LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Rất Yêu Cô Vợ Ép Hôn - Chương 71

101 lượt xem

LỜI THỀ CỦA LẠI TƯ TUYỆT KHÔNG GIẢ DỐI


Tại phòng bếp, một đám đầu bếp kinh hoảng nhìn chằm chằm bà chủ của bọn họ, đây là địa bàn làm việc của bọn họ mà! Đích thân bà chủ xuống bếp, nếu đương gia mà biết sẽ trách tội xuống dưới, bọn họ sẽ không chịu nổi!
Đôi môi đỏ mọng của Tuyết Thuần mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng làm cho người ta cảm thấy an tâm, mấy đầu bếp không khỏi thở dài nhẹ nhõm, trong lòng càng thấy khẩn trương, theo nụ cười ôn hòa của cô, nhưng lại dần dần nới lỏng xuống, dần dần cảm thấy lo lắng.
Đây là đồ ăn bình thường nhất của các gia đình bình thường... Canh xương heo, với cường độ làm việc rất cao của Lại Tư, hàng ngày đều căng thẳng như thế, có lẽ phong cách làm việc và tác phong sát phạt quyết đoạt của anh đã sớm thành thói quen, từ lâu đã có thể xử lý thành thạo những chuyện gấp cần quyết đoán kia. Nhưng trong mắt người vợ như cô, lại cảm thấy đau lòng.
Đặc biệt là sau khi biết từng mệnh lệnh được ra chính xác trong nháy mắt cùng những mưu kế cơ trí mà kín đáo thoáng cái đã nghĩ được ấy, hóa ra là cần trải qua nhiều cuộc huấn luyện bên bờ sống chết.
Cho dù là thiên tài thì cũng đều phải trải qua huấn luyện mới có thể hữu dụng, mà Lại Tư trời sinh thiên phú, hơn nữa theo lời của Lại Dung Nhàn anh trưởng thành ở Đảo Luyện Ngục, mới có Lại Tư ngày hôm nay.
Khổ cực như vậy Lại Tư vẫn sống được, Lại Tư không trải qua nhu tình, thậm chí so với người mất đi cha mẹ như cô còn khổ hơn. Như vậy, cô dựa vào cái gì mà suy bụng ta ra bụng người! Vì một chút chuyện liền làm quá mọi chuyện, buồn bực muốn chết. Đối với anh mà nói, cô một chút cũng không kiên cường.
Chuyện của Trình Lãng, chỉ cần giống như Lại Dung Nhàn đã cam đoan, có thể quay trở về, làm cho mọi chuyện đều trở về như trước, còn cô... Sẽ không so đo.
Bê bát canh, đi đến cửa thư phòng của Lại Tư, lại gặp Lại Dung Nhàn đứng nói chuyện không ngừng với Lam Dạ.
“Cái người này sao lại cứng nhắc như vậy, nó nói không muốn gặp? Tôi có chuyện quan trọng muốn nói, nó không nghe được những lời này, sẽ hối hận cả đời!”
“Cho dù đại tiểu thư có nói cái gì đi nữa, Lam Dạ cũng không thể làm trái lệnh của đương gia.”


Mặt không thay đổi, nhìn không chớp mắt, giọng điệu lạnh nhạt.
“Cứng nhắc! Cứng nhắc! Nếu có chuyện gì xảy ra, cậu chịu trách nhiệm!” Trước mặt Lam Dạ cự tuyệt cực kỳ tàn ác, Lại Dung Nhàn tức giận quên mất vẻ rụt rè, hung hăng chỉ vào mặt anh mà mắng.
“Không thể làm trái lệnh của đương gia, đại tiểu thư, mong người quay về đi.” Lam Dạ luôn luôn ít lời đã có chút khô miệng, người phụ nữ này sao có thể như vậy được.
“Tôi không quay về! Tôi mang tình báo quan trọng tới, tôi cảnh cảo cậu, nếu không để cho tôi vào, sẽ xảy ra chuyện lớn đấy!” Lại Dung Nhàn dậm chân một cái. MD, đẹp trai như vậy, lại bảo thủ, Lam Dạ chết tiệt! Cũng may lúc trước không có mê đắm dưới sức quyến rũ lãnh khốc của anh ta!
Nói tới thì, trước khi Lại Dung Nhàn lấy chồng, không phải trải qua chuyện yêu đương, là chị gái của đương gia, toàn bộ đàn ông trong nhà đương nhiên là cô được chọn lựa. Cô lại xoay chuyển ánh mắt, chọn số bảy- Tề Luận: một người đàn ông bình thường ngoài dự đoán của mọi người ngồi lên ghế xếp.
Tề Luận không giống Lam Dạ người như khối băng lạnh, không giống Đao Dân ngay cả ngủ cũng phải suy nghĩ, không có giống Phù Khải tâm địa gian giảo, cho nên tự dưng được cô chú ý tới.
“Chị cả làm sao vậy?” Tuyết Thuần chậm rãi đến gần. Mặc cho ai cũng nhìn thấy được nước canh đang tỏa hương thơm nồng trên tay cô.
Khí thế của Lại Dung Nhàn bị Lam Dạ làm cho tức giận đến bức người, “Tuyết Thuần em vẫn nên trở về đi, đương gia ai cũng không gặp.”
“Bà chủ, mời vào.” Lam Dạ tự giác tránh đường.
Lại Dung Nhàn trừng mắt nhìn, “Đây? Sao lại như vậy? Gặp sắc quên chị gái ruột thịt sao!”
Khóe môi Tuyết Thuần khẽ nhếch lên, quả nhiên Lại Tư đối xử với cô đặc biệt tốt. Nghĩ tới đó, oán hận với Lại Tư lại giảm đi vài phần. Đúng rồi, chỉ cần có thể chữa khỏi cho Trình Lãng, giải trừ hiểu lầm với Lại Tư, sẽ tốt hơn.
“Đợi chút.”
Lại Dung Nhàn ngăn cô lại, khuôn mặt ngưng trọng nói, “Bây giờ còn chưa phải lúc, em không thể vào đó.”
“Vì sao?” Tuyết Thuần chớp mắt nghi hoặc nhìn, mắt càng hiện lên vẻ trong sáng.
“Nó hiểu lầm em, vẫn còn tức giận, vẫn là để chị giải thích vẫn tốt hơn...” Sợ nhất là không cho Tuyết Thuần có cơ hội giải thích, Lại Tư đã đánh đòn phủ đầu, nên ra một đòn trí mạng. Tuy rằng cơ trí thua xa em trai mình, nhưng tính cách xử sự của Lại Tư, thân là chị gái thân thiết ít ra vẫn hiểu rõ. Lại Tư cho Tuyết Thuần đi vào, chỉ sợ Tuyết Thuần còn mạng đi vào, không còn mạng để đi ra. Cho dù còn mạng ra ngoài, cũng chỉ còn nửa mạng.


“Không sao đâu. Tháo chuông phải tìm người buộc chuông , em nghĩ hiểu lầm giữa hai bọn em, vẫn là để em giải thích thì tốt hơn.” Tuyết Thuần cho cô một nụ cười an tâm, sau đó đặt tay lên nắm cửa.
Lại Dung Nhàn thầm lo lắng, lời này đối với người bình thường thì được, nhưng em còn không biết thôi, Lại Tư là Thiên sát, không phải người bình thường.
Sự thật chứng minh, nguyện vọng là tốt đẹp, sự thật cũng rất phũ phàng.
Choang!
Bát canh sứ đắt tiền nóng hổi rơi từ trên xuống, tạo ra tiếng động giòn vang.
Nhưng hai người phía trước giống như không phát hiện ra, vẫn tiếp tục quấn quít môi lưỡi như trước.
Bàn tay trắng nõn thích hợp với đàn dương cầm, đã vô số lần mang theo nhiệt độ nóng bỏng, lướt qua mỗi một chỗ mẫn cảm trên thân thể cô.
Giờ phút này, lại đang vuốt ve trên người Trình Diễm. Cô ấy, đã từng là huấn luyện viên võ thuật của cô, cũng là người yêu thầm Lại Tư bám riết không tha.
“Ưm... A...” Trình Diễm thở dốc rên rỉ.
Sét đánh oanh một tiếng, khiến tâm can Tuyết Thuần rối loạn, trong đầu chợt lóe một phát, rồi trống rỗng.
Tim, như bị đâm một nhát.
Loại cảm giác bất lực mãnh liệt xuất hiện, đôi mắt trong suốt liền rưng rưng, từng giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu rơi xuống, trong nháy mắt liền hòa tan vào đất.
Đây là thật sao? Lại Tư đang ôm người phụ nữ khác! Đôi môi mỏng khêu gợi kia, cũng đã từng không ngừng quấn quít dây dưa với cô, khiến cho cô thấy được ngọt ngào chưa từng có. Thế nhưng lúc này lại cảm thấy ghê tởm.
Mọi người, cả Lam Dạ và Lại Dung Nhàn, thậm chí đến cả Lại Tư đang hôn Trình Diễm cuồng nhiệt, cũng nghĩ lúc này, Tuyết Thuần nhất định sẽ khiếp sợ mà bỏ chạy.
Tuyết Thuần kinh ngạc nhìn bọn họ thân thiết với nhau, ngây người một lúc lâu, đột nhiên, Tuyết Thuần bước tới, trên mặt vẫn còn ướt át. Lúc mà mọi người nghĩ Tuyết Thuần sẽ bỏ đi, thì cô lại thong thả bước từng từng bước lên phía trước, không một tiếng động, lại dẫm nát trái tim của Lại Tư, nóng như thiêu đốt.
Lại Tư bất mãn nhíu mày một cái, mùi vị của người cùng anh hôn môi, còn có cảm xúc phía dưới, hoàn toàn không phải là kiểu người mà anh thích. Anh nhớ tới hương thơm tự nhiên của Tuyết Thuần, cho dù có bao nhiêu lần cũng đều là hương thơm xử nữ.
Có người nói, con người tìm người yêu dựa vào mùi cơ thể. Lại Tư cũng không ngoại lệ. Mũi của anh rất thính, yêu cầu cũng rất cao, anh gần ba mươi tuổi, chỉ để ý có một người.
Quả nhiên không phải Tuyết Thuần là không được! Anh hơi đẩy Trình Diễm ra, để cô ta cứ như vậy dựa vào người, Tuyết Thuần cũng nên đau khổ, nếm thử thủ đoạn của anh. Xem xem cô còn dám trốn anh đi gặp người tình cũ nữa không.
Mắt đột nhiên quét qua, dấu vết nước canh trên đất, còn có mảnh vụn sứ màu trắng, trên đất còn có cả hơi nước bốc lên, chắc là vừa mới nấu xong, cho nên mới nóng hổi như vậy.
Tuyết Thuần mặc váy dài, không có quần dài che chắn, làn da trắng nõn thỉnh thoảng lại có vài chỗ ửng đỏ lên.


Chết tiệt! Nhất định là bỏng rồi! Người phụ nữ ngốc nghếch này lại không chịu chăm sóc bản thân chút nào! Đáng lẽ lúc này nên quay về lấy thuốc trị thương, chứ không phải là đi đến phía trước bọn anh. Bình thường khi thấy cảnh tượng này, không phải nữ chính sẽ bỏ đi sao?
Chết tiệt, cứ có chuyện liên quan tới Tuyết Thuần, anh liền không bình tĩnh nổi. Mưu kế anh dùng trên người Tuyết Thuần đều không dùng được. Có lẽ anh coi trọng Tuyết Thuần, thực ra, là có gì đó giống nhau. Bọn anh đều giác ngộ trái với lẽ thường.
Tuyết Thuần giống như mang theo quyết tâm đến cùng, chịu đựng da bị bỏng rát, chân trần giẫm lên mảnh vụn sứ sắc nhọn, đi từng bước một, không nhanh không chậm. Trên mặt đất chỗ cô bước qua đều để lại vết máu đỏ tươi, cô vẫn bước tới phía hai người đang thân thiết ở trước mặt.
Đau đớn dưới bàn chân, kém vạn lần so với nỗi đau trong lòng.
Mọi người ở đây nhìn đến hết hồn, đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chuyện phát triển vượt qua dự tính.
Lại Tư nhíu chặt mi, bộ dạng phong lưu tự tại thoáng cái liền biến mất, anh lạnh lùng nhìn bàn chân trắng nộn của Tuyết Thuần đang giẫm lên vụn sứ, anh cẩn thận che chở cho cô như vậy, nhưng cô lại không biết tự thương lấy bản thân. Chết tiệt! Nhưng hiện tại anh rất tức giận, sau khi biết được Tuyết Thuần vẫn còn yêu gã người yêu cũ kia, cô liền mất đi tư cách được anh yêu chiều!
Người mà anh yêu thương, nhất định cả thể xác lẫn tinh thần đều phải thuộc về anh. Trái tim quý giá nhất, cô lại cho người khác, cũng đừng trách anh hung ác.
Anh liền mắt lạnh nhìn cô vết thương đầy mình tiêu sái bước tới.
Lại Dung Nhàn đứng bên ngoài nhìn vào trong lòng chợt lạnh, xong rồi, xong rồi, không ngoài dự đoán của cô, Lại Tư thực sự xuất kích rồi!
Đối với người phản bội nó, không ai có thể thoát được Ngũ Chỉ Sơn của nó, không là tra tấn sống không bằng chết, cũng là chết trong trạng thái vô cùng thê thảm. Lại Tư, có thể là chúa cứu thế cưng chiều người lên trời, có khi lại có thể biến thành Satan tàn bạo nhất trong thiên địa.
Tuyết Thuần, em nên làm cái gì bây giờ?
Lại Dung Nhàn tiếc hận bất đắc dĩ thở dài một hơi, bất đầu từ giây phút này, Lại Tư muốn biến trở lại thành ma quỷ sao?
Lùi bước không phải là phong cách của Tuyết Thuần, đừng nhìn cô bình thường là một người rất hiền lành, nhưng trong lòng đều phải dũng cảm hơn so với người khác. Cho tới bây giờ cô đều là dũng cảm bước tới, quay đầu hay tránh né cô cũng khinh thường.
Chẳng sợ phía trước bụi gai che kín, vót chông đầy máu tanh, trong bóng tối tối tăm, cô vẫn là bước về phía trước, từ trước đến nay không có kẻ nào có thể ngăn chặn cô.
Nói cho cùng, là dũng cảm, nói cách khác, chính là cô quen khiến bản thân ép tới đường cùng mà thôi.
Đúng vậy, từ năm mười bốn tuổi đó, đã trở thành thói quen. Người khác vui vẻ, cô luôn giữ lại trong lòng, chính là im lặng điềm đạm nhìn, chỉ biết đứng ở phía sau, chậm rãi thưởng thức niềm vui của bọn họ. Một người cô độc đau khổ gặm nhấm vết thương.
Khó khăn đến, so với vui vẻ, cô càng có thể trầm mình trong đó, bởi vì cô muốn hủy hoại bản thân, vì thế cô không hề sợ hãi đối đầu với bóng tối.
Hành động này của Lại Tư, gây tổn thương rất lớn cho nội tâm của cô. Cứ nghĩ rằng Lại Tư yêu cô, chỉ nho nhã dịu dàng với một mình cô. Lại đột nhiên phát hiện, hóa ra người đàn ông này cũng sẽ đối xử với một người phụ nữ khác như vậy. Đau đớn trong lòng đã vượt xa gánh nặng cô có thể gánh vác được. Có lẽ quá mức tin cậy với Lại Tư, có lẽ sớm quen ôn tồn của anh, cảm giác giống như cả thế giới sụp đổ, khiến cô không thể thở nổi.
“Lại Tư, anh với cô ấy rốt cuộc là làm sao vậy?” Một cơ hội cuối cùng, một lần cuối cùng... Tuyết Thuần cắn chặt răng, môi dưới giống như chảy máu.
Mắt Lại Tư nheo lại giật giật một cái, người phụ nữ này thích ngược đãi chính mình! Shift!
“Như những gì cô thấy. Cô cũng không phải bị mù đâu.” Trình Diễm liếm liếm đôi môi sưng đỏ, hương vị của Lại Tư, bao năm theo đuổi, cũng là vì ép bức một người phụ nữ khác mới có được, là chiêu Lại Tư sử dụng không thể nề hà.
Nhưng mà, cô cam tâm tình nguyện. Người đàn ông này là người ưu tú nhất trên thế giới, không sợ cả đời làm tình nhân bí mật của anh, chỉ cần bản năng anh cho phép, cô cũng muốn có được.
“Lại Tư, tôi hỏi Lại Tư!” Mặc cho Tuyết Thuần cố đè nén thế nào, bên trong vẫn khàn khàn như trước.
Đôi mắt rưng rưng nước mắt, đáng chết còn ươn ướt đáng yêu đến mê người.
Đôi mắt Trình Diễm hung hăng nhìn, cô ghen. Nhìn Tuyết Thuần ở giữa không mất phong tình quyến rũ, Tuyết Thuần là cô nhìn thấy còn thiếu mất một chút. Cô vẫn tự cho mình là xinh đẹp nhất, nhưng khi thấy giây phút Tuyết Thuần bất lực liều mạng kiên cường vẫn xinh đẹp phong tình, nhưng cô lại không hề thấy mâu thuẫn bắt đầu cảm thấy xấu hổ.
“Chỉ cần anh nói, em liền tin tưởng. Lại Tư, em vẫn luôn tin tưởng anh.” Tuyết Thuần cố gắng chớp chớp mắt mấy cái, không cho hơi nước che khuất đôi mắt, cô muốn thấy rõ vẻ mặt của Lại Tư, muốn nhìn rõ ràng Lại Tư suốt ruột phủ nhận.
Nhưng mà, cô rất nhanh liền thất vọng.
“Cô ấy đã nói, toàn bộ như em đã thấy.” Vẻ mặt Lại Tư thoáng không được tự nhiên, nhếch môi cười, “Em cho là người đàn ông đứng ở vị trí cao nhất trên thế giới, cả đời chỉ biết có một người phụ nữ sao? Giống như em đã nhìn thấy, cả đời của anh, trừ em ra, còn có cả người phụ nữ khác. Người tình, phụ nữ tình một đêm nhiều không kể xiết.”
“Anh tại sao có thể làm như vậy! Anh đã nói yêu em mà!” Nước mắt ào ào chảy ra, từng giọt từng giọt trong suốt như viên pha lê lóe một cái liền rơi xuống, cuối cùng trở thành vệt nước không hề giá trị.
“Vì sao không thể? Không phải là em là người dẫn đầu chuyện này sao. Em có thể tâm tư đến người đàn ông khác, anh thân là đàn ông, càng dễ dàng làm được.” Lại Tư vừa nói, vừa lạnh lùng giữ chặt cằm của cô, “ Đùa giỡn anh ở trong lòng bàn tay, lả lơi ong bướm em còn chưa đủ tư cách!”
Anh giữ rất chặt, miệng Tuyết Thuần há ra, đau đến không nói lên lời, trán ngọc xuất hiện từng tầng mồ hôi lạnh, là đau khiến cho thân thể tự nảy sinh ra phản ứng.
Lại là như vậy! Lần trước thiếu chút nữa khiến cô hít thở không thông, lần này cô lại như cá nằm trên thớt, tùy anh xử lý.
“Em sẽ làm em ấy bị thương đấy!” Lại Dung Nhàn xông tới thất lễ hô lên.
Nhưng Lại Tư không động đậy, ngược lại tay lại tăng thêm sức, người phản bội anh, chết mới giác ngộ! Người anh yêu phản bội anh, để cho cô sống không bằng chết cũng chẳng sao.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Thuần bị vo thành một nắm, từ từ đỏ lên, bắt đầu hơi hơi ửng hồng.
“Chuyện chị và Tuyết Thuần nói với nhau, em chỉ nghe có một nửa. Tuyết Thuần yêu Trình Lãng, là tình cảm đối với người anh trai. Nhưng mà Lại Tư, Tuyết Thuần nói, đối với em là yêu, là một người phụ nữ yêu một người đàn ông, là yêu chồng của mình! Đây mới là lời nói em không nghe hết.”
Cái gì!
Tay Lại Tư dừng lại một chút, đây là... Thật sự? Ánh mắt sắc bén như dao, nghi ngờ bắn về phía Lại Dung Nhàn.
Khuôn mặt Lại Dung Nhàn như chưa bao giờ nghiêm túc, kể lại sự thật, không hề tránh né đáp lại ánh mắt của Lại Tư, vô cùng kiên định biểu đạt lời cô nói đều là sự thật. “Em không tin lời chị nói, chị có ghi âm làm chứng.” Nói xong, liền bấm vào màn hình di động phát lên lời nói của hai người các cô.
Lại Tư nhẹ buông tay, nháy mắt kéo Tuyết Thuần yếu ớt vào trong lòng , trong mắt hiện lên vẻ vui mừng như điên, ôm mặt của cô khúc khích cười như cuồng hôn, “Ha ha.”
Thần kinh Lại Dung Nhàn gần như suy sụp, âm thầm lau mồ hôi lạnh. Nói chuyện một hồi, thông minh liền ghi âm lại, cô cũng không phải gián điệp. Trên đời này người dám lừa đương gia, cũng chỉ có Lại Dung Nhàn.
Lúc này, Tuyết Thuần giống như có một cái tức ẩn hiện tức giận vào búp bê vải, hoàn toàn không theo kịp bước đi đột nhiên thay đổi của Lại Tư.
Lông mày tuấn tú của Lại Tư nhăn lại, vội vàng gọi Lam Dạ đang canh ở bên ngoài: “Gọi Vương Kinh Dương đến.”
“Không cần.” Tuyết Thuần thở nhẹ, hít sâu điều chỉnh lại hô hấp một chút, lấy khí lực còn sót lại đẩy anh ra.
Loại chối từ theo bản năng này, đôi mắt Lại Tư hiện lên chút bất an, nhanh đến mức không ai nắm bắt được.
“Anh... Không nên đối xử với em như vậy.”
Đây là lần thứ hai anh ngoại lệ như vậy.
Tại trước nhiều người như vậy, làm đương gia trong hắc đạo, chưa bao giờ cúi thấp trước ai, anh luôn là người được người khác tôn kính. Nhưng thấy sắc mặt trắng bệch của Tuyết Thuần, trong lòng liền áy náy cực kỳ. Anh nói không nên lời câu xin lỗi, kiểu chịu thua này đã là nhượng bộ lớn nhất của anh rồi.
“Không có, anh không có sai, là em sai.” Tuyết Thuần cố gắng đứng thẳng dậy, cúi mặt xuống, cả người nghiêng nghiêng giống như sắp ngã. Có hiểu lầm như thế nào đi nữa cũng không chua sót như giờ phút này, người đàn ông mình vẫn yêu lại đi ôm một người phụ nữ xinh đẹp khác, cô muốn mất đi Lại Tư... Sao? Cảm giác sợ hãi và bất an là có chuyện gì xảy ra?
Lại Tư không giống như trước, không sợ cô kháng cự lại chỉ muốn tiến lên ôm lấy cô. Chỉ vì khuôn mặt của cô kiên quyết không có chút biểu cảm, lạnh nhạt nghe lời làm người khác thương xót. Đôi mắt lưu ly đen láy, được nước mắt rửa qua càng long lanh trong sáng, hốc mắt phiếm hồng, rốt cuộc cũng không có giọt nước mắt nào.
Toàn bộ đều cho thấy, cô đang cố nén đau khổ.
Nhìn bộ dáng theo gió biến mất của Tuyết Thuần, đôi mắt Lại Tư nhuộm lên chút lo lắng hiếm thấy, sắc mặt cũng không có tốt hơn so với Tuyết Thuần.
Trình Diễm ngẩng đầu, ở lúc không có ai chú ý tới để nước mắt không chảy ra. Cô nhắm đôi mắt quyến rũ lại, trong lòng hiểu được, Lại Tư vĩnh viễn cũng không thuộc về cô. Có lẽ cô nên buông tay giống như Tina. Không có ai chú ý tới sự tồn tại của cô, cô vốn là bởi vì một trò cười mà xuất hiện, trò cười xong rồi, nhân vật chính cũng không phải cô. A, không đúng, trong thế giới của Lại Tư, cho đến bây giờ cô chỉ là vai phụ, thậm chí toàn bộ thời gian, cô đến ngay cả vai phụ đều làm không hơn.
Nhưng mà vì sao! Một câu của người phụ nữ này, có thể tác động đến tâm tình của anh! Có thể chi phối ý chí của anh! Cô thực sự rất ghen tị, ghen tị đến phát điên!
Giày cao gót của Trình Diễm giẫm lên mảnh sứ vỡ, lúc không có bất cứ ai chú ý đến, lặng lẽ rời khỏi sân khấu không thuộc về cô.
“Tuyết Thuần.” Lại Tư vươn tay muốn giống như trước, đem cô ôm vào lòng ôn tồn nhẹ nhàng che chở. Tuyết Thuần chưa bao giờ so đo có chuyện hay không, cô luôn luôn dễ dàng khoan dung cho sai lầm của người bên cạnh. Chính là anh, chính là hiểu lầm mà thôi.
Tuyết Thuần nghiêng người đi, tránh khỏi đụng chạm của anh, “Em mệt rồi, muốn về nghỉ ngơi.”
Đáng ghét! Anh lại đẩy cô ra xa, khiến cô không dám tin tưởng anh lại, cô lại muốn phong bế chính mình chứ. Cô không hề tin tưởng anh sao? Có cái gì đó bị cuốn mất, Lại Tư phát hiện chính anh đã làm mọi chuyện càng ngày càng không xong. Mục đích là đả kích cô, nhưng mà mọi chuyện phát triển ngoài dự đoán của anh, chính là Tuyết Thuần yêu anh! Tim hơi nhói đau, so với việc bị đạn bắn qua còn đau khổ không chịu được hơn. Đây là khổ vì tình sao, Trình Diễm nhiều năm qua, anh gây cho cô ấy, chính là đau đớn muốn ngừng mà không được sao. Dường như anh hiểu ra gì đó.
“Anh cùng em trở về nghỉ ngơi.” Bước chân Lại Tư rất rộng, lại cố ý bước nhanh hơn, lập tức bước đến trước mặt Tuyết Thuần, cúi đầu nhìn Tuyết Thuần vẫn đang cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Anh đi cùng em.”
“Không cần, em... Muốn bình tĩnh một lát.” Tuyết Thuần thản nhiên nói, lông mày kẻ đen đang trong lúc thản nhiên lại bán đứng suy nghĩ của cô. Nói xong rất nhanh lướt qua anh, đi ra ngoài.
“Đáng chết! Làm chân mình đau đến như vậy rồi, còn thế nào!” Lại Tư phá lệ giận dữ gầm lên, có trời mới biết anh có bao nhiêu đau đớn! Dùng “ Đả thương ở trên người cô, đau trong tim anh” những lời này để hình dung tâm tình lúc này của anh là chuẩn xác nhất.
Tuyết Thuần kinh ngạc nhìn bộ dạng đau phẫn của anh, là cô cố ý, mục đích của cô là muốn anh đau lòng, ai bảo anh dám hôn môi với người phụ nữ khác, cho dù xuất phát từ mục đích gì đi nữa cũng không thể đủ.
Việc lấy từng mảnh sứ ở bàn chân ngọc của cô ra, vốn là việc rất đơn giản. Nhưng Lại Tư lại nhìn chằm chằm, yêu cầu Vương Kinh Dương tiêm thuốc tê cho Tuyết Thuần, lúc lấy ra sẽ không làm cho cô bị đau. Vì thế Vương Kinh Dương đến.
Lúc băng bó xong, hai chân nhỏ của Tuyết Thuần đã trở thành cái bánh chưng.
Sau khi Vương Kinh Dương đi ra ngoài, phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lại Tư đang cầm chân ngọc của cô, “Về sau không được như vậy nữa.”
Tuyết Thuần thương tâm quay mặt đi, cơn tức của cô còn chưa tiêu đâu.
Lại Tư nhìn đôi chân nhỏ trần lộ ra bên ngoài, ngắn nhỏ gập vào nhìn hơi tròn, giống như một con sâu nhỏ mập mạp đáng yêu có thể ăn được. Không khỏi thưởng thức đậu phụ, yêu thích hôn một cái.
Sau một lúc lâu không có động tĩnh, nhưng mà chân có chút không được tự nhiên. Tuyết Thuần nghi hoặc quay đầu lại, không ngờ kinh ngạc nhìn thấy Lại Tư đang hôn mình.
Mặt cô liền đỏ lên, sau đó rất nhanh liền rút chân ra. Người này hôn cũng không nhìn xem là chỗ nào, đây là chân của cô mà! Chân đó! Cô cực kỳ tức giận, “Anh đi ra ngoài!”
“Được, được, nhưng mà em nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Không được, không được! Tuyết Thuần nằm ở trên giường, mở mắt nhắm mắt đều là hình ảnh Lại Tư và Trình Diễm hôn nhau triền miên. Đôi môi mỏng lạnh lẽo kia, bàn tay kia, lại có một ngày dừng trên người phụ nữ khác. Nước mắt rơi từ khóe mắt ra, thấm ướt gối đầu, ướt đẫm một mảng to.
Tính toán thời gian ngủ say của cô, Lại Tư ngồi bên mép giường, ung dung nhìn Tuyết Thuần trầm tĩnh ngủ.
Ngủ thật sự không yên lòng, trên mặt đổ mồ hôi, đôi lông mày màu đen cau lên, giống như đang gặp phải ác mộng. Lại Tư nghĩ cô bị nóng, lấy điều khiển mở điều hòa, sau đó lấy tay vuốt ve lông mày của cô, khôi phục khuôn mặt của cô.
Theo lông mày của cô, vuốt ve khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của cô. Tay đột nhiên đi xuống một chút, đáy mắt hiện lên vẻ đau xót, nhìn thấy cổ ngọc có một mảng vết thâm xanh tím rất lớn, đây là kiệt tác của anh.
Cho đến hiện tại anh cũng không tự nhận mình là quân tử, chuyện đánh phụ nữ anh cũng đã làm qua rồi. Trù Nhiên, Trình Diễm... Kiểu phụ nữ nào, anh cũng không dám khinh thường, có khi bọn họ giống như con rắn độc, vào lúc anh lơ đãng không phòng bị, thời cơ đến sẽ bị cắn ngược lại một cái, mà thường thường vết cắn kia chính là một đòn trí mạng.
Nhưng anh đương nhiên sẽ không làm vợ của anh bị thương, anh toàn tâm toàn ý muốn cùng cô ước mơ hạnh phúc, cùng cô bước đến tương lai. Cũng tưởng tượng đến giống như hai vợ chồng bình thường, có được một mái ấm gia đình. Mà toàn bộ trụ cột phát ra, đều là bởi vì cô.
Người phụ nữ này, từ cái nhìn đầu tiên, đã yêu rồi. Nhưng mà...
Một tay anh che trên mặt mình, mỗi khi gặp chuyện mất đi trong tay thì anh sẽ biến thành ma quỷ, làm ra đủ loại chuyện làm cho người ta xuống địa ngục. Lúc này đây, chính anh gây ra vết thương cho chính người phụ nữ anh yêu.
Anh thở dài một tiếng, cúi đầu hôn lấy đôi môi đỏ mọng của cô, muốn tham lam tiến vào thêm nữa. Chỉ khi có được cảm giác thật sự của cô, trong phương diện tình yêu anh không xác nhận thật tâm chỉ có thể chậm rãi đạt được.
Đột nhiên Tuyết Thuần mở mắt, kinh hoảng đẩy anh ra, không kịp suy nghĩ, liền nói, “Không được động vào em.”
Đôi mắt Lại Tư nheo lại, Tuyết Thuần theo bản năng kháng cự anh.
Mặt Tuyết Thuần phủ một tầng mồ hôi, thở hổn hển từng chút một. Cô, cô lại mơ Lại Tư và Trình Diễm, lúc đó bọn họ đang trần truồng quấn quýt nhau trên chiếc giường lớn của cô và Lại Tư. Cô rất sợ hãi, rất đau khổ. Cảm giác đau khổ thấu xương này, làm cho cô ở trong mơ cũng không thể chịu nổi.
Lại Tư, em hận anh! Hận anh!
Trong mơ, cô gào thét như vậy.
“Tuyết Thuần tỉnh lại tỉnh lại, vừa rồi em gặp ác mộng sao.” Lại Tư vẫn ôm một tia hi vọng, Tuyết Thuần không chán ghét anh, không có...
Tuyết Thuần thở hổn hển, ngẩng đầu thấy Lại Tư, thân thể đột nhiên lùi đến mép giường bên kia.
“Anh không phải người xấu, là chồng của em, đừng sợ, lại đây.” Lại Tư liên tục dụ dỗ, loại tình huống này một khi dưỡng thành, nếu như anh muốn thân thiết liền khó như lên trời.
Tuyết Thuần nuốt nuốt nước miếng, lúc này một màn trong mơ, càng sâu thêm thực tế một màn. Tuyết Thuần vô ý thức biểu lộ vẻ chán ghét, Lại Tư nghiêm nghị cả kinh.
Anh hơi nheo mắt lại, sau đó nặn ra một nụ cười nho nhã, nhẫn nại, “Em lại đây cho anh.”
Tuyết Thuần lại càng lui về sau. Anh chính là sói đội lốt cừu, lúc anh cười hoàn toàn là lúc không thể tin anh.
Mép giường nặng nề lún xuống, Lại Tư đứng dậy ngồi vào giữa giường, tay vươn ra, trên người ẩn chứa một lực vô cùng mạnh liền dễ dàng kéo cô lại, ôm chặt cô vào lòng.
Hương thơm mềm mại trong lòng, thực sự có cảm giác tồn tại. Lại Tư không tiếng động thở một hơi. Chỉ có như vậy, anh mới cảm thấy Tuyết Thuần không phải mờ ảo, vẫn đang thuộc về anh.
Tuyết Thuần vùi ở trong ngực anh, thân thể rút thành một cục, giống như con rùa, chân tay co lại trước người, rất giống như một sủng vật rất đáng yêu.
Thân thể nhỏ nhắn động lòng người ở trong lòng, làm bên môi Lại Tư không nhịn được giương lên, tâm tình liền dịu dàng, “Bảo bối, đừng rời xa anh, vĩnh viễn đều không cần sợ anh, anh thật sự rất yêu em.”
Giọng nói trầm thấp ở bên tai dịu dàng thì thầm, giống như đàn violon đang kéo, trầm thấp mà khàn khàn, xuyên thấu nội tâm mềm mại bên trong.
Nghe lời của anh, dán lên lồng ngực của anh, Tuyết Thuần nghe thấy nhịp tim trầm ổn mà nhịp nhàng của anh, ức chế trong lòng lập tức ngừng. Lồng ngực ôm cô quen thuộc như thế, có cảm giác an toàn như thế, thoải mái đến mức làm cô cảm thấy thả lỏng muốn ngủ tiếp, mà không cần lo lắng lại có ác mộng.
“Đúng, chính là như vậy.” Cứ việc tin tưởng anh, về sau sẽ không, tuyệt đối sẽ không! Cho dù sau này em có làm ra chuyện tổn thương anh đi nữa, Lại Tư anh thề, cuộc đời này vĩnh viễn không làm tổn thương em! Lại Tư nói thầm trong lòng, cúi xuống thương tiếc vừa hôn lên mái tóc cô.
Cả cuộc đời này em là người phụ nữ duy nhất anh sẽ không làm bị thương làm hại em! Cho dù em thật sự yêu người khác... Anh có thể thử khống chế bản thân.
Đột nhiên, trước mắt lại xẹt qua khuôn mặt Trình Diễm rên rỉ say mê. Thân thể Tuyết Thuần cứng đờ, lại tiếp tục không ngừng run rẩy. Cô có nên lại tin tưởng anh một lần nữa hay không, có nên hay không!
Trong tiềm thức, cô lại không dám tin tưởng, trong lòng vẫn sống ở trong bóng tối, rất sợ cô đơn không ai thương, rất sợ tan nát cõi lòng khi mất đi Lại Tư, cô không cần lại chịu đựng đau đớn đến hít thở không thông.
Nhận thấy được người trong lòng đang run rấy, cô như vậy rõ ràng là thể hiện sự bất an của cô, còn có trái tim không chịu nổi đòi nhảy ra.
Lại Tư cảm thấy nếu không nói sự thật, chuyện cùng với Trình Diễm, Tuyết Thuần sẽ vẫn để ý.
Anh rầu rĩ nói, “Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng là anh đúng là giận dỗi.” Một người đàn ông lại giận dỗi thật đủ mất mặt.
A! Tuyết Thuần rúc ở trong lồng ngực anh nhất thời sửng sốt. Lại Tư nói, anh là đang giận dỗi? Tuyết Thuần cho là mình nghe nhầm.
“Đúng như em nghe thấy đấy. Người phụ nữ đó, là anh đặc biệt đưa tới để bắt nạt em. Em làm cho anh ghen, anh cũng muốn làm cho em ghen, như vậy mới công bằng.” Lại Tư cúi đầu liếm lỗ tai mẫn cảm của cô, cắn cắn vành tai ngọc thuận của cô, âm thanh mơ hồ như nói mê trong mơ.
Hai mắt Tuyết Thuần vô hồn đột nhiên mở to, nhuốm lên vài phần động lòng người. Cô giãy dụa đứng dậy, nửa quỳ ghé vào trước ngực của Lại Tư, có chút thấp thỏm và yếu ớt hỏi: “Anh nói là thật sao?” Cô còn nhớ rõ Lại Dung Nhàn đã từng nói, cha của Lại Tư có năm người vợ, vậy thì Lại Tư cũng có thể có nhiều người phụ nữ bên cạnh? Cho dù hiện tại không có, nhưng sau này thì sao?
“Còn thật hơn trân châu, Lại Tư anh cả cuộc đời này chỉ yêu duy nhất một người là Tuyết Thuần em.” Lại Tư giơ tay phải lên thề, đôi mắt tinh xảo bởi vì cô mà bỏ đi ánh sáng sắc bén, nhưng lúc này bên trong tràn đầy vẻ dịu dàng có thể làm người khác chết chìm, nếu để cho người bên ngoài thấy được Lại đương gia có một mặt thâm tình như vậy, tròng mắt có khi còn rơi ra.
Tuyết Thuần hai mắt còn ươn ướt, đột nhiên mỉm cười, giống như đóa hoa hồng nở rộ đỏ rực giữa trời mưa gió, đẹp đẽ động lòng người, xinh đẹp quyến rũ, thuần khiết trong sáng, đủ loại phong tình kết hợp cùng một chỗ, thân thể Lại Tư đột nhiên xuất hiện dòng điện quen thuộc, nháy mắt liền chạy đến khắp người.
Trong lòng Lại Tư nghĩ muốn, không có cách nào, chính là anh yêu cô! Người phụ nữ khác, có xinh đẹp hơn cô, nhưng lại không có ai có thể làm anh sinh ra loại cảm giác yêu say đắm không thể diễn tả được.
“Nhưng mà, nhưng mà...” Tuyết Thuần nửa quỳ, tay đặt trong ngực của anh, đôi môi run run, nghĩ không biết có nên nói như thế hay không.
“Nhưng mà cái gì? Tuyết Thuần đừng sợ, nói với anh cái gì cũng có thể nói, không có vấn đề gì, anh thề từ sau trở đi sẽ không thương tổn em, chuyện làm tổn thương em, vĩnh viễn sẽ không phát sinh lần thứ hai. Hãy tin tưởng anh một lần nữa, Lại Tư anh thề, tuyệt không giả dối.”
Lại Tư mang theo thâm tình chân thành không hề chùn bước dịu dàng nhìn cô điềm đạm đáng yêu, mặt cười muốn nói lại thôi. Muốn tháo phòng bị của cô xuống, thì phải xuất ra một trăm phần trăm thực tâm.
Tuyết Thuần nắm lấy bả vai của anh, nắm rất chặt, quần áo rất nhanh liền nhăn lại. Tuyết Thuần bỗng nhiên nhắm mắt đau xót nói: “Anh đã hôn cô ấy, tay còn vuốt ve thân thể cô ấy...” Mở mắt chớp một cái, hiện lên đôi mắt trong sáng, đôi mắt ươn ướt của Tuyết Thuần đã lên án anh không đúng, đây là vướng mắc lớn nhất trong lòng cô.
Việc này... “Không phải!” Lại Tư biết vậy nên không thể cãi lại, trong lòng mềm lòng, kéo cô vào trước ngực, “ Em đừng như vậy, anh không thích mùi của cô ấy.”
Tuyết Thuần trừng mắt nhìn, mặt lập tức đỏ bừng lên, giãy dụa trong ngực anh, “Anh đừng hòng phủ nhận, em đều tận mắt nhìn thấy.” Dám làm sẽ dám chịu trách nhiệm, loại tình huống này còn muốn nói dối, phẩm hạnh của Lại Tư thật sự quá kém.
“Anh không hề phủ nhận.” Lại Tư vội vàng đáp, thật ra, làm ra hành động đó với Trình Diễm, anh nhớ tới liền nhíu mày, “Người phụ nữ khác đều ghê tởm như vậy, anh không bao giờ chạm vào nữa, anh thích mùi của em, như vậy, em có thể tha thứ cho anh không?”
Lại Tư nhẹ giọng nói nhỏ, môi chặn lại môi nhỏ của cô, di chuyển vào bên trong, xúc cảm lạnh lẽo đụng chạm tới nơi mềm mại, làm cho người ta dục hỏa đốt người.
Đôi mắt ươn ướt của Tuyết Thuần hoang mang, cô còn đang rối rắm, có nên tha thứ cho anh dễ dàng như vậy hay không? Một phút trước, cô còn muốn rời xa anh, cách xa thật xa, vết thương trên cổ là thật sự. Trong nháy mắt, cô nghĩ đến Lại Tư sẽ lấy mạng của cô.
Lại Tư cẩn thận quan sát, bất an trong lòng càng tăng thêm. Không thể đợi lát nữa, Tuyết Thuần là một người cứng rắn, thích để tâm vào những chuyện nhỏ nhặt. Nghĩ xong, anh đem suy nghĩ của mình nhanh chóng thành hành động, không đợi cô phản đối liền thâm tình hôn lưỡi theo đúng tiêu chuẩn. Nghĩ lại, nếu Tuyết Thuần bị hôn đến không thở được, đầu óc choáng váng, nhất định sẽ đem những chuyện vừa rồi ném sang một bên.
Nhưng dường như Lại Tư làm bậy quá nhiều, ông trời cũng không giúp anh. Ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Lại Tư lưu luyến không dời thiếu chút nữa dán lên đôi môi ngọt kiều.
“Chuyện gì?” Đột nhiên bị phá đám, Lại Tư buồn bực nói.
Bên ngoài cửa im lặng hai giây, giọng nói lạnh như băng của Lam Dạ vang lên, “ Vừa rồi, người phái ở Trù gia bị xử lý rồi, là Trù Nhiên tự tay ra lệnh.”
Đôi mắt Lại Tư đột nhiên nheo lại, ngay lại lúc Tuyết Thuần nghĩ đến có chuyện nghiêm trọng, Lại Tư lại thoáng hưng phấn cười lạnh.
Nhìn Lại Tư không có chút tiếc nuối nào, ngược lại ý chí chiến đấu càng hưng phấn hơn, trong lòng cô lại dâng lên cảm giác bất an quen thuộc.
Hiểu lầm vẫn chưa giải quyết xong, lại xảy ra một vấn đề mới. Đáy lòng Tuyết Thuần bất an không có theo Lại Tư rời đi mà yên tĩnh ngồi xuống, tâm trạng ngược lại càng không yên tâm.
Ngoại trừ Trình Lãng, còn có Trù Nhiên, Đao Dân, Lam Dạ... Đó là thế giới cô không thể tiến vào.
Không biết tại sao, dũng khí bước tiếp lại khó khăn trầm trọng như vậy. Hóa ra theo Lại Tư, sẽ không hòa hợp với Trình Diễm, Lam Dạ và Đao Dân cũng chỉ nghe lệnh Lại Tư, nếu Lại Tư không thèm ngó ngàng tới cô, tất cả mọi người sẽ coi cô là vô hình.
Ngược lại, hiện giờ những thứ cô có được, đều là Lại Tư cho. Hóa ra cô cách thế giới đơn giản cô tịch của mình càng ngày càng xa. Mà ngay cả nghĩ tới trước đây cũng như vậy, một người Du trợ lý ngẫu nhiên đi, cũng phải kiêng dè cảm nhận của Lại Tư. Hiện giờ công việc trên mạng cũng không thể làm, mỗi ngày nhìn hoàn cảnh lạ lẫm, hít thở cực kì khó khăn. Tuy rằng cô cũng không mở miệng nói gì, nhưng trước đây thần kinh chưa bao giờ căng thẳng như vậy.
Trước kia cứ cách nửa năm, cô lại ra ngoài một chuyến, không có mục đích, tùy tiện đi tới chỗ nào cũng được. Khoảng cách nửa năm đã rất lâu, lại thêm hoàn cảnh Lại gia cường hãn trang nghiêm, Tuyết Thuần bị đè nén dẫn đến khao khát tự do rất mãnh liệt.
Bất cứ ở đâu vào lúc nào, cô đều muốn có được cuộc sống tự chủ. Lại Tư... Chỉ cần biết nhau thân thiết, cũng biết khí thế của anh quá mạnh mẽ, tham lam muốn giữ chặt cô, có thể biểu hiện tức giận ra ngoài khi vừa tiếp xúc với Trình Lãng một chút. Vô hình chung đã đem cô cùng với gông cùm xiềng xích.
Đi ra ban công, cảnh đẹp tuyệt diệu, đến ngay cả phòng cũng đều là tự tay Lại Tư vì cô mà tạo ra. Nhưng không biết vì sao không còn có phần bình yên ngọt ngào lúc trước, ngắn ngủi giống như chưa từng tồn tại qua. Trong lòng cảm giác phần trống rỗng này là gì? Có gì đó đang kêu gào...
Cho dù Lại Tư rõ ràng chiều chuộng cô, nhưng tan ra không gặp lại là sự thật. Nếu cô ngây ngốc ngơ ngác thì tốt biết bao! Nguyện ý làm tất cả theo Lại Tư, đem hết toàn bộ đều giao cho anh, yên tâm tiếp nhận toàn bộ những gì anh trao, sẽ không suy nghĩ miên man, cũng sẽ không xuất hiện đủ loại khổ sở hiểu lầm.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư