LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

20K! - CHƯƠNG I: THIẾT LẬP MỐI QUAN HỆ

233 lượt xem

– Bây giờ thế này nhé! – Tôi bắt đầu cong môi. – Kể từ hôm nay, mỗi ngày mày phải đưa cho tao 20k.

– Để làm gì?

– Nuôi heo!

– What? – Mắt hắn mở to kinh ngạc.

– What cái gì mà What. – Tôi chép miệng, giật lấy chiếc ví của hắn, lôi ra một đồng 20k với vẻ sung sướng. – Đây là của ngày hôm nay. Thế nhé!

Nói rồi, tôi ngoe nguẩy bỏ đi, để mặc hắn đứng trân trơ không hiểu chuyện gì. Dường như, không chịu đựng nổi, hắn hỏi với theo khi tôi vừa định bước lên xe buýt.

– Mày định làm gì với 20k đó?

– Bí mật!

Tôi nói, đặt ngón trỏ trước miệng ra hiệu với hắn rồi vui vẻ bước lên xe buýt, ngồi ngay chỗ cửa sổ. Hắn nhìn theo tôi, thở dài chấp nhận nhưng chắc chắn trong lòng đang tự hỏi “Không biết con nhỏ đó đang định làm gì?”

Đó đương nhiên là bí mật của riêng tôi. Chỉ của riêng tôi thôi.

Tôi mơ màng nhìn ra bầu trời đang bắt đầu phủ màu đỏ rực qua cửa sổ xe buýt. Những tia nắng mong manh cuối cùng lì lợm trượt dài trên triền kính tạo thành những vệt màu vàng thẳng tắp. Tôi vô thức đưa tay vẽ dọc theo một tia nắng, môi mỉm cười; cứ như, bên trong lồng ngực mình, cũng đang đong đầy nắng ấm áp vậy.

Tôi nhét 20k đầu tiên vào con lợn nhựa màu xanh đã mua ở cửa hàng đồng giá, nắn nót ghi mảnh giấy “Tiền của 20k” rồi dán cẩn thẩn lên lưng con lợn đồ chơi, sau đó cất vào góc tủ quần áo một cách thích thú. Xong xuôi, tôi nằm ngả xuống tấm nệm êm ái, tự cười toe toét với những suy nghĩ đang diễn ra trong đầu. Đột nhiên, một điều thú vị khác vọt lên trong tâm trí, tôi với tay lấy điện thoại, đổi tên liên lạc của hắn thành 20k.

Kể từ đó, tôi gọi hắn là 20k.

Ban đầu, hắn không thích cái tên đó, gương mặt cau có mỗi khi tôi lải nhải 20k, 20k mãi không thôi. Nhưng, hắn cũng chẳng làm gì được; hắn thừa hiểu tính tôi, phản kháng chỉ có nước “ăn giận” ngay và luôn mà thôi.

Tuy thế, hắn cũng không phải loại dễ dàng thỏa hiệp; một lần, sau khi đưa tôi đi ăn chán chê, hắn giả vờ mềm mỏng.

– Tao có một điều kiện!

– Điều kiện gì?

– Mày chỉ được gọi tao là 20k khi chỉ có hai đứa mình thôi, ok?

– Tại sao?

– Khi nghe mày gọi thế… – Mặt hắn đột nhiên nhăn nhó. – …mấy đứa lớp tao hỏi là tao chỉ đáng 20k thôi à?

– Ra thế! – Tôi phì cười trước điệu bộ của hắn. – Thôi được! OK!

Tôi đáp thế cho vừa lòng vì xem ra khi được hỏi câu hỏi đó, hắn cũng đã được xếp vào hàng đáng thương. Nghe thì có vẻ tôi đang thương hại hắn, nhưng kỳ thực, mục đích thật sự của tôi chỉ là tiếp tục được hắn dẫn đi ăn mà thôi.

Thế mà hắn vẫn tin mới sợ. Hắn quên mất, trong mối quan hệ giữa hai đứa, chỉ có tôi mới có quyền đưa ra điều kiện. Hắn cứ đinh ninh rằng đã mua chuộc được tôi. Còn lâu đi! Ngày mai thôi, tôi sẽ lại chơi trò “mất trí nhớ” trước mặt hắn; đương nhiên, là tôi chỉ quên về cuộc giao kèo với hắn, còn những điều còn lại thì Never.

Chắc hắn nghĩ tôi chỉ đang tìm trò gì đó để chơi cho đỡ buồn chán nên chỉ một vài ngày đầu tiên là hắn ngoan ngoãn đưa tiền cho tôi, còn sau đó thì hoàn toàn bỏ bẵng. Nhưng, hắn đã nhầm, tôi hoàn toàn nghiêm túc trong việc này. Đã thế, tôi chỉ còn cách cưỡng ép “cướp 20k” trước sự chẳng có gì làm bất ngờ của hắn.

Kệ! Thứ gì tôi đã muốn thì tôi nhất định sẽ làm đến cùng. Mặc cho hắn có năn nỉ ỉ ôi tôi cả trăm ngàn lần là nói cho hắn biết lý do thì tôi cũng chỉ làm ngơ; và lẽ tất nhiên, hắn chỉ còn cách ngậm bồ hòn làm ngọt.

Nắng mơ màng xuyên mình qua kẽ lá.

Tôi cười khúc khích khi nhận 20k từ hắn.

Hắn hậm hực, lườm tôi rồi bỏ đi.

Xì! Đằng nào chả phải thế. Khó chịu làm gì để ảnh hưởng đến nhan sắc và trí truệ. Hắn đúng là đồ ngốc!

Sau đó, hắn đã bắt đầu học cách tự giác hơn. Rồi việc “đóng quỹ” nhanh chóng trở thành thói quen của hắn. Đến nỗi, ngày nào tôi quên thu tiền là y như rằng hắn sẽ gọi điện nheo nhéo, “Hôm nay không lấy 20k à?”

Có điên mới không lấy, kế hoạch dài hơi của tôi vừa chỉ mới bắt đầu nên làm sao tôi có thể từ bỏ được cơ chứ. Cứ thế, chẳng mấy chốc, em heo xanh xinh đẹp của tôi đã lớn phổng phao, nhờ những tờ 20k mà hắn nộp mỗi ngày.

Một lần, lúc đang ngồi tán gẫu với bạn bè, hắn đột ngột gọi cho tôi; và đương nhiên, cái tên 20k lù lù trên màn hình đã không thể qua nổi mắt của mấy con bạn thân vẫn luôn thích tò mò chuyện thế gian.

– Ai? – Một đứa hỏi. – Khai mau!

– 20k! – Tôi hơi bất ngờ nhưng vẫn trả lời con bạn.

– Nhưng 20k là ai mới được? – Nó vẫn chưa chịu thua, tiếp tục màn tra hỏi.

– Thì là 20k!

Tôi mỉm cười nói, rồi cầm điện thoại bỏ đi, để lại đám bạn với một câu hỏi to đùng đang ngự trị. Tôi cười sảng khoái, cứ để cho bọn chúng đoán già đoán non; còn đương nhiên, 20k vẫn chỉ là 20k mà thôi.

Đến đây, chắc nhiều người cũng đang tự hỏi, thằng 20k và tôi có mối quan hệ gì? Thật ra, ai tinh tế một chút thì đã có thể nhận ra ngay từ đầu rồi. Tôi và hắn còn có thể là mối quan hệ gì được cơ chứ? Đương nhiên là chủ nợ và con nợ rồi.

Tôi là chủ nợ.

 Còn hắn là con nợ.

 Hắn nợ tôi 20k.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư