Đoạn cuối con đường
Lê Nhi | Chat Online | |
21/06/2019 11:40:36 | |
Truyện ngắn | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
- * Dạ Hành Ca - Chương 08 (Truyện ngôn tình)
- * Dạ Hành Ca - Chương 09 (Truyện ngôn tình)
- * Chuyện tình trên đỉnh núi (Truyện ngắn)
- * Tiếng guitar quân khu (Truyện ngắn)
Tôi biết đến anh qua sự giới thiệu của Phượng - cô bạn chị em chơi với nhau từ bé và hiện tại đang ở cùng phòng ký túc với tôi.
Phượng nói anh là một hotboy, đẹp trai, ga lăng và nhiều tiền. Những anh chàng đó với tôi không có một chút hứng thú. Thậm chí, tôi còn chút khinh thường. Đẹp trai thì đào hoa, ga lăng thì phong tình, nhiều tiền thì sinh bản tính ỷ lại và lười nhác. Nhưng chẳng bao lâu, tôi lại tự phản bội lại chính suy nghĩ ấy của mình.
Lần đầu gặp anh đó là lúc tôi bị trượt vỏ chuối, ngã chỏng chơ trước sân trường ký túc. Tôi ấm ức bật khóc tu tu, lũ bạn xung quanh tôi thấy vậy thì cười như nắc nẻ. Chỉ riêng mình anh nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm, không đáy. Và có lẽ từ khi đó, tôi đã rơi vào cái hố thâm tình mà sau này, không cách nào thoát ra.
- Cậu chẳng cẩn thận gì cả. - Phượng chạy lại đỡ tôi dậy, giọng cô ấy ân cần nhẹ nhàng như nước. Cô ấy kém tôi mấy tháng tuổi nhưng lại chững chạc và người lớn hơn tôi rất nhiều.
- Không sao. Ai thế. - Tôi hất cằm về phía người đằng sau Phượng.
- Nam. Người mà tớ vẫn kể. - Phượng ghé sát tai tôi thì thầm. Sau đó, cô ấy chu môi nũng nịu với Nam:
- Thấy bạn em ngã, anh chẳng hề hấn gì, anh thật vô tâm nha.
Anh nghe thấy vậy thì hơi giật mình. Lát sau, anh đưa tay về phía tôi và nhoẻn miệng:
- Anh đỡ em.
Giây phút ấy, tôi nghe trái tim mình đập loạn xạ. Nó dường như muốn nổ tung khỏi cái lồng ngực đang ép lại. Tôi run rẩy nắm lấy bàn tay. Khoảng cách chúng tôi ngắn dần cho đến cực tiểu, tôi dường như úp hẳn mặt vào lòng anh. Tôi khẽ bối rối.
- Cảm ơn.
Kỳ lạ, anh lại chẳng hề buông tay tôi ra. Thậm chí, bàn tay anh ấm áp ôm trọn lấy lòng bàn tay bé nhỏ của tôi. Anh ân cần giúp tôi phẩy bụi. Sau đó, anh ghé sát tai tôi, thì thầm:
- Cho anh số điện thoại nha.
Giây phút ấy, cơn gió mùa thu thoảng qua, những cánh mộc lan nhẹ nhàng rơi xuống, đậu trên vành áo anh trắng ngần, thơm ngát. Mọi thứ xung quanh tôi bỗng rất lay động lòng người.
Sau đó một tuần, tôi và anh chính thức hẹn hò.
Thế nhưng, khi bạn nhận được thứ gì lại có một thứ khác bị mất đi. Kể từ khi ấy, Phượng bỗng trầm tư và tỏ vẻ lạnh nhạt với tôi, tôi không biết lý do. Đôi lần, tôi có hỏi thẳng cô ấy điều đó. Thì cô ấy lại cười trừ, cô ấy lảng sang chuyện khác và nói vài câu chuyện bông đùa.
- Nghe nói Khương Anh thích cậu nhé.
- Ừ hử. Vậy chứng tỏ tớ rất có sức hút nha.
- Ồ. Tự tin nhỉ. Tớ mách anh ấy.
- Phượng. Cậu dám...
- Dám chứ. Sao không? - Phượng nhìn tôi tinh quái.
Và một vài ngày sau đó, tôi và anh liền có một vết nứt mang tên Khương Anh. Chúng tôi cãi nhau:
- Anh sao thế? Khương Anh chỉ là đàn em khóa dưới của em thôi. Anh đừng có ghen tuông vô lý như vậy.
- Không có lửa thì sao có khói. Em càng ngày càng quá quắt.
- Anh nói cái gì, đừng có vừa ăn cướp, vừa la làng. A! Tôi biết rồi. Chẳng phải anh làm gì có lỗi với tôi nên cả vú lấp miệng em. Tôi nói cho anh biết, trò này xưa rồi. Anh thích thì đi với những cô mắt xanh, mỏ đỏ của anh đi, chứ đừng có mượn cớ lấp liếm chuyện xấu của bản thân.
- Em..
- Còn không phải
-...
- Anh dám rời đi. Chúng ta chia tay.
- Tùy em.
Và chúng tôi chia tay thật. Còn anh quay đầu bước đi, không một lần ngoảnh lại. Giây phút ấy, tôi không hề biết rằng, không phải anh làm chuyện xấu mà căn bản là trái tim anh đã thay đổi.
Thời gian sau đó, tôi tìm đến Phượng và tâm sự tất cả. Thấy bộ dạng thảm hại của tôi, thông thường cô ấy sẽ mắng tôi té tát. Nhưng lần này, cô ấy lại yên lặng lắng nghe và thấu hiểu.
Sự thay đổi cuả anh, sự khác lạ của cô ấy thật khiến con người ta nghi ngờ. Tôi có chút hoài nghi nhưng sau cùng, tôi vẫn chọn cách tin tưởng.
Nghe lời Phượng. Tôi đến tìm anh vào một buổi sáng nắng vàng một góc phố. Anh ấy không có nhà. Có lẽ, anh ấy đi đâu, vẫn chưa về. Vậy thì tôi sẽ đợi. Tôi nghĩ, anh chắc chắn sẽ rất cảm động.
- Cô chờ chú Nam. - Có đứa trẻ nào đó vỗ vai tôi.
- Đúng rồi, cậu nhóc.
- Cô là ai?
Cậu bé khoanh tay nhìn tôi với ánh mắt không phù hợp với độ tuổi của nó. Tôi chưa kịp trả lời thì nó đã dẩu môi lên:
- A! Cô là người giúp việc mới, đúng không? Bà giúp việc hôm qua nghỉ rồi.
Tôi bàng hoàng nhìn nó:
- Nhóc! Cô là bạn gái chú Nam nha.
- Nói xạo, bạn gái chú Nam vô cùng xinh đẹp. Nhìn cô như một con ngốc.
- ...
Trong tích tắc, tôi chưa kịp tiêu hóa hết lời nói của cậu bé thì bản thân tôi đã thực sự biến thành con ngốc.
Giây phút cửa thang máy mở ra, mọi thứ xung quanh tôi giống như một thước phim quay chậm.
Người con gái đang dính sát lấy anh ấy... Nếu đó là một đứa con gái mắt xanh, mỏ đỏ. Tôi có thể điên lên mà tốc váy, mắng anh là đồ khốn, mắng cô ta là kẻ lẳng lơ. Hoặc nếu không thì tôi cũng nước mắt lưng tròng, rồi quay đầu bỏ chạy như bao cô gái yếu đuối khác trong các tiểu thuyết tình cảm. Nhưng người con gái ấy chẳng phải ai khác, lại chính là người chị em tốt chơi với tôi từ thuở bé. Phượng nhìn tôi không phản ứng. Ánh mắt cô ấy kiên định và anh thì vẫn nắm trọn tay cô ấy trong lòng bàn tay mình.
Thế giới trước mắt tôi xám xịt và đen ngòm.
Buổi sáng, tôi thức dậy, con mèo mướp đang tự bắt cái đuôi của mình trên bệ cửa sổ. Tôi bỗng cảm thấy thật đồng cảm, bản thân tôi thật chẳng khác gì nó. Mải miết đi một vòng trái đất để rồi nhận ra bản thân đang cô độc. Bỗng dưng, nỗi đau trong tôi tăng lên gấp đôi và sự mất mát thì tăng lên gấp vạn.
Vậy là, cô ấy đã phản bội tôi, tôi đã mất đi một người bạn. Người anh ấy yêu thật sự lại là cô ấy, tôi đã không còn người đàn ông của mình nữa.
- Thư ơi. Mở cửa đi. Tớ xin cậu.
Phượng ở bên ngoài đập cửa dồn dập. Giọng cô ấy dù gấp gáp nhưng vẫn thánh thót như tiếng oanh vàng. Tôi vốn rất ngưỡng mộ cô ấy ở khoản đó. Nhưng sao giờ đây, tôi lại cảm thấy nó thật giả tạo. Từng lời nói cô ấy phát ra chứa hàng vạn khí độc.
Tôi không mở cửa cho Phượng. Tôi không muốn gặp cô ấy nhưng tôi lại mong chờ lời giải thích của anh. Có điều, anh đáp lại tôi là sự im lặng. Anh dường như biến mất khỏi cuộc đời tôi, như thể tình yêu giữa tôi và anh chưa từng tồn tại.
Nỗi cô đơn của tôi dần biến thành sự hoang mang, cô đơn, khắc khoải. Tôi không chịu đựng được điều đó. Tôi lại đến tìm anh. Một lần nữa, tôi đánh mất sự tự tôn của chính bản thân mình.
Gặp tôi, anh ấy nói:
- Em muốn mắng anh, đánh chửi anh thế nào cũng được. Nhưng anh sẽ không xin lỗi.
- Tại sao?
- Chúng ta đi đến bước đường này, lỗi đâu phải riêng mình anh. Anh theo đuổi em nhưng không có nghĩa là mỗi lần cãi nhau, anh luôn phải là người xin lỗi, mặc dù anh chẳng hề sai. Em nói con trai thì nên rộng lượng nhưng anh càng bao dung em, em lại càng lấn tới. Có người yêu nào suốt ngày giận dỗi là đòi chia tay. Em thử hỏi xem, mỗi lần chúng ta xa nhau, em có nghĩ đến anh bao giờ không. Anh nhớ em, anh gọi cho em lúc 11 giờ đêm mà vì em đang ngủ nên em mắng anh thậm tệ. Rồi có bạn gái nào đến cầm tay thôi mà cũng cân đo đong đếm như em. Ở bên em, đến quyền làm người yêu, anh cũng không có lấy một chút.
- Vậy... vì tôi không đáp ứng nhu cầu nên anh tìm đến người khác. Đàn ông các anh luôn có tư tưởng cầm thú. -Tôi hét lên trong vô cảm và lãnh đạm.
- Tôi sẽ không mắng anh là tên khốn. Nhưng tôi sẽ chứng minh cho cả thế giới biết rằng cả anh và cô ta đều khốn.
Sau đó, tôi rời đi trong tư thế ngạo nghễ nhất. Tình yêu của tôi và anh rớt dần sau cánh cửa cọt kẹt của phòng ký túc. Nhưng đôi chân tôi khi ấy run rẩy đến thể nào, trái tim tôi mềm yếu, đau khổ đến thế nào, chỉ bản thân tôi là người hiểu rõ nhất.
Cuộc sống của tôi từ đây bắt đầu bằng một màu u ám. Tôi như người không trọng lực sống bồng bềnh trên miền ký ức. Tôi nghỉ học, bảo lưu kết quả nửa năm. Tôi trốn vào miền Nam cùng vết thương lòng lở loét. Trong thời gian ấy, Khương Anh liên tục xuất hiện. Cậu ấy nhỏ tuổi hơn tôi nhưng chẳng bao giờ gọi tôi bằng chị.
- Thực ra, nếu em chịu quay đầu lại thì em sẽ thấy có người chờ mình... - Khương Anh thổ lộ tình cảm với tôi sến súa như thế.
Thế giới này, điều tuyệt vời ấy có thật sự tồn tại không? Nhưng dù sao, cổ tích vẫn có, nếu bạn tin.
Trên chuyến tàu Nam - Bắc trở về, tôi gặp lại Phượng.
Tôi nhìn cô ấy, cười lạnh:
- Cuối năm tớ và Khương Anh sẽ đi đăng ký. Con gái nên lấy người đàn ông yêu mình. Cậu thấy đúng chứ.
Phượng không trả lời trực tiếp câu hỏi của tôi. Một lát sau, cô ấy nhắn ti đến.
- Cậu... chắc ghét mình lắm.
- Không. Tôi ghét cậu làm gì chứ. Có lẽ, anh ấy thật sự yêu cậu. Hai người rất môn đăng, hộ đối. Chúc cậu hạnh phúc. Mặc dù, thật tâm tôi mong muốn các người thật bình yên. Dẫu sao, cuộc đời là như vậy, luôn lừa dối nhau bằng những điều dối trá đẹp đẽ nhất.
Bốn năm sau, tôi và Khương Anh đã có một tiểu công chúa. Cuộc sống gia đình chúng tôi yên lặng tựa mặt hồ không gợn sóng. Tôi nghỉ sinh sáu tháng trở lại công ty làm việc, thì thấy phòng Kinh doanh của mình xuất hiện nhiều gương mặt mới. Trong số đó, có Phượng. Cô ấy vẫn trẻ trung xinh đẹp tựa thiên thần. Có điều tính về tuổi tác thì cô ấy lại đứng đầu bảng danh sách gái ế. Có người nói, cô ấy cự tuyệt rất nhiều người. Cô ấy dường như yêu cuộc sống độc thân hơn yêu một người đàn ông. Có lẽ, năm xưa thời khắc tôi rơi vào hố thâm tình của anh thì cô ấy lại lạc vào mê cung ái tình. Nhưng thế thì sao chứ? Tôi chẳng bận tâm.
Trái đất thật kỳ diệu. Có những chuyện, chớp mắt một cái là không gặp nhau, nhắm mắt một cái, mở ra đã gặp lại. Nhưng tôi và Phượng, có lẽ mãi sẽ không thể trở lại thành chị em tốt. Và trong tình yêu cũng vậy, một vài người không thể bao dung nhau nên mãi không đến được với nhau.
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
|
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!