Muốn phi thăng thì yêu đi - Chương 24: Cố Kiến Thâm trả lời không chút do dự: �Thích.”
Yui | Chat Online | |
11/06/2019 13:13:41 | |
Truyện Đam mỹ | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
97 lượt xem
- * Muốn phi thăng thì yêu đi - Chương 25: Nếu không phải ngươi khi sư diệt tổ, trời cũng chẳng phạt tới trên đầu ngươi (Truyện Đam mỹ)
- * Muốn phi thăng thì yêu đi - Chương 26: Một mảnh tâm ý (Truyện Đam mỹ)
- * Muốn phi thăng thì yêu đi - Chương 23: Lên giá ngay tại chỗ (Truyện Đam mỹ)
- * Muốn phi thăng thì yêu đi - Chương 22: Chạm chút thôi mà (Truyện Đam mỹ)
Gan Diệp Trạm cũng lớn lắm, dám chỉ kiếm vào Đế tôn Cửu Uyên của Tâm Vực … Mấy ngàn năm qua, hắn là người duy nhất.
Thẩm Thanh Huyền sợ Cố Kiến Thâm vừa nhấc ngón tay đã nhấn chết đồ tôn mình, thế là thấp giọng trách:
“Làm cái gì đó!”
Diệp Trạm thấy thái độ Thẩm Thanh Huyền quay ngoắt một trăm tám mươi độ, vội vàng cung kính nói:
“Tôn chủ, ma tu ẩn núp tại nơi đây, nhất định lòng mang ác ý, xin ngài minh xét!”
Lại nói Thẩm Thanh Huyền rất đỗi vui mừng, đồ tôn này của y mặc dù buồn vui thất thường, nhưng não vẫn còn dùng được, giác quan cũng nhanh nhạy.
Thật ra lúc Tăng Tử Lương tới đây, Cố Kiến Thâm đã làm huyễn thuật cho bản thân, hơn nữa còn là huyễn thuật đơn thể tuyệt diệu vô song.
Cơ bản là Túc Vũ nhìn thấy hắn như nào, thì Tăng Tử Lương cũng thấy hắn như thế.
Túc Vũ biết hắn là Thanh Thâm đại ca, Tăng Tử Lương còn tưởng hắn là cây cột cửa.
Tới lượt Diệp Trạm, hắn cũng dùng huyễn thuật, cho nên ban đầu Diệp Trạm căn bản không phát hiện ra hắn, chỉ lo khóc hức hức.
—— Nếu hắn biết có ma tu ở đây, nhất định đã sớm rút kiếm, thề sống thề chết bảo vệ Tôn chủ!
Vậy vì sao lúc này hắn lại phát hiện? Là do Cố Kiến Thâm dùng truyền âm nhập mật.
Hắn lặng lẽ nói chuyện với Thẩm Thanh Huyền, dao động linh lực rất nhỏ kia kích động Diệp Trạm.
Tâm pháp Tâm Vực của Cố Kiến Thâm che dấu được tu sĩ bình thường, nhưng Diệp Trạm không hổ là chưởng môn thủ tọa một trong sáu phái, tu vi không có vấn đề, động tĩnh nhỏ như thế cũng bị hắn bắt được, tuy hắn vẫn chưa nhận ra ma tu này là ai.
Đương nhiên … nhận ra hay không cũng chẳng sao, Lão Diệp không sợ, vẫn rút kiếm như thường! Muốn tiễn đầu người trong giây!
Thẩm Thanh Huyền đứng ra hòa giải:
“Được rồi, chẳng lẽ ta còn không nhìn ra thân phận hắn?”
Diệp Trạm căng thẳng hết sức, sợ khí đen của ma tu này vấy bẩn Tôn chủ đại nhân cao quý thuần khiết nhà mình!
Thẩm Thanh Huyền trấn an hắn:
“Chuyến này ta có chuyện bí mật, ngươi đừng hỏi tới.”
Diệp Trạm đương nhiên không dám hỏi, hắn khom mình hành lễ:
“Đệ tử đã rõ.”
Thẩm Thanh Huyền lại bảo:
“Ngươi trở về làm chuyện của ngươi, chỗ ta không cần các ngươi quan tâm, làm xong chuyện ta sẽ đi ngay.”
Toàn bộ vế đằng trước Diệp Trạm không nghe thấy, chợt nghe tới hai chữ cuối cùng “rời đi” kia, hắn lại nước mắt đầm đìa!
Thẩm Thanh Huyền hoàn toàn đoán không ra điểm khóc của hắn.
Diệp Trạm nức nở gọi: “Tôn chủ …”
Thẩm Thanh Huyền: “……”
Nước mắt Diệp Trạm chảy ròng ròng: “Lần tới phải đến khi nào đệ tử mới có thể nhìn thấy ngài!”
Thẩm Thanh Huyền đã muốn dùng chân đạp người.
Dỗ dành hết lời tiễn Diệp Trạm đi, trước khi đi, vị đại lão Tử Ngọ Quan này còn dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp liếc Cố Kiến Thâm.
Phiên dịch ra có lẽ là: Ma tu như ngươi có tài đức gì mà được ở cạnh Tôn chủ! Thật hâm mộ thật ghen tị thật hận, rất muốn rút kiếm!
Cố Kiến Thâm: Ha ha.
Thẩm Thanh Huyền sợ đồ tôn ngốc nghếch nhà mình tìm đường chết, vì thế chắn giữa hai người, ngăn cách tầm mắt muốn đi chết này.
Cố Kiến Thâm tự nhiên chuyển đường nhìn lên người y.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Vào nhà.”
Cố Kiến Thâm cười nói: “Tâm trạng Diệp chưởng môn, ta có thể lĩnh hội phần nào.”
Thẩm Thanh Huyền nguýt hắn một cái: “Ồ?”
Cố Kiến Thâm nhìn bóng lưng thanh lãnh thon dài của y, thấp giọng bảo:
“Nhất kiến khuynh tâm tái kiến chung tình(*), về sau không quên được không sao buông bỏ được, từ dạo ấy lòng tương tư khó hiểu.”
(*) Vừa gặp đã thương, gặp lại đã yêu
Thẩm Thanh Huyền chỉ nghe và xem như chuyện cười, Diệp Trạm không có tâm tình này với y, tình cảm Cố Kiến Thâm dành cho y cũng không phải thế, chẳng qua …
Y xoay người, mỉm cười nhìn Cố Kiến Thâm:
“Ta thấy Bệ hạ chưa hẳn đã thế.”
Cố Kiến Thâm dõi theo y:
“Sao lại nói vậy?”
Tầm mắt Thẩm Thanh Huyền chậm rãi dời đi, mập mờ dừng trên môi hắn:
“Nếu Bệ hạ khuynh tâm lại chung tình, sao lại không làm chuyện thân mật với ta?”
Y muốn hôn hắn, hắn còn đòi một đống điều kiện.
Con ngươi Cố Kiến Thâm đột nhiên sâu thêm:
“Ngươi đã nghĩ kỹ rồi?”
Ngón tay Thẩm Thanh Huyền đặt trên vai hắn cách một lớp quần áo:
“Đã là tâm nguyện Bệ hạ, ta đương nhiên tận sức thỏa mãn.”
Cố Kiến Thâm dùng sức cầm tay y, Thẩm Thanh Huyền không trốn, ngược lại còn mang ý cười nhìn hắn.
Cái gọi là nét mặt như hoa phù dung, một nụ cười trăm vẻ đẹp, y rất xứng với câu thơ khuynh quốc khuynh thành này.
Cố Kiến Thâm nhìn y chằm chằm không chớp mắt, mắt thấy … hai người chỉ còn cách nhau một khoảng.
Hắn lại đột nhiên bất động, Cố Kiến Thâm nhìn Thẩm Thanh Huyền hỏi:
“Ngươi có biết chúng ta đang làm gì không?”
Thẩm Thanh Huyền đáp: “Ừm.”
Cố Kiến Thâm: “Ngươi có biết điều này mang ý nghĩa gì không?”
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười: “Ý nghĩa gì?”
Cố Kiến Thâm tạm ngừng rồi từ tốn nói: “Sư thúc, ngươi thích ta không?”
“Còn ngươi?” Thẩm Thanh Huyền hỏi lại hắn: “Thích ta không?”
Cố Kiến Thâm trả lời không chút do dự: “Thích.”
Ý cười Thẩm Thanh Huyền lan đầy đáy mắt, con ngươi nhạt màu vắng vẻ kia trở nên mềm mại động lòng người:
“Ta cũng vậy.”
Cố Kiến Thâm hôn y, khi cánh môi hai người chạm vào nhau, đồng tử đều hơi co lại.
Cảm giác này không cách nào hình dung, tựa như thứ vẫn luôn ngóng trông tiến vào trước mắt, đồng thời nở rộ ánh sáng lạ thường.
Bầu không khí thích hợp, Cố Kiến Thâm đang muốn tiếp tục, Thẩm Thanh Huyền bỗng dưng đẩy hắn ra.
Cố Kiến Thâm nhìn y: “Sư thúc, đây vẫn chưa được xem là hôn môi.”
Thẩm Thanh Huyền cũng nhìn lại hắn: “Đôi mắt.”
Cố Kiến Thâm nhướn mày.
Thẩm Thanh Huyền bình tĩnh nói: “Ta muốn nhìn ngươi chân chính.”
Tuy biết y đang dụ dỗ hắn, nhưng dẫu sao cũng rất ngọt ngào, Cố Kiến Thâm mỉm cười, ngay sau đó đen tối bị đỏ sẫm ăn mòn, xanh thẳm bị đỏ tươi phá vỡ.
Khi ma tôn chân chính đứng trước mặt y, Thẩm Thanh Huyền tiến lên, chủ động hôn hắn.
Đôi môi lành lạnh kề sát, trái tim Cố Kiến Thâm bỗng dưng nhảy lên. Ngay sau đó, tay hắn siết chặt vòng eo y, cảm xúc tha thiết mơ ước làm lòng bàn tay rung động.
Đây không phải cái hôn lướt qua liền thôi, mà là một nụ hôn giao triền bức thiết ai cũng không chịu dừng.
Cố Kiến Thâm nhìn Thẩm Thanh Huyền say đắm.
Thẩm Thanh Huyền cũng nhìn chằm chằm Cố Kiến Thâm.
Hai người không liên quan cùng nhau ngọt ngào ám muội, làm người ta lưu luyến mịt mờ khó thể dùng ngôn từ bày tỏ.
Hôn rồi lại hôn, quần áo trút hơn phân nửa, Cố Kiến Thâm chẳng muốn ngừng lại, vậy nên hắn thả cấm ấn, hoa văn màu đỏ như hồng ngọc lưu chuyển dưới ánh mặt trời, đoạt mắt người xem.
Hắn không muốn Thẩm Thanh Huyền phân tâm, lại càng không muốn để y rời đi, cho nên hắn cầm tay Thẩm Thanh Huyền, đặt nó lên bờ vai mình.
Đó là nơi Thẩm Thanh Huyền mê say, và cũng là nơi y muốn chạm vào nhất.
Thẩm Thanh Huyền bỗng dưng dùng sức, lạnh lẽo cùng nóng bỏng giao hòa, trái ngược với nhau càng làm người ta cảm thấy kích thích.
Cố Kiến Thâm ôm chặt eo y, hai người trao nhau nụ hôn triền miên, hơi nóng bốc lên, làm cả gian phòng ngập tràn trong tình sắc và nồng nhiệt.
Buông cánh môi ra, Cố Kiến Thâm biết mùi liền nghiện, sao có khả năng chấm dứt như thế? Hắn không hề nghĩ ngợi liền muốn hôn lên lồng ngực trắng nõn của y …
Thẩm Thanh Huyền khẽ đẩy hắn một cái, động tác cực nhẹ nhưng không làm người có thể ngó lơ.
Ngay sau đó là sương giá đìu hiu.
Nhìn lại, xuân sắc mê người hoàn toàn trút bỏ, chỉ còn lại lạnh lẽo lãnh đạm.
Quần áo vốn đã cởi một nửa của Thẩm Thanh Huyền giờ đây trở nên chỉnh tề, giữa mắt y không chút nào là động tình, chỉ nhẹ giọng nỉ non nói lời vẫn còn quyến luyến:
“Quả nhiên tuyệt vời.”
Không phải nụ hôn, mà là cấm ấn khiến y mê muội kia.
Cố Kiến Thâm nhất thời buồn phiền.
Lại hôn lại trêu, kết quả người này cảm thấy mỹ mãn liền dứt ra ngay, còn hắn thì dục hỏa đốt người.
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn:
“Còn muốn nữa không?”
Cố Kiến Thâm dựa sát vào, dùng sức hôn lên môi Thẩm Thanh Huyền.
Thẩm Thanh Huyền sửng sốt, nhưng không đẩy hắn ra, ngược lại còn phối hợp hôn lại hắn.
Lần này hai người hôn nhau còn tha thiết, còn nóng bỏng, còn không ai nhường ai hơn vừa nãy.
Cố Kiến Thâm không nỡ buông y ra, vì thế dùng truyền âm mà nói:
“Sư thúc … chúng ta làm đi!”
Thẩm Thanh Huyền biết rõ còn hỏi: “Làm gì?”
Cố Kiến Thâm gằn từng chữ: “Làm tình.”
Thời gian dường như dừng lại trong phút chốc, trong trời đất trống vắng chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người …
Cuối cùng, Thẩm Thanh Huyền đẩy hắn ra, lần này y không dùng pháp thuật, trái lại chậm rãi kéo y phục, che khuất bờ vai mình nhưng không cách nào ngăn trở những ngổn ngang và ám muội.
Y nhìn Cố Kiến Thâm, sắc sáng trong đôi mắt đều lộ vẻ tình sắc mịt mờ.
Tim Cố Kiến Thâm đập thật nhanh, gần như muốn tiếp tục đến gần y, kết quả … môi mỏng Thẩm Thanh Huyền khẽ mở, phun ra hai chữ:
“Không muốn.”
Cố Kiến Thâm: “……”
_____
Editor: *đỏ mặt đỏ mặt* *lăn lộn-ing* #sống_không_còn_gì_để_luyến_tiếc ( ˃̣̣̥ω˂̣̣̥)
Thẩm Thanh Huyền sợ Cố Kiến Thâm vừa nhấc ngón tay đã nhấn chết đồ tôn mình, thế là thấp giọng trách:
“Làm cái gì đó!”
Diệp Trạm thấy thái độ Thẩm Thanh Huyền quay ngoắt một trăm tám mươi độ, vội vàng cung kính nói:
“Tôn chủ, ma tu ẩn núp tại nơi đây, nhất định lòng mang ác ý, xin ngài minh xét!”
Lại nói Thẩm Thanh Huyền rất đỗi vui mừng, đồ tôn này của y mặc dù buồn vui thất thường, nhưng não vẫn còn dùng được, giác quan cũng nhanh nhạy.
Thật ra lúc Tăng Tử Lương tới đây, Cố Kiến Thâm đã làm huyễn thuật cho bản thân, hơn nữa còn là huyễn thuật đơn thể tuyệt diệu vô song.
Cơ bản là Túc Vũ nhìn thấy hắn như nào, thì Tăng Tử Lương cũng thấy hắn như thế.
Túc Vũ biết hắn là Thanh Thâm đại ca, Tăng Tử Lương còn tưởng hắn là cây cột cửa.
Tới lượt Diệp Trạm, hắn cũng dùng huyễn thuật, cho nên ban đầu Diệp Trạm căn bản không phát hiện ra hắn, chỉ lo khóc hức hức.
—— Nếu hắn biết có ma tu ở đây, nhất định đã sớm rút kiếm, thề sống thề chết bảo vệ Tôn chủ!
Vậy vì sao lúc này hắn lại phát hiện? Là do Cố Kiến Thâm dùng truyền âm nhập mật.
Hắn lặng lẽ nói chuyện với Thẩm Thanh Huyền, dao động linh lực rất nhỏ kia kích động Diệp Trạm.
Tâm pháp Tâm Vực của Cố Kiến Thâm che dấu được tu sĩ bình thường, nhưng Diệp Trạm không hổ là chưởng môn thủ tọa một trong sáu phái, tu vi không có vấn đề, động tĩnh nhỏ như thế cũng bị hắn bắt được, tuy hắn vẫn chưa nhận ra ma tu này là ai.
Đương nhiên … nhận ra hay không cũng chẳng sao, Lão Diệp không sợ, vẫn rút kiếm như thường! Muốn tiễn đầu người trong giây!
Thẩm Thanh Huyền đứng ra hòa giải:
“Được rồi, chẳng lẽ ta còn không nhìn ra thân phận hắn?”
Diệp Trạm căng thẳng hết sức, sợ khí đen của ma tu này vấy bẩn Tôn chủ đại nhân cao quý thuần khiết nhà mình!
Thẩm Thanh Huyền trấn an hắn:
“Chuyến này ta có chuyện bí mật, ngươi đừng hỏi tới.”
Diệp Trạm đương nhiên không dám hỏi, hắn khom mình hành lễ:
“Đệ tử đã rõ.”
Thẩm Thanh Huyền lại bảo:
“Ngươi trở về làm chuyện của ngươi, chỗ ta không cần các ngươi quan tâm, làm xong chuyện ta sẽ đi ngay.”
Toàn bộ vế đằng trước Diệp Trạm không nghe thấy, chợt nghe tới hai chữ cuối cùng “rời đi” kia, hắn lại nước mắt đầm đìa!
Thẩm Thanh Huyền hoàn toàn đoán không ra điểm khóc của hắn.
Diệp Trạm nức nở gọi: “Tôn chủ …”
Thẩm Thanh Huyền: “……”
Nước mắt Diệp Trạm chảy ròng ròng: “Lần tới phải đến khi nào đệ tử mới có thể nhìn thấy ngài!”
Thẩm Thanh Huyền đã muốn dùng chân đạp người.
Dỗ dành hết lời tiễn Diệp Trạm đi, trước khi đi, vị đại lão Tử Ngọ Quan này còn dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp liếc Cố Kiến Thâm.
Phiên dịch ra có lẽ là: Ma tu như ngươi có tài đức gì mà được ở cạnh Tôn chủ! Thật hâm mộ thật ghen tị thật hận, rất muốn rút kiếm!
Cố Kiến Thâm: Ha ha.
Thẩm Thanh Huyền sợ đồ tôn ngốc nghếch nhà mình tìm đường chết, vì thế chắn giữa hai người, ngăn cách tầm mắt muốn đi chết này.
Cố Kiến Thâm tự nhiên chuyển đường nhìn lên người y.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Vào nhà.”
Cố Kiến Thâm cười nói: “Tâm trạng Diệp chưởng môn, ta có thể lĩnh hội phần nào.”
Thẩm Thanh Huyền nguýt hắn một cái: “Ồ?”
Cố Kiến Thâm nhìn bóng lưng thanh lãnh thon dài của y, thấp giọng bảo:
“Nhất kiến khuynh tâm tái kiến chung tình(*), về sau không quên được không sao buông bỏ được, từ dạo ấy lòng tương tư khó hiểu.”
(*) Vừa gặp đã thương, gặp lại đã yêu
Thẩm Thanh Huyền chỉ nghe và xem như chuyện cười, Diệp Trạm không có tâm tình này với y, tình cảm Cố Kiến Thâm dành cho y cũng không phải thế, chẳng qua …
Y xoay người, mỉm cười nhìn Cố Kiến Thâm:
“Ta thấy Bệ hạ chưa hẳn đã thế.”
Cố Kiến Thâm dõi theo y:
“Sao lại nói vậy?”
Tầm mắt Thẩm Thanh Huyền chậm rãi dời đi, mập mờ dừng trên môi hắn:
“Nếu Bệ hạ khuynh tâm lại chung tình, sao lại không làm chuyện thân mật với ta?”
Y muốn hôn hắn, hắn còn đòi một đống điều kiện.
Con ngươi Cố Kiến Thâm đột nhiên sâu thêm:
“Ngươi đã nghĩ kỹ rồi?”
Ngón tay Thẩm Thanh Huyền đặt trên vai hắn cách một lớp quần áo:
“Đã là tâm nguyện Bệ hạ, ta đương nhiên tận sức thỏa mãn.”
Cố Kiến Thâm dùng sức cầm tay y, Thẩm Thanh Huyền không trốn, ngược lại còn mang ý cười nhìn hắn.
Cái gọi là nét mặt như hoa phù dung, một nụ cười trăm vẻ đẹp, y rất xứng với câu thơ khuynh quốc khuynh thành này.
Cố Kiến Thâm nhìn y chằm chằm không chớp mắt, mắt thấy … hai người chỉ còn cách nhau một khoảng.
Hắn lại đột nhiên bất động, Cố Kiến Thâm nhìn Thẩm Thanh Huyền hỏi:
“Ngươi có biết chúng ta đang làm gì không?”
Thẩm Thanh Huyền đáp: “Ừm.”
Cố Kiến Thâm: “Ngươi có biết điều này mang ý nghĩa gì không?”
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười: “Ý nghĩa gì?”
Cố Kiến Thâm tạm ngừng rồi từ tốn nói: “Sư thúc, ngươi thích ta không?”
“Còn ngươi?” Thẩm Thanh Huyền hỏi lại hắn: “Thích ta không?”
Cố Kiến Thâm trả lời không chút do dự: “Thích.”
Ý cười Thẩm Thanh Huyền lan đầy đáy mắt, con ngươi nhạt màu vắng vẻ kia trở nên mềm mại động lòng người:
“Ta cũng vậy.”
Cố Kiến Thâm hôn y, khi cánh môi hai người chạm vào nhau, đồng tử đều hơi co lại.
Cảm giác này không cách nào hình dung, tựa như thứ vẫn luôn ngóng trông tiến vào trước mắt, đồng thời nở rộ ánh sáng lạ thường.
Bầu không khí thích hợp, Cố Kiến Thâm đang muốn tiếp tục, Thẩm Thanh Huyền bỗng dưng đẩy hắn ra.
Cố Kiến Thâm nhìn y: “Sư thúc, đây vẫn chưa được xem là hôn môi.”
Thẩm Thanh Huyền cũng nhìn lại hắn: “Đôi mắt.”
Cố Kiến Thâm nhướn mày.
Thẩm Thanh Huyền bình tĩnh nói: “Ta muốn nhìn ngươi chân chính.”
Tuy biết y đang dụ dỗ hắn, nhưng dẫu sao cũng rất ngọt ngào, Cố Kiến Thâm mỉm cười, ngay sau đó đen tối bị đỏ sẫm ăn mòn, xanh thẳm bị đỏ tươi phá vỡ.
Khi ma tôn chân chính đứng trước mặt y, Thẩm Thanh Huyền tiến lên, chủ động hôn hắn.
Đôi môi lành lạnh kề sát, trái tim Cố Kiến Thâm bỗng dưng nhảy lên. Ngay sau đó, tay hắn siết chặt vòng eo y, cảm xúc tha thiết mơ ước làm lòng bàn tay rung động.
Đây không phải cái hôn lướt qua liền thôi, mà là một nụ hôn giao triền bức thiết ai cũng không chịu dừng.
Cố Kiến Thâm nhìn Thẩm Thanh Huyền say đắm.
Thẩm Thanh Huyền cũng nhìn chằm chằm Cố Kiến Thâm.
Hai người không liên quan cùng nhau ngọt ngào ám muội, làm người ta lưu luyến mịt mờ khó thể dùng ngôn từ bày tỏ.
Hôn rồi lại hôn, quần áo trút hơn phân nửa, Cố Kiến Thâm chẳng muốn ngừng lại, vậy nên hắn thả cấm ấn, hoa văn màu đỏ như hồng ngọc lưu chuyển dưới ánh mặt trời, đoạt mắt người xem.
Hắn không muốn Thẩm Thanh Huyền phân tâm, lại càng không muốn để y rời đi, cho nên hắn cầm tay Thẩm Thanh Huyền, đặt nó lên bờ vai mình.
Đó là nơi Thẩm Thanh Huyền mê say, và cũng là nơi y muốn chạm vào nhất.
Thẩm Thanh Huyền bỗng dưng dùng sức, lạnh lẽo cùng nóng bỏng giao hòa, trái ngược với nhau càng làm người ta cảm thấy kích thích.
Cố Kiến Thâm ôm chặt eo y, hai người trao nhau nụ hôn triền miên, hơi nóng bốc lên, làm cả gian phòng ngập tràn trong tình sắc và nồng nhiệt.
Buông cánh môi ra, Cố Kiến Thâm biết mùi liền nghiện, sao có khả năng chấm dứt như thế? Hắn không hề nghĩ ngợi liền muốn hôn lên lồng ngực trắng nõn của y …
Thẩm Thanh Huyền khẽ đẩy hắn một cái, động tác cực nhẹ nhưng không làm người có thể ngó lơ.
Ngay sau đó là sương giá đìu hiu.
Nhìn lại, xuân sắc mê người hoàn toàn trút bỏ, chỉ còn lại lạnh lẽo lãnh đạm.
Quần áo vốn đã cởi một nửa của Thẩm Thanh Huyền giờ đây trở nên chỉnh tề, giữa mắt y không chút nào là động tình, chỉ nhẹ giọng nỉ non nói lời vẫn còn quyến luyến:
“Quả nhiên tuyệt vời.”
Không phải nụ hôn, mà là cấm ấn khiến y mê muội kia.
Cố Kiến Thâm nhất thời buồn phiền.
Lại hôn lại trêu, kết quả người này cảm thấy mỹ mãn liền dứt ra ngay, còn hắn thì dục hỏa đốt người.
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn:
“Còn muốn nữa không?”
Cố Kiến Thâm dựa sát vào, dùng sức hôn lên môi Thẩm Thanh Huyền.
Thẩm Thanh Huyền sửng sốt, nhưng không đẩy hắn ra, ngược lại còn phối hợp hôn lại hắn.
Lần này hai người hôn nhau còn tha thiết, còn nóng bỏng, còn không ai nhường ai hơn vừa nãy.
Cố Kiến Thâm không nỡ buông y ra, vì thế dùng truyền âm mà nói:
“Sư thúc … chúng ta làm đi!”
Thẩm Thanh Huyền biết rõ còn hỏi: “Làm gì?”
Cố Kiến Thâm gằn từng chữ: “Làm tình.”
Thời gian dường như dừng lại trong phút chốc, trong trời đất trống vắng chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người …
Cuối cùng, Thẩm Thanh Huyền đẩy hắn ra, lần này y không dùng pháp thuật, trái lại chậm rãi kéo y phục, che khuất bờ vai mình nhưng không cách nào ngăn trở những ngổn ngang và ám muội.
Y nhìn Cố Kiến Thâm, sắc sáng trong đôi mắt đều lộ vẻ tình sắc mịt mờ.
Tim Cố Kiến Thâm đập thật nhanh, gần như muốn tiếp tục đến gần y, kết quả … môi mỏng Thẩm Thanh Huyền khẽ mở, phun ra hai chữ:
“Không muốn.”
Cố Kiến Thâm: “……”
_____
Editor: *đỏ mặt đỏ mặt* *lăn lộn-ing* #sống_không_còn_gì_để_luyến_tiếc ( ˃̣̣̥ω˂̣̣̥)
Truyện mới nhất:
- Đi đêm (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Rùa Và Thỏ (Truyện ngụ ngôn)
- Yêu Anh Nhiều Đến Như Vậy Sao, Cô Gái Nhỏ Đáng Yêu? (Truyện ngôn tình)
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: Muốn phi thăng thì yêu đi - Chương 24: Cố Kiến Thâm trả lời không chút do dự: �Thích.”,Muốn phi thăng thì yêu đi
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!