Chuông gió - Chương 34: Thập Tam Nhạn
Nhung | Chat Online | |
15/06/2019 13:53:09 | |
Truyện ma - Truyện kinh dị | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
140 lượt xem
- * Chuông gió - Chương 35: ma nhập (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Giữa Những Nhớ Quên - Chương 15 (Truyện ngôn tình)
- * Chuông gió - Chương 33: Kẻ gây án (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Chuông gió - Chương 32: Trong đêm tối (Truyện ma - Truyện kinh dị)
hập Tam Nhạn bị dìm chết trong chum nước.
Chum nước kia, Nhạc Phong đã thấy rất nhiều lần, nó nằm trong góc sân sau, trên thành chum phủ đầy rêu xanh, trước kia anh còn khuyên Thập Tam Nhạn thuê người vứt cái chum ấy đi, Thập Tam Nhạn không đồng ý, nói là cả cái sân trông cổ kính thế này, để cái chum đó lại, chẳng phải là rất hợp hay sao?
Vậy nên đành giữ lại, nhớ hồi đó Thập Tam Nhạn thường sai Thạch Đầu đổ nước vào đầy chum, dùng để tưới hoa cỏ trong sân, có lúc quên, cái chum cũng để không mấy ngày liền. Mấy hôm nay mưa nhiều, nước trong chum vẫn đầy đến mép, rất đục, trên mặt nước còn có bọ gậy.
Là một vị khách ở trong khách sạn phát hiện ra Thập Tam Nhạn đầu tiên, bồn cầu của anh ta bị tắc, vậy nên định xuống lầu tìm chủ khách sạn, kết quả chẳng tìm thấy ai trong phòng khách, sau đó lại thấy đèn ở phòng bếp đang sáng, anh ta liền đi qua tìm, mượn ánh đèn mờ mờ nhìn thấy Thập Tam Nhạn mềm nhũn nằm rũ trên miệng chum, mặt úp ngập trong nước, mái tóc dài từng lọn nổi lềnh bềnh trên mặt nước, tựa như những mảng bèo màu đen sẫm.
Thạch Đầu và Tiểu Mễ trên căn bản đã tê liệt, hai người dù sao tuổi cũng còn ít, tuy làm việc đâu ra đấy nhưng đến khi gặp chuyện thật thì cũng suy sụp, cuối cùng vẫn là Nhạc Phong đứng ra lo liệu.
Nhưng trên thực tế, bản thân Nhạc Phong cũng đã tê cứng, kể từ lúc nghe được tin Thập Tam Nhạn đã chết, cả đầu anh cứ ong ong, luôn cảm thấy đây không phải sự thật, đến một chút cảm giác bi thương cũng không có, trước mặt từng cái miệng hé ra ngậm lại, đều đang gặng hỏi anh, anh chết lặng mà nghe, máy móc trả lời, chính bản thân cũng không biết mình đang nói gì, cuối cùng, nghe thấy cuộc đối thoại của hai cảnh sát trước mặt: “Chuyện này không thể nào hiểu nổi, anh nói coi có quái lạ không, tại sao bà chủ khách sạn này lại đẩy hết người trong khách sạn đi?”
Nhạc Phong kỳ lạ nhìn bọn họ: “Tại sao lại không có ai? Không phải Đường Đường đã về rồi sao?”
Cảnh sát khó hiểu: “Đường Đường? Đường Đường gì?”
Nhạc Phong theo bản năng đi lên trên lầu, hai cảnh sát nhìn nhau một cái, một người trẻ tuổi hơn trong số đó gật đầu, đi theo Nhạc Phong lên lầu, đến cửa phòng Quý Đường Đường, cửa đang khép, Nhạc Phong vươn tay đẩy cửa ra.
Bên trong trống không.
Đầu của Nhạc Phong nhói lên như bị kim châm, anh hỏi người cảnh sát kia: “Đường Đường đâu?”
Người cảnh sát kia nhìn anh một cái, chắc cũng nhận ra hiện giờ anh có chút bất ổn, không trả lời ngay, Nhạc Phong còn định nói gì đó, âm thanh đột nhiên nghẹn lại, anh vươn tay che mắt, cổ họng lộn mấy lượt, dựa vào tường ngồi phịch xuống đất.
Cảnh sát đã quen với việc xử lý trường hợp này, biết người thân của người chết hiện giờ cảm xúc tương đối kích động, nhất thời có chút thương cảm, đang định nói vài câu cho hợp với hoàn cảnh ví dụ như nén bi thương thuận theo biến cố mà cố gắng giữ tỉnh táo gì đó, trên cầu thang lại vang lên tiếng bước chân dồn dập, ngẩng đầu lên nhìn, là đồng nghiệp lão Trương vừa đi dò la tình huống ở bên ngoài.
Lão Trương gật đầu với anh ta một cái, coi như chào hỏi, vừa mở miệng đã nhằm về phía Nhạc Phong: “Bạn gái cậu đâu rồi? Cái cô Quý tiểu thư đó ấy?”
Người cảnh sát kia thấy lạ: “Hai người quen nhau?”
Lão Trương dậm chân: “Vụ án ở ngoài bờ ruộng tối hôm qua, không phải có một cô gái ngẫu nhiên chứng kiến được hay sao, cô gái đó cũng ở trong khách sạn này.”
Người cảnh sát kia lập tức phát hiện ra chỗ không ổn: “Hai vụ án có liên quan? Cô gái kia đâu?”
“Vốn cũng không thấy liên quan, nhưng vừa nãy ở bên ngoài điều tra, có một chủ quán ở cửa tiệm đầu phố nói, khoảng một giờ trước có thấy một người đàn ông khả nghi đi ra, khi tả lại vẻ ngoài cho tôi thì rất giống với kẻ đã giết Trì Hồng Anh mà Quý tiểu thư nói trước đó. Nếu đây thực sự là do một người làm, khốn thật, gan của gã đó cũng quá lớn, dám mò đến tận cửa để diệt khẩu!”
Người cảnh sát kia vội chặn ông ta lại: “Ôi, chứng cớ còn chưa có, đừng tùy tiện kết luận.”
Vừa nói vừa dùng ánh mắt ra hiệu về hướng Nhạc Phong, giọng cũng hạ thấp giọng theo: “Còn có người thân ở đây.”
Lão Trương là cảnh sát địa phương, đã lăn lộn lâu năm ở Cổ Thành, chưa bao giờ để ý đến những lý lẽ kiêng dè phức tạp kia, nhìn thấy đứa hậu sinh trước mặt miệng còn chưa có lấy một cọng râu, dùng giọng này giọng nọ nói kiểu cách với ông ta, lập tức mất hứng: “Chuyện này không phải rõ quá rồi sao? Nếu thực sự là cùng một người, vậy thì có mâu thuẫn chó gì với Thập Tam Nhạn? Rõ ràng là nhằm vào cái cô Quý tiểu thư kia.”
Người cảnh sát trẻ tuổi không được vui cho lắm, nhìn Nhạc Phong một cái, kéo lão Trương qua một bên: “Vậy cũng không hợp lý, nếu muốn diệt khẩu, ban ngày không phải các anh đã tìm Quý tiểu thư hỏi thăm tình hình rồi hay sao? Thế thì diệt khẩu còn ý nghĩa gì nữa? Còn nữa, nếu toàn bộ sự việc đều không can hệ đến Thẩm Gia Nhạn thì tại sao lại phải giết Thẩm Gia Nhạn? Tội phạm giết người cũng phải có lý do của nó, phải biến thái thế nào mới đến mức thấy người là giết chứ?”
Lão Trương đầy một bụng khó chịu, nhất thời lai không tìm ra được câu nào để phản bác, đang nghẹn cứng, chợt thấy Nhạc Phong đứng phắt dậy, theo tầm mắt của anh nhìn xuống dưới lầu, cô gái vừa mới đẩy mọi người ra chui vào chính là Quý Đường Đường.
Quý Đường Đường chạy rất vội, cô nhìn xung quanh lầu dưới một lượt, ngẩng đầu nhìn thấy mấy người Nhạc Phong đang ở trên lầu, ba bước gộp làm hai chạy lên.
Lão Trương thấy cô, thở phào nhẹ nhõm trước một tiếng: “Còn tưởng là cô bị người ta trói lại rồi, hóa ra là cô ở bên ngoài à?”
Quý Đường Đường là nghe được tin nên mới chạy về, trên thực tế, cô cũng đã chọn khách sạn khác để ở, lúc xuống lầu nghe thấy ông chủ đang bàn tán chuyện khách sạn Phong Nguyệt xảy ra tại nạn, mới hay tin Thập Tam Nhạn bị ngộ hại — Cổ Thành không lớn, hai vụ án mạng xảy ra liên tiếp, Thập Tam Nhạn lại là một nhân vật có chút danh tiếng trong Cổ Thành, tin tức lan truyền nhanh chóng cũng hợp tình hợp lý.
Lão Trương vừa nói vậy, Quý Đường Đường có chút hoang mang: “Sao tôi lại bị người ta trói lại được?”
“Chuyện tối hôm qua không phải cô nhanh quên đến thế chứ?” Lão Trương nhắc nhở cô, “Vừa nãy gặp cô ở ngoài cửa Đăng Hồng Tửu Lục, tôi cũng định nhắc cô hai ngày nay nếu không có việc gì thì đừng chạy loạn bên ngoài, phải có chút ý thức cảnh giác, nhỡ đâu kẻ đó thừa cơ trả thù thì làm sao? Nhưng mà cũng may là cô không có ở đây, cô mà ở đây, chưa biết chừng người đang nằm ở sân sau chính là cô.”
Người cảnh sát trẻ kia rất không vui với kết luận như vậy của lão Trương, hơn nữa lại còn ngay trước mặt người thân của người chết, càng không có ý thức tự giác của một cảnh sát — nhưng lão Trương lớn tuổi, lại từng trải, nhất thời cũng khó mà nói gì ông ta trước mặt người khác.
Quý Đường Đường chợt phản ứng kịp, một luồng khí lạnh vọt thẳng lên đầu: “Ý của ông là… hung thủ là kẻ tối hôm qua? Hắn là đến tìm tôi?”
Lão Trương không lên tiếng, nhưng trên mặt rõ ràng viết hai chữ “Đương nhiên”.
Ánh mắt Quý Đường Đường bỗng tối sầm, vội vàng vươn tay vịn lấy lan can, trái tim bắn lên như sắp vọt ra ngoài, lúc mở miệng giọng nói có chút nghẹn: “Vậy hắn hại bà chủ làm gì?”
“Chuyện này rất khó nói,” Lão Trường trầm ngâm một chút, “Lúc ấy tình hình đụng chạm là thế nào không ai biết cả, hung thủ đang vội vàng hoảng sợ, nói không chừng liền…”
Nhất thời im lặng, huyệt Thái Dương bên phải của Quý Đường Đường nhảy lên giật giật, tầm mắt tựa hồ như bịt kín một tầng sương, trong đầu chỉ có hai chữ: xong rồi.
Trong lúc mơ hồ, Nhạc Phong bước tới trước mặt cô, hỏi một câu rất kỳ quái: “Đường Đường, đồ đạc của cô đâu?”
Câu hỏi này vừa thốt ra, cả lão Trương và người cảnh sát kia đều có chút khó hiểu, cảm thấy câu hỏi của Nhạc Phong rất kỳ quặc, không hề liên quan gì đến chuyện trước mắt, chỉ có Quý Đường Đường hiểu ý tứ đằng sau câu nói của anh, đôi môi hấp hé mấy lần, không lên tiếng.
Nhạc Phong lại hỏi thêm lần nữa: “Cô chuyển đi làm gì?”
Quý Đường Đường lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn vào mắt Nhạc Phong: “Tôi cảm thấy, ở đây có thể sẽ rất nguy hiểm, cho nên tôi liền chuyển đi.”
Nhạc Phong không nhúc nhích nhìn cô: “Ở đây sao lại nguy hiểm?”
Quý Đường Đường miễn cưỡng cười cười: “Anh nghĩ coi, hôm qua tôi đã gặp phải chuyện như vậy, còn đánh ngay mặt với kẻ đó, nhỡ đâu kẻ đó đến tận cửa tìm tôi gây chuyện, chẳng phải là rất nguy hiểm hay sao? Cho nên tôi nghĩ, tạm thời chuyển chỗ ở, có thể sẽ khá hơn một chút.”
Lần này, lão Trương và người cảnh sát kia cũng nghe ra có gì không ổn, hai người nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng đứng giữa Nhạc Phong và Quý Đường Đường.
Nhạc Phong nhìn thẳng vào Quý Đường Đường, cuối cùng, bỗng bật cười, cười mãi cười mãi, nước mắt liền chảy xuống, anh vươn tay quệt nước mắt, vẫn cười mà nhìn Đường Đường: “Đường Đường, cô cảm thấy nguy hiểm, trước khi đi, cô có nhắc nhở chị Nhạn Tử, bảo chị ấy cũng cẩn thận một chút không?”
Quý Đường Đường trầm mặc một lúc, nhẹ giọng đáp một câu: “Không.”
Nhạc Phong vẫn cười: “Tôi nhớ khi còn ở Ca Nại, tôi đã từng nói với cô, đừng làm liên lụy đến người khác, chuyện do chính cô làm, tự cô phải gánh vác, câu này tôi đã nói rồi đúng không?”
Quý Đường Đường gật đầu: “Nói rồi.”
“Tôi còn nói với cô, đừng có giống như lần ở Ca Nại, dẫn người đến tận nhà, chị Nhạn Tử nhát gan, không chịu nổi kinh sợ, tôi nói rồi đúng không?”
Quý Đường Đường tiếp tục gật đầu: “Nói rồi.”
Lão Trương mặc dù không biết đầu đuôi câu chuyện, càng chẳng hiểu gì về Ca Nại vân vân, nhưng nghe Nhạc Phong liên tiếp nói hai câu “Tôi nói rồi đúng không”, chỉ cảm thấy da đầu tê rần, cảm giác như Nhạc Phong có thể lột da Quý Đường Đường chỉ sau một khắc, vậy mà cô nhóc này chẳng biết là giả ngu hay là không biết sợ, còn bình tĩnh gật đầu như vậy.
Trong mắt Nhạc Phong rốt cuộc cũng hiện lên vẻ hung dữ: “Cô không làm chị ấy sợ, cô trực tiếp hại chết chị ấy! Quý Đường Đường, người chết tại sao không phải cô!”
Còn chưa nói dứt lời, anh đã đột nhiên xông về phía Quý Đường Đường, cũng may là lão Trương và người cảnh sát kia sớm đã có phòng bị, mỗi người một bên giữ chặt cánh tay anh lại, nhưng sức lực của Nhạc Phong khá lớn, hai người cũng không kìm giữ được, gần như là đè Nhạc Phong ra ngã xuống đất, Nhạc Phong một tay đẩy lão Trương ra định đứng lên, lão Trương cũng nhận ra anh cũng có bản lĩnh trong người, lại như hổ vồ xông tới đè anh lại, sợ anh lại gây chuyện tiếp, vừa khuyên răn vừa đe dọa: “Chúng tôi đang phá án, cậu bình tĩnh một chút, đừng gây chuyện nữa!”
Nói xong lại đuổi Quý Đường Đường: “Cô đi xuống đi, tâm trạng của cậu ta hiện giờ đang rất kích động, nếu gây tổn thương cho cô thật, mọi người cũng chẳng có cách nào đâu.”
Quý Đường Đường lại không đi, cô tiến lên hai bước, chậm rãi cúi người xuống trước mặt Nhạc Phong, Nhạc Phong ngước cặp mắt đỏ cạch lên nhìn cô, lão Trương và người cảnh sát kia cuồng cuồng, định kéo Quý Đường Đường đi, lại sợ bên này mà buông lỏng thì bên kia sẽ không kiềm chế được Nhạc Phong, đành phải tiếp tục giữ chặt lấy anh.
Quý Đường Đường cười lên: “Nhạc Phong, bây giờ thì anh biết con người tôi xui xẻo đến thế nào rồi chứ, anh xem, tôi đi đến đâu, chỗ đó liền xảy ra chuyện không may. Anh từng đuổi tôi một lần ở Ca Nại, nếu lần này gặp được tôi, anh cũng đuổi tôi đi thì đâu có chuyện gì? Thẩm tiểu thư cũng sẽ không phải chết, nếu nói tôi hại chết chị ta, thì có một nửa cũng là công lao của anh.”
Nhạc Phong gần như bị chọc giận đến phát điên rồi, lại nghe cô nói những lời này, máu xông lên não, nổi giận gầm lên một tiếng, cũng không biết lấy đâu ra sức mạnh, giãy người một cái vùng khỏi hai người bên cạnh, đứng dậy quăng một cái tát lên mặt Quý Đường Đường, còn định tát cô thêm cái nữa, hai người phía sau đã bổ nhào tới giữ anh lại, lão Trương cũng bị chọc giận, quát anh: “Cậu muốn chết à!”
Quý Đường Đường bị anh tát mạnh cho một cái như vậy, nửa bên mặt lập tức tê rát, trong lúc nhất thời ngay cả đau cũng không cảm giác được, thấy Nhạc Phong bị hai người kia kìm giữ, không chút nghĩ ngợi, tiến lên trả lại anh một cái tát.
Nhạc Phong chưa từng bị phụ nữ đánh bao giờ, cho dù hồi còn nhỏ có bị cha mẹ ruột đánh thì cũng chỉ dùng roi mây quất lên người, còn mặt thì chưa có ai dám động đến dù chỉ bằng đầu ngón tay, giờ bị Quý Đường Đường tát cho một cái như vậy, sững sờ hết cả người.
Quý Đường Đường không nhìn đến anh, quát người cảnh sát trẻ tuổi: “Các người là người chết à, anh ta dám đánh tôi ngay trước mặt cảnh sát!”
Lầu trên ầm ĩ có chút gay gắt, mấy đồng nghiệp phía dưới của lão Trương đều lục tục chạy lên, Quý Đường Đường mặt không chút thay đổi bước xuống lầu, lúc lướt qua người mấy cảnh sát kia, nước mắt rốt cuộc không kìm được, giống như mất phanh mà tràn ra đầy mặt.
Lúc xuống đến dưới lầu, Thạch Đầu có chút nôn nóng bước tới: “Quý tiểu thư, xảy ra chuyện gì thế này?”
Quý Đường Đường cười một cái: “Thạch Đầu, cậu cách xa tôi ra một chút, nếu không, có ngày cậu chết thế nào cậu cũng không biết đâu.”
Từ trong ánh mắt của Thạch Đầu, cô nhìn thấy nét mặt của bản thân, gần như dữ tợn.
Thạch Đầu sợ hãi, bước lùi lại mấy bước.
Quý Đường Đường cười lên lanh lảnh, cô đi ra ngoài cửa, bên ngoài có không ít người đang đứng xem, thấy cô ra ngoài, không hiểu làm sao nhưng vẫn tự giác chừa ra một lối đi cho cô, cách xa một khoảng mới chỉ chỉ trỏ trỏ về phía cô, cô coi như không nhìn thấy.
Đi được một đoạn, những âm thanh ồn ã và ngọn đèn của khách sạn Phong Nguyệt đã bị bỏ lại phía sau, con ngõ hẻm trước mặt lập tức an tĩnh trở lại, sau lưng có tiếng bước chân, Quý Đường Đường dừng bước quay lại nhìn, người đến là lão Trương.
Lão Trương chạy tới, hơi thở gấp: “Quý tiểu thư, giờ cô đang ở đâu? Căn cứ vào thái độ có trách nhiệm, tôi phải nhắc nhở cô, nếu như hung thủ giết Thẩm Gia Nhạn tối nay và hung thủ giết Trì Hồng Anh là cùng một người, vậy tình trạng của cô đang rất nguy hiểm. Còn nữa, có một số việc, còn phải tìm cô để tra rõ tình huống.”
Quý Đường Đường ngắt lời ông ta: “Thẩm tiểu thư thực sự là kẻ chết thay cho tôi?”
Lão Trương sửng sốt một chút, lúc nãy ông ta chắc chắn như vậy, nhưng giờ lại bắt đầu không xác định được: “Chuyện này… cô cũng không cần để trong lòng, thành thật mà nói thì cũng chưa chắc, nếu quả thật tối hôm qua là kẻ đó đi, vậy cũng là nhắm về phía cô mới đúng, tại sao phải giết bà chủ Thẩm đúng không, cũng rất khó mà nói xuôi được… Tóm lại…. không nhất định… dù sao cũng không nhất định.”
Quý Đường Đường ừ một tiếng: “Tôi hiểu rồi.”
Trầm mặc một lúc, cô nhẹ giọng nói một câu: “Tối nay tôi trọ tại Khách Mãn Đình ở hướng Tây.”
————————————————————
Sợ trên đường lại xảy ra chuyện gì, lão Trương đưa Quý Đường Đường quay về Khách Mãn Đình, ngoài cửa Khách Mãn Đình có khoảng chục người đang đứng đó lao nhao, thấy lão Trương tới, biết ông ta là cảnh sát, đều tiến lên hỏi thăm tình hình ở khách sạn Phong Nguyệt, lão Trương bị vây kín không thoát thân được, Quý Đường Đường cười cười: “Tự tôi đi lên được rồi.”
Cô lên tới lầu hai, móc chìa khóa mở cửa, tay run kịch liệt, mấy lần không tra nổi chìa vào ổ khóa.
Sau khi vào phòng, chốt cửa lại, dựa vào tường đứng yên một lúc lâu vẫn không bật đèn, một lát sau, đột nhiên cảm thấy ánh trăng tràn vào qua cửa sổ quá mức chói mắt, bước mấy bước về phía cửa sổ, kéo rèm xuống.
Trong phòng lập tức tối om, trong một mảng bóng tối, Quý Đường Đường lại cảm thấy an toàn mà ấm áp dị thường, cô lau nước mắt, bước đến bên cạnh chiếc túi của mình, thò tay vào lục, rốt cuộc chạm đến chuỗi chuông gió được bọc trong túi ny lon kia, lấy ra xé lớp ny lon đi, cầm trong tay lắc lắc, thanh la bằng tiền cổ va vào nhau, một chút âm thanh cũng không có.
Quý Đường Đường dò dẫm đi đến cạnh bàn, mở ngăn kéo, chạm vào cây nến sáp ong và hộp diêm chuẩn bị để dùng cho lúc mất điện mà chủ quán nói với cô khi mới vào ở.
Cô quẹt diêm, mùi lưu huỳnh nhàn nhạt xông vào chóp mũi, ánh sáng dìu dịu của cây nến bừng lên, mở ra một khoảng sáng trong bóng tối, Quý Đường Đường một tay cầm nến, một tay kia giơ chuỗi chuông gió lên, từ từ bước đến trước chiếc gương to đặt trong phòng khách.
Một tấm gương rất lớn, bên trên có vài vết bẩn, trong gương phản chiếu dáng vẻ của cô, một nửa gương mặt bị sưng vù, khóe miệng cũng rịn tơ máu, đầu tóc tán loạn, một gương mặt vô cùng chật vật, phản chiếu ánh nến lập lòe.
Quý Đường Đường cười khổ một tiếng, cô đặt chiếc chuông gió xuống đất, lựa lấy một thanh la có dạng tiền đao*, siết chặt trong tay.
* Tiền đao hay Đao tệ, là loại tiền thời Xuân Thu, có hình dáng như con daoĐầu nhọn của tiền đao cũng không sắc bén, thậm chí còn rất cùn, nhưng cô siết quá mạnh, đầu đao rất cùn rốt cuộc cũng găm vào trong thịt.
Máu chảy ra, nhuộm đỏ cả bàn tay, Quý Đường Đường bước tới trước gương, bàn tay vạch ra một vòng tròn lớn ở trên mặt kính.
Sau đó, cô lùi lại hai bước, thấp giọng nói một câu: “Trần Lai Phượng, cô ra đi.”
Cô nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong gương, trong ánh nến mờ nhạt, bên trong vòng tròn huyết sắc mơ hồ kia, vẫn là cô.
Chóp mũi Quý Đường Đường cay cay, cầm cây nến ngã ngồi trên đất.
Phương pháp này, là cách mà mẹ cô đã từng nhắc đến trong thư.
Trong thư nói, mới đầu khi oán khí va vào chuông gió, cô chỉ có thể nhìn thấy người chết trong mộng, nghe được vài câu nói, sau đó chậm rãi sắp xếp đầu mối, đi thăm dò những việc từng trải qua. Mà đợi cho đến khi năng lực của cô mạnh dần, có đủ tâm lý chịu đựng năng lực, cô có thể thử trao đổi nhiều hơn với người chết, đến khi đó không chỉ là trong mộng, có lẽ có thể đặt câu hỏi cho bọn họ, thậm chí có thể bước vào một cảnh giới kỳ lạ.
Quý Đường Đường thấy rất may mắn khi oán khí mới đầu đã dùng cách này để truyền tin cho cô — trên thực tế, gan của cô cũng không lớn, lần đầu tiên mơ thấy Lăng Hiểu Uyển, khi tỉnh lại quần áo đã thấm đẫm mồ hôi, cô căn bản không dám tưởng tượng nếu mặt đối mặt hay trao đổi ngôn ngữ với người chết thì sẽ như thế nào, cô rất rõ năng lực chịu đựng tâm lý của mình, rất sợ nhỡ đâu có dây thần kinh nào đứt phựt, mình sẽ bước đến ranh giới sụp đổ.
Nhưng tối hôm nay, sau khi gặp phải sự cố, cô đột nhiên lại không còn thấy sợ, trên đường về, cô chỉ có một suy nghĩ, gọi Trần Lai Phượng ra, xin cô ta cho mình thêm đầu mối, chuyện ở Cổ Thành, cô hy vọng càng sớm kết thúc càng tốt, Diệp Liên Thành ở đây, bản thân gián tiếp hại chết Thập Tam Nhạn, Nhạc Phong còn hận cô đến tận xương tủy, từng chuyện từng chuyện, đều là nguyên nhân khiến cô muốn nhanh chóng rời khỏi Cổ Thành.
Cho nên cô đột nhiên không còn sợ nữa, lần đầu tiên cô thử cách này, mặc dù từ sâu trong lòng, cô rất sợ tổ hợp quỷ dị nến sáp ong, mặt gương ban đêm, lòng bàn tay đầy máu như vậy.
Trong thư nói, nếu năng lực của cô đủ mạnh, nếu như cô thật sự có thể gọi được người đã chết, trong vòng tròn mà cô vạch ra từ máu trên lòng bàn tay sẽ không xuất hiện hình ảnh của cô, mà người đã khuất kia sẽ xuất hiện, sẽ cho cô đầu mối mà cô muốn biết.
Giờ xem ra, vấn đề không phải là cô có muốn hay không hay có sợ hay không, mà là năng lực của cô căn bản không đủ, cô không gọi được Trần Lai Phượng ra, không tài nào lấy thêm được đầu mối, chỉ có thể tiếp tục dò dẫm trong bóng tối.
Sáp nến màu trắng chảy xuống dọc theo thân nến, rơi vào bàn tay đang cầm nến, đầu tiên là rất bỏng, sau đó nhanh chóng hạ nhiệt, lưu lại một giọt sáp nến rất mỏng trên làn da: làm sao bây giờ? Chuyện của Trần Lai Phượng vẫn không có chút tiến triển nào, mà ở nơi khác, Trì Hồng Anh đã bị giết, Thập Tam Nhạn cũng chết một cách quỷ dị, người giết bọn họ thực sự là cùng một người sao? Nếu như phải, cô phải tìm ra bằng cách nào?
Huyệt Thái dương bên phải đột nhiên lại nhảy lên giật giật, Quý Đường Đường vươn tay day day. Đang lúc day, chuỗi chuông gió đặt trên mặt đất kia, chợt vang lên.
Trái tim Quý Đường Đường cơ hồ như ngừng đập, cô nhìn thấy chuỗi chuông gió kia, chẳng hề được treo lên, vậy mà thanh la lại bắt đầu va chạm khắp nơi.
Tiếp đó, ánh mắt của cô chậm rãi rời về phía mặt kính. Đầu tiên cô nhìn thấy một đôi chân.
Đó nhất định không phải chân cô, cô đang ngồi dưới đất, cầm nến trong tay, cô đi ủng màu đen, mà đôi chân kia lại đang xỏ một đôi giày vải đế bằng màu lam.
Có bọt nước không ngừng chảy xuống từ trên mặt kính, tạo thành một vũng nước đọng quanh đôi chân kia, vũng nước từ từ tràn ra ngoài, càng lúc càng lớn, càng lúc… càng lớn…
ớm tinh mơ hai ngày sau, bến xe cửa Nam Cổ Thành xuất hiện một người hùng hùng hổ hổ, Mao Ca.
Mao Ca ngồi xe cả đêm chạy tới, tinh thần vẫn rất sáng láng, xách ba lô to tướng đứng ở cửa bến xe gọi điện cho Đầu Trọc: “Anh đến nơi rồi, bao giờ chú mày đến? Không có xe công? Con em chú, không biết thuê xe đến à? Khẩn trương lên, Nhạn Tử không có thân thích gì, một đống chuyện cần xử lý, anh em mình không gánh thì ai gánh?”
Gác điện thoại xuống, Mao Ca thở dài, day mi tâm, bước đến hàng quà vặt đi rong ở bên cạnh mua cái bánh bao, vừa mới cắn được một miếng đã thấy Thần Côn cuống cuồng chạy về phía bên này, cũng khó trách cặp mắt của anh ta bé, một người to lù lù như mình đứng sờ sờ ở đây mà Thần Côn có thể trực tiếp chạy lướt qua được.
Mao Ca tức giận quay đầu quát anh ta: “Này, ở đây! Mắt mũi đặt ở đâu thế?”
Thần Côn lại vội vàng quành trở về.
Mao Ca nhìn về hướng anh ta vừa chạy tới một cái: “Nhạc Phong không đi cùng ông à?”
“Còn trông cậy gì cậu ta nữa.” Thần Côn oán trách, “Hai ngày rồi, không ra khỏi phòng Nhạn Tử, Tiểu Mễ mấy lần mang cơm vào cậu ta cũng chẳng mó tới. Biết là Nhạn Tử mất, không biết, còn tưởng là Miêu Miêu toi rồi ấy chứ.”
Mao Ca trừng anh ta: “Đừng có đem chuyện đó ra đùa? Tôi nghe nói, đêm hôm đó nếu không phải ông ra ngoài lêu lổng, khách sạn của Nhạn Tử đã không đến nỗi một bóng người cũng không có, nói chưa biết chừng Nhạn Tử đã không xảy ra chuyện.”
Thần Côn nóng nảy: “Sao lại bảo tôi lêu lổng? Đã nói với ông là tôi vào núi tìm nữ quỷ rồi còn gì.”
Mao Ca cười lạnh: “Thế tìm thấy không?”
Thần Côn chẳng hề nhận ra sự châm chọc trong giọng nói của Mao Ca, khổ não gãi đầu: “Không thấy, xung quanh Cổ Thành nhiều núi non quá, cây cũng nhiều, nhìn mấy cái gốc cây kia cái nào cũng giống, không biết rốt cuộc là chôn ở dưới gốc nào nữa.”
Mao Ca không ngờ anh ta lại còn nghiêm túc trả lời thật, nhất thời vô cùng câm nín, dừng một chút mới căn dặn anh ta: “Bình thường ông có điên điên khùng khùng cũng mặc, nhưng Nhạn Tử mất là chuyện lớn, mấy ngày tới ít nhất ông cũng biết chừng mực một chút, giúp đỡ nhiều vào, đừng có muốn đi là đi luôn.”
Thần Côn rất oan ức: “Tôi biết chừng mực lắm rồi mà, hai ngày rồi tôi chưa lên núi, toàn ở trong khách sạn canh cửa. Còn nữa, không phải tôi đến đón ông rồi sao, đến nơi đến chốn rồi còn gì.”
Hai người vừa nói vừa đi về, Mao Ca hỏi thăm tiến triển bên phía công an, Thần Côn chỉ lắc đầu, Mao Ca cuối cùng vẫn lo cho Nhạc Phong, lại xác nhận với Thần Côn một lần nữa: “Nhạc Phong hai ngày không thấy ánh mặt trời thật à?”
Thần Côn suy nghĩ một chút, bèn cải chính: “Ngày thứ hai sau khi Nhạn Tử mất, Nhạc Phong có tới Khách Mãn Đình một chuyến, chắc là đi tìm Tiểu Đường Tử nhà tôi rồi, nhưng mà không tìm thấy.”
Mao Ca khó hiểu: “Tiểu Đường Tử là ai thế? Nữ à?”
Thần Côn gật đầu: “Là một cô bé trọ trong khách sạn của Nhạn Tử, cũng là tri âm của tôi.”
Mao Ca vừa nghe thấy cô gái này được Thần Côn coi là tri âm, hứng thú lập tức giảm mất tám mươi phần trăm, còn sót lại hai mươi phần trăm giúp anh ta hỏi thêm một câu: “Tri âm của ông, ông không tìm thì thôi, Nhạc Phong tìm làm gì?”
“Vấn đề này… tôi cũng không rõ.” Thần Côn giải thích, “Lúc tôi quay về từ trong núi đã là sáng hôm sau rồi, chỉ nghe Thạch Đầu thuật lại lẻ tẻ thôi. Nghe ý tứ của cậu ta, hình như là người giết Nhạn Tử là nhắm vào Tiểu Đường Tử mà tới, kết quả Nhạn Tử lại làm người chết thay. Nhạc Phong vì chuyện này nên rất tức giận, gây gổ với cô ấy, nghe nói còn động chân động tay. Sau khi xô xát thì Tiểu Đường Tử liền chuyển đến Khách Mãn Đình. Ngày hôm sau có một ông cảnh sát họ Trương đến tìm Nhạc Phong, cũng không biết là nói gì, Nhạc Phong liền đi tìm cô ấy, kết quả không tìm được. Trên đây chính là tất cả những gì đã xảy ra.”
Mao Ca vốn đã khó hiểu, sau khi nghe Thần Côn giải thích lại càng thấy khó hiểu hơn.
Thần Côn cũng mặc kệ Mao Ca nghe có hiểu hay không, lại tự lẩm bẩm rầu rĩ một mình: “Này Mao Tử, quan hệ của Nhạc Phong với Nhạn Tử không đơn giản đúng không, sao lại khó chịu đến như thế chứ, không giống cậu ta lắm.”
Mao Ca ừ một tiếng: “Nhạc Phong từng thật lòng thích Nhạn Tử, Nhạn Tử xảy ra chuyện, đương nhiên là chú ấy phải khó chịu rồi.”
Con ngươi của Thần Côn sắp rớt khỏi tròng mắt đến nơi: “Gì cơ? Không phải là Miêu Miêu sao? Sao lại biến thành Nhạn Tử rồi? Chẳng ai kể cho tôi hết.”
Mao Ca tức giận: “Lúc gặp được ông, chuyện của Nhạc Phong với Nhạn Tử đã qua lâu lắm rồi, ai còn kể lại cho ông làm gì? Cũng chỉ là thích thôi, chưa từng ở bên nhau. Nói thế nào đây, Nhạc Phong gặp Nhạn Tử còn trước cả Miêu Miêu, lúc đó chú ấy thích Nhạn Tử, nhưng chú ấy không nói, trong lòng chú ấy có điểm do dự. Một là Nhạn Tử lớn tuổi hơn chú ấy, từng trải qua nhiều chuyện hơn chú ấy, lúc đó chú ấy cũng chỉ là một thằng nhóc mới lớn, cảm thấy khó mà kìm giữ được người phụ nữ như Nhạn Tử; hai là, con đường của Nhạn Tử cũng va vấp, cũng đã từng có mấy người đàn ông, đàn ông mà, ngoài miệng thì nói không ngại những chuyện đó, trong lòng nghĩ tới thì vẫn thấy vướng mắc đúng không, cho nên tâm lý của Nhạc Phong khi đó không được thoải mái, ngoài mặt thì làm bộ như không sao nhất định không thổ lộ. Nhạn Tử thích Nhạc Phong bọn tôi cũng nhận ra được. Sau đó lại gặp được Miêu Miêu, xong, chân mệnh thiên nữ xuất thế, tâm tư với Nhạn Tử chú ấy cũng nhanh chóng đè xuống. Nhạn Tử cũng có một lần thổ lộ với chú ấy, Nhạc Phong chỉ lấy lệ nói là đã có Miêu Miêu, khiến Nhạn Tử tưởng là Nhạc Phong đã quen Miêu Miêu từ trước. Có điều tình cảm dù sao thì cũng vẫn còn, chỗ Nhạn Tử mà xảy ra chuyện gì, chỉ cần chú ấy giúp được là sẽ không nói hai lời. Ông vừa gọi điện báo Nhạn Tử xảy ra chuyện cho tôi, Nhạc Phong lại ở đó, tôi liền nghĩ là phải đến ngay, thứ nhất là giúp Nhạn Tử lo liệu hậu sự, thứ hai là để khuyên giải Nhạc Phong, tránh để chú ấy suy nghĩ tiêu cực.”
Thần Côn gật đầu như thật: “Vậy ông nói coi, Nhạc Phong có tự sát không?”
“Tôi phi!” Mao Ca hận không thể phỉ nhổ đầy mặt anh ta: “Ông có tự sát nó cũng không tự sát.”
————————————————————
Vừa vào Phong Nguyệt, Mao Ca đã thấy một cảnh tượng tan hoang, nhà có tang, quả nhiên ngay cả không khí trong nhà cũng bí bách khó thở, Mao Ca chỉ huy Tiểu Mễ và Thạch Đầu mở cửa cho thoáng, quét sân lau bàn, còn mình thì xắn tay áo chuyển cái ghế sa lon và bàn uống trà ở phòng khách sang chỗ khác, cứ bận bịu như vậy, cảm giác không khí cũng có sức sống hơn không ít.
Lúc hỏi đến Nhạc Phong, Tiểu Mễ nói vẫn còn ở trong phòng Thập Tam Nhạn, Mao Ca cũng không quấy rầy đến anh, tự mình chạy đến quầy tiếp tân lật giở sửa sang lại sổ sách, còn kéo Tiểu Mễ qua giúp một tay, rảnh rang lại nói bóng nói gió đôi câu: “Cô bé, đừng có mặt như đưa đám mãi, cơm phải ăn người phải ngủ việc cũng phải làm, cô không thể khiến bản thân khó chịu mãi được — phải tìm việc gì đó mà dời lực chú ý đi, còn nữa, lúc khó chịu, đừng có nghe mấy cái bài hát bi lụy kia, tôi nói cô nghe, tôi mà nghe mấy bài đó, bảo đảm đã đi treo cổ rồi.”
Tiểu Mễ phì một tiếng bật cười, bật cười xong lại nhớ đến Thập Tam Nhạn, nước mắt bất tri bất giác lại chảy xuống.
Mao Ca than thở: “Khóc đi, khóc cho thoải mái, bà chủ của các cô có nhìn cũng thấy được an ủi, lúc nào cũng có người nhớ đến cô ấy đúng không?”
Anh ta vừa nói lật quyển sổ đăng ký, đang lật, sắc mặt lập tức liền biến đổi, đột nhiên hỏi Tiểu Mễ: “Quý Đường Đường này, có phải chính là Tiểu Đường Tử mà Thần Côn nói không?”
Tiểu Mễ ló đầu sang nhìn sổ đăng ký: “Anh nói Quý tiểu thư hả? Anh Thần Côn hình như đúng thật là thích gọi chị ấy là Tiểu Đường Tử, bọn em không gọi thế.”
Mao Ca nuốt nước miếng một cái, chỉ cảm thấy trái tim đang đập bùm bùm: “Đêm hôm đó, Nhạc Phong động tay động chân với cô ấy?”
Tiểu Mễ gật đầu: “Lúc đó em ở dưới lầu, không thấy được rõ lắm, toàn nghe Thạch Đầu kể lại, Thạch Đầu nói cả hai đều như liều mạng ấy, ra tay rất độc.”
Mao Ca im bặt nửa ngày, Thần Côn đứng một bên nghe lỏm được đôi ba câu bèn bu lại: “Sao thế Tiểu Mao Mao, anh cũng quen Tiểu Đường Tử nhà tôi à?”
Mao Ca không buồn để ý đến anh ta, chỉ tự mình lẩm bẩm: “Mình đây là gặp ma rồi.”
Lẩm bẩm lầu bầu một chút, chợt ôm lấy quyển sổ đăng ký, bịch bịch bịch chạy lên lầu tìm Nhạc Phong.
————————————————————
Đẩy cửa phòng Thập Tam Nhạn ra, ập vào mặt là mùi khói rượu, Mao Ca dùng tay phe phẩy trước mặt mới thấy được Nhạc Phong đang ngồi bệt bên cạnh giường, trước mặt bày một quyển sách cũ, tay kẹp một điếu thuốc, đốm lửa ở đầu lọc sắp cháy đến đầu ngón tay.
Mao Ca vừa dậm chân vừa đi qua một bên mở cửa sổ, Nhạc Phong ngẩng đầu nhìn anh ta một cái: “Đến rồi à?”
Mao Ca quăng quyển sổ đăng ký trên tay xuống, giật lấy điếu thuốc trong tay Nhạc Phong ném đi: “Thằng thối tha này, đừng có trưng cái vẻ nửa chết nửa sống ấy ra nữa, trước kia đã không chọn Nhạn Tử thì bây giờ cũng không đến lượt chú đau lòng đau phổi, Nhạn Tử người ta cũng chẳng báu gì đâu.”
Nhạc Phong cau mày: “Nói gì thế, lẽ nào chị Nhạn Tử mất, em phải cười ha ha mới được?”
Mao Ca bị anh nói cho sững sờ, cơn giận nhất thời không phát ra được, dừng một chút, anh ta ngồi xuống bên cạnh Nhạc Phong: “Bên phía công an, thật sự không có chút tiến triển gì sao?”
“Mới được có mấy ngày, bọn họ cũng đâu phải thần thám gì, cũng phải để cho người ta chút thời gian chứ.”
Mao Ca ừ một tiếng, trầm mặc một hồi, không nhịn được dùng cùi chỏ huých huých: “Đường Đường cũng ở đây à?”
Hỏi xong câu này, Mao Ca có thể cảm nhận được rõ ràng bả vai đang kề sát người anh ta của Nhạc Phong run lên cứng đờ.
Qua một lúc lâu, Nhạc Phong mới gật đầu: “Phải, em rất có lỗi với cô bé đó.”
Mao Ca nhìn anh: “Chú đánh con bé?”
Nhạc Phong thở dài, đầu vùi thật sâu vào đầu gối, giọng nói nghe ù ù: “Lúc ấy quay về, nghe nói chị Nhạn Tử chết, em cảm thấy cả người đều tê cứng. Vừa nghe thấy có người nói chị Nhạn Tử là kẻ chết thay cho Đường Đường, em liền nổi điên, toàn thân như muốn nổ tung, sau đó cô ấy lại nói chuyện với em, giọng điệu thản nhiên, em không khống chế được, tát cô ấy một cái. Ngày hôm sau lúc đầu óc tỉnh táo lại em mới cảm thấy chuyện này cũng không thể trách cô ấy được, tiếp đó lại có một ông cảnh sát đến, bảo với em là Đường Đường đã đến Khách Mãn Đình ở hướng Tây trọ rồi. Em đầu tiên là muốn nói chuyện tử tế với cô ấy một chút, thứ hai là nếu hung thủ thật sự nhắm vào cô ấy, một mình cô ấy ở bên ngoài cũng quá nguy hiểm, còn không bằng có em ở cùng, có thể trông chừng lẫn nhau, ai biết đến Khách Mãn Đình thì người ta nói, cô ấy đã bỏ đi ngay đêm hôm đó rồi.”
Mao Ca ừ một tiếng: “Giống cái lần ở Ca Nại, lẳng lặng bỏ đi không chút tiếng động nào đúng không?”
Nhạc Phong cười khổ gật đầu: “Sau đó cái ông cảnh sát kia cũng giúp tìm kiếm, nói là đã tìm khắp tất cả các khách sạn ở Cổ Thành, không có ghi chép đăng ký, xem ra đã đi thật rồi. Chỉ có thể nợ cô nhóc này, muốn nói một câu xin lỗi với cô ấy cũng không được. Lần này có thể tái ngộ ở Cổ Thành, xem như là vô cùng đúng dịp, sau này em thấy chắc cũng chẳng còn cơ hội để thấy mặt cô ấy nữa.”
Mao Ca thở dài: “Vừa nãy anh nhìn thấy tên con bé ở sổ đăng ký, còn tưởng là gặp ma cơ đấy. Cô nhóc này cũng thật kỳ lạ, hai lần gặp cô ta, sao đều thấy máu chết người cả…. Đi cũng tốt, hy vọng sau này một đường thuận lợi, ai nấy đều bình an.”
Nhạc Phong gật đầu: “Hy vọng thế, hút thuốc không?”
Mao Ca không cự tuyệt: “Nói chuyện với chú, trong lòng ngột ngạt chết đi được, cho một điếu đi.”
Nhạc Phong cầm bao thuốc bên cạnh lên, phát hiện đã trống không, nhớ đến trong túi quần hình như còn một bao mới, thò tay vào lấy, chợt chạm tới vật gì đó, lấy ra nhìn, là chiếc dây chuyền bằng nhựa mạ vàng, đã nằm trong túi quần một hai ngày, có mấy chỗ đã tróc lớp sơn vàng ra.
Mao Ca cũng nhìn thấy: “Cất thứ đồ chơi cổ quái như thế trong túi quần làm gì? Vàng không ra vàng sắt chẳng ra sắt.”
Nhạc Phong không nói gì, anh nhìn sợi dây chuyền kia, nhớ đến tình cảnh khi mua, cách bây giờ chẳng qua cũng chỉ mới một hai ngày, vậy mà phảng phất đã xa xôi như một hai năm.
Nhạc Phong thoáng thở dài trong lòng, anh bước tới mở cửa sổ, do dự một chút, cuối cùng vẫn ném sợi dây chuyền kia ra ngoài.
Bên dưới cửa sổ phòng của Thập Tam Nhạn là từng mảng từng mảng hoa cỏ cây cối, giờ là mùa đông, hoa còn chưa nở, những cành cây trụi lủi vươn ra, sợi dây chuyền không rớt xuống đất mà bị mắc vào một cành cây to, ánh mặt trời rọi vào những chỗ lớp sơn màu vàng chưa bị tróc ra, một mảnh ánh sáng đẹp mắt phản chiếu vào trong đôi mắt anh, tầm mắt tạm thời mơ hồ, chợt nhớ lại cảnh tượng khi chia tay với Quý Đường Đường ở ngoài cửa Đăng Hồng Tửu Lục tối hôm đó.
“Nhạc Phong, đừng quên mua dây chuyền vàng cho tôi đấy.” Mặc dù cõi lòng đắng ngắt, Nhạc Phong vẫn bất giác mà mỉm cười.
Tiếng bước chân lộp bộp vang lên, ngoài cửa vọng đến giọng nói sợ hãi của Tiểu Mễ: “Anh Mao Ca, anh Phong Tử, ông chủ Diệp của Hạ Thành và ông chủ Mẫn đang ở dưới lầu.”
Chum nước kia, Nhạc Phong đã thấy rất nhiều lần, nó nằm trong góc sân sau, trên thành chum phủ đầy rêu xanh, trước kia anh còn khuyên Thập Tam Nhạn thuê người vứt cái chum ấy đi, Thập Tam Nhạn không đồng ý, nói là cả cái sân trông cổ kính thế này, để cái chum đó lại, chẳng phải là rất hợp hay sao?
Vậy nên đành giữ lại, nhớ hồi đó Thập Tam Nhạn thường sai Thạch Đầu đổ nước vào đầy chum, dùng để tưới hoa cỏ trong sân, có lúc quên, cái chum cũng để không mấy ngày liền. Mấy hôm nay mưa nhiều, nước trong chum vẫn đầy đến mép, rất đục, trên mặt nước còn có bọ gậy.
Là một vị khách ở trong khách sạn phát hiện ra Thập Tam Nhạn đầu tiên, bồn cầu của anh ta bị tắc, vậy nên định xuống lầu tìm chủ khách sạn, kết quả chẳng tìm thấy ai trong phòng khách, sau đó lại thấy đèn ở phòng bếp đang sáng, anh ta liền đi qua tìm, mượn ánh đèn mờ mờ nhìn thấy Thập Tam Nhạn mềm nhũn nằm rũ trên miệng chum, mặt úp ngập trong nước, mái tóc dài từng lọn nổi lềnh bềnh trên mặt nước, tựa như những mảng bèo màu đen sẫm.
Thạch Đầu và Tiểu Mễ trên căn bản đã tê liệt, hai người dù sao tuổi cũng còn ít, tuy làm việc đâu ra đấy nhưng đến khi gặp chuyện thật thì cũng suy sụp, cuối cùng vẫn là Nhạc Phong đứng ra lo liệu.
Nhưng trên thực tế, bản thân Nhạc Phong cũng đã tê cứng, kể từ lúc nghe được tin Thập Tam Nhạn đã chết, cả đầu anh cứ ong ong, luôn cảm thấy đây không phải sự thật, đến một chút cảm giác bi thương cũng không có, trước mặt từng cái miệng hé ra ngậm lại, đều đang gặng hỏi anh, anh chết lặng mà nghe, máy móc trả lời, chính bản thân cũng không biết mình đang nói gì, cuối cùng, nghe thấy cuộc đối thoại của hai cảnh sát trước mặt: “Chuyện này không thể nào hiểu nổi, anh nói coi có quái lạ không, tại sao bà chủ khách sạn này lại đẩy hết người trong khách sạn đi?”
Nhạc Phong kỳ lạ nhìn bọn họ: “Tại sao lại không có ai? Không phải Đường Đường đã về rồi sao?”
Cảnh sát khó hiểu: “Đường Đường? Đường Đường gì?”
Nhạc Phong theo bản năng đi lên trên lầu, hai cảnh sát nhìn nhau một cái, một người trẻ tuổi hơn trong số đó gật đầu, đi theo Nhạc Phong lên lầu, đến cửa phòng Quý Đường Đường, cửa đang khép, Nhạc Phong vươn tay đẩy cửa ra.
Bên trong trống không.
Đầu của Nhạc Phong nhói lên như bị kim châm, anh hỏi người cảnh sát kia: “Đường Đường đâu?”
Người cảnh sát kia nhìn anh một cái, chắc cũng nhận ra hiện giờ anh có chút bất ổn, không trả lời ngay, Nhạc Phong còn định nói gì đó, âm thanh đột nhiên nghẹn lại, anh vươn tay che mắt, cổ họng lộn mấy lượt, dựa vào tường ngồi phịch xuống đất.
Cảnh sát đã quen với việc xử lý trường hợp này, biết người thân của người chết hiện giờ cảm xúc tương đối kích động, nhất thời có chút thương cảm, đang định nói vài câu cho hợp với hoàn cảnh ví dụ như nén bi thương thuận theo biến cố mà cố gắng giữ tỉnh táo gì đó, trên cầu thang lại vang lên tiếng bước chân dồn dập, ngẩng đầu lên nhìn, là đồng nghiệp lão Trương vừa đi dò la tình huống ở bên ngoài.
Lão Trương gật đầu với anh ta một cái, coi như chào hỏi, vừa mở miệng đã nhằm về phía Nhạc Phong: “Bạn gái cậu đâu rồi? Cái cô Quý tiểu thư đó ấy?”
Người cảnh sát kia thấy lạ: “Hai người quen nhau?”
Lão Trương dậm chân: “Vụ án ở ngoài bờ ruộng tối hôm qua, không phải có một cô gái ngẫu nhiên chứng kiến được hay sao, cô gái đó cũng ở trong khách sạn này.”
Người cảnh sát kia lập tức phát hiện ra chỗ không ổn: “Hai vụ án có liên quan? Cô gái kia đâu?”
“Vốn cũng không thấy liên quan, nhưng vừa nãy ở bên ngoài điều tra, có một chủ quán ở cửa tiệm đầu phố nói, khoảng một giờ trước có thấy một người đàn ông khả nghi đi ra, khi tả lại vẻ ngoài cho tôi thì rất giống với kẻ đã giết Trì Hồng Anh mà Quý tiểu thư nói trước đó. Nếu đây thực sự là do một người làm, khốn thật, gan của gã đó cũng quá lớn, dám mò đến tận cửa để diệt khẩu!”
Người cảnh sát kia vội chặn ông ta lại: “Ôi, chứng cớ còn chưa có, đừng tùy tiện kết luận.”
Vừa nói vừa dùng ánh mắt ra hiệu về hướng Nhạc Phong, giọng cũng hạ thấp giọng theo: “Còn có người thân ở đây.”
Lão Trương là cảnh sát địa phương, đã lăn lộn lâu năm ở Cổ Thành, chưa bao giờ để ý đến những lý lẽ kiêng dè phức tạp kia, nhìn thấy đứa hậu sinh trước mặt miệng còn chưa có lấy một cọng râu, dùng giọng này giọng nọ nói kiểu cách với ông ta, lập tức mất hứng: “Chuyện này không phải rõ quá rồi sao? Nếu thực sự là cùng một người, vậy thì có mâu thuẫn chó gì với Thập Tam Nhạn? Rõ ràng là nhằm vào cái cô Quý tiểu thư kia.”
Người cảnh sát trẻ tuổi không được vui cho lắm, nhìn Nhạc Phong một cái, kéo lão Trương qua một bên: “Vậy cũng không hợp lý, nếu muốn diệt khẩu, ban ngày không phải các anh đã tìm Quý tiểu thư hỏi thăm tình hình rồi hay sao? Thế thì diệt khẩu còn ý nghĩa gì nữa? Còn nữa, nếu toàn bộ sự việc đều không can hệ đến Thẩm Gia Nhạn thì tại sao lại phải giết Thẩm Gia Nhạn? Tội phạm giết người cũng phải có lý do của nó, phải biến thái thế nào mới đến mức thấy người là giết chứ?”
Lão Trương đầy một bụng khó chịu, nhất thời lai không tìm ra được câu nào để phản bác, đang nghẹn cứng, chợt thấy Nhạc Phong đứng phắt dậy, theo tầm mắt của anh nhìn xuống dưới lầu, cô gái vừa mới đẩy mọi người ra chui vào chính là Quý Đường Đường.
Quý Đường Đường chạy rất vội, cô nhìn xung quanh lầu dưới một lượt, ngẩng đầu nhìn thấy mấy người Nhạc Phong đang ở trên lầu, ba bước gộp làm hai chạy lên.
Lão Trương thấy cô, thở phào nhẹ nhõm trước một tiếng: “Còn tưởng là cô bị người ta trói lại rồi, hóa ra là cô ở bên ngoài à?”
Quý Đường Đường là nghe được tin nên mới chạy về, trên thực tế, cô cũng đã chọn khách sạn khác để ở, lúc xuống lầu nghe thấy ông chủ đang bàn tán chuyện khách sạn Phong Nguyệt xảy ra tại nạn, mới hay tin Thập Tam Nhạn bị ngộ hại — Cổ Thành không lớn, hai vụ án mạng xảy ra liên tiếp, Thập Tam Nhạn lại là một nhân vật có chút danh tiếng trong Cổ Thành, tin tức lan truyền nhanh chóng cũng hợp tình hợp lý.
Lão Trương vừa nói vậy, Quý Đường Đường có chút hoang mang: “Sao tôi lại bị người ta trói lại được?”
“Chuyện tối hôm qua không phải cô nhanh quên đến thế chứ?” Lão Trương nhắc nhở cô, “Vừa nãy gặp cô ở ngoài cửa Đăng Hồng Tửu Lục, tôi cũng định nhắc cô hai ngày nay nếu không có việc gì thì đừng chạy loạn bên ngoài, phải có chút ý thức cảnh giác, nhỡ đâu kẻ đó thừa cơ trả thù thì làm sao? Nhưng mà cũng may là cô không có ở đây, cô mà ở đây, chưa biết chừng người đang nằm ở sân sau chính là cô.”
Người cảnh sát trẻ kia rất không vui với kết luận như vậy của lão Trương, hơn nữa lại còn ngay trước mặt người thân của người chết, càng không có ý thức tự giác của một cảnh sát — nhưng lão Trương lớn tuổi, lại từng trải, nhất thời cũng khó mà nói gì ông ta trước mặt người khác.
Quý Đường Đường chợt phản ứng kịp, một luồng khí lạnh vọt thẳng lên đầu: “Ý của ông là… hung thủ là kẻ tối hôm qua? Hắn là đến tìm tôi?”
Lão Trương không lên tiếng, nhưng trên mặt rõ ràng viết hai chữ “Đương nhiên”.
Ánh mắt Quý Đường Đường bỗng tối sầm, vội vàng vươn tay vịn lấy lan can, trái tim bắn lên như sắp vọt ra ngoài, lúc mở miệng giọng nói có chút nghẹn: “Vậy hắn hại bà chủ làm gì?”
“Chuyện này rất khó nói,” Lão Trường trầm ngâm một chút, “Lúc ấy tình hình đụng chạm là thế nào không ai biết cả, hung thủ đang vội vàng hoảng sợ, nói không chừng liền…”
Nhất thời im lặng, huyệt Thái Dương bên phải của Quý Đường Đường nhảy lên giật giật, tầm mắt tựa hồ như bịt kín một tầng sương, trong đầu chỉ có hai chữ: xong rồi.
Trong lúc mơ hồ, Nhạc Phong bước tới trước mặt cô, hỏi một câu rất kỳ quái: “Đường Đường, đồ đạc của cô đâu?”
Câu hỏi này vừa thốt ra, cả lão Trương và người cảnh sát kia đều có chút khó hiểu, cảm thấy câu hỏi của Nhạc Phong rất kỳ quặc, không hề liên quan gì đến chuyện trước mắt, chỉ có Quý Đường Đường hiểu ý tứ đằng sau câu nói của anh, đôi môi hấp hé mấy lần, không lên tiếng.
Nhạc Phong lại hỏi thêm lần nữa: “Cô chuyển đi làm gì?”
Quý Đường Đường lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn vào mắt Nhạc Phong: “Tôi cảm thấy, ở đây có thể sẽ rất nguy hiểm, cho nên tôi liền chuyển đi.”
Nhạc Phong không nhúc nhích nhìn cô: “Ở đây sao lại nguy hiểm?”
Quý Đường Đường miễn cưỡng cười cười: “Anh nghĩ coi, hôm qua tôi đã gặp phải chuyện như vậy, còn đánh ngay mặt với kẻ đó, nhỡ đâu kẻ đó đến tận cửa tìm tôi gây chuyện, chẳng phải là rất nguy hiểm hay sao? Cho nên tôi nghĩ, tạm thời chuyển chỗ ở, có thể sẽ khá hơn một chút.”
Lần này, lão Trương và người cảnh sát kia cũng nghe ra có gì không ổn, hai người nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng đứng giữa Nhạc Phong và Quý Đường Đường.
Nhạc Phong nhìn thẳng vào Quý Đường Đường, cuối cùng, bỗng bật cười, cười mãi cười mãi, nước mắt liền chảy xuống, anh vươn tay quệt nước mắt, vẫn cười mà nhìn Đường Đường: “Đường Đường, cô cảm thấy nguy hiểm, trước khi đi, cô có nhắc nhở chị Nhạn Tử, bảo chị ấy cũng cẩn thận một chút không?”
Quý Đường Đường trầm mặc một lúc, nhẹ giọng đáp một câu: “Không.”
Nhạc Phong vẫn cười: “Tôi nhớ khi còn ở Ca Nại, tôi đã từng nói với cô, đừng làm liên lụy đến người khác, chuyện do chính cô làm, tự cô phải gánh vác, câu này tôi đã nói rồi đúng không?”
Quý Đường Đường gật đầu: “Nói rồi.”
“Tôi còn nói với cô, đừng có giống như lần ở Ca Nại, dẫn người đến tận nhà, chị Nhạn Tử nhát gan, không chịu nổi kinh sợ, tôi nói rồi đúng không?”
Quý Đường Đường tiếp tục gật đầu: “Nói rồi.”
Lão Trương mặc dù không biết đầu đuôi câu chuyện, càng chẳng hiểu gì về Ca Nại vân vân, nhưng nghe Nhạc Phong liên tiếp nói hai câu “Tôi nói rồi đúng không”, chỉ cảm thấy da đầu tê rần, cảm giác như Nhạc Phong có thể lột da Quý Đường Đường chỉ sau một khắc, vậy mà cô nhóc này chẳng biết là giả ngu hay là không biết sợ, còn bình tĩnh gật đầu như vậy.
Trong mắt Nhạc Phong rốt cuộc cũng hiện lên vẻ hung dữ: “Cô không làm chị ấy sợ, cô trực tiếp hại chết chị ấy! Quý Đường Đường, người chết tại sao không phải cô!”
Còn chưa nói dứt lời, anh đã đột nhiên xông về phía Quý Đường Đường, cũng may là lão Trương và người cảnh sát kia sớm đã có phòng bị, mỗi người một bên giữ chặt cánh tay anh lại, nhưng sức lực của Nhạc Phong khá lớn, hai người cũng không kìm giữ được, gần như là đè Nhạc Phong ra ngã xuống đất, Nhạc Phong một tay đẩy lão Trương ra định đứng lên, lão Trương cũng nhận ra anh cũng có bản lĩnh trong người, lại như hổ vồ xông tới đè anh lại, sợ anh lại gây chuyện tiếp, vừa khuyên răn vừa đe dọa: “Chúng tôi đang phá án, cậu bình tĩnh một chút, đừng gây chuyện nữa!”
Nói xong lại đuổi Quý Đường Đường: “Cô đi xuống đi, tâm trạng của cậu ta hiện giờ đang rất kích động, nếu gây tổn thương cho cô thật, mọi người cũng chẳng có cách nào đâu.”
Quý Đường Đường lại không đi, cô tiến lên hai bước, chậm rãi cúi người xuống trước mặt Nhạc Phong, Nhạc Phong ngước cặp mắt đỏ cạch lên nhìn cô, lão Trương và người cảnh sát kia cuồng cuồng, định kéo Quý Đường Đường đi, lại sợ bên này mà buông lỏng thì bên kia sẽ không kiềm chế được Nhạc Phong, đành phải tiếp tục giữ chặt lấy anh.
Quý Đường Đường cười lên: “Nhạc Phong, bây giờ thì anh biết con người tôi xui xẻo đến thế nào rồi chứ, anh xem, tôi đi đến đâu, chỗ đó liền xảy ra chuyện không may. Anh từng đuổi tôi một lần ở Ca Nại, nếu lần này gặp được tôi, anh cũng đuổi tôi đi thì đâu có chuyện gì? Thẩm tiểu thư cũng sẽ không phải chết, nếu nói tôi hại chết chị ta, thì có một nửa cũng là công lao của anh.”
Nhạc Phong gần như bị chọc giận đến phát điên rồi, lại nghe cô nói những lời này, máu xông lên não, nổi giận gầm lên một tiếng, cũng không biết lấy đâu ra sức mạnh, giãy người một cái vùng khỏi hai người bên cạnh, đứng dậy quăng một cái tát lên mặt Quý Đường Đường, còn định tát cô thêm cái nữa, hai người phía sau đã bổ nhào tới giữ anh lại, lão Trương cũng bị chọc giận, quát anh: “Cậu muốn chết à!”
Quý Đường Đường bị anh tát mạnh cho một cái như vậy, nửa bên mặt lập tức tê rát, trong lúc nhất thời ngay cả đau cũng không cảm giác được, thấy Nhạc Phong bị hai người kia kìm giữ, không chút nghĩ ngợi, tiến lên trả lại anh một cái tát.
Nhạc Phong chưa từng bị phụ nữ đánh bao giờ, cho dù hồi còn nhỏ có bị cha mẹ ruột đánh thì cũng chỉ dùng roi mây quất lên người, còn mặt thì chưa có ai dám động đến dù chỉ bằng đầu ngón tay, giờ bị Quý Đường Đường tát cho một cái như vậy, sững sờ hết cả người.
Quý Đường Đường không nhìn đến anh, quát người cảnh sát trẻ tuổi: “Các người là người chết à, anh ta dám đánh tôi ngay trước mặt cảnh sát!”
Lầu trên ầm ĩ có chút gay gắt, mấy đồng nghiệp phía dưới của lão Trương đều lục tục chạy lên, Quý Đường Đường mặt không chút thay đổi bước xuống lầu, lúc lướt qua người mấy cảnh sát kia, nước mắt rốt cuộc không kìm được, giống như mất phanh mà tràn ra đầy mặt.
Lúc xuống đến dưới lầu, Thạch Đầu có chút nôn nóng bước tới: “Quý tiểu thư, xảy ra chuyện gì thế này?”
Quý Đường Đường cười một cái: “Thạch Đầu, cậu cách xa tôi ra một chút, nếu không, có ngày cậu chết thế nào cậu cũng không biết đâu.”
Từ trong ánh mắt của Thạch Đầu, cô nhìn thấy nét mặt của bản thân, gần như dữ tợn.
Thạch Đầu sợ hãi, bước lùi lại mấy bước.
Quý Đường Đường cười lên lanh lảnh, cô đi ra ngoài cửa, bên ngoài có không ít người đang đứng xem, thấy cô ra ngoài, không hiểu làm sao nhưng vẫn tự giác chừa ra một lối đi cho cô, cách xa một khoảng mới chỉ chỉ trỏ trỏ về phía cô, cô coi như không nhìn thấy.
Đi được một đoạn, những âm thanh ồn ã và ngọn đèn của khách sạn Phong Nguyệt đã bị bỏ lại phía sau, con ngõ hẻm trước mặt lập tức an tĩnh trở lại, sau lưng có tiếng bước chân, Quý Đường Đường dừng bước quay lại nhìn, người đến là lão Trương.
Lão Trương chạy tới, hơi thở gấp: “Quý tiểu thư, giờ cô đang ở đâu? Căn cứ vào thái độ có trách nhiệm, tôi phải nhắc nhở cô, nếu như hung thủ giết Thẩm Gia Nhạn tối nay và hung thủ giết Trì Hồng Anh là cùng một người, vậy tình trạng của cô đang rất nguy hiểm. Còn nữa, có một số việc, còn phải tìm cô để tra rõ tình huống.”
Quý Đường Đường ngắt lời ông ta: “Thẩm tiểu thư thực sự là kẻ chết thay cho tôi?”
Lão Trương sửng sốt một chút, lúc nãy ông ta chắc chắn như vậy, nhưng giờ lại bắt đầu không xác định được: “Chuyện này… cô cũng không cần để trong lòng, thành thật mà nói thì cũng chưa chắc, nếu quả thật tối hôm qua là kẻ đó đi, vậy cũng là nhắm về phía cô mới đúng, tại sao phải giết bà chủ Thẩm đúng không, cũng rất khó mà nói xuôi được… Tóm lại…. không nhất định… dù sao cũng không nhất định.”
Quý Đường Đường ừ một tiếng: “Tôi hiểu rồi.”
Trầm mặc một lúc, cô nhẹ giọng nói một câu: “Tối nay tôi trọ tại Khách Mãn Đình ở hướng Tây.”
————————————————————
Sợ trên đường lại xảy ra chuyện gì, lão Trương đưa Quý Đường Đường quay về Khách Mãn Đình, ngoài cửa Khách Mãn Đình có khoảng chục người đang đứng đó lao nhao, thấy lão Trương tới, biết ông ta là cảnh sát, đều tiến lên hỏi thăm tình hình ở khách sạn Phong Nguyệt, lão Trương bị vây kín không thoát thân được, Quý Đường Đường cười cười: “Tự tôi đi lên được rồi.”
Cô lên tới lầu hai, móc chìa khóa mở cửa, tay run kịch liệt, mấy lần không tra nổi chìa vào ổ khóa.
Sau khi vào phòng, chốt cửa lại, dựa vào tường đứng yên một lúc lâu vẫn không bật đèn, một lát sau, đột nhiên cảm thấy ánh trăng tràn vào qua cửa sổ quá mức chói mắt, bước mấy bước về phía cửa sổ, kéo rèm xuống.
Trong phòng lập tức tối om, trong một mảng bóng tối, Quý Đường Đường lại cảm thấy an toàn mà ấm áp dị thường, cô lau nước mắt, bước đến bên cạnh chiếc túi của mình, thò tay vào lục, rốt cuộc chạm đến chuỗi chuông gió được bọc trong túi ny lon kia, lấy ra xé lớp ny lon đi, cầm trong tay lắc lắc, thanh la bằng tiền cổ va vào nhau, một chút âm thanh cũng không có.
Quý Đường Đường dò dẫm đi đến cạnh bàn, mở ngăn kéo, chạm vào cây nến sáp ong và hộp diêm chuẩn bị để dùng cho lúc mất điện mà chủ quán nói với cô khi mới vào ở.
Cô quẹt diêm, mùi lưu huỳnh nhàn nhạt xông vào chóp mũi, ánh sáng dìu dịu của cây nến bừng lên, mở ra một khoảng sáng trong bóng tối, Quý Đường Đường một tay cầm nến, một tay kia giơ chuỗi chuông gió lên, từ từ bước đến trước chiếc gương to đặt trong phòng khách.
Một tấm gương rất lớn, bên trên có vài vết bẩn, trong gương phản chiếu dáng vẻ của cô, một nửa gương mặt bị sưng vù, khóe miệng cũng rịn tơ máu, đầu tóc tán loạn, một gương mặt vô cùng chật vật, phản chiếu ánh nến lập lòe.
Quý Đường Đường cười khổ một tiếng, cô đặt chiếc chuông gió xuống đất, lựa lấy một thanh la có dạng tiền đao*, siết chặt trong tay.
* Tiền đao hay Đao tệ, là loại tiền thời Xuân Thu, có hình dáng như con daoĐầu nhọn của tiền đao cũng không sắc bén, thậm chí còn rất cùn, nhưng cô siết quá mạnh, đầu đao rất cùn rốt cuộc cũng găm vào trong thịt.
Máu chảy ra, nhuộm đỏ cả bàn tay, Quý Đường Đường bước tới trước gương, bàn tay vạch ra một vòng tròn lớn ở trên mặt kính.
Sau đó, cô lùi lại hai bước, thấp giọng nói một câu: “Trần Lai Phượng, cô ra đi.”
Cô nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong gương, trong ánh nến mờ nhạt, bên trong vòng tròn huyết sắc mơ hồ kia, vẫn là cô.
Chóp mũi Quý Đường Đường cay cay, cầm cây nến ngã ngồi trên đất.
Phương pháp này, là cách mà mẹ cô đã từng nhắc đến trong thư.
Trong thư nói, mới đầu khi oán khí va vào chuông gió, cô chỉ có thể nhìn thấy người chết trong mộng, nghe được vài câu nói, sau đó chậm rãi sắp xếp đầu mối, đi thăm dò những việc từng trải qua. Mà đợi cho đến khi năng lực của cô mạnh dần, có đủ tâm lý chịu đựng năng lực, cô có thể thử trao đổi nhiều hơn với người chết, đến khi đó không chỉ là trong mộng, có lẽ có thể đặt câu hỏi cho bọn họ, thậm chí có thể bước vào một cảnh giới kỳ lạ.
Quý Đường Đường thấy rất may mắn khi oán khí mới đầu đã dùng cách này để truyền tin cho cô — trên thực tế, gan của cô cũng không lớn, lần đầu tiên mơ thấy Lăng Hiểu Uyển, khi tỉnh lại quần áo đã thấm đẫm mồ hôi, cô căn bản không dám tưởng tượng nếu mặt đối mặt hay trao đổi ngôn ngữ với người chết thì sẽ như thế nào, cô rất rõ năng lực chịu đựng tâm lý của mình, rất sợ nhỡ đâu có dây thần kinh nào đứt phựt, mình sẽ bước đến ranh giới sụp đổ.
Nhưng tối hôm nay, sau khi gặp phải sự cố, cô đột nhiên lại không còn thấy sợ, trên đường về, cô chỉ có một suy nghĩ, gọi Trần Lai Phượng ra, xin cô ta cho mình thêm đầu mối, chuyện ở Cổ Thành, cô hy vọng càng sớm kết thúc càng tốt, Diệp Liên Thành ở đây, bản thân gián tiếp hại chết Thập Tam Nhạn, Nhạc Phong còn hận cô đến tận xương tủy, từng chuyện từng chuyện, đều là nguyên nhân khiến cô muốn nhanh chóng rời khỏi Cổ Thành.
Cho nên cô đột nhiên không còn sợ nữa, lần đầu tiên cô thử cách này, mặc dù từ sâu trong lòng, cô rất sợ tổ hợp quỷ dị nến sáp ong, mặt gương ban đêm, lòng bàn tay đầy máu như vậy.
Trong thư nói, nếu năng lực của cô đủ mạnh, nếu như cô thật sự có thể gọi được người đã chết, trong vòng tròn mà cô vạch ra từ máu trên lòng bàn tay sẽ không xuất hiện hình ảnh của cô, mà người đã khuất kia sẽ xuất hiện, sẽ cho cô đầu mối mà cô muốn biết.
Giờ xem ra, vấn đề không phải là cô có muốn hay không hay có sợ hay không, mà là năng lực của cô căn bản không đủ, cô không gọi được Trần Lai Phượng ra, không tài nào lấy thêm được đầu mối, chỉ có thể tiếp tục dò dẫm trong bóng tối.
Sáp nến màu trắng chảy xuống dọc theo thân nến, rơi vào bàn tay đang cầm nến, đầu tiên là rất bỏng, sau đó nhanh chóng hạ nhiệt, lưu lại một giọt sáp nến rất mỏng trên làn da: làm sao bây giờ? Chuyện của Trần Lai Phượng vẫn không có chút tiến triển nào, mà ở nơi khác, Trì Hồng Anh đã bị giết, Thập Tam Nhạn cũng chết một cách quỷ dị, người giết bọn họ thực sự là cùng một người sao? Nếu như phải, cô phải tìm ra bằng cách nào?
Huyệt Thái dương bên phải đột nhiên lại nhảy lên giật giật, Quý Đường Đường vươn tay day day. Đang lúc day, chuỗi chuông gió đặt trên mặt đất kia, chợt vang lên.
Trái tim Quý Đường Đường cơ hồ như ngừng đập, cô nhìn thấy chuỗi chuông gió kia, chẳng hề được treo lên, vậy mà thanh la lại bắt đầu va chạm khắp nơi.
Tiếp đó, ánh mắt của cô chậm rãi rời về phía mặt kính. Đầu tiên cô nhìn thấy một đôi chân.
Đó nhất định không phải chân cô, cô đang ngồi dưới đất, cầm nến trong tay, cô đi ủng màu đen, mà đôi chân kia lại đang xỏ một đôi giày vải đế bằng màu lam.
Có bọt nước không ngừng chảy xuống từ trên mặt kính, tạo thành một vũng nước đọng quanh đôi chân kia, vũng nước từ từ tràn ra ngoài, càng lúc càng lớn, càng lúc… càng lớn…
ớm tinh mơ hai ngày sau, bến xe cửa Nam Cổ Thành xuất hiện một người hùng hùng hổ hổ, Mao Ca.
Mao Ca ngồi xe cả đêm chạy tới, tinh thần vẫn rất sáng láng, xách ba lô to tướng đứng ở cửa bến xe gọi điện cho Đầu Trọc: “Anh đến nơi rồi, bao giờ chú mày đến? Không có xe công? Con em chú, không biết thuê xe đến à? Khẩn trương lên, Nhạn Tử không có thân thích gì, một đống chuyện cần xử lý, anh em mình không gánh thì ai gánh?”
Gác điện thoại xuống, Mao Ca thở dài, day mi tâm, bước đến hàng quà vặt đi rong ở bên cạnh mua cái bánh bao, vừa mới cắn được một miếng đã thấy Thần Côn cuống cuồng chạy về phía bên này, cũng khó trách cặp mắt của anh ta bé, một người to lù lù như mình đứng sờ sờ ở đây mà Thần Côn có thể trực tiếp chạy lướt qua được.
Mao Ca tức giận quay đầu quát anh ta: “Này, ở đây! Mắt mũi đặt ở đâu thế?”
Thần Côn lại vội vàng quành trở về.
Mao Ca nhìn về hướng anh ta vừa chạy tới một cái: “Nhạc Phong không đi cùng ông à?”
“Còn trông cậy gì cậu ta nữa.” Thần Côn oán trách, “Hai ngày rồi, không ra khỏi phòng Nhạn Tử, Tiểu Mễ mấy lần mang cơm vào cậu ta cũng chẳng mó tới. Biết là Nhạn Tử mất, không biết, còn tưởng là Miêu Miêu toi rồi ấy chứ.”
Mao Ca trừng anh ta: “Đừng có đem chuyện đó ra đùa? Tôi nghe nói, đêm hôm đó nếu không phải ông ra ngoài lêu lổng, khách sạn của Nhạn Tử đã không đến nỗi một bóng người cũng không có, nói chưa biết chừng Nhạn Tử đã không xảy ra chuyện.”
Thần Côn nóng nảy: “Sao lại bảo tôi lêu lổng? Đã nói với ông là tôi vào núi tìm nữ quỷ rồi còn gì.”
Mao Ca cười lạnh: “Thế tìm thấy không?”
Thần Côn chẳng hề nhận ra sự châm chọc trong giọng nói của Mao Ca, khổ não gãi đầu: “Không thấy, xung quanh Cổ Thành nhiều núi non quá, cây cũng nhiều, nhìn mấy cái gốc cây kia cái nào cũng giống, không biết rốt cuộc là chôn ở dưới gốc nào nữa.”
Mao Ca không ngờ anh ta lại còn nghiêm túc trả lời thật, nhất thời vô cùng câm nín, dừng một chút mới căn dặn anh ta: “Bình thường ông có điên điên khùng khùng cũng mặc, nhưng Nhạn Tử mất là chuyện lớn, mấy ngày tới ít nhất ông cũng biết chừng mực một chút, giúp đỡ nhiều vào, đừng có muốn đi là đi luôn.”
Thần Côn rất oan ức: “Tôi biết chừng mực lắm rồi mà, hai ngày rồi tôi chưa lên núi, toàn ở trong khách sạn canh cửa. Còn nữa, không phải tôi đến đón ông rồi sao, đến nơi đến chốn rồi còn gì.”
Hai người vừa nói vừa đi về, Mao Ca hỏi thăm tiến triển bên phía công an, Thần Côn chỉ lắc đầu, Mao Ca cuối cùng vẫn lo cho Nhạc Phong, lại xác nhận với Thần Côn một lần nữa: “Nhạc Phong hai ngày không thấy ánh mặt trời thật à?”
Thần Côn suy nghĩ một chút, bèn cải chính: “Ngày thứ hai sau khi Nhạn Tử mất, Nhạc Phong có tới Khách Mãn Đình một chuyến, chắc là đi tìm Tiểu Đường Tử nhà tôi rồi, nhưng mà không tìm thấy.”
Mao Ca khó hiểu: “Tiểu Đường Tử là ai thế? Nữ à?”
Thần Côn gật đầu: “Là một cô bé trọ trong khách sạn của Nhạn Tử, cũng là tri âm của tôi.”
Mao Ca vừa nghe thấy cô gái này được Thần Côn coi là tri âm, hứng thú lập tức giảm mất tám mươi phần trăm, còn sót lại hai mươi phần trăm giúp anh ta hỏi thêm một câu: “Tri âm của ông, ông không tìm thì thôi, Nhạc Phong tìm làm gì?”
“Vấn đề này… tôi cũng không rõ.” Thần Côn giải thích, “Lúc tôi quay về từ trong núi đã là sáng hôm sau rồi, chỉ nghe Thạch Đầu thuật lại lẻ tẻ thôi. Nghe ý tứ của cậu ta, hình như là người giết Nhạn Tử là nhắm vào Tiểu Đường Tử mà tới, kết quả Nhạn Tử lại làm người chết thay. Nhạc Phong vì chuyện này nên rất tức giận, gây gổ với cô ấy, nghe nói còn động chân động tay. Sau khi xô xát thì Tiểu Đường Tử liền chuyển đến Khách Mãn Đình. Ngày hôm sau có một ông cảnh sát họ Trương đến tìm Nhạc Phong, cũng không biết là nói gì, Nhạc Phong liền đi tìm cô ấy, kết quả không tìm được. Trên đây chính là tất cả những gì đã xảy ra.”
Mao Ca vốn đã khó hiểu, sau khi nghe Thần Côn giải thích lại càng thấy khó hiểu hơn.
Thần Côn cũng mặc kệ Mao Ca nghe có hiểu hay không, lại tự lẩm bẩm rầu rĩ một mình: “Này Mao Tử, quan hệ của Nhạc Phong với Nhạn Tử không đơn giản đúng không, sao lại khó chịu đến như thế chứ, không giống cậu ta lắm.”
Mao Ca ừ một tiếng: “Nhạc Phong từng thật lòng thích Nhạn Tử, Nhạn Tử xảy ra chuyện, đương nhiên là chú ấy phải khó chịu rồi.”
Con ngươi của Thần Côn sắp rớt khỏi tròng mắt đến nơi: “Gì cơ? Không phải là Miêu Miêu sao? Sao lại biến thành Nhạn Tử rồi? Chẳng ai kể cho tôi hết.”
Mao Ca tức giận: “Lúc gặp được ông, chuyện của Nhạc Phong với Nhạn Tử đã qua lâu lắm rồi, ai còn kể lại cho ông làm gì? Cũng chỉ là thích thôi, chưa từng ở bên nhau. Nói thế nào đây, Nhạc Phong gặp Nhạn Tử còn trước cả Miêu Miêu, lúc đó chú ấy thích Nhạn Tử, nhưng chú ấy không nói, trong lòng chú ấy có điểm do dự. Một là Nhạn Tử lớn tuổi hơn chú ấy, từng trải qua nhiều chuyện hơn chú ấy, lúc đó chú ấy cũng chỉ là một thằng nhóc mới lớn, cảm thấy khó mà kìm giữ được người phụ nữ như Nhạn Tử; hai là, con đường của Nhạn Tử cũng va vấp, cũng đã từng có mấy người đàn ông, đàn ông mà, ngoài miệng thì nói không ngại những chuyện đó, trong lòng nghĩ tới thì vẫn thấy vướng mắc đúng không, cho nên tâm lý của Nhạc Phong khi đó không được thoải mái, ngoài mặt thì làm bộ như không sao nhất định không thổ lộ. Nhạn Tử thích Nhạc Phong bọn tôi cũng nhận ra được. Sau đó lại gặp được Miêu Miêu, xong, chân mệnh thiên nữ xuất thế, tâm tư với Nhạn Tử chú ấy cũng nhanh chóng đè xuống. Nhạn Tử cũng có một lần thổ lộ với chú ấy, Nhạc Phong chỉ lấy lệ nói là đã có Miêu Miêu, khiến Nhạn Tử tưởng là Nhạc Phong đã quen Miêu Miêu từ trước. Có điều tình cảm dù sao thì cũng vẫn còn, chỗ Nhạn Tử mà xảy ra chuyện gì, chỉ cần chú ấy giúp được là sẽ không nói hai lời. Ông vừa gọi điện báo Nhạn Tử xảy ra chuyện cho tôi, Nhạc Phong lại ở đó, tôi liền nghĩ là phải đến ngay, thứ nhất là giúp Nhạn Tử lo liệu hậu sự, thứ hai là để khuyên giải Nhạc Phong, tránh để chú ấy suy nghĩ tiêu cực.”
Thần Côn gật đầu như thật: “Vậy ông nói coi, Nhạc Phong có tự sát không?”
“Tôi phi!” Mao Ca hận không thể phỉ nhổ đầy mặt anh ta: “Ông có tự sát nó cũng không tự sát.”
————————————————————
Vừa vào Phong Nguyệt, Mao Ca đã thấy một cảnh tượng tan hoang, nhà có tang, quả nhiên ngay cả không khí trong nhà cũng bí bách khó thở, Mao Ca chỉ huy Tiểu Mễ và Thạch Đầu mở cửa cho thoáng, quét sân lau bàn, còn mình thì xắn tay áo chuyển cái ghế sa lon và bàn uống trà ở phòng khách sang chỗ khác, cứ bận bịu như vậy, cảm giác không khí cũng có sức sống hơn không ít.
Lúc hỏi đến Nhạc Phong, Tiểu Mễ nói vẫn còn ở trong phòng Thập Tam Nhạn, Mao Ca cũng không quấy rầy đến anh, tự mình chạy đến quầy tiếp tân lật giở sửa sang lại sổ sách, còn kéo Tiểu Mễ qua giúp một tay, rảnh rang lại nói bóng nói gió đôi câu: “Cô bé, đừng có mặt như đưa đám mãi, cơm phải ăn người phải ngủ việc cũng phải làm, cô không thể khiến bản thân khó chịu mãi được — phải tìm việc gì đó mà dời lực chú ý đi, còn nữa, lúc khó chịu, đừng có nghe mấy cái bài hát bi lụy kia, tôi nói cô nghe, tôi mà nghe mấy bài đó, bảo đảm đã đi treo cổ rồi.”
Tiểu Mễ phì một tiếng bật cười, bật cười xong lại nhớ đến Thập Tam Nhạn, nước mắt bất tri bất giác lại chảy xuống.
Mao Ca than thở: “Khóc đi, khóc cho thoải mái, bà chủ của các cô có nhìn cũng thấy được an ủi, lúc nào cũng có người nhớ đến cô ấy đúng không?”
Anh ta vừa nói lật quyển sổ đăng ký, đang lật, sắc mặt lập tức liền biến đổi, đột nhiên hỏi Tiểu Mễ: “Quý Đường Đường này, có phải chính là Tiểu Đường Tử mà Thần Côn nói không?”
Tiểu Mễ ló đầu sang nhìn sổ đăng ký: “Anh nói Quý tiểu thư hả? Anh Thần Côn hình như đúng thật là thích gọi chị ấy là Tiểu Đường Tử, bọn em không gọi thế.”
Mao Ca nuốt nước miếng một cái, chỉ cảm thấy trái tim đang đập bùm bùm: “Đêm hôm đó, Nhạc Phong động tay động chân với cô ấy?”
Tiểu Mễ gật đầu: “Lúc đó em ở dưới lầu, không thấy được rõ lắm, toàn nghe Thạch Đầu kể lại, Thạch Đầu nói cả hai đều như liều mạng ấy, ra tay rất độc.”
Mao Ca im bặt nửa ngày, Thần Côn đứng một bên nghe lỏm được đôi ba câu bèn bu lại: “Sao thế Tiểu Mao Mao, anh cũng quen Tiểu Đường Tử nhà tôi à?”
Mao Ca không buồn để ý đến anh ta, chỉ tự mình lẩm bẩm: “Mình đây là gặp ma rồi.”
Lẩm bẩm lầu bầu một chút, chợt ôm lấy quyển sổ đăng ký, bịch bịch bịch chạy lên lầu tìm Nhạc Phong.
————————————————————
Đẩy cửa phòng Thập Tam Nhạn ra, ập vào mặt là mùi khói rượu, Mao Ca dùng tay phe phẩy trước mặt mới thấy được Nhạc Phong đang ngồi bệt bên cạnh giường, trước mặt bày một quyển sách cũ, tay kẹp một điếu thuốc, đốm lửa ở đầu lọc sắp cháy đến đầu ngón tay.
Mao Ca vừa dậm chân vừa đi qua một bên mở cửa sổ, Nhạc Phong ngẩng đầu nhìn anh ta một cái: “Đến rồi à?”
Mao Ca quăng quyển sổ đăng ký trên tay xuống, giật lấy điếu thuốc trong tay Nhạc Phong ném đi: “Thằng thối tha này, đừng có trưng cái vẻ nửa chết nửa sống ấy ra nữa, trước kia đã không chọn Nhạn Tử thì bây giờ cũng không đến lượt chú đau lòng đau phổi, Nhạn Tử người ta cũng chẳng báu gì đâu.”
Nhạc Phong cau mày: “Nói gì thế, lẽ nào chị Nhạn Tử mất, em phải cười ha ha mới được?”
Mao Ca bị anh nói cho sững sờ, cơn giận nhất thời không phát ra được, dừng một chút, anh ta ngồi xuống bên cạnh Nhạc Phong: “Bên phía công an, thật sự không có chút tiến triển gì sao?”
“Mới được có mấy ngày, bọn họ cũng đâu phải thần thám gì, cũng phải để cho người ta chút thời gian chứ.”
Mao Ca ừ một tiếng, trầm mặc một hồi, không nhịn được dùng cùi chỏ huých huých: “Đường Đường cũng ở đây à?”
Hỏi xong câu này, Mao Ca có thể cảm nhận được rõ ràng bả vai đang kề sát người anh ta của Nhạc Phong run lên cứng đờ.
Qua một lúc lâu, Nhạc Phong mới gật đầu: “Phải, em rất có lỗi với cô bé đó.”
Mao Ca nhìn anh: “Chú đánh con bé?”
Nhạc Phong thở dài, đầu vùi thật sâu vào đầu gối, giọng nói nghe ù ù: “Lúc ấy quay về, nghe nói chị Nhạn Tử chết, em cảm thấy cả người đều tê cứng. Vừa nghe thấy có người nói chị Nhạn Tử là kẻ chết thay cho Đường Đường, em liền nổi điên, toàn thân như muốn nổ tung, sau đó cô ấy lại nói chuyện với em, giọng điệu thản nhiên, em không khống chế được, tát cô ấy một cái. Ngày hôm sau lúc đầu óc tỉnh táo lại em mới cảm thấy chuyện này cũng không thể trách cô ấy được, tiếp đó lại có một ông cảnh sát đến, bảo với em là Đường Đường đã đến Khách Mãn Đình ở hướng Tây trọ rồi. Em đầu tiên là muốn nói chuyện tử tế với cô ấy một chút, thứ hai là nếu hung thủ thật sự nhắm vào cô ấy, một mình cô ấy ở bên ngoài cũng quá nguy hiểm, còn không bằng có em ở cùng, có thể trông chừng lẫn nhau, ai biết đến Khách Mãn Đình thì người ta nói, cô ấy đã bỏ đi ngay đêm hôm đó rồi.”
Mao Ca ừ một tiếng: “Giống cái lần ở Ca Nại, lẳng lặng bỏ đi không chút tiếng động nào đúng không?”
Nhạc Phong cười khổ gật đầu: “Sau đó cái ông cảnh sát kia cũng giúp tìm kiếm, nói là đã tìm khắp tất cả các khách sạn ở Cổ Thành, không có ghi chép đăng ký, xem ra đã đi thật rồi. Chỉ có thể nợ cô nhóc này, muốn nói một câu xin lỗi với cô ấy cũng không được. Lần này có thể tái ngộ ở Cổ Thành, xem như là vô cùng đúng dịp, sau này em thấy chắc cũng chẳng còn cơ hội để thấy mặt cô ấy nữa.”
Mao Ca thở dài: “Vừa nãy anh nhìn thấy tên con bé ở sổ đăng ký, còn tưởng là gặp ma cơ đấy. Cô nhóc này cũng thật kỳ lạ, hai lần gặp cô ta, sao đều thấy máu chết người cả…. Đi cũng tốt, hy vọng sau này một đường thuận lợi, ai nấy đều bình an.”
Nhạc Phong gật đầu: “Hy vọng thế, hút thuốc không?”
Mao Ca không cự tuyệt: “Nói chuyện với chú, trong lòng ngột ngạt chết đi được, cho một điếu đi.”
Nhạc Phong cầm bao thuốc bên cạnh lên, phát hiện đã trống không, nhớ đến trong túi quần hình như còn một bao mới, thò tay vào lấy, chợt chạm tới vật gì đó, lấy ra nhìn, là chiếc dây chuyền bằng nhựa mạ vàng, đã nằm trong túi quần một hai ngày, có mấy chỗ đã tróc lớp sơn vàng ra.
Mao Ca cũng nhìn thấy: “Cất thứ đồ chơi cổ quái như thế trong túi quần làm gì? Vàng không ra vàng sắt chẳng ra sắt.”
Nhạc Phong không nói gì, anh nhìn sợi dây chuyền kia, nhớ đến tình cảnh khi mua, cách bây giờ chẳng qua cũng chỉ mới một hai ngày, vậy mà phảng phất đã xa xôi như một hai năm.
Nhạc Phong thoáng thở dài trong lòng, anh bước tới mở cửa sổ, do dự một chút, cuối cùng vẫn ném sợi dây chuyền kia ra ngoài.
Bên dưới cửa sổ phòng của Thập Tam Nhạn là từng mảng từng mảng hoa cỏ cây cối, giờ là mùa đông, hoa còn chưa nở, những cành cây trụi lủi vươn ra, sợi dây chuyền không rớt xuống đất mà bị mắc vào một cành cây to, ánh mặt trời rọi vào những chỗ lớp sơn màu vàng chưa bị tróc ra, một mảnh ánh sáng đẹp mắt phản chiếu vào trong đôi mắt anh, tầm mắt tạm thời mơ hồ, chợt nhớ lại cảnh tượng khi chia tay với Quý Đường Đường ở ngoài cửa Đăng Hồng Tửu Lục tối hôm đó.
“Nhạc Phong, đừng quên mua dây chuyền vàng cho tôi đấy.” Mặc dù cõi lòng đắng ngắt, Nhạc Phong vẫn bất giác mà mỉm cười.
Tiếng bước chân lộp bộp vang lên, ngoài cửa vọng đến giọng nói sợ hãi của Tiểu Mễ: “Anh Mao Ca, anh Phong Tử, ông chủ Diệp của Hạ Thành và ông chủ Mẫn đang ở dưới lầu.”
Truyện mới nhất:
- Người mẹ (Truyện truyền thuyết)
- Người đi săn và con vượn (Truyện ngắn)
- Đi đêm (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Rùa Và Thỏ (Truyện ngụ ngôn)
- Yêu Anh Nhiều Đến Như Vậy Sao, Cô Gái Nhỏ Đáng Yêu? (Truyện ngôn tình)
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!