Tình yêu - không có đúng hay sai

97 lượt xem

Vài tháng trước, anh và cô quen nhau trong một chương trình sự kiện. Lúc đó anh dưới vai trò là người hỗ trợ của chương trình, anh ở vị trí người chụp ảnh còn cô là học viên tới học. Anh – người con quê hương đất lúa Thái Bình, còn cô - mãi về sau anh mới biết cô quê ở Nghĩ Xuân - Hà Tĩnh – quê hương của đại thi hào Nguyễn Du.

Cũng như những chương trình khác, anh chụp ảnh bằng niềm đam mê, chẳng chút bận tâm gì nên có thể nói những bức ảnh của anh mang theo tâm hồn người chụp, khá tự nhiên và vô tư. Hai ngày sau sự kiện, anh đưa những bức hình của mình đã chụp lên mạng xã hội facebook nhằm để ai thấy ảnh mình thì vào nhận.

Thế rồi, cô xuất hiện từ lúc đó, cô vào cảm ơn bức hình còn anh bắt đầu nhận thấy sự hiện diện của cô. Hai người kết bạn từ đó, anh nhận ra cô chính là cô gái mà trong sự kiện anh đưa ống kính lên chụp thì cô ấy cúi gằm mặt xuống, câu nói duy nhất anh nói với cô ấy là "ngẩng mặt lên em, anh chụp hình chứ có ăn thịt mất đâu mà sợ".

Vài ngày trôi qua, thông qua những dòng tin nhắn trên facebook rồi những mẩu truyện ngắn cô đăng về cuộc đời và những gì cô gặp phải, ban đầu chỉ đơn giản là anh thấy cách cô viết còn lan man quá không đâu ra đâu, chẳng đầu chẳng cuối nên có ý góp ý. Nhưng rồi cũng qua những mẩu truyện đó cùng với cách cô nói chuyện, anh cảm nhận được sự mất mát, đau đớn cô từng trải qua cũng như nỗi buồn tủi trong lòng về gia đình, về người yêu cũ.

Anh vốn rất thương người nên chẳng thể làm ngơ, anh thấy cô cần anh giúp đỡ. Hàng ngày anh nhắn tin hỏi han tâm sự với cô, vừa là để hiểu hơn, vừa là để vơi đi cảm giác trong lòng mà cô đang giữ kín. Cũng chỉ nghĩ đơn giản thế thôi, giúp người cũng là tự giúp mình mà, chứ chẳng có gì nghĩ sâu xa.

Một thời gian sau, khi anh có ý định rủ đám bạn về nhà chơi và cũng vì lâu lâu không gặp nhau nên bọn anh tính tour phượt luôn 2 ngày. Anh thấy cô khá dễ thương nên có rủ đi cùng, sau những dòng thuyết phục của anh thì cô nhận lời. Gần tới ngày định, anh có nhiều việc và rồi đám bạn cũng thế nên kế hoạch của họ bị hủy. Mặc dù vậy, anh vẫn muốn cô ấy tới nhà chơi. Anh sợ cô ngại ngùng, sợ cô ko chịu, mặt khác chính anh cũng còn ngại vì chưa từng dẫn cô gái nào về nhà một mình cả. Nhưng duyên trời định, cô ấy cũng muốn tới và họ an ủi nhau để đi.

Ngày hôm đó trời mưa sấm chớp, anh lo ngại cô ấy đến mà chẳng đưa đi được đâu, lại 2 người ngồi nhìn nhau thì vô duyên và lãng phí chuyến đi lắm.

Cô bắt chuyến xe đêm từ Nghệ An ra Thái Bình. Đêm đó anh gần như không ngủ, nằm thao thức tới 3h sáng thì chẳng biết thiếp đi lúc nào sau đó. Hình như vừa ngủ được 1 lát thì chuông điện thoại reo, cô gọi và bảo đã đến nơi và thuê phòng nghỉ tạm rồi. Anh vừa mừng vừa lo, vừa hồi hộp vì cô ấy phận nữ nhi một mình nơi đất khách giữa đêm khuya. Tắt điện thoại, anh mới nhìn thấy có tin nhắn vài phút trước đó mà chắc do mệt nên ngủ không biết cô nhắn tin báo đã tới để cô phải lọ mọ đi tìm nơi trú chân.

Trời sáng, anh đi đón cô, nơi đó là quốc lộ cách nhà anh khoảng 6km. Vừa nhìn thấy nhau mà cứ như người yêu đi xa mới trở về, vui mừng khôn xiết.

Nói ra thì nhiều kỷ niệm quá, hai ngày ở Thái Bình mà anh chỉ đưa cô đi thăm quan được chùa Keo còn lại thì toàn ngồi ở nhà vì trời mưa. Tuy vậy họ vẫn vui, còn anh cảm thấy yêu thương cô nhiều hơn, anh không nghĩ anh còn coi cô là bạn nữa rồi, anh đã phải lòng yêu người ấy. Và anh cảm giác cô ấy cũng như thế.

Khi cô vừa lên xe để quay về nhà, cảm giác nhớ nhung xuyến xao kì lạ bỗng ùa đến, anh và cô nhắn tin cho nhau khi cô đang ngồi trên xe khách. Cô nói cô cũng có cảm giác nhung nhớ lưu luyến giống anh.

Chắc là tiếng sét ái tình thực sự đến với cả hai người rồi. Anh thấy nhớ cô kì lạ lắm và anh quyết định tỏ tình. Hạnh phúc thay khi anh nói thì cô ấy trả lời sẽ nghe theo anh. Họ nhận lời yêu nhau từ đó, khi cô ấy trên xe trở về còn anh hì hục với đàn gà ngoài vườn mà vẫn nhắn tin cho nhau, nói những lời yêu thương.

"Mình yêu nhau em nhé!"

"Vâng, em nghe anh".

Thời gian thấm thoát thoi đưa, cô ấy nghe anh ra Hà Nội vài lần sau đó để tham dự vài khóa học nữa, cũng là cơ hội cho cả hai gặp nhau.

Tình cảm anh dành cho cô ấy không biết từ lúc nào đã trở nên mạnh mẽ lớn lao hơn. Sau những lần họ gặp nhau đó, anh càng dành nhiều quan tâm hơn cho người con gái ấy, nhưng trớ trêu, nhiều khi rất muốn nói chuyện, mở tin nhắn ra viết vài chữ lại xóa đi chẳng gửi vì sợ thấy mình bị vô duyên, sợ người ta thấy mình nhảm nhí rồi ảnh hưởng tới mối quan hệ. Nhiều lúc lấy điện thoại ra bấm số mà chẳng cần tìm danh bạ vì nhớ sẵn trong đầu rồi nhưng chưa kịp để nó đổ chuông đã vội vàng tắt máy vì chẳng biết gọi xong nói gì.

Từ trước tới giờ, ai cũng bảo anh hài hước nhưng lại ngược đời là khi nói chuyện với con gái thì lại câm như hến chẳng biết nói gì. Cũng chính vì cái tật ấy mà bao năm nay anh chưa có người yêu. Trước đây, anh từng đôi ba lần yêu nhưng đều là yêu đơn phương, yêu mà chẳng nói để rồi nhìn người ta đi mất. Khi anh nói chưa có người yêu thì chẳng ai tin cả, ai cũng nghĩ anh có cả tá ấy chứ.

Cũng phải thôi, anh công nhận có vài người từng tỏ tình, từng nói yêu anh, từng thích anh nhưng anh lại không thích. Thành ra người yêu anh và người anh yêu chưa bao giờ là một nên nói là không có người yêu cũng đúng.

Trở lại chuyện của anh và cô. Thời gian qua đi, họ trò chuyện với nhau hàng ngày, ngỡ đâu tình cảm đẹp lắm. Sau lần về nhà anh, bố mẹ anh cũng mến cô và ngày ngày gán ghép bảo anh cưới nhanh chứ còn đợi chờ gì nữa, bố mẹ ủng hộ anh. Vậy nên cũng từng có lúc anh mơ về ngày sánh bước bên nhau trong lễ cưới, cũng có lúc anh ngồi vẽ ra khung cảnh tuyệt vời trong tưởng tượng về một gia đình.

Đợt nghỉ lễ 30/4 – 1/5 vừa rồi, anh về quê, bố mẹ anh chỉ hỏi tại sao không đưa cô con dâu về ra mắt đông đủ cả nhà, chẳng mấy khi nhà anh được đông đủ như vậy. Anh chẳng biết trả lời sao mà chỉ nghĩ trong lòng ngày ấy sẽ không xa nữa đâu bố mẹ ạ.

Đêm hôm trước, họ vẫn nhắn tin trò chuyện bình thường nhưng sang hôm sau, sáng thứ bảy, anh nhắn tin mà cô ấy im lặng. Cả ngày hôm đó không nói gì mặc cho anh hỏi han các kiểu. Anh lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra nữa. Rồi sang ngày chủ nhật vẫn vậy, vẫn im lặng, anh gọi điện thoại thì đã thuê bao. Quay trở lại Hà Nội, suốt mấy ngày sau, ngày nào anh cũng gọi nhưng số điện thoại vẫn không liên lạc được. Facebook thì cô vẫn hoạt động nhưng không đọc tin nhắn của tôi, zalo cũng chặn luôn.

Chẳng làm sao được, trong lòng thì vừa nhớ vừa mong lại vừa lo lắng mà không có cách nào liên lạc. Anh quyết định không chần chừ nữa, sáng thứ 5 anh bắt chuyến xe đầu tiên đi vào Hà Tĩnh tìm cô ấy. Không địa chỉ, không liên lạc, thậm chí anh còn không biết thực sự cô ấy đang ở đâu, chỉ biết nhiều lần cô nói là làm trong khu di tích Nguyễn Du.

Thế là ngay khi xuống xe, anh lại tiếp tục thuê xe đi thẳng tới khu di tích mong tìm được cô nơi làm việc. Nỗi nhớ khát khao và tình yêu giúp anh hành động bất chấp mọi thứ.

Nghịch lý lại một lần nữa xuất hiện, anh không tìm được cô ấy và cũng không một ai ở khu di tích biết cô. Giật mình thì ra không phải cô ấy làm việc ở đây, đó chỉ là lời nói dối. Nhưng anh vẫn chưa tin, anh còn nghĩ cô ấy thấy anh nên bảo trước mọi người thế và trốn anh nên anh quyết định ngồi ngoài gần của khu di tích để nếu có đi làm về chắc chắn anh sẽ gặp, còn nếu đến tối không thấy thì ngày hôm sau tôi đi hỏi thăm tiếp từng nơi. Anh nhớ có lần cô đi họp đại hội huyện còn đeo thẻ đại biểu nên chắc chắn cô không nói dối hoàn toàn, chắc chắn cô có làm gì đó ở huyện.

Cảm ơn cuộc đời, cảm ơn cô ấy đã cho anh cơ hội.

Anh không có cách nào để liên lạc với cô đành nghĩ ra gửi tin nhắn ngắn gọn trong 20 ký tự của lời mời kết bạn trong zalo. Một lần 20 ký tự không đủ, anh tạo thêm một tài khoản khác để thêm được 20 ký tự nữa cho lần lời mời kết bạn mới.

Có lẽ ông trời không phụ công anh nên đã để cô động long, cô nhắn tin lại cho anh và nói cô làm ở UBND huyện. Thế là anh lại tiếp tục đi tìm cô.

Gặp nhau, anh vừa mừng vừa nghẹn lòng, muốn lao vào ôm chặt cô ấy mà chẳng thể. Ban đầu cô vẫn còn lạnh lùng với anh lắm nhưng rồi thì mọi chuyện tốt hơn, và anh cũng ngỡ là như thế. Hai ngày ở nơi đất khách xa lạ, anh không quen biết ai. Cô thì đi làm nên số lần gặp và thời gian họ bên nhau cũng bị hạn chế. Thời tiết xứ này nắng nóng khắc nghiệt, hai ngày, cô lo lắng quan tâm anh như chưa có chuyện gì xảy ra vậy. Anh hạnh phúc lắm vì biết mình đã không sai. Thế rồi anh quyết định quay trở lại Hà Nội.

Chuyến xe đêm hôm đó đưa anh về đã vô tình trở thành chuyến xe đưa anh ra khỏi cuộc đời cô. Sáng sớm khi anh mới đặt chân tới Hà Nội, những dòng tin nhắn hỏi han của cô dành cho anh vẫn còn ân cần lắm. Ấy vậy mà chỉ mấy câu thôi. Có chuyện gì đó lại tới, cô ấy lại mất tích như vài ngày trước mà anh không thể hiểu tại sao. Mãi tới lúc chiều, cô ấy nói rằng tình cảm dành cho anh chỉ là ngộ nhận, cô ấy muốn buông bỏ tất cả để bắt đầu lại một cuộc sống mới, muốn xóa hình ảnh của anh trong tâm trí. Anh thì chẳng hiểu nổi, anh bị sốc và tất nhiên là rất đau lòng.

Buổi tối, anh muốn nhắn tin cho cô mà chẳng biết nói gì, cứ mở mục nhắn tin rồi để đấy. Rồi cô ấy nhắn tin gọi anh, anh mừng khôn tả xiết, nghĩ là mọi chuyện ổn rồi, cô đã nghĩ thông và cho anh cơ hội. Hình như vui mừng hơi sớm, có vài việc xảy ra, cô ấy xóa kết bạn facebook với anh luôn.

Anh giật mình ngỡ ngàng trước sự thật tàn nhẫn đó mà không biết phải làm sao.

Người ta bảo ông trời không phụ lòng người vậy mà anh có làm gì sai trái đâu cơ chứ sao lại gặp chuyện này. Nghẹn lòng anh không biết phải làm sao nữa, cầu xin người đó cho anh cơ hội và cầu mong một phép màu tới.

Với anh, vì anh đã lỡ yêu rồi nên bây giờ tình yêu dành cho cô ấy là tất cả.

Cả đêm anh thao thức gặp cô trong mơ mộng. Những hình ảnh của cô liên tục thay đổi và đương nhiên, trong mơ anh không thấy cô quay lại với anh mà đi xa đâu đó mờ nhạt.

Chưa bao giờ tình yêu đến với anh nhanh như thế và cũng ra đi khỏi cuộc đời anh nhanh như thế.

Sáng nay khi tỉnh dậy, anh và cô có nhắn tin được vài dòng. Cô kiên quyết từ bỏ anh và anh đành chấp nhận chỉ mong dõi theo cô từng bước trên con đường cô đi nhưng cô không chịu. Cô tàn nhẫn tới vô hồn, cô chặn tất cả liên lạc với anh, chặn cả lời mời kết bạn trên facebook, chặn cả hộp thư tin nhắn.

Giờ đây, anh thấy mông lung quá. Chắc do số nạn kiếp trước để lại nên bây giờ anh gánh chịu. Anh đang rất cần những lời khuyên nhưng anh chẳng thể mở lòng tâm sự được với ai.

Anh đau và đau lắm!

Hôm nay là ngày của mẹ, anh không thể gọi điện cho mẹ để báo tin vui được nữa, cô con dâu mẹ mong chờ đã là chuyện ngoài mong đợi rồi mẹ ạ. Đành bất hiếu với bố mẹ, nợ bố mẹ một nàng dâu.

Cuộc đời sao còn lắm tai ương.............!

Anh cầu mong cho cô luôn được hạnh phúc và đành âm thầm dõi theo cô từ một nơi rất xa.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k