LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Khoảnh khắc trống rỗng - Chương 6: Một đêm giã biệt.

93 lượt xem

Bóng mưa hãy còn kéo dài. Nghê Thần đã sắp tốt nghiệp, trước mặt anh, đột ngột xuất hiện rất nhiều con đường có thể lựa chọn. Kể cả tiếp tục học Tiến sỹ ở trong trường, còn một học viện ở Mỹ cũng gửi thư mời, điều có thể chọn cùng lúc là, đến làm việc cho một doanh nghiệp nước ngoài nổi tiếng, do bạn của Kình giới thiệu.

Tối hôm đó, Kình đến căn hộ kiểu cổ của Nghê Thần, cô mang đến một ít tài liệu, còn có một bó huệ tây màu trắng tinh.

Cô nói, lần đầu tiên đến nhà mới, nên mang theo một ít quà cáp. Sau đó cô kiếm một chiếc ly lớn ở trong bếp, đặt hoa vào trong đó.

Nghê Thần, anh có phải là người không tin vào tình yêu không. Đột nhiên cô cười ha ha nói.

Tại sao vậy?

Em nhìn thấy chiếc giường đơn của anh màu trắng. Một người đàn ông dùng giường đơn màu trắng, trong lòng mang theo loại xu hướng chủ nghĩa hoàn mỹ nào đó, hơn nữa còn khẩn thiết, Nghê Thần mỉm cười. Anh nói, sai rồi, anh tin vào tình yêu, hơn nữa còn tin yêu cuồng nhiệt nữa.

Họ pha cà phê, sau đó chọn một bản nhạc của Mozart, tiếng mưa ngoài cửa sổ rất lớn, rơi trên cây lá phát ra âm thanh rào rạc. Kình ngồi trên giường của Nghê Thần xem sách, Nghê Thần xem tài liệu, loáng chốc đã hơn mười giờ.

Em ghé nửa tiếng rồi đi, Nghê Thần à.

Được, anh sẽ tiễn em đến trạm xe.

Đột nhiên ngoài cửa vang đến tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Kình ngẩng đầu nhìn anh. Anh đi xem xem, Nghê Thần đứng dậy.

Lúc đi xuống cầu thang, Nghê Thần cảm thấy trong tim mình phát ra âm thanh. Là âm thanh mạnh mẽ không có tiết tấu gì lúc chạy nhanh.

Anh mở cửa, nhìn thấy cô gái đứng dưới bậc thềm cửa. Mái tóc đen nhánh, khuôn mặt tái nhợt, mặc một chiếc váy tơ tay lỡ màu đỏ thẫm. Chào anh. Cô nhìn anh. Giọng nói của cô rất nhỏ, trên tóc đều là nước mưa.

Cận Khinh. Nghê Thần nói, đợi anh một chút được không, bây giờ anh có một người bạn ở trong nhà. Cận Khinh gật đầu, cô trông mệt mỏi và yếu ớt, trên mặt luôn nở nụ cười mang chút mơ hồ.

Lúc Nghê Thần dẫn Kình xuống cầu thang, Cận Khinh một mình ngồi trên bậc thềm cầu thang. Một mảng bóng tối ảm đạm lạnh lẽo phủ xuống cô, chỉ có chiếc váy màu đỏ sẫm giống như một ngọn lửa đang lấp loáng cháy. Kình chăm chú nhìn cô một cái, sau đó mỉm cười tạm biệt với cô. Cận Khinh, em có thể vào trong nhà đợi anh trước, Nghê Thần nói. Không sao đâu, em ngồi đây được rồi. Cận Khinh vẫn ngồi ở đó.

Trong cơn mưa to, Nghê Thần tiễn Kình đến trạm xe. Kình cười cười, nói với anh, anh cứ về trước đi. Cuối cùng vẫn là không kềm được, nói với anh, cô ấy là cô gái đã gửi thư cho anh phải không. Nghê Thần yên lặng. Kình lại nói, cô ấy mang một loại mùi vì giống như tai họa, em rất khó giải thích, nhưng trong lòng thật sự có cảm giác rất rõ.

Hy vọng anh được hạnh phúc, Nghê Thần.

Nghê Thần nhanh chóng chạy về nhà. Lúc mở cửa anh đột nhiên cảm thấy rất hoảng sợ, sợ rằng ngọn lửa đỏ rực đã đã biến mất trong bóng tối rồi, nhưng anh nhìn thấy Cận Khinh vẫn ngồi đó. Cô tựa đầu vào lan can gỗ, khe khẽ cuộn mình ngồi nơi đó.

Người cô ướt nhẹp, trông rất lạnh giá.

Sau khi vào trong nhà, Cận Khinh đứng dậy có chút không vững, cô nhìn bó huệ tây kia, ánh mắt ngây ra. Nghê Thần nói, em uống chút cà phê nhé. Cận Khinh nói, chúng rất xinh đẹp. Cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve những cánh hoa màu trắng tinh. Nghê Thần mỉm cười, vào nhà vệ sinh thay quần áo.

Anh tắm rất lâu. Bên ngoài rất yên tĩnh, chỉ có âm nhạc của Mozart và tiếng mưa vẫn đang văng vẳng vọng lại. Lúc bước ra ngoài, anh nhìn thấy Cận Khinh nằm ngủ trên ghế sô pha. Đôi mắt cô nhắm lại, một cánh tay rũ thòng xuống, mái tóc ẩm ướt tản mác trên ghế sô-pha, đôi chân trần. Nghê Thần âm thầm đứng một lát, sau đó kéo chăn lên phủ trên người cô, tắt máy nghe nhạc.

Anh lấy một bao thuốc từ trong hộc tủ. Trước giờ anh không hút thuốc, đó là của một người bạn thỉnh thoảng vẫn thường để quên ở đây. Anh ngồi trên sàn đất, trong bóng tối tĩnh mịch, xuyên qua khói thuốc cuộn vòng, nhìn ngắm cô gái nằm trên ghế sô-pha.

Dường như trôi qua rất lâu. Nghê Thần nhìn thấy đôi mắt của cô chầm chậm nhướn lên. Em dậy rồi, anh nói. Bây giờ là mấy giờ. Giọng của cô rất thấp, dường như chẳng thể thoát ra khỏi cơn mộng mị. Ba giờ sáng. Nghê Thần nói, em ngủ rất ngon, anh rất vui. Chiếc ly thủy tinh bên cạnh anh ghim đầy đầu lọc.

Cô chìa tay cầm ly uống cà phê nguội lạnh. Nghê Thần nhìn cô, ánh mắt của anh luôn xoay quanh cô. Cô uống hết, nhấc tấm chăn ngồi dậy.

Có chuyện gì xảy ra, đúng không.

Anh ấy đã bị bắt, là ngày hôm trước. Cô nói. Em biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này.

Nghê Thần yên lặng, ngắm nhìn cô chân trần, cô đơn đứng trong phòng, cô nói, anh ấy để lại nhà cho em, tiền nhà đã đóng đến cuối năm nay, em vẫn có thể sống ở đó.

Đêm qua, lần đầu tiên em ngủ một mình, em cảm thấy rất lạnh. Em cứ mãi không ngủ được, nhìn thấy bóng đêm toàn thân run rẩy. Thì ra ở Thượng Hải, ngoài anh ấy ra em thật sự không có bất cứ ai, không có bạn bè có thể tâm sự, không có người có thể ủi an. Anh là người duy nhất. Xin lỗi hôm nay đến đã mang nhiều phiền phức cho anh.

Em yêu anh không, Cận Khinh. Nghê Thần nghe thấy giọng nói bình tĩnh của mình.

Cận Khinh trầm lặng. Sau đó cô nói, em không biết. Em thật sự không biết.

Nghê Thần không nói lời nào. Cận Khinh bước đến, ôm chặt đầu của anh, hôn lên môi anh. Môi của cô rất mềm yếu, di động chậm chạp trên khuôn mặt anh, sau đó dính chặt vào đôi môi anh. Nước mắt của cô nóng hổi rơi xuống.

Em sắp rời khỏi nơi này rồi. Nghê Thần à. Hợp tan ly biệt luôn do số mệnh an bài, em biết đã đến lúc rồi.

Sẽ vẫn viết thư cho anh chứ?

Sẽ không đâu,

Chúng ta có chỗ nào nảy sinh vấn đề đâu, Cận Khinh. Nghê Thần nói, anh luôn cảm thấy nhầm lẫn.

Có lẽ là do thời gian và địa điểm chúng ta quen biết nhau không đúng. Cô mỉm cười cô đơn. Có vài người rất tốt, nhưng luôn không thể ở cùng nhau. Rất lâu về trước, em đã hiểu rõ đạo lý này. Giống như em đã từng nói với anh, cuộc sống là thứ không thể nào chọn lựa được.

Bất cứ khi nào, bất cứ nơi nào, bất cứ ai.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư