LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

20K! - CHƯƠNG V: CẬU KHÔNG CẦN BIẾT TÔI LÀ AI!

222 lượt xem

Hiếm khi lắm hắn mới để tôi bơ vơ một mình như thế này. Chắc có chuyện gì quan trọng, tôi nghĩ thế, nhưng sau đó lại cau mày; cuộc đời hắn thì làm quái có chuyện gì đáng được liệt vào danh sách “quan trọng”, ngoài việc chở tôi đi học và đi ăn mỗi ngày. Phận tôi tớ thì còn việc gì quan trọng hơn hai chuyện ấy? Chẳng lẽ là…

Tôi tự mình đoán già đoán non, cảm thấy bầu trời như sụp đổ khi bị hắn bỏ rơi. Đúng là cái đồ “trọng sắc khinh bạn”, có tí gái vào cái là quên ngay anh em vào sinh ra tử, mặc dù tôi với hắn thật tình cũng chưa từng cắt máu ăn thề hay kinh qua mấy cái chuyện “vào sinh ra tử” như tôi nói. Nghĩ đến đây, tự dưng tôi thấy tủi thân đến lạ! Đứa con gái như thế nào mà có thể khiến hắn nhẫn tâm vứt bỏ một đứa tốt đẹp như tôi? Trộm vía, tôi tự động nhìn mình một lượt, rồi thoáng giật mình, mặt nhăn mày nhó. Thảo nào bao năm rồi hắn vẫn thản nhiên ôm vai bá cổ, chơi trò vật tay hay chạy tiếp sức với tôi. Đứa con gái mà không nhìn ra chút nữ tính nào thì bị đá là đúng thôi, than thở nỗi gì! Thôi thì vì tương lai xây dựng gia đình của hắn sau này, tôi sẽ buông tha hắn ngày hôm nay vậy. Hy vọng hắn không vì chạy theo tiếng gọi của tình yêu mà bỏ rơi tôi mãi mãi. Hy vọng hắn sớm quay về quàng vai và đánh Pikachu với tôi.

*

Công viên vào buổi chiều đông đúc người; mấy bác lớn tuổi tập Pháp Luân Công, vài đôi trai gái dắt chó đi dạo, những đứa trẻ thì nô đùa cùng bong bóng xà phòng, còn bọn choai choai thì đá bóng, đá cầu.

Ánh mắt của Linh nhìn dáo dác xung quanh, hòng tìm kiếm ai đó. Rồi hắn dừng lại và nhìn chằm chằm vào một điểm, hít một hơi thật sâu, thở ra rồi nhanh chân tiến về phía mục tiêu vừa mới được xác định.

– Cậu là Quang phải không? – Hắn nói, phóng tia lửa điện vào thằng con trai đang vừa ngơ ngác quay đầu lại.

– Phải! – Quang nheo mày. – Cậu là…

– Cậu không cần biết tôi là ai! – Gương mặt Linh căng cứng. – Tôi muốn thi tâng cầu với cậu.

Chợt đám đông xung quanh cười ầm khiến Linh giật mình. Tại sao họ lại cười kia chứ? Có gì đáng cười với một lời yêu cầu tỉ thí quang minh chính đại đâu?

Quang nhìn Linh một lượt tự đầu đến chân, rồi buông một cái cười khẩy. Thằng nhóc đen đúa, lùn tịt, còn thua cậu cả một cái đầu như thế mà dám to gan thách đấu với cậu sao? Chắc cậu ta chưa biết cậu là ai rồi?!

Kém miếng khó chịu, Linh cũng nhìn Quang y như cái cách Quang nhìn hắn, trong tâm trí thoáng lên tia sợ sệt. Tốt hơn hết là hắn nên lùi xa một đoạn nếu không muốn những người xung quanh vô duyên đem cả hai ra so sánh. Mà về khoản này, hắn biết chắc mình thua tệ thua hại. Nhưng vừa nãy đã lỡ mạnh mồm đòi thi đấu với cậu ta rồi, giờ rút lại thì đào đâu ra chỗ để mà chui. Có gan trèo lên lưng cọp thì có chết cũng phải lôi con cọp chết cùng. Nghĩ thế, Linh thấy trong cơ thể tràn trề một nguồn sức mạnh tư tưởng lớn lao.

– Mày xác định tâng được bao nhiêu quả? – Một thằng mặc bộ đồ thể thao Read Madrid lên tiếng. – Nhắm được trăm quả thì hãy thi. Chín mươi chín thì rút lui ngay còn kịp.

– Cái gì?

Linh tròn mắt hỏi lại, không hề tự chủ về việc mình vừa mới để lộ sự ngạc nhiên. Thế có chết không cơ chứ, thế chẳng khác nào thừa nhận con số một trăm kia thật sự là quá tầm với đối với hắn. Mà quả thực là thế thật, cả cuộc đời chưa bao giờ đụng vào quả cầu, không biết can đảm ở đâu ra mà đến đây đòi thách đấu với đại cao thủ võ lâm cơ chứ?

Đám đông lại được dịp cười to hơn, Quang cũng kín đáo cười vì không muốn tỏ ra khinh địch. Thật lòng, Linh nghĩ mình có nên nói đây chỉ là một sự hiểu lầm và rút lui không? Một trăm quả cầu, nếu không tâng được có mà rước nhục vào thân. Đó là còn chưa kể việc này mà đến tai con nhỏ điên khùng ở nhà thì chưa biết chừng sẽ nổ ra chiến tranh thế giới thứ ba ấy chứ.

– Thế nào? – Quang lúc này lên tiếng, cái kiểu cười nhếc miệng khiến hắn vô cùng khó chịu. – Bây giờ cậu rút lui vẫn còn kịp đấy!

– Rút là rút thế nào! – Linh cứng giọng, thẳng thừng tuyên bố. – Tâng ba lần, ai có tổng nhiều hơn thì thắng.

– Ok! – Quang gật đầu đầy tự tin. – Thế chúng ta bắt đầu ngay thôi nhỉ?

– Khoan đã! – Linh đưa tay ra phía trước. – Tôi có một điều kiện.

– Điều kiện gì?

– Nếu tôi thắng thì cậu phải hứa từ giờ không được nhắn tin cho cái Hạnh nữa.

Quang hơi nghiêng đầu, vẻ nghĩ ngợi, rồi hắn cười phá lên một tràng dài; hóa ra chuyện là như thế này đây.

– Còn nếu cậu thua? – Quang hỏi lại.

– Tôi thua… – Linh ú ớ. – …cậu muốn thế nào cũng được.

– Nếu cậu thua… – Ánh mắt của Quang vô cùng ranh mãnh. – …thì cậu phải chui qua đây…

Quang nói, rồi chỉ ngón tay xuống dưới, chỗ hai chân đang dạng ra. Xung quang, những tiếng reo hò thích thú khiến không khí càng trở nên nhộn nhịp. Linh tức muốn nổ đom đóm mắt, nhưng đã đi đến được đây, hắn không cho phép mình bỏ cuộc giữa chừng.

– Được!!!

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư