ĐÓA HOA ANH ĐÀO NĂM ẤY – CHƯƠNG V: ÂM THẦM BÊN EM

223 lượt xem

Hai tuần trôi qua kể từ ngày Sanjou ở lại doanh trại Bảo An Quân; công việc hằng ngày của cô là lau dọn thư phòng, tưới tắm cho vườn bonsai trước cửa, pha trà và chuẩn bị bữa sáng cho Cục trưởng Bảo An Quân.

Bảo An Quân rộng lớn và khang trang hơn rất nhiều so với đạo trường nhà Kazuta năm xưa. Các đội viên có đời sống rất tốt; được mặc đồng phục bằng loại vải đắt tiền và mang kiếm thật; nhưng đổi lại, nguy hiểm cũng không kém khi hằng ngày họ phải đối mặt với bọn lang sĩ chuyên cướp bóc hay nhũng nhiễu dân lành. Để cầm kiếm lên và nhẹ nhàng tước đi mạng sống của ai đó, đối với cô là điều không thể! Sanjou học kiếm đơn thuần chỉ muốn thay cha và anh cả báo quốc; và báo quốc trong tâm trí của cô không bao gồm việc tước đoạt mạng sống của một người. Chính vì thế, kiếm của cô chưa từng vấy máu.

Hôm nay, lúc dọn dẹp thư phòng của Cục trưởng, Sanjou để ý thấy giấy bút trên chiếc kệ nhỏ bằng gỗ đã dùng gần hết, có lẽ đợt này có nhiều thư từ được gửi đi. Nghĩ vậy, Sanjou quyết định ra chợ mua sẵn một ít; người bận rộn như Kazuta chắc chẳng bao giờ để ý đến việc nhỏ nhặt này. Vậy nên mới cần đến một Thị đồng ở bên!

Phố xá kinh thành cũng khác hẳn – đông đúc và nhộn nhịp hơn. Sanjou nhìn thấy người bán dango liền mua một que, vui vẻ ăn; dango kinh thành cũng có vị khác, không giống mùi vị mà cô và Fuji từng trốn tập đi ăn ngày xưa. Dango ngày ấy ngọt và mùi thơm béo ngậy hơn rất nhiều.

Có một điều Sanjou luôn canh cánh trong lòng, tự hỏi có phải do mình tưởng tượng ra hay không nhưng ngay từ lúc cô đặt chân vào doanh trại, hay ngay cả lúc này, dường như luôn có một cặp mắt dõi theo. Không chỉ những lúc ra ngoài mới có cảm giác ấy, nó vẫn xuất hiện mỗi khi cô dọn dẹp thư phòng của Kazuta, mang trà xanh vào buổi sáng cho Toshi hay ngay cả khi ngồi vui vẻ cười đùa với Fuji sau giờ luyện tập. Ban đầu, Sanjou chỉ nghĩ do mình quá lo lắng chuyện thích nghi với môi trường mới trong khi phải giữ bí mật về thân phận, nhưng sau vài ngày, cô khá chắc chắn về cảm giác của mình, dù chưa đoán được ra là ai và tại sao. Cục trưởng, Cục phó hay Fuji luôn bận rộn, không thể nào có thời gian đi theo cô kè kè như vậy được!

Cũng như mọi tối, phải sau khi các đội viên đã ăn uống, tắm rửa và đi ngủ thì Sanjou mới đi tắm. Cô men theo con đường đến nhà tắm lúc này đã tắt đèn, đóng cửa, thắp một ngọn đèn dầu với ánh sáng le lói, buông thả mái tóc nâu dài yêu kiều của mình, cởi bỏ bộ hakama màu trắng, vắt ngay ngắn lên thành tường. Bỗng Sanjou nghe thấy tiếng bước chân của ai đó, rất khẽ. Dù không thật sự chắc chắn, cô vẫn nhanh chóng lấy bộ hakama khoác vội lên người và thổi tắt đèn dầu. Cô đợi một lúc, không thấy có chuyện gì; cảm giác bất an, vận lại quần áo chỉnh tề, đi về phòng.

– Thì ra là một đứa con gái. – Taro cười nhếch mép.

***

Buổi sáng, cả Bảo An Quân lại rộn ràng những công việc thường ngày – Fuji và các đội viên tập chạy, còn Kazuta và Toshi thưởng thức trà xanh mà Sanjou đã pha. Đêm muộn hôm qua trời nổi bão, quật gãy một vài cành cây trong vườn, nên một số đội viên được phân công dọn dẹp. Mùi không khí ẩm mốc không át nổi hương trà xanh ấm nóng đang chạy dọc nơi cuống họng Toshi. Nghĩ lại, có lẽ không chỉ do cơn bão; nửa tháng nay, nhiều lần anh có cảm giác không ngon miệng.

– Em trông không được khỏe à, Sanjou?! – Kazuta nhận ra hôm nay Sanjou có vẻ nhợt nhạt.

– Dạ không, em chỉ thấy hơi mệt chút thôi! – Sanjou đáp, hơi gồng người lên để rót tiếp trà vào chén của Toshi.

– Em nên về phòng và nghỉ ngơi ngay đi! – Kazuta nói bằng giọng nhẹ nhàng, xen chút lo lắng. – Không sao đâu! Hôm nay tôi chủ yếu ở thư phòng thôi.

– Vậy em xin phép! Em sẽ quay lại sớm!

Sanjou cúi chào Kazuta và Toshi rồi lui ra ngoài. Toshi nhìn theo, gương mặt đoan tú hơi nhăn lại. Anh nhìn xuống chén trà mà Sanjou vừa rót, làn khói mỏng bay lên, quyện vào hương thơm ngọt dịu như thường ngày và như một phép màu, hình ảnh của cô phản chiếu qua làn nước màu xanh đậm – nhợt nhạt, mồ hôi vã ra, chảy dọc hai bên má.

Sanjou về đến phòng riêng, tháo thanh kiếm gỗ, đưa tay lên trán quệt mồ hôi rồi vội vàng nằm xuống tấm nệm trắng ở góc phòng, kéo chăn đắp ngang bụng. Mấy ngày gần đây, Sanjou luôn cảm thấy cơ thể mình không được bình thường; ban đầu cô nghĩ do thời tiết thay đổi nhưng không phải, vì cảm giác này diễn ra ngày một thường xuyên hơn. Cô thấy mệt mỏi dù những công việc thường ngày vẫn như thế, thậm chí có hôm cô còn nôn ói nhưng may mắn là không ai nhìn thấy. Sanjou tự hỏi không biết có chuyện gì đang xảy ra với mình nữa?

– Sanjou, tôi vào được không? – Tiếng Toshi vọng vào.

– Có chuyện gì không ạ? – Sanjou giật mình ngồi dậy.

– Lúc nãy… – Toshi ngập ngừng, giọng có chút lo lắng – … em không sao chứ?

Trong khoảnh khắc, Sanjou thấy mắt mình cay xè, rồi một giọt nước chảy xuống má nhưng không phải là mồ hôi. Cô bước một chân ra khỏi nệm, định bụng sẽ đích thân ra mở cửa cho anh nhưng bỗng khựng lại, chần chừ không muốn tiến thêm. Nếu đã biết phía trước là đau khổ, hà cớ gì cứ phải dấn bước đi?

– Em ổn. Em chỉ cần ngủ một giấc thôi. – Cô nói vọng ra.

– Vậy tôi không làm phiền nữa.

Toshi đứng trước cửa phòng một hồi rồi mới đi. Không biết vì sao ngay khi thấy cô đi về phòng, anh đã chẳng thể ngồi yên mà chạy vội theo sau; nhưng đến lúc phải đối diện với cô, anh lại chùn chân. Chỉ là một cánh cửa nhưng chẳng có chút dũng khí nào để kéo nó sang một bên. Không phải vì cánh cửa! Sự ngăn cách vô hình giữa hai con người, khi đã tồn tại rồi thì cho dù cả hai có muốn vượt qua cũng không chắc sẽ làm được!

***

– Cục trưởng, tôi xin phép! – Taro nói vọng vào, từ từ mở cửa phòng của Kazuta.

Bỗng hắn khựng lại, mắt mở to ngạc nhiên nhưng ngay sau đó liền nhếch mép cười khi cả Toshi cũng có mặt ở đó.

– Taro? – Kazuta ngạc nhiên. – Có chuyện gì không?

Bình thường thuộc cấp không hay lui đến thư phòng của Kazuta nên sự xuất hiện của Taro khiến anh cảm thấy bất ngờ. Nãy giờ Toshi vẫn ngồi lặng bên chiếc bàn gỗ tròn, tay mân mê ly trà xanh trong tay, chốc chốc lại đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ. Sự có mặt của Taro có vẻ không làm anh mấy bận tâm.

– Tôi và Cục phó đang có chút chuyện cần bàn nên có việc gì cậu có thể nói luôn. – Kazuta vẫn ngồi đối diện với Toshi trên chiếc nệm màu xám ở chính giữa căn phòng, cách Taro một quãng không xa.

– Dạ vâng, tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian đâu. – Giọng Taro có chút trịch thượng nhưng ngay sau đó đã trở nên ranh mãnh. – Nhưng tôi nghĩ hai người sẽ thấy hứng thú ngay thôi, đặc biệt là Cục phó.

Toshi liền đặt chén trà xuống bàn ngay khi nghe Taro nhắc đến mình, nhẹ nhàng khoanh hai tay trước ngực, quay về phía hắn, cười nửa miệng.

– Hẳn câu chuyện của cậu sẽ rất hay ho!

Một kẻ như Taro có lẽ sẽ để lại một ấn tượng nào đó cho người từng tiếp xúc, kể cả Toshi; có lẽ là bởi kiểu cười nhếch mép không lẫn vào đâu được của hắn. Toshi còn nhớ trong ngày đầu tiên anh tiếp nhận cương vị Cục phó Bảo An Quân, Taro chính là đội viên đầu tiên phải thực hiện luật lệ của anh – chạy năm mươi vòng giữa trời nắng nóng và cắt trợ cấp tháng lương tiếp theo – vì đã có những lời bất nhã, xem thường cách quản lý của Kazuta. Có thể, Taro vẫn luôn để bụng anh từ ngày đó, dù đã cố kiềm chế.

– Có một đêm ở cửa phòng Cục trưởng, tôi đã nhìn thấy Cục phó Toshi và… – Hắn nói lấp lửng – … một người mặc hakama màu trắng.

Kazuta giật nảy mình khi nghe Taro nói. Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra Sanjou? Nhưng Toshi thì khác – anh vẫn ngồi im dù gương mặt khẽ nhăn lại khi nghe nhắc đến Sanjou.

– Ý cậu là Thị đồng mới của Kazuta? – Toshi lên tiếng, giọng vẫn bình thản. – Người đó thì sao?

– Hình như cậu ta vẫn chưa qua kiểm duyệt. Chẳng phải ai vào doanh trại của Bảo An Quân cũng đều phải trải qua một số vòng kiểm tra hay sao? – Giọng Taro phân trần, kèm theo nụ cười nhếch mép thường thấy. – Nếu đã như vậy, các ngài cũng nên giới thiệu cậu ta với mọi người.

– Việc đấy… – Kazuta bỗng nhiên ấp úng.

– Việc đấy không liên quan gì tới cậu! – Toshi đỡ lời cho Kazuta. – Cậu ta là Thị đồng, không phải đội viên mà cần thực hiện theo quy trình.

– Nhưng nếu đó là một cô gái, chẳng phải ngài đã vi phạm kỷ luật quân đội hay sao?

Taro lúc này đang phô ra bộ mặt đầy vẻ khiêu khích trên gương mặt có vài vết sẹo lồi lõm giữa làn da ngăm đen; trông càng kệch cỡm với mái tóc ngắn lởm chởm vài ba sợi dài lộn xộn được buộc bởi một sợi dây đã cũ. Điệu bộ của hắn trông chẳng ăn nhập gì với bộ đồng phục Bảo An Quân đang diện trên người. Taro đeo thanh kiếm gỗ bên hông, tay cứ liên tục đập qua đập lại chuôi kiếm và điệu cười nhếch mép của hắn vẫn không thôi xuất hiện trên môi.

– Cậu đang nói gì vậy? – Toshi trừng mắt nhìn Taro khiến hắn hơi lùi lại phía sau.

– Tôi nói sai sao?

Taro bình thường luôn e dè và sợ hãi Toshi nhưng hôm nay thì khác; hắn đang nắm trong tay một bí mật và chắc chắn bí mật đó đủ sức khiến anh không thể làm tổn hại đến hắn. Taro nói tiếp trong khi đầu hơi cúi về phía trước.

– Tôi đoán chúng ta đã hiểu nhau nên cần các ngài đồng ý cho một việc. – Taro trắng trợn. – Tôi muốn được tăng tiền trợ cấp hằng tháng.

Cuối cùng thì hắn cũng nói ra mục đích của mình. Tay của Toshi siết chặt hơn theo từng lời Taro nói. Ánh mắt anh sắc lạnh nhìn thẳng vào hắn nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, dù trong suy nghĩ, anh muốn rút ngay thanh kiếm ra mà kề vào cổ tên xấc xược này.

– Tôi không đồng ý! – Toshi trả lời một cách dửng dưng, rồi nhìn hắn cười khinh bỉ. – Cậu đến đây đe dọa tôi bằng một chuyện vô căn cứ, nên cẩn trọng với lời nói của mình thì hơn.

Gương mặt Taro lập tức nhăn rúm lại. Hắn không tin Toshi vẫn có thể bình tĩnh đến thế. Hắn đã tưởng có thể dụ anh vào tròng khi cố làm Cục phó Bảo An Quân tức điên.

– Vậy thì người của Hoàng Đế sẽ biết việc ngài đang giấu một cô gái ở trong Bảo An Quân… – Taro lớn giọng rồi rời khỏi thư phòng – … ngay lập tức!

Kazuta thở dài, lặng lẽ đóng cửa phòng lại. Anh đưa đôi mắt đen với hàng lông mày rậm đang rũ xuống nhìn Toshi. Cả kinh đô hỗn loạn ngoài kia chẳng thể làm Cục phó Bảo An Quân thay đổi tâm tư, huống chi là một đội viên!

– Giờ tính sao với cậu ta?

Toshi bỗng tiến gần về phía cửa sổ, một tay tựa vào thềm cửa, mắt nhìn xa xăm.

– Anh đừng ra mặt, cứ để tôi lo!

***

Chập tối, Taro cùng bốn tên nữa lần mò đến phòng Sanjou. Nhòm qua khe cửa, thấy cô đang nằm bên trong, hắn liền mở cửa cho cả bọn bước vào, tay lăm lăm những thanh kiếm sáng loáng. Tiếng cửa cọt kẹt dù rất nhỏ cũng khiến Sanjou bừng tỉnh. Cô nắm vội thanh kiếm gỗ rồi đứng bật dậy nhưng nhanh chóng bị bao vây bởi năm người đàn ông cao lớn mặc đồ đen. Cả bọn chĩa những mũi kiếm sắc nhọn về hướng Sanjou, không hề có ý nhân nhượng.

– Bắt sống cô ta! – Taro ra lệnh cho bốn tên còn lại.

Sanjou thoáng giật mình khi Taro nhận ra thân phận của cô, dù cho lúc này cô đang mặc hakama. Lẽ nào hắn chính là kẻ đã theo dõi cô bấy lâu nay? Nếu để lộ thân phận như vậy, chuyện gì sẽ xảy ra?

Đồng bọn của hắn, sau khi nghe lệnh liền nhìn nhau ngơ ngác nhưng vẫn làm theo, đồng loạt di chuyển đến chỗ Sanjou rồi một tên nhanh chóng áp sát cô từ phía sau. Sanjou quay mình tránh được nhưng bỗng nhiên thấy chóng mặt nên khuỵu một chân, chống thanh kiếm gỗ xuống đất, cảm thấy bản thân không còn chút sức lực nào.

Chỉ chờ có thế, Taro tiến đến từ phía sau, cánh tay to kềnh hạ xuống gáy Sanjou khiến cô ngất lịm. Taro ra hiệu cho đồng bọn nhanh chóng đưa cô đi, không quên cầm theo thanh kiếm gỗ mà Sanjou vừa đánh rơi.

*

Vừa về đến phòng, Toshi nhớ ra cần phải cảnh báo cho Sanjou biết về Taro nên ngay lập tức đến phòng cô, trong lòng có chút bất an. Toshi gõ cửa một hồi lâu nhưng không thấy động tĩnh gì, bèn sinh nghi, đẩy cửa bước vào. Cảnh tượng trước mắt làm anh chết lặng – Sanjou không có ở trong phòng, giường ngủ cũng như đồ đạc có chút xáo trộn. Linh cảm Sanjou đang gặp nguy hiểm, Toshi hốt hoảng chạy đi, sợ chỉ chậm chân một bước thôi, anh có thể sẽ không gặp được cô mất!

– Toshi? – Fuji tròn mắt khi thấy Cục phó Bảo An Quân đang vội vã chạy qua với gương mặt biến sắc.

Không nhận được câu trả lời, Fuji chạy đến nơi Toshi vừa chạy ra – phòng của Sanjou. Cậu nhíu mày, vai hơi run lên rồi cũng hối hả chạy đi.

*

– Được rồi, nơi này cũng khá xa Bảo An Quân. – Taro lên tiếng.

Gã tên Kure hất Sanjou từ trên lưng xuống đất cái bịch, thở hổn hển vì đã chạy một quãng. Taro ra lệnh cho Muroki và Hanbai ra phía trước canh gác rồi từ từ tiến đến chỗ Sanjou đang nằm, nhìn cô cười khoái chí. Sanjou khẽ cựa mình; người cô ướt nhẹp, tóc dính bết, ánh mắt lờ đờ nhìn xung quanh – một bãi cỏ hoang, ẩm ướt. Ánh trăng đêm chiếu lên bộ mặt gớm ghiếc của Taro đang nhìn cô, xa xa là cây phong trước cổng Bảo An Quân. Sanjou thở dốc, bụng đau dữ dội. Cô cố nhìn thẳng, tay chới với trước mặt Taro rồi từ từ nhắm lại, gục dưới chân hắn.

– Cô đừng trách tôi. – Taro cười giễu cợt trước thân thể đã không còn chút phản kháng của Sanjou. – Hãy trách Cục phó vì đã gây ra chuyện này!

– Giờ làm gì với cô ta, Taro? – Kure nhìn Taro, lo lắng hỏi.

– Chỉ cần giữ được cô ta qua đêm nay thì… – Taro cười nhếch mép – … ngày mai sẽ có kịch hay cho các ngươi xem.

Taro đang mường tượng khung cảnh của ngày mai, khi hắn vạch trần thân phận của cô trước toàn thể Bảo An Quân. Lúc ấy, Toshi kiêu ngạo sẽ phải ấp úng trước ánh mắt dò xét của các đội viên và ngay sau đó, anh sẽ bị người của Hoàng Đế xử phạt mà Kazuta cũng không thể làm gì được. Trên hết, hắn – người đã dám đứng ra tố cáo – biết đâu lại được trọng thưởng. Nghĩ đến đây, Taro không khỏi sung sướng!

Ngay lúc này, bộ mặt gớm ghiếc của Mokoshin – người cuối cùng trong số chúng – đau đáu ngó vào chiếc juban mỏng bên trong bộ hakama trắng dính đầy bùn đất, vừa khi nãy bị Taro làm xệch xuống đến vai của Sanjou.

– Taro, cho tôi… nếm cô ta trước nhé? – Mokoshin liếm mép, ánh mắt vẫn không rời khỏi chiếc juban mỏng của Sanjou. – Không biết người phụ nữ của lãnh đạo thì sẽ như thế nào?

– Đồ ngu! – Taro quát tháo khiến tên đồng bọn lùi lại. – Động đến cô ta, ngươi chết chắc! Chỉ cần canh chừng cô ta đến sáng mai thôi, rõ chưa?

Sanjou nằm đó với hơi thở yếu ớt, lắng nghe những câu nói hạ đẳng của đồng bọn Taro trong sự bất lực. Khi ngày mai đến, thân phận của cô sẽ bị bại lộ, Toshi sẽ phải chịu sự trừng phạt, thậm chí là cả Cục trưởng Kazuta và Fuji; tất cả bọn họ đều sẽ vì cô mà bị liên lụy. Sanjou ngước đôi mắt ướt nhòa lên bầu trời, một vài ngôi sao ánh lên chút ánh sáng le lói nhưng ngay lập tức bị mây đen che khuất.

Tiếng hét thất thanh chợt vang lên khiến Taro giật mình quay lại. Dưới ánh trăng, bóng một người cầm kiếm chậm rãi đi tới; dưới chân người đó là Kure – tên đồng bọn được chỉ thị đứng canh – với một vết cắt ngọt ngang cổ. Cả bọn lập tức rút kiếm khi nhận ra Cục phó Toshi trong bộ hakama tím than quen thuộc, với gương mặt lạnh tanh, hết nhìn chúng lại nhìn Sanjou đang nằm bất động trên bãi cỏ. Thanh kiếm vẫn còn vương máu đỏ tươi đang chĩa về phía Taro.

– Xông lên! – Taro nghiến răng.

Cả bọn bàng hoàng quay sang Taro, không hiểu hắn vừa nói gì. Tấn công Toshi, chắc hắn bị điên mất rồi! Chẳng một ai dám tiến lên, tay vẫn lăm lăm thanh kiếm nhìn Toshi lúc này đang dùng ánh mắt sắc lạnh đáp trả chúng.

– Không được hèn nhát! – Taro hét. – Xông lên!

Taro lao tới, bổ một nhát kiếm xuống đỉnh đầu Toshi nhưng anh nhanh chân xoay ngang người đỡ chéo, gạt kiếm sang bên phải rồi dùng cùi trỏ đánh vào mặt khiến hắn loạng choạng ngã về phía sau.

Hanbai và Muroki cùng xông lên. Đường kiếm chém ngang không đủ chắc chắn của Hanbai lập tức bị Toshi hất ra dễ dàng và chính hắn phải nhận lại một nhát chém ngang ngực của anh. Muroki từ đằng sau định đánh lén tới, nhưng Toshi đã lùi lại, gõ thanh kiếm của mình lên trên kiếm của hắn, rồi tức thì đưa lưỡi kiếm vòng xuống dưới hất lên khiến hắn phải vòng người ra đằng trước. Muroki tiếp tục chém nhưng anh đỡ được, xoay kiếm một vòng, đẩy lùi lại rồi đâm trực diện vào vai khiến hắn phải ngã xuống.

Ngay khi Toshi quay lại định xử lý nốt Mokoshin thì đã thấy hắn trợn ngược mắt, buông thõng thanh kiếm trên tay mà ngã gục về phía trước.

– Đừng giành hết phần của tôi chứ! – Fuji cười, vẩy bớt máu trên kiếm rồi tra vào bao.

Fuji nhìn sang Sanjou đang nằm bất động, không khỏi cau mày. Cậu nhẹ nhàng đỡ lấy cô và bế thốc trên tay. Cả người cô mềm nhũn, nhợt nhạt, máu ở môi đã ngừng chảy nhưng bất ngờ máu ở chân cô chảy dọc, rớt xuống nền cỏ xanh. Cô cố mở mắt; ngay khi thấy Fuji, cô liền bấu chặt lấy áo và dụi đầu vào ngực cậu.

– Tôi đưa cô ấy về trước. – Nét mặt Fuji có phần khó chịu.

Toshi chỉ gật đầu mà không phản ứng gì thêm. Anh lấy khăn lau kiếm, lặng nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên lưỡi kiếm sắc nhọn; trên mặt vẫn còn vài vệt máu. Anh quay sang Taro đang lồm cồm bò dậy sau cơn choáng, tới đạp cho hắn một cú đau điếng. Anh chống kiếm xuống đất rồi ngồi lên tảng đá kế bên, hất cằm về phía Taro.

– Tôi đã nhắc cậu phải cẩn trọng lời nói của mình mà.

– Người sai là ngài! – Taro gào lên khi tay vẫn ôm đầu. – Ngài vi phạm điều lệ rồi giờ đổ vấy cho tôi sao?

– Cậu có hai lựa chọn. – Toshi thản nhiên. – Hoặc mổ bụng, hoặc xử lý theo cách của tôi.

Taro nghe như sét đánh, tay chân bủn rủn, mặt cắt không còn giọt máu. Toshi đang ban cho hắn quyền được chết theo ý mình, một là dưới lưỡi kiếm của anh, hai là tự sát bằng cách mổ bụng như một võ sĩ chân chính. Các võ sĩ thường chọn cho mình cái chết thứ hai – vinh dự và tôn nghiêm; nhưng đối với Taro, cái chết nào cũng như nhau trong khi hắn cho rằng bản thân không đáng phải chết.

– Tôi không sai! – Taro gân cổ lên cãi.

– Chọn đi! – Toshi nhắc lại.

– Ngài đã ngang nhiên giấu một cô gái trong doanh trại và giờ… – Taro hét lớn.

– Vậy theo cách của tôi!

Toshi cầm kiếm bằng cả hai tay và dùng toàn lực chém ngang cổ Taro bằng một đường cắt ngọt. Anh đứng đó, lặng lẽ nhìn bãi chiến trường đầy máu và xác người – người của anh chứ không phải những kẻ phiến loạn phản quốc. Anh không có lựa chọn; nếu để đội viên được tùy ý hành động, kỷ cương quân đội sẽ không còn có giá trị, và công sức của anh cùng Kazuta xây dựng cũng sẽ đổ sông đổ bể.

Toshi mệt mỏi trở về doanh trại, giao cho một đội viên thân cận nhiệm vụ chôn cất Taro và đồng bọn. Anh không về thư phòng của mình ngay mà đi thẳng đến phòng của Sanjou. Ánh đèn dầu đã tắt, có lẽ Fuji và thầy lang đã lo liệu xong!

Anh ngồi xuống bậc thềm, tựa lưng vào cột nhà. Máu trên bộ hakama tím than vẫn còn nguyên mùi tanh, xộc lên khiến anh khó chịu. Thật ra, anh có thể không cần phải giết họ. Những gì anh cần làm là nói với Sanjou để có cớ đưa cô về nhà, nhưng giây phút nhìn thấy cô gái bé nhỏ kia mang đầy thương tổn bên mình, anh chỉ muốn vung kiếm chấm dứt mọi mối nguy hại xung quanh. Vì cô ấy, lý trí và cảm xúc của anh dường như không còn tách bạch nữa. Chẳng lẽ, người ta nói đúng, có kiêu dũng mấy, rồi đến một ngày, một người đàn ông sẽ phải gục ngã trước người phụ nữ của cuộc đời anh ta?

Hương hoa nhài từ căn phòng của Sanjou bỗng bay tới át đi mùi tanh nồng ấy, nhẹ nhàng ôm lấy anh. Anh nhắm mắt và khẽ mỉm cười.

***

Tiếng chuông báo mọi người tập hợp sớm hơn thường ngày. Fuji sau khi điểm danh thì cho các đội viên khởi động nhẹ trước khi bắt đầu luyện tập. Bỗng từ phía xa, Cục trưởng và Cục phó bước tới, trên tay Toshi cầm một cuộn giấy mỏng. Mọi người cúi đầu chào song không giấu nổi ngạc nhiên vì sự xuất hiện bất thường của cả hai người. Trong lúc mọi người vẫn xì xào về sự thay đổi này thì một bàn tay giơ lên, tất cả đội viên đều im bặt.

– Trước khi luyện tập, tôi có điều này cần thông báo!

Các đội viên vẫn im lặng lắng nghe. Toshi từ từ mở cuộn giấy trong tay ra, đọc to và rõ ràng.

– Taro, Kure, Hanbai, Mokoshin và Muroki đã được cho phép tự mổ bụng vì vi phạm kỷ luật của Bảo An Quân.

Những tiếng xì xào bắt đầu xuất hiện dù đã cố kiềm chế của các đội viên. Mới hôm qua họ vẫn còn thấy những người đó sinh hoạt và ra ngoài đi tuần như bao đội viên khác.

– Các tội danh bao gồm, nghỉ tập mà không xin phép, ra ngoài khi chưa có lệnh, nghiêm trọng hơn, bắt cóc và đả thương một người vô tội. – Toshi tiếp tục đọc một mạch đến hết rồi cuộn giấy lại, nhìn đám đông phía trước một cách dò xét.

– Thưa Cục phó, người đó là ai ạ? – Một đội viên lên tiếng giữa đám đông.

Tất cả mọi người đều tò mò về người mà Taro và người của hắn đã bắt cóc. Một vài người nói chắc hẳn đó phải là quan chức của vùng nào đó, một vài người khác lại cho rằng đó là một cô gái.

– Đó là Thị đồng giúp việc riêng cho Cục trưởng Kazuta. – Toshi nói. – Nên bất kỳ ai, kể cả tôi, cũng không được phép có hành động nào khiếm nhã ảnh hưởng đến người của Cục trưởng. Rõ chưa?

– Rõ! – Các đội viên đồng thanh.

– Tốt! Giờ bắt đầu luyện tập đi!

Chờ cho các đội viên bắt đầu tập luyện rồi, Toshi mới trở lại thư phòng. Kazuta khoanh hai tay trước ngực, lững thững đi cạnh Toshi mà không khỏi để ý đến sự căng thẳng vẫn hiện diện trên mặt anh.

– Không nhẫn tâm đuổi một cô gái đi nhưng lại sẵn sàng xuống tay với cấp dưới của mình khi họ phạm lỗi. – Kazuta cười và lắc đầu.

– Anh nói gì vậy? – Toshi quắc mắt. – Đã phạm lỗi, dĩ nhiên phải đối mặt với cái chết rồi!

***

– Thầy lang, xin ông hãy giúp tôi! – Tiếng Sanjou thều thào nắm chặt lấy tay vị thầy lang, giọng khẩn khoản.

Ánh nắng từ cửa sổ chiếu lên gương mặt nhăn nheo của người đàn ông hơn sáu mươi tuổi trong bộ hakama màu xám, tóc búi chỏm đã bạc gần hết, ánh mắt màu đục nhìn cô đầy ái ngại.

– Nhiệm vụ của tôi là phải báo cáo lại tình hình cho Cục trưởng và Cục phó. Tôi không thể làm trái được.

Cánh cửa phòng mở ra và Fuji bước vào. Thầy lang cúi chào cậu, còn Sanjou thì đụng ngay ánh mắt của Fuji – ánh mắt buồn bã và mệt mỏi.

– Tôi sẽ tự mình báo lại chuyện này với Cục trưởng và Cục phó. – Fuji nói với thầy lang đang đứng bên cạnh. – Ông đã vất vả rồi!

Thầy lang cúi chào lần nữa rồi xin phép cáo lui. Fuji là người thân cận của Cục trưởng nên thầy lang có phần yên tâm rằng cậu nhất định sẽ giúp báo cáo một sự việc mà chính ông cũng đang thấy áy náy.

– Là người đó phải không? – Fuji bước vào phòng, đỡ Sanjou nằm xuống, nhìn sâu vào mắt cô.

Sanjou ngay lập tức tránh ánh nhìn của Fuji, hai tay siết chặt bộ hakama, không trả lời cậu. Fuji quay mặt ra phía cửa rồi lại nhìn cô, môi run lên nhưng không nói được gì. Cậu đứng dậy định đi nhưng bàn tay Sanjou vội giữ lại.

– Đừng, Fuji, xin cậu!

Fuji không nhìn cô, cậu ngửa mặt lên trần nhà một hồi lâu. Hít vào một hơi thật dài, cậu quay lại, nhẹ nhàng gỡ tay Sanjou ra rồi ngồi xuống bên cạnh. Cậu lôi trong ngực áo ra một chiếc khăn, lau những giọt mồ hôi trên trán cho Sanjou và nhoẻn miệng cười.

– Cậu chợp mắt một chút đi! Mình hứa, chuyện này sẽ không ai biết cả.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×