Giữa Những Nhớ Quên - Chương 27
Trần Thị Huyền Trang | Chat Online | |
15/06/2019 18:26:47 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
165 lượt xem
- * Giữa Những Nhớ Quên - Chương 28 (Truyện ngôn tình)
- * Giữa Những Nhớ Quên - Chương 29 (Truyện ngôn tình)
- * Giữa Những Nhớ Quên - Chương 26 (Truyện ngôn tình)
- * Giữa Những Nhớ Quên - Chương 25 (Truyện ngôn tình)
HẠNH PHÚC NGỌT NGÀO NHƯ TRƯỚC ĐÂY
Ngoài cửa sổ xe vẫn là con đường quen thuộc, công trình kiến trúc quen thuộc, ánh mắt Tang Điềm từ ngoài của sổ thu hồi lại, nghiêng đầu nhìn về phía anh mở miệng:" Chúng ta đang đi đến đại học B?"
Từ Mộ Duyên vốn không có quyết định này, từ tiểu khu đến đại học B rất gần, đại khái khoảng 20 phút đi đường là đến. Nghe giọng điệu của cô vừa rồi hình như rất thích, anh khẽ cười ra tiếng:" Tối nay chúng ta có thể đi dạo chơi, nơi đó rất gần."
"Cái gì rất gần?" Tang Điềm nghe được, có chút như lọt vào sương mù.
"Lập tức tới ngay." Khóe miệng Từ Mộ Duyên khẽ dương lên, không có lộ ra.
Xe chạy lướt qua cổng trường đầy màu sắc cổ xưa của trường đại học B, tầm mắt Tang Điềm liền nhìn phía sau lưng, thẳng đến khi nhìn không thấy mới thôi, thật ra thực sự rất hoài niệm....
Từ Mộ Duyên tận lực chạy chậm xe lại, nhẹ nói:" Trong khoảng thời gian này, anh thường đi dạo ở đại học B mấy lần."
Lúc này, Tang Điềm không có trả lời anh, cô cùng anh đi, cho anh cơ hội, nhưng đáy lòng cũng có khúc mắc, giống như bị một cây gai nhỏ đâm mà nhổ không được. Mỗi lần anh nói đến sự việc trước kia, cô sẽ liền nghĩ đến anh đã rời bỏ cô năm năm, lúc này cô không thể hoàn toàn chú ý. Anh nhiều lần cảm giác từ mình rất mâu thuẫn, loại tâm tình mâu thuẫn này chỉ có thể dùng thời gian để chậm rãi tan đi.
Xa tại đầu đường phía trước đại học B chuyển hướng, lái vào một con đường yên lặng, không bao lâu liền lái vào trong một tiểu khu. Cái tiểu khu này Tang Điềm biết rất rõ, năm cô tốt nghiệp đại học nghe nói trường học bên phía tây lâm viên bị người khác thu mua. Tốt nghiệp ba năm cô chưa bao giờ tới nơi này, đương nhiên sẽ không biết có một lâm viên đã xây dựng thành công thành một khu dân cư cao cấp.
Điều kiện nơi đây rất đẹp và yên tĩnh, không khí tươi mát, là một nơi ở rất tốt. Bất quá, anh đưa cô tới nơi này làm gì? Trước kia hai người sẽ thường tới nơi này... hẹn hò. Chẳng lẽ anh đưa cô đến nơi này để nhớ lại những kỷ niệm đó? Nhớ tới lúc trước, mặt Tang Điềm đã ửng đỏ lên, có chút không được tự nhiên hỏi:" Anh đưa em đến nơi này rốt cuộc là muốn làm gì vậy?"
Cái ngày Từ Mộ Duyên xem phòng không nghĩ tới điều này, căn bản không chú ý tới tiểu khu này được xây dựng nên từ lâm viên năm đó, lần thứ hai đến mới nhớ ra. Lúc trước mua phòng kia, hoàn toàn là bởi vì nghĩ Tang Điềm sẽ yêu thích nơi này. Mặc dù không phải là cố ý, nhưng anh đối với kết quả này hết sức hài lòng.
"Về sau anh và em sẽ ở nơi này, thích không?" Từ Mộ Duyên mỉm cười, nghiêng người giúp cô cởi dây an toàn.
Tang Điềm lúc này mới nhớ tới lúc ở suối Thạch Trấn, anh từng nhắn tin thảo luận với cô về việc mua phòng ở gần đại học B, anh còn nói hy vọng đây là nhà của mình trong tương lai. Lúc trên xe anh cũng nói muốn đi đến nơi hai người sẽ sống chung trong tương lai.
Tương lai sẽ sống.... ám chỉ là cùng cô sống chung ư? Cô đã từng hướng tới giấc mơ đó.
Tang Điềm bị Từ Mộ Duyên nắm tay đi đến cái gọi là nhà, phương tiện trong tiểu khu đã sớm hoàn thiện, không ít người dân đã vào ở. Thấy không ít người lớn tuổi cùng trẻ con chơi đùa, không khí ở đây lại thêm náo nhiệt.
Cảnh tượng ấm áp trong tiểu khu không giống như là vậy, trước mắt cái gọi là nhà, rất lớn, nhưng trống rỗng. Từ Mộ Duyên nắm tay cô đi vào, giải thích:" Hai tuần trước mới lắp đặt thiết bị hoàn tất, còn chưa có đồ dùng trong nhà, đương nhiên sẽ chẳng có gì."
"Thật là quạnh quẽ." Tang Điềm thầm nói.
Là đáp án mà anh muốn, Từ Mộ Duyên cười cười nói:" Cho nên anh muốn em cùng anh đi mua đồ trong nhà, được không?"
Tang Điềm giật mình ngẩng đầu nhìn anh, rất nhanh lại cúi đầu xuống, thấp giọng nói:" Em không đi, dù sao đây cũng không phải nhà em."
Từ Mộ Duyên thở dài một tiếng, cô thay đổi không ít, càng ngày càng trở nên không thành thật, càng ngày càng khẩu thị tâm phi, trở nên ngày càng nhát gan... Nhưng những thay đổi này đến cuối cùng là vì không tin tưởng anh. Anh cũng không thể bức cô, cuối cùng anh chỉ có thể cười chế nhạo cô:" Thật sự không đi sao? Lỡ như ánh mắt của anh không được tốt, về sau bị em ghét bỏ thì làm thế nào?"
Tang Điềm nhìn rõ, đây là anh vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, cô rút tay mình từ lòng ban tay anh ra, tìm được cái cớ:" Em không đi, ngày mai em phải quay lại nhà xuất bản làm việc lại rồi, có lẽ sẽ rất bận."
"Tại sao đột nhiên muốn đi làm?" Lúc Từ Mộ Duyên mới vừa về nước đã điều tra chỗ ở và việc làm của Tang Điềm, đương nhiên cũng biết cô đã từ chức ở nhà xuất bản hai năm trước.
"Không có gì, chỉ là muốn thay đổi phong cách sống mà thôi" Tang Điềm đi về phía trước, thiết bị ở trong phòng được lắp đặt rất giống phong cách của anh, đơn giản hào phóng nhưng lại không mất đi phong cách. Nếu như đồ dùng trong nhà mà đầy đủ hết, có thể tưởng tượng nơi này chắc chắn sẽ là một ngôi nhà ấm cúng.
Từ Mộ Duyên nhìn bóng lưng của cô, chủ đề vòng vo:" Có muốn lên lầu nhìn hay không?"
"Được." Nếu như đã đến đây thì cứ thuận theo tự nhiên đi. Gần đây Tang Điềm luôn có một cảm xúc, thì ra mình cũng có thể kiều tình như vậy, tuyệt đối không giống cô như trước.
Một giờ sau, Từ Mộ Duyên sẽ thường hỏi cô một vài vấn đề, ví dụ như "Em cảm thấy sân thượng nên trồng cây nào cho tốt?" "Nơi này để ghế nằm được không?" "Ghế sô pha em thấy là ghế da được không?" "Bức màn màu gì thì đẹp?"...
Anh cơ hồ đều đưa ra những thứ mà cô yêu thích, Tang Điềm mơ hồ biết rõ ý đồ của anh, trải qua do dự vẫn chăm chú trả lời.
Cuối cùng vẫn không đi đại học B, bởi vì Tang Điềm nói sáng ngày hôm sau phải đi làm, muốn đi về sớm.
Sau khi hai người cùng một chỗ ăn cơm xong, Từ Mộ Duyên đưa cô đến tận cửa nhà, lúc cô bước vào cửa bỗng nhiên giữ chặt tay cô. Tang Điềm có chút khẩn trương mà nhìn anh, Từ Mộ Duyên thấy đáy mắt cô mang theo sự phòng bị, chẳng qua là đưa tay vuốt vuốt tóc trên đỉnh đầu cô.
Tang Điềm tránh né tay của anh, cắn môi không nói lời nào. Cô đang suy nghĩ có nên cự tuyệt hay không.
Lời nói của Từ Mộ Duyên mang theo một chút khổ sở:" Tang Điềm đừng cự tuyệt anh, để cho anh làm một chút chuyện cho em, chỉ có thể làm như vậy em mới một lần nữa ỷ lại anh."
Trước kia, em ở trước mặt anh tùy tâm sở dục*, trước mặt anh em cũng không bao giờ giấu tâm tình của mình, anh muốn em sẽ ỷ lại anh một lần nữa.
Cô trầm mặc một lát, thấp giọng nói:" Được."
- -----
Dù sao cũng là trở về bàn chức công tác, Tang Điềm vẫn rất là thuận lợi. Mỗi ngày mỗi bận rộn, đương nhiên vẫn có thời điểm cảm thấy mệt mỏi, nhưng cô lại cảm thấy khoảng thời gian này là thời gian cô buông lỏng nhất trong năm năm.
Từ Mộ Duyên mỗi sáng sớm đều tới đón cô, cơm sáng cũng là do anh mang từ khách sạn tới.
Cô chợt nhớ tới thời gian đại học, mỗi lần tới cuối tuần cô lúc nào cũng nằm ỳ ngủ nướng, mà anh buổi sáng cuối tuần sẽ gọi điện thoại đánh thức cô, "Anh ở dưới lầu chờ em." Đây là tuyệt chiêu a...! Dù cô rất muốn nằm ỳ, cũng không khỏi phải đứng lên. Bởi vì anh so với cô loay hoay nhiều, cô cũng không nỡ để anh đợi quá lâu.
Mà thật ra anh đến vì để đưa bữa sáng cho cô mà thôi, nhìn cô ngoan ngoan ăn xong bữa sáng, anh rất hài lòng mà xoa xoa tóc cô:" Tốt rồi, nếu còn muốn ngủ thì cứ trở về ngủ đi, giữa trưa anh sẽ đem bữa trưa tới cho em."
Khi đó, cô giống như bị nuôi cho béo.
Công ty của anh đến chỗ xuất bản quả thực rất gần, chỉ vẻn vẹn một cái đường đi, đôi khi cơm trưa cũng là cùng anh ăn chung, cơm tối... Giống như phần lớn thời gian cũng đều ăn chung với anh, trong lúc bất tri bất giác anh đã chậm rãi bước vào cuộc sống của cô.
Tang Điềm có đôi khi sẽ nhìn mặt mình ở trong gương, không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy mình hình như mập lên một vòng. Trên mặt nhàn nhạt sáng bóng, đáy mắt cung nhiễm lên vui vẻ. Ngay cả Chu Thụy Tình nhìn thấy cũng nói cả người cô không giống như trước nữa, khục... Mặt mày hồng hào... mặt mày xuân sắc...
Trong nháy mắt đã đến tháng 11, thành phố B trời thu rất ngắn ngủi, mùa đông lại dài dằn dặc, hôm nay đã bước vào trời đông rét lạnh. Tang Điềm vốn là con gái phương Nam, lúc mới tới thành phố B năm thứ nhất cô không thích ứng được mùa đông ở đây. Mùa đông quá lạnh, điều may mắn duy nhất là thành phố B tuyết rơi rất nhiều, một hồi tuyết khắp thành phố sẽ tràn ngập màu trắng tinh khiết.
Từ Mộ Duyên là người phương Bắc, với anh mà nói một trận tuyết cùng một trận mưa đều giống nhau. Tang Điềm lại lôi kéo anh ở trong đống tuyết, còn để anh với cô cùng nặn người tuyết. Cô nói thành phố cô ở tuyết rơi rất ít, dù có tuyết rơi nhưng rất nhỏ, không bao lâu cũng tan thành nước, cô cho tới bây giờ thấy tuyết nhiều như vậy.
Anh chỉ cùng cô trải qua hai mùa đông, hàng năm đều cùng cô nặn người tuyết, cô nói cô thích mùa đông ở thành phố B, ưa thích trời rơi tuyết.
Cuối tháng mười một Từ Mộ Duyên trả phòng khách sạn, vào cái nơi anh gọi là nhà tương lại của hai người, đáy lòng đầy thỏa mãn.
Ngày 1 tháng 12, thứ sáu.
Sau khi tan việc, Tang Điềm cùng đồng nghiệp cười cười nói nói từ nhà xuất bản đi tới, Trương Du bỗng nhiên mập mờ mà cười nói với cô:" Bạn trai cậu lại đến đây chờ cậu kìa, mình phải đi trước rồi!"
Tang Điềm ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Từ Mộ Duyên mặc áo khoác màu đen đứng trong gió rét, ánh mắt đối diện với cô. Không thể nghi ngờ, anh là một người đàn ông cực anh tuấn, luôn luôn làm người khác dễ chú ý như vậy. Hơn một tháng qua, anh thường xuyên ở bên ngoài chờ cô, các đồng nghiệp bát quái cô cũng không phủ nhận. Kết quả là, trong mắt trong mấy người đồng nghiệp, người đàn ông anh tuấn kia chính là bạn trai của Tang Điềm.
Từ Mộ Duyên đi về phía cô, rất tự nhiên nắm tay cô, anh nhẹ giọng nói:"Đêm nay em muốn ăn gì?"
Tang Điềm nghĩ nghĩ nói:" Đi ăn cơm"
Từ Mộ Duyên khẽ cười một tiếng:" Được, có muốn nếm thử đồ ăn anh làm hay không?"
"Anh làm sao?" Tang Điềm có chút hoài nghi.
Anh đưa tay thay cô chỉnh lại mái tóc bị gió thổi loạn, mang theo một nụ cười tựa như rất nhẹ:" Ừ, nhưng mà không biết em có thích hay không."
Từ Mộ Duyên thật sự đưa cô đến siêu thị mua rất nhiều rau, các loại gia vị, cô mơ hồ có chút chờ mong, cô chưa bao giờ nếm qua đồ mà anh làm, chắc có lẽ sẽ không quá kém đi?
Anh vừa vào ở vài ngày đã nói muốn dẫn cô đến xem, hôm nay rốt cuộc cũng thành công dẫn cô về nhà. Gặp đáy mắt cô mơ hồ mừng rỡ, Từ Mộ Duyên biết rõ cô rất thích đồ dùng trong nhà do anh tỉ mỉ chọn lựa. Vì muốn cô càng yêu thích, vốn là căn phòng đã trùng tu xong còn cải biến chút ít.
Ấm áp lại không mất phong cách, là phong cách yêu thích của cô, cũng là phong cách của anh, chẳng qua là Tang Điềm không nghĩ tới, anh có thể đem phong cách yêu thích của hai người kết hợp hoàn mỹ như vậy.
Trong phòng hơi ấm rất đủ, Từ Mộ Duyên mang mấy đồ đó xuống dưới bếp sau, muốn đưa tay giúp cô cởi nút thắt ngoài của cô, Tang Điềm quẫn bách không thôi," Để em tự mình làm."
Từ Mộ Duyên cũng không có ép buộc, mấy ngày nay anh luôn khắc chế mình không được nóng nảy, phải kiên nhẫn, phải chờ cô cam tâm tình nguyện. Hơn một tháng qua, hai người thân mật chỉ dừng lại ở nắm tay, ôm, có nhiều khi anh rất muốn hôn cô, lại chỉ có thể khắc chế.
Nhìn xem thời gian đã gần đến bảy giờ tối, Từ Mộ Duyên dặn dò cô:" Hôm nay thời gian đã trễ, đêm nay chỉ làm hai món thôi, lần sau sẽ làm cho em nhiều món hơn. Ở phòng khách xem tivi chờ anh là được rồi, nếu như em muốn lên mạng, trong phòng sách có máy tính."
Tang Điềm ngẩng đầu nhìn anh:" Có muốn em phụ giúp hay không.?"
Anh cười cười:" Không cần, rất nhanh là có rồi."
Không bao lâu, phòng bếp truyền đến tiếng động. Tang Điềm không có bật tivi mà đang trong nhà anh chậm rãi đi dạo, nhìn xem bốn phía, cuối cùng đi đến phòng bếp.
Anh đang rửa rau, cúi đầu lưng thẳng tắp, tiếng nước róc rách, anh cũng không có phát hiện cô đứng ở cửa. Anh không đeo tạp dề, áo lót màu đen hiện trong áo sơ mi. Tang Điềm nhìn bàn tay trắng noãn của anh không khỏi nhíu mày, cô quay người trở lại nhà ăn, từ trong túi mua sắm dưới đất lấy ra hai cái tạp dề. Tạp dề là do anh mua, tổng cộng hai cái, một cái là màu xám, hiển nhiên là màu mà đàn ông thường dùng, một cái khác là màu xanh nhạt, đây là màu co thích, đây là anh vì cô mà mua.
Hai cái tạp dề màu khác biết đặt chung với nhau cũng không cảm thấy bất ngờ, Tang Điềm hơi sửng sốt, đáy lòng dâng lên một tia hạnh phúc ngọt ngào. Cô xé gói túi lấy cái tạp dề màu xám, đi vào phòng bếp.
Lúc này tiếng nước trong phòng bếp đã dừng lại, Từ Mộ Duyên lúc nghe tiếng chân đã quay đầu lại, nhìn tạp dề trong tay cô khiêu mi nói:" Em giúp anh đeo đi, anh hiện tại hơi bất tiện."
Trên tay của anh còn nhỏ giọt nước, ánh mắt nóng rực nhìn cô. Tang Điềm kiên trì đi về phía trước, nhón chân lên cực kỳ nhanh đeo tạp dề vào cổ anh, lại quay người ra phía sau buộc vào lưng.
"Được rồi." Cô thở ra một hơi.
Bất quá chỉ hơn mười giây, Từ Mộ Duyên có chút kinh ngạc, cuối cùng anh đưa tay ra trước mặt cô, "Giúp anh kéo tay áo lên cao một chút."
Dưới ánh sáng ấm áp, thần sắc trên mặt ôn nhu trắng nõn non mịn của cô không thể tưởng tượng nổi, khóe miệng giống như mang theo một nụ cười yếu ớt, lông mi nồng đậm nhu thuận buông lỏng, lưu lại một đường viền mỏng. Ngón tay hết sức nhỏ cẩn thận cởi bỏ nút áo kim loại trên tay anh, lại chỉnh tề mà đem tay áo gấp lên, cho đến khi đến khuỷu tay.
Anh chủ động đưa tay kia đến trước mặt cô, ánh mắt của anh dừng trên ngón tay của cô. Động tác cuối cùng hoàn thành, cô cẩn thận mà vuốt tay áo lên trên theo nếp nhăn.
Nhà của anh, cô ở tại đây, khoảng cách gần như thế, anh cúi đầu có thể nhìn thấy cô, đáy lòng mềm mại không thể tưởng tượng nổi, ánh mắt cũng cành ngày càng sâu.
Cô lúc này làm tâm anh động không thôi, rốt cuộc cũng không thể kiềm chế được thủy triều dâng, chậm rãi cuối đầu xuống. Anh lúc này rất muốn hôn cô, rất muốn rất muốn.
"Được..." Cô ngẩng đầu lên, lời còn chưa dứt, đã bị anh nuốt hết tại môi.
Tâm khắc chế không được mà run rẩy, rõ ràng tim đập không thôi, cô cảm giác mình nhẹ như cộng lông, đơn giản bị anh khắc chế. Đúng rồi, lúc trước tại thời điểm mà anh hôn cô, chính là cảm giác này, lòng rung động không thôi, cam tâm tình nguyện chấp nhận.
Từ Mộ Duyên cảm giác trên lưng bị xiết chặt, anh khắc chế không được bỗng nhiên dừng lại, rất nhanh lại lần nữa hôn cô. Chẳng qua động tác của anh không hề vội vàng xao động, nhu hòa mà yêu cô.
Lúc này, coi như đáy lòng không còn khúc mắc, chỉ chừa lại một mảnh ấm áp.
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!