũng ươn ướt đậm nỗi buồn, tôi như rơi vào hồ nước sâu mà bản thân không muốn vùng vẫy, xuôi tay để chìm vào đáy mắt của em. Mười tám tuổi tôi đã thương em, ba mươi tuổi, tôi vẫn thương em, vậy có phải lỗi do tôi hay không?

Em nương vào tôi như quy luật bù trừ. Em cần một người chở che sau những kí ức đau buồn của gia đình, cần có một người đứng ra vì em ăn một trận đòn bầm dập vì đại ca của trường chọc ghẹo đôi má hồng tôi thương ửng đỏ, cần có một người chạy như điên trong đêm tìm kiếm em khắp Sài Gòn đến mức đôi chân không kịp mang giày phồng rộp, suýt bật khóc khi thấy em ngồi ở một góc đường trầm mặc sau bao chuyện đau thương từ mái ấm của em mang đến. Em cần tôi đưa cánh tay cho em: "Về thôi." Còn tôi cần em, cũng chẳng hiểu lý do gì, nếu em khuất khỏi tầm mắt tôi, thì không thể nào tôi có thể yên tâm cho được. Nói ngắn gọn hơn, là tôi vô cùng thương em.

"Tại sao anh tốt với em?" Em vừa khóc, vừa hỏi tôi sau khi ba của em đến gây khó dễ cho mẹ "Sao phải tốt với em?"

"Tại vì..."

Chưa đợi tôi nói hết câu, em đã gục mặt vào lưng tôi khóc tức tưởi. Tôi im lặng đạp những vòng xe thật đều, lòng vương vấn câu trả lời " vì anh thương em" không thành lời.

Hai mươi tuổi, em có tình yêu đầu đời, dĩ nhiên không phải là tôi.

Một cậu trai từ phương xa đến Sài Gòn, em say đắm cậu ấy ngay nụ cười đầu tiên. Em hỏi tôi, con trai sẽ thế nào khi thương một người con gái. Tôi im lặng, chỉ vì không thể nói với em: " Sẽ giống như anh."

Công việc đưa đón em đi học mỗi ngày nhường lại cho một người con trai khác, lòng tôi trống vắng đến tột độ. Mới thấm thía mấy câu thơ:

"Yêu là chết ở trong lòng một ít

Vì mấy khi yêu mà có được tình yêu."

Tôi cố mường tượng ra nụ cười em mỗi khi gác nhỏ lạnh những cơn mưa, để an ủi mình rằng em hạnh phúc là tôi cũng hạnh phúc.

Em chia tay mối tình đầu, suy sụp, thân thể mỏng manh thêm phần gầy gò, còn tôi như đã trải qua bao gió mưa vùi dập trong lòng.

Em ngồi ở đó, tôi ngồi ở đây, hai đầu của ghế đá, mắt nhìn ra dòng sông rộng lớn, chỉ chờ em bật khóc, tôi nhích lại, ôm em vào lòng. Nhiều năm qua, tôi làm công việc này rất tốt, đứng sau những giọt nước mắt của em, làm người thu dọn nỗi đau của em rồi tự làm đau chính mình.

" Tại sao anh tốt với em?"

" Vì..."

Trên môi mấp máy câu nói thương em nhưng không thể nói được.

Có hai thứ không thể hiểu hết trong đời, thứ nhất là Sài Gòn bao nhiêu con hẻm, thứ hai là trái tim em bao nhiêu nỗi niềm.

Tôi không đếm được bao nhiêu lần em trong lòng tay tôi, khóc nức nở. Tôi không đếm được bao nhiêu lần vội vã chạy qua trường em, đưa vội cho em chiếc ô, sợ em ướt, sợ em lạnh, sợ em bệnh. Tôi cũng không nhớ bao nhiêu lần cùng em sóng sánh đi dưới nắng sớm, em tươi vui nghiêng mái tóc dài của mình vô tình rơi xuống bàn tay tôi, chảy qua kẽ tay sợi nhung mềm, vương vấn màu nâu trầm dìu dịu. Tôi cũng không đếm được, nhớ được bao lần đi sau lưng em, nhìn đôi vai em run lên, nhìn bóng dáng nhỏ bé của em bị những đau thương vùi dập, lồng ngực tôi còn đau gấp vạn lần nỗi đau em đang chịu, thấy một người vô cùng quan trọng với mình đang khóc, liệu bản thân có được bình yên?

Một ngày, một chàng hoàng tử đến ru đời công chúa của tôi chìm vào giấc mộng tươi vui...

Trước mắt tôi luôn là cô gái bé nhỏ, chỉ đưa tay là chạm vào bờ vai mỏng manh ấy, nhưng một bước chân để cùng sánh đôi với em, như một bước vạn dặm trùng mây...Còn tôi, như là kẻ ăn xin nghèo thiếu thốn tình yêu thương.

Em nói với tôi, anh ấy là người mà em chọn để nương gửi cả đời. Tôi chớp mắt, cay xè, mỉm cười chúc phúc cho em. Trước khi chúng tôi rời quán cà phê quen, tôi níu tay em lại, em nhẹ nép vào người tôi như một cành hoa sợ gió, đủ gần để tôi thì thầm:

"Em, khi anh say, anh sẽ nói những điều mà hai ta không hề muốn. Nếu lúc nào đó anh nói anh thương em, hãy từ chối anh ngay, thậm chí có thể cho anh một bạt tay tỉnh ngộ, xin em, đừng để anh sống trong sự nhớ thương em, đừng để anh cả đời phải mang mối quyến luyến với em, xin em đấy, có được không?"

Em mím môi, ánh mắt giết tôi mười năm qua lại ánh lên trong nắng cái ươn ướt mà khi em chỉ là cô bé mười sáu tuổi, tôi đã chết trong đó, mười năm sau, không chút thay đổi, lại đắm chìm vào, không lối thoát cho bản thân dù biết đó là sai trái.

Sài Gòn mùa này, có lắm những cơn mưa. Có cơn mưa nào tràn qua cửa một quán rượu nhỏ nằm cuối hẻm, tôi say khướt những nỗi niềm, nằm yên nghe tiếng mưa tràn xuống cửa kính mờ đục những hạt nhỏ chảy dài. Vùng dậy, chạy bật khỏi quán như một kẻ điên say cuồng loạn trong những nghĩ suy, tôi đã bấm chuông cửa nhà em hàng chục lần. Tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết, tỉnh táo ôm em vào lòng, cái ôm lạnh lẽo bởi mưa ướt át, cánh dù em che bay tung lên trời, cuốn theo những cơn gió. Mưa vẫn mưa lớn. Gió vẫn gió mạnh. Chúng tôi đứng dưới mưa một lúc thật lâu, một lúc để tôi thu hết can đảm mười năm qua, nói trong đau đớn và tuyệt vọng, cầu mong giọt mưa che đi giọt ấm nóng trên mi mắt:

"Anh thương em."

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư