LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Tuyệt tình ca - Chương 2: Anh của cô

60 lượt xem

Anh của cô là một vết thương lòng cô giấu kín, chỉ cần có ai vô tình nhắc khẽ tên anh cũng đủ để nỗi đau ấy âm ỉ nuốt trọn trái tim nhỏ đáng thương.

Cô và anh lớn lên trong cô nhi viện, ngày ấy mắt cô còn nhìn thấy đường, còn nhìn thấy anh, còn có thể vẽ những hình nguệch ngoạc rồi cười ngây ngốc bảo đó là anh, ừ, ngày ấy cô còn có anh... Cô của những ngày ấy không biết tiếp xúc, không biết làm quen, không biết chơi đùa, chỉ riêng với anh là khác. Anh đã từng xông vào giữa một lũ con trai béo ục ịch, xô ngã từng thằng, đáp dép vào mặt chúng chỉ vì chúng trêu ghẹo cô gái nhỏ. Gia đình cô gặp hỏa hoạn, chỉ mình cô được người ta cứu ra, chẳng ai chịu đưa bàn tay níu lấy cuộc đời dang dở của một con bé tội nghiệp, họ gửi cô vào cô nhi viện. Trên cánh tay cô vẫn còn vết bỏng của kí ức kinh hoàng ấy, lũ trẻ trong viện đứa nào cũng tỏ ra khiếp sợ vết bỏng có hình thù quái dị trên cánh tay trắng nõn ấy. Riêng anh thì không. Anh hay kết những bông hoa nhỏ vào một đoạn dây dài thành vòng tay che vết sẹo, anh hay cầm cổ tay cô kéo đi xem hoàng hôn đổ bóng trên biển, anh hay áp bàn tay bé xíu của cô vào hai má mình, anh hay cười ngốc nghếch khi cô nói với anh rằng: "Lớn lên cưới nhau nhé!" Không phải hẹn ước, không phải hỏi ý mà là khẳng định, thật chắc chắn khẳng định rằng, lớn lên, những ngón tay nhỏ xinh này sẽ đan vào tay anh mãi mãi.

Anh trong cô là chàng trai cao hơn cô một cái đầu, dáng người nhanh nhẹn, có bàn tay với những ngón tay thon dài ấm áp. Anh là hạt nắng mà cả tuổi thơ cô cất giữ, là những suy nghĩ non nớt rằng sẽ đem cành hoa ly của riêng mình chôn vùi với hình bóng anh...

Mười sáu tuổi anh rời khỏi cô nhi viện, ngày anh đi, cô khóc nấc nghẹn, chẳng thể nói nổi với anh hai chữ "Tạm biệt". Anh khẽ lau hàng nước mắt như vỡ đê của cô gái nhỏ, dặn dò cô vài câu rồi quay đi, nhưng lại lập tức chạy quay ngược lại, ôm chặt lấy cô bé của anh, chỉ để nói hai từ quan trọng nhất:

- Chờ anh!

...

Chỉ bởi hai chữ "Chờ anh" ngày hôm ấy mà cô đã chờ tới mười năm. Mười năm ấy đã xảy ra những gì? Mười năm ấy anh có biết cô đã dỗ ngoan cái sự chờ đợi của mình như thế nào hay không? Từ ngày anh biến mất trên chiếc xe hơi màu đen, chẳng có ai nói cho cô bất kì một tin tức nào của anh, cô chờ những lá thư, những phong thanh về nơi anh đến nhưng rốt cuộc chẳng có gì cả. Mười năm, cô chờ anh chỉ vì hai chữ ấy. Sau ngày anh đi, cũng có một người phụ nữ tới đón cô về. Bà ấy không có gia đình, bà ấy thèm một người ở bên để hàn huyên tâm sự, một người có thể yêu những bông ly kiêu hãnh cùng bà. Cô gái nhỏ theo người mẹ nuôi về căn nhà mới và để lại địa chỉ của mình ở cô nhi viện, chỉ sợ một ngày anh quay lại không tìm thấy cô. Vậy mà từ lúc ấy đến nay, tờ giấy vẫn yên vị chỗ cũ, anh chẳng về, và anh cũng chẳng tìm cô.

...

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư