LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

NHẶT ĐƯỢC VƯƠNG PHI THAM TIỀN - Chương 27: Bởi vì quan tâm, nên mới tàn nhẫn (6)

67 lượt xem
“Điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” 

“Chiến tất thắng, công tất khắc!” 

Lá cờ bay phấp phới, thương kích kêu leng keng. 

Nhìn các tướng sĩ hò hét rền vang, Triệu Tôn mím môi, từ từ xoay đầu nhìn về phía lều rồi xoay đầu lại, cứ như không nhìn thấy Hạ Sơ Thất đang trốn trong góc vậy. Hắn nâng kiếm lên, giọng nói trầm thấp lạnh lùng chọc thủng màn sương mỏng lúc sớm mai. 

“Xuất phát!” 

Mạc Bắc tuyết trắng cướp ngọc, tình ly biệt. Liêu Đông gió lạnh trộm hương, vẫn sắc xưa. Nhớ chuyện xưa, chăn uyên ương còn ẩm, chớp mắt người đã đi xa. Một đêm gió tuyết đi qua, trong lầu các ôn hòa ấm áp, Triệu Như Na vẫn nằm trên giường2chưa dậy, mãi đến khi Lục Nhi hai mắt đỏ bừng bưng bát thuốc nóng hổi vào đánh thức thì nàng mới rầu rĩ ngồi dậy. Cách một lớp màn, Lục Nhi không nhìn rõ dáng vẻ của nàng, chỉ cúi đầu ngoan ngoãn đi tới, chuẩn bị vén màn vắt lên móc rồi đỡ nàng dậy. Nhưng vừa vén lên, Lục Nhi đã kinh ngạc sửng sốt không thôi. “Ối, trắc phu nhân?” 

Triệu Như Na bị nàng ta gọi, cúi đầu xuống nhìn, hai gò má cũng đỏ bừng lên. 

Tối qua ngủ thiếp đi vì mệt, không kịp thay đồ, chỉ thấy nơi cổ áo trong, nút gài thêu hoa bị giật đứt, trên vùng da trắng mềm giăng đầy những vết đỏ khiến nàng lúng túng, những8nơi dùng sức quá mạnh xuất hiện vết bầm tím nhạt quỷ dị. 

Lục Nhỉ đỏ mặt. Tối qua động tĩnh lớn như thế, nàng ta ngủ ở gian ngoài, sao lại không nghe thấy chứ? Triệu Như Na thấy nàng ta sửng sốt thì máu dồn lên não, xoay ngay người lại, ngại ngùng không dám nhìn mặt Lục Nhi, vội vàng giấu phần nút cài bị hỏng lại, đợi Lục Nhi cầm quần áo để thay đến, cũng chẳng biết do chột dạ hay quả thật không còn sức lực, hai tay nàng run rẩy không ngừng. “Trắc phu nhân, nô tỳ thay áo giúp người.” Lục Nhi là một nha đầu lanh lẹ, giành trước một bước. Tuy giọng nói buồn bã nhưng vẫn rất cung kính,6động tác vẫn dịu dàng như xưa. Triệu Như Na đỏ mặt, gật đầu, thở hổn hển, vóc dáng thướt tha, toát lên vẻ lưu luyến sau khi được “yêu thương”. Trong phòng im lặng, chỉ còn lại tiếng thay y phục. 

Nghĩ đến chuyện hôm qua, Triệu Như Na nhìn Lục Nhi, ánh mắt mang theo vẻ áy náy. 

“Ngươi không sao chứ?” 

Lục Nhi cắn môi, lắc đầu, “Nô tỳ không dám.” 

Triệu Như Na ngoảnh đầu nhìn vào mắt Lục Nhi. Rõ ràng đêm qua nàng ta không ngủ được, tơ máu giăng đầy trong mắt, cho dù ánh sáng trong phòng cực yêu nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. Thấy Lục Nhi như thế, tâm trạng của Triệu Như Na rất phức tạp, “Lục Nhi, tâm tư3của ngươi, ta hiểu hết. Chuyện hôm qua, ngươi cũng hiểu, không phải ta không muốn tác thành, chỉ có điều ta không thể làm chủ được.” Đầu Lục Nhi cúi càng thấp hơn, nghĩ đến chuyện tối hôm qua bị hầu gia đuổi ra khỏi phòng, tủi thân đến mức nước mắt lưng tròng. 

“Trắc phu nhân, nô tỳ hiểu. Hầu gia không thích nô tỳ, không liên quan đến trắc phu nhân.” “Ngươi cũng đừng để ý. Tính cách của hầu gia là như thế, y là một người thô lỗ, tính tình nóng nảy, nhưng thái độ làm người lại khá tốt. Sau này nếu ngươi không muốn ở trong phủ hoặc có người thích, ta nhất định sẽ xin hầu gia làm chủ, chọn một nhà5tốt cho người xuất giá.” Nhìn đôi mắt đỏ bừng của Lục Nhi, Triệu Như Na sợ nàng ta hiểu lầm rằng mình đang châm biếm cười nhạo, nghĩ ngợi rồi bổ sung thêm một câu chân thành, “Lục Nhi, thật ra làm thể thất của nam tử bình thường thì càng có thể diện, càng có tiền đồ hơn làm tiểu thiếp thông phòng của hầu phủ thế gia.” 

“Trắc phu nhân.” Lục Nhi khẽ vâng một tiếng, cúi gằm mặt, “Nô tỳ không gả cho ai, cả đời này nô tỳ chỉ ở bên người, hầu hạ người và hầu gia.” 

Triệu Như Na nhìn Lục Nhi, tim chùng xuống, không nói gì thêm. Để cho Lục Nhi hầu hạ mình rửa mặt, uống thuốc, đợi đến khi nàng ta bưng bữa sáng vào, nàng nghĩ ngợi một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được liếc nhìn Lục Nhi. 

“Đã ăn chưa?” 

Lục Nhi rụt rè nhìn lại, lắc đầu. 

“Phủ nhân ăn đi, nô tỳ ăn sau.” “Ngồi xuống cùng ăn đi.” 

Triệu Như Na là người dịu dàng lương thiện, nhưng bị lễ giáo ràng buộc, quan niệm đẳng cấp đã ăn sâu bén rễ không thể nào thay đổi được. Những năm qua, nàng đối xử với Lục Nhi rất tốt, trong Đông cung, mặt mũi của Lục Nhi lớn hơn nhiều so những nhà đầu bình thường, nhưng nàng không giống với Hạ Sơ Thất, không bao giờ ngồi ăn cùng bàn với hạ nhân. Hôm nay sở dĩ nàng nói như thế, thật ra là vì không nỡ nhìn Lục Nhi khó xử. 

Nào ngờ, lời của nàng lại khiến Lục Nhi khiếp sợ quỳ xống. 

“Trắc phu nhân, nô tỳ không dám...”

“Thôi! Tùy người vậy.” 

Triệu Như Na nhìn nàng ta, cuối cùng cũng không miễn cưỡng thêm nữa. 

Tình hình tối hôm qua, không chỉ Lục Nhi đang vui sướng không ngờ tới, mà ngay cả nàng cũng không kịp trở tay. Vốn dĩ có lòng tác thành cho Lục Nhi thật, nhưng nàng làm gì hiểu được suy nghĩ của Trần Đại Ngưu? Là một người phụ nữ, nàng biết, gả đi rồi thì phải sống vì trượng phu, tuy trong lòng khó chịu, nhưng niệm Tâm Kinh nửa ngày trời, nàng vùi mình trong chăn, vẫn không làm gì hết. Cảm giác đợi thời gian trôi qua không dễ chịu chút nào. Bên ngoài không có động tĩnh gì, y không trở về, Lục Nhi cũng không qua đây, nàng đoán sau khi y tắm rửa xong chắc là đã dẫn Lục Nhi vào nhà chính, nên nàng cũng tắt đèn nghỉ ngơi. Nhưng không ngờ, lúc nửa đêm, trời tối như bưng, y lại đột nhiên xông vào trong trạng thái ướt sũng. 

“Sao chàng lại đến đây?” Nàng nhớ mình đã hỏi như thế. “Sao ta không thể đến? Dựa vào gì không thể đến?” Trong bóng đêm, hơi thở của y rất nặng nề, cứ như đang giận dỗi ai vậy, giọng nói ồm ồm nóng nảy làm nàng nghẹn họng không nói nên lời. Khi cảm thấy hơi lạnh trên người y, nàng mới giật mình bừng tỉnh, thỏ thẻ hỏi một câu. 

“Lục Nhi đâu?” Liên quan quái gì đến ông đây!” Y tức tối nói. 

“À, Vậy chàng đến...” Nàng tưởng Lục Nhi hầu hạ không chu đáo, chọc y giận, đang không biết nên nói gì để vỗ về thì lại nghe y hừ một tiếng. “Ngủ!” 

“Vâng.” 

“Ngày mai ta phải đi rồi, không cần biết nàng nghĩ thế nào, tối nay ông nhất định phải ngủ lại đây, mẹ nó chẳng lẽ nàng dám đuổi ta đi?” Khó khăn lắm hầu gia mới có một lần tỏ ra oai phong, nói một chữ “dám” xong liền phùng mang trợn má. 

“Thiếp không có, thiếp nào dám...” “Không dám là tốt.” Y hừ hừ, chui ngay vào chăn của nàng, dáng vẻ nôn nóng kia không cần nói nhiều nàng cũng biết y muốn làm gì. Nàng không phản kháng, trong bóng tối, không ai nhìn rõ được mặt của ai. Nhưng tay y lại chạm vào được một nơi ẩm ướt trên mặt nàng. Y sửng sốt, không vội cởi dây lưng mà vòng tay xuống dưới nách ôm lấy nàng, không đi thẳng vào chủ đề như thường lệ, mà lại cảm thấy lúng túng khó xử. 

“Ta lại hấp tấp rồi.” 

“Không sao, chàng thấy vui là được.” 

“Giận rồi à?” 

“Thiếp không dám.” Nghe giọng của nàng nghèn nghẹn,y cảm nhận được tâm trạng của nàng không được tốt lắm, hình như vừa mới khóc xong, nhưng y lại không biết vì sao, cứ tưởng là do hành vi thô lỗ của mình làm nàng giật mình, y nghĩ ngợi rồi cười hề hề, “Hay ta trò chuyện với nàng? Nàng thích nói chuyện gì?” 

Nàng sửng sốt, “Hầu gia nói gì thiếp nghe đó.” “Vậy... ta đọc thơ cho nàng nghe?” 

Nghe y nói muốn đọc thơ, Triệu Như Na thấy kinh ngạc còn hơn gà trống đẻ trứng. Nàng nuốt nước bọt, ngoan ngoãn dựa vào lòng y, “vâng” một tiếng, tò mò xemy có thể đọc được kiểu thơ nào. 

“Bài thơ này ta nghe người trong quân doanh đọc, nói rằng còn có đáp án nữa, nàng cũng đoán thử xem.” Trần Hầu gia nắng chất giọng vốn đã to như cái loa của mình, hiếm khi hạ giọng xuống, đọc từ từ: “Có câu: một vật trời sinh dài sáu tấc, có lúc mềm mại có lúc cứng. Mềm tựa kẻ say ngã xiêu vẹo, cứng tựa phong tung hoành ngang dọc. Có bản lĩnh trêu chọc giống cái, nằm ngay dưới rốn dựng quê nhà. Trời sinh em trai dễ mang theo, từng cùng giai nhân đẩu vài hôi. Đoán một vật.” 

“Mau đoán đi!” 

Khi y đọc hai câu đầu, tim Triệu Như Na bắt đầu đập thình thịch. Đợi đến khi y đọc xong, tim nàng như muốn rớt ra ngoài, giờ đây y cứ bắt nàng đoán, nàng cực kỳ muốn chui xuống đất cho xong. Theo lý mà nói nàng là người củay rồi, có đọc những kiểu thơ bậy bạ thế này thì cũng chẳng sao, nhưng từ lúc quen biết Trần Đại Ngưu đến giờ, giao lưu bằng ngôn ngữ lại chẳng nhiều bằng thân thể, đột nhiên bàn về chủ đề này, bảo nàng trả lời bằng cách nào đây? 

“Hầu gia... Sao con người chàng lại vậy chứ!” 

“Đoán không ra? Ha ha!” 

Vậy mày vẫn có thể cười được? Triệu Như Na bó tay cạn lời. 

“Các huynh đệ trong quân doanh của ta, rảnh rỗi tìm thú vui, nói đùa với nàng thôi, nếu đoán không ra thì thôi.” Y thò tay tới, khi đến gần, hô hấp đã bắt đầu không đều, “Nàng cứ ngủ đi, ta sẽ không làm nàng mệt.” Trái tim Triệu Như Na loạn nhịp, nhưng nàng vốn là một người phụ nữ biết nghe lời nên chẳng có ý từ chối mấy, huống hồ gì, lại nôn nóng đến như vậy. Khi cơ thể cứng chắc như sắt thép lật lại, tuy nàng không có cách nào nhìn rõ cảm xúc trên gương mặt của y nhưng lại có thể cảm nhận được một sự đổi dời như thể mất thăng bằng, một sự đổi dời liên quan đến y, một sự đối dời mà nàng không thể nào từ chối được. Nàng im lặng một lúc lâu, cuối cùng cất tiếng hỏi trước. “Lúc nãy ngài... đã muốn Lục Nhi rồi?” 

Nàng nghĩ nếu mà là có thì tối nay, ít ra vào lúc này, nàng không thể chiều theo ý y được, nàng không thể nào chấp nhận được. Y nghe xong thì cả người khựng lại, chống ở phía trên, hai tay đỡ lấy nàng, dời lên trên một chút, để nàng có thể thích ứng với chiều cao của y, trong hơi thở dồn dập kia dường như có hòa tan một ít sự phẫn nộ, giống hệt như binh sĩ nhìn thấy kẻ địch, xông thẳng vào trận địa chứ không hề cho nàng bất kỳ thời gian suy nghĩ nào. “Ta không có.” Một lúc lâu sau y mới ấp úng trả lời.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư