LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

HẮC HÓA ĐI BẠN GÁI CŨ - Chương 189: Kiều Thê Hàng Tỉ Mang Con Chạy (5)

61 lượt xem
Một nhà ba người của Tô Vãn ở trong một quán trọ nhỏ giao nhau với Yến Kinh cũ, nơi này tuy rằng giao thông cũng phát triển nhưng ở thời đại siêu tin tức hóa hiện giờ, phòng trọ chung cư cổ xưa như vậy đã sớm bị đào thải rồi, mà những người sinh sống ở nơi này tự nhiên cũng đều là những người có cuộc sống không quá khá giả. 

Và bởi vì như vậy, thời điểm chiếc xe hơi dài màu đen phiên bản giới hạn "cánh bạc chi dạ" chạy lại đây, toàn bộ người trong phố đều sôi trào —— 

Nghe nói qua "cánh bạc chi dạ" chưa? 

Ngươi gặp qua "cánh bạc chi dạ" chân chính chưa? 

Nghe nói toàn bộ Hoa Quốc chỉ có một chiếc! Độc nhất vô nhị chân chính, thế giới không có chiếc thứ hai. 

Đại đa số mọi người đều chỉ nhìn thấy chiếc xe này trên màn ảnh 3D, nhưng lúc này cảm giác chấn động vượt qua rất xa cảm giác lúc đó, đây là xe hơi đẳng cấp chân chính, một đám người yêu xe như mạng vây xem nhịn không được một đường đuổi theo giai điệu màu đen này, sau đó trơ mắt nhìn chiếc xe "cánh bạc chi dạ" đại biểu cho thân phận cùng tài phú chậm rãi ngừng ở cửa của một quán trọ. 

Cửa xe chậm rãi mở ra, quần chúng vây xem chung quanh đều nhịn không được ngừng thở, tất cả mọi người đều biết này chiếc xe là của Đỗ gia, mà chủ nhân của chiếc xe này chính là đại công tử vô cùng thần bí rất ít khi xuất hiện trước mặt công chúng, Đỗ Hàm. 

“A!” 

Ở trong một mảnh tiếng kinh hô, dẫn đầu xuống xe lại là một người nam nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi, hắn mặc trang phục cực kỳ bình thường, nhưng giờ phút này thần sắc lại vô cùng kiêu căng, theo hắn xuống xe chính là một vị nữ nhân khác thoạt nhìn trẻ hơn hắn vài tuổi. 

Hai người kia…… 

Đã có người nhận ra hai người vừa mới xuống xe đúng là khách trọ của quán trọ này, chẳng lẽ bọn họ là thân thích của Đỗ gia? 

Lúc này bà chủ quán trọ đã sớm ở phía trước nghe được tiếng ồn ào bên ngoài cũng nhanh như chớp chạy tới cửa, nhìn chiếc siêu xe phiên bản giới hạn cuồng túm huyễn khốc trước mắt, lại nhìn Tô Kiến Quân đứng ở xa xa vênh váo tự đắc vẻ mặt tiểu nhân đắc chí, đôi mắt đẹp của bà vừa chuyển, lập tức xoay người hướng về phía trong ôn nhu thét lên. 

“Em gái Tiểu Vãn, em gái Tiểu Vãn, ba mẹ em hình như mang khách tới!” 

Tô Kiến Quân này đừng nhìn hắn nhát gan, nhưng khẩu khí lại rất lớn, ngày thường ở quán trọ không có việc gì làm, hắn liền cùng khách trọ chung quanh ở quán khoác lác nói con rể mình là Đỗ thiếu gia, còn nói biệt thự Đỗ gia xa hoa như thế nào, bể bơi lớn bao nhiêu, người hầu trong nhà đều là người máy trí năng. 

Đương nhiên, người ở tại cái quán trọ nhỏ này đều là người khốn cùng thất vọng hoặc là trong cuộc sống gặp phải chuyện trọng đại nào đó dẫn đến suy sụp, mọi người ở bên nhau cũng chỉ nói đủ chuyện trên trời dưới đất, căn bản không có ai đem lời nói của Tô Kiến Quân tin là sự thật. 

Nhưng hiện tại, tâm tư của bà chủ lại bắt đầu linh hoạt lên, chẳng lẽ Tô Kiến Quân không phải nói khoác, chồng của Tô Vãn thật là Đỗ thiếu gia? 

Lúc này, Tô Vãn cuối cùng cũng chậm rãi đi tới cửa, nhìn thấy chiếc siêu xe phong cách của nguyên cốt truyện kia, Tô Vãn cũng chỉ là híp mắt cười cười. 

Mà sau một khắc đó, tươi cười trên mặt Tô Vãn chợt tắc hơi cứng đờ một chút, Tô Tiểu Tô vui sướng vô cùng từ trong xe chui ra, cả người đều ăn vạ trong ngực Tô Vãn. 

“Ma mi, ma mi, con rất nhớ người!” 

Đây là…… 

Tô Vãn sững sờ tại chỗ, cho tới nay cô vẫn luôn xem Tô Tiểu Tô là sủng vật trong 《 Lăng Thần 》, cũng không có xem cô bé như là người thân chân chính của mình. 

Trên thế giới này người có thể làm cho Tô Vãn chấp nhận, hơn nữa làm cô nguyện ý mở rộng lòng mình không hề giữ lại một chút nào thật sự là quá ít. 

“Con là…… Tô Tô?” 

Hơn nửa ngày, Tô Vãn mới tìm về giọng nói của mình, rũ con ngươi kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Tô đang ở trong lòng ngực mình làm ầm ĩ, chính là cái động tác này, chính là đứa bé thích ầm ĩ này, giống với Tô Tiểu Tô trong 《 Lăng Thần 》 như đúc. 

“Là con, là con, con đã trở về!” 

Tô Tiểu Tô nghe Tô Vãn nói lập tức nâng khuôn mặt nhỏ, nháy cặp mắt mười phần giống Tô Duệ, vẻ mặt đáng thương hề hề nhìn Tô Vãn. 

“Ma mi, người nhớ con không?” 

Làm một trí tuệ nhân tạo cao cấp được đưa tình cảm của nhân loại vào hệ thống, trình tự của Tô Tiểu Tô chỉ có hai người thân là Tô Vãn cùng Tô Duệ, thời điểm khi cô bé ở trong thế giới 《 Lăng Thần 》 vô biên vô hạn phiêu đãng, bé không lúc nào là không tưởng niệm bọn họ. 

Khi đó Tô Tiểu Tô rõ ràng biết mình chỉ là một số liệu được phục chế, đời này chỉ sợ sẽ không còn được gặp lại bọn họ, nhưng ở không lâu trước đây, số liệu trong thế giới《 Lăng Thần 》 đột nhiên lần nữa được đả thông, số liệu của Tô Tiểu Tô dựa theo quỹ đạo quen thuộc thế mà lại về tới thế giới nguyên bản nơi mình được sinh ra. 

Đương nhiên đây đều là công lao của thế giới này có giải thiết khoa học kĩ thuật vượt mức quy định, Tô Duệ mới có thể dễ dàng đánh vỡ hàng rào số liệu không gian như vậy, để hai số liệu vô tuyến nối tiếp, mà làm như vậy cũng chỉ nhằm vào toàn bộ thế giới《 Lăng Thần 》 mới có tác dụng. 

Tóm lại, Tô Duệ tuy rằng nhiều thêm một ít thời gian, nhưng hắn vẫn thành công tiếp được Tô Tiểu Tô, để số liệu của cô bé cùng thân thể người máy hoàn mỹ hiện tại hợp lại…… 

Tưởng niệm là một loại đau đớn. 

Giờ phút này Tô Vãn hầu như có thể nhìn thấy rõ ràng trong ánh mắt của Tô Tiểu Tô có vô tận thống khổ của sự chờ đợi. 

“Ma mi, người nhớ con không?” 

Âm thanh dò hỏi non nớt còn đang quanh quẩn bên tai, Tô Vãn hít sâu một hơi, cười cười đem Tô Tiểu Tô ôm ở trong lòng ngực mình. 

“Ừ, ta cũng rất nhớ con.” 

Cô nói dối, nhưng cô chấp nhận những ngày tháng về sau sẽ đối với Tô Tiểu Tô tốt thêm một chút…… 

“Vợ.” 

Tô Duệ là người cuối cùng từ trong xe ra tới, thật ra tâm hắn nhớ Tô Vãn so với bất kì kẻ nào cũng vội vàng hơn, nhưng đi vào thế giới này đã gần một tháng, hắn vẫn luôn không ngừng bận rộn, hôm nay cuối cùng mới từ phòng thí nghiệm giải phóng ra. 

“Anh tới đón em về nhà!” 

Không có lời nói dư thừa, Tô Duệ hướng về Tô Vãn vươn tay mình.

Bàn tay to của hắn vĩnh viễn đều ấm áp và làm người ta an tâm như vậy. 

Thẳng đến khi chiếc "cánh bạc chi dạ" chậm rãi biến mất ở đầu đường, người ở trên đường cùng trong quán trọ như ở trong mộng mới tỉnh, càng có rất nhiều từng lớn tiếng với Tô Kiến Quân, không tin lời hắn đấm ngực dậm chân hối hận không thôi, mình lúc trước nếu tin lời Tô Kiến Quân cùng hắn tạo quan hệ tốt một chút, có phải bây giờ đã có thể nương theo ngọn gió lớn Đỗ gia Đông Sơn tái khởi hay không? 

Không thể không nói, trên đời này người thích mơ mộng hão huyền, thật là không ít. 

Đương nhiên cũng không chỉ là những người trong quán trọ, ngay cả Tô Kiến Quân cùng Lý Mỹ Quyên thời điểm lại một lần nữa đi vào đại sảnh biệt thự Đỗ gia xa hoa rộng lớn, đều giống như vẫn còn ở trong mộng —— 

Bọn họ thật sự đã trở lại? 

“Anh hai anh đây là……” 

Lúc này một nhà ba người Đỗ Thần vừa mới ăn xong cơm chiều, Đỗ Thần vừa thấy Tô Duệ đem cả nhà Tô Vãn mang về, cả khuôn mặt đều thay đổi. 

Mà vẫn luôn ở trong lòng ngực mẹ mình bán manh Tiểu Thiên Thiên cũng mặt đầy địch ý nhìn Tô Vãn. 

Nhưng Lăng Thất Nguyệt lại có vẻ thật bình tĩnh, đương nhiên, thật ra cô đối với Tô Vãn này cũng khá tò mò, cho nên ánh mắt cô ở trên người Tô Vãn dừng lại vài giây. 

Lăng Thất Nguyệt nhớ rõ Lăng Ngân Châu đã từng nói qua mình lớn lên rất giống người yêu năm đó của Đỗ Thần, nhưng thời gian làm người ta thay đổi, hiện tại hai người đứng chung một chỗ hoàn toàn nhìn không ra bất kì chỗ tương tự nào—— 

6 năm này, Lăng Thất Nguyệt đang không ngừng thay đổi, không ngừng tiến lên phía trước. 

Mà nguyên chủ Tô Vãn thật ra vẫn còn luôn đắm chìm trong quá khứ, dậm chân tại chỗ. 

Nhìn thấy hai cha con Đỗ Thần đối với Tô Vãn lộ ra địch ý không chút nào che dấu, ánh mắt Tô Duệ cũng lạnh lùng xuống, giơ tay ôm lấy bả vai Tô Vãn. 

“Tôi mang vợ tôi về nhà, các người có ý kiến?” 

Vợ? 

Lời vừa nói ra, ngay cả Lăng Thất Nguyệt vẫn luôn vô cùng bình tĩnh cũng choáng váng —— 

Đỗ Hàm có vợ? 

Hắn không phải vẫn luôn không kết hôn không có bạn gái sao? Không, không đúng, hắn đã từng có con gái, đứa bé đó sau lại…… 

Nghĩ đến đây, ánh mắt Lăng Thất Nguyệt hồ nghi nhìn qua Tô Tiểu Tô đang theo sát bên người Tô Vãn, diện mạo hầu như là cùng Tô Duệ giống nhau như đúc. 

A, lượng tin tức này quá lớn, nữ chủ đại nhân cũng vô năng tiếp thuuu ~ 

“Anh hai, anh đang nói cái gì?” 

Giờ phút này, sắc mặt Đỗ Thần đã trở nên vô cùng khó coi, tuy rằng hắn cũng rất nhanh đã nghĩ tới khả năng nào đó, nhưng hắn lại rất nhanh phủ định cái ý nghĩa hoang đường nhàm chán kia. 

“Chú nghe không hiểu quốc ngữ?” 

Nghe Đỗ Thần hỏi, Tô Duệ lại lần nữa nhướng mày, ngữ khí bình tĩnh mà đạm nhiên nói. 

“Tô Vãn, chính là mẹ của con gái tôi, mà từ giờ khắc này trở đi cô ấy chính là vợ của tôi, là phu nhân của Đỗ đại thiếu!” 

Tô Vãn là mẹ của Đỗ Vũ? Vậy chẳng phải là tám năm trước……nữ nhân thần bí kia sao? 

Sắc mặt Đỗ Thần khó coi nhìn Tô Vãn. 

“Tô Vãn, cô nói cho tôi biết, anh hai tôi nói có phải sự thật hay không?” 

Ở tám năm trước, Đỗ Thần căn bản còn chưa quen biết Tô Vãn, nếu khi đó cô đã cùng anh hai mình ở cùng nhau, như vậy sau đó cô lại vì cái gì muốn yêu đương với mình? 

Trong lúc nhất thời, trong đầu Đỗ Thần đã lóe đủ loại âm mưu. Mà nghe hắn chất vấn, Tô Vãn chỉ là hơi hơi mỉm cười, không nhanh không chậm nói. 

“Thứ nhất, mời anh sau này kêu tôi là chị dâu, đừng gọi thẳng tên của tôi, cảm ơn hợp tác. Thứ hai, lời chồng tôi nói tự nhiên đều là sự thật, anh ấy lừa anh làm cái gì?” 

“Đúng vậy đúng bậy, ba ba với ma mi mới sẽ không nói dối đâu.” 

Tô Tiểu Tô một bên thừa cơ hội này ở trước mặt nam chủ đại nhân xoát cảm giác tồn tại một phen. 

Mà lúc này, tiểu thiên tài Lăng Lệ vẫn luôn lẳng lặng chú ý tình thế phát triển cũng lần đầu tiên đem ánh mắt dừng ở trên người Tô Tiểu Tô —— 

Đây là tiểu shota cùng tiểu loli lần đầu tương ngộ. 

Không có số mệnh đối chọi gay gắt, sao hoả đâm địa cầu, càng sẽ không có hai đứa nhỏ vô tư nhất kiến chung tình trong truyền thuyết. 

Lăng Lệ: Hừ hừ hừ, đừng nhìn nó lớn hơn mình hai tuổi, vừa nghe ngữ khí nó nói chuyện bổn thiên tài liền biết chỉ số thông minh của nó không cao, hoàn toàn không đủ gây rắc rối. 

Tô Tiểu Tô: Anh bạn nhỏ bên kia, mi nhìn cái gì mà nhìn? Mi có nhìn ta, ta cũng sẽ không cho mi ăn kẹo ~ ta cũng chỉ có một cây kẹo, ô ô ô, thật đáng thương, tuy rằng người máy ăn kẹo cũng không cảm giác được ngọt, nhưng ngẫu nhiên chính là thích nha ~ 

Cho nên nói khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới này không phải là giữa sự sống và cái chết, mà là cho dù ngươi đứng ở đối diện ta, nhưng sóng điện não của ta và ngươi lại vĩnh viễn không ở cùng một tần số ~ 
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư