Lọ Lem đường phố - Chương 23: Đã không còn nữa
Ngọc Châu | Chat Online | |
26/06/2019 11:37:04 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
- * Hát gì cho chất (Truyện cười)
- * Lọ Lem đường phố - Chương 25: Tiếp máu (Truyện ngôn tình)
- * Lọ lem đường phố - Chương 21: Người nhà (Truyện ngôn tình)
- * Bí quyết được chọn (Truyện cười)
Bắt đầu vào giờ cao điểm, mọi thứ đều trở nên sôi động hẳn. Đường phố dần đông đúc hơn, xe cộ tấp nập mang theo tiếng ồn hòa vào không gian. Duy chỉ có chiếc xe đen đang chầm chậm lăn bánh trên đường là khác biệt, nó giống như đang ở một thế giới khác, hoàn toàn yên tĩnh và có phần nặng nề.
Ngồi trong xe, Thiện nhắm nghiền hai mắt, dáng vẻ mệt mỏi trong khi Đan chỉ im lặng không nói gì. Cả hai không ai có ý phá vỡ sự im lặng của đối phương.
Cứ như thế, chẳng mấy chốc, chiếc xe dừng lại trước cổng nhà Đan. Cô lặng lẽ bước xuống rồi quay vào nhìn Thiện cười buồn sau đó thì đi vào bên trong.
Chuyện xảy ra tối qua phần nào làm Đan cảm thấy sợ hãi, nếu không có Ân và Thiện đến thì không biết sẽ thế nào. Nghĩ thôi cô cũng còn thấy rùng mình.
Lương tâm trong lòng cô thật sự muốn buông tha cho hai người.
Vặn tay nắm cửa, Đan lặng lẽ đi vào trong nhà nhưng bà Mai đã xuất hiện ngay sau cánh cửa làm cô giật mình.
“Tại sao tối qua không về nhà? Dạo này hư lắm rồi có biết không? Càng lúc càng thường xuyên qua đêm ở ngoài.” – Vừa thấy con mình, bà Mai quát lên.
“Tối qua con bị lên cơn co giật nên phải nằm ở bệnh viện.” – Đan lí nhí, chợt cảm thấy tủi thân vô cùng.
“Cái gì? Rồi có sao không con?” – Bà Mai lập tức thay đổi thái độ.
“Giờ không sao nữa rồi.”
“Thế ai đưa con tới bệnh viện? Sao không gọi cho mẹ để mẹ đến đó với con.” – Ôm lấy Đan, bà Mai vuốt nhẹ mái tóc của con gái mình.
“Là anh Thiện đưa con đến bệnh viện.” – Không muốn mẹ mắng nên Đan giấu nhẹm sự xuất hiện của Ân.
“Con và Thiện quay lại rồi hả? Thế thì tốt quá rồi!” – Bà Mai vội đẩy vai Đan ra và nhìn cô bằng ánh mắt kỳ vọng.
“Dạ không.” – Đan lí nhí.
“Không sao? Nó đưa con đến bệnh viện là còn quan tâm đến con, nhân cơ hội này khiến nó quay lại đi!” – Bà Mai nhìn con mình bằng đôi mắt khích lệ.
“Mẹ à, buông tha cho anh ấy đi được không?” – Không dám nhìn thẳng vào mẹ mình, Đan cúi đầu nhìn xuống chân, thỉnh thoảng mắt lại liếc ra phía sau.
“Con vừa nói cái gì vậy? Buông tha?” – Giọng bà Mai cao vút thể hiện sự ngạc nhiên cao độ.
“Chúng ta có thể đừng sống thế này nữa, được không mẹ? Tại sao cứ phải dựa vào đàn ông? Đợi hết năm nay chẳng phải tài sản sẽ được chia sao? Khi đó mẹ con mình có thể dùng số tiền đó để kinh doanh gì đó.” – Thu hết can đảm, Đan nhìn thẳng vào mắt mẹ mình mà nói như van nài.
“Con có hiểu mình đang nói gì không Đan? Không có tiền, con có thể học ở ngôi trường hàng đầu đó không? Một ngày con có thể không mua sắm được không?” – Bà Mai nhìn con mình như nhìn người ngoài hành tinh.
“Không học ở Lộ Thiên nữa thì thôi, con sẽ học ở trường khác, con sẽ tập dần để giảm thói quen mua sắm.”
“Nhưng mẹ thì không? Tiền là tất cả những gì mẹ cần, không có nó, mẹ sẽ chết. Con đừng có suy nghĩ lệch lạc nữa, hãy tìm cách để Thiện quay lại đi! Còn tài sản của ba con, mẹ nhất định phải có được phần của con Ân.” – Bà Mai dứt khoát.
“Dừng lại đi mẹ!” – Đan quỳ sụp xuống trước mặt mẹ mình, nước mắt chảy ướt hai gò má.
“Con đang làm cái trò gì thế hả?” – Bà Mai bắt đầu bực mình.
Đan tuyệt vọng đến mức không thể lên tiếng.
“Công ty sắp phá sản rồi. Con hãy tìm cách làm Thiện quay lại và thuyết phục nó đầu tư vốn đi! Nếu không… mẹ sẽ phải vào tù, nhà cũng không có mà ở đâu.” – Giọng bà Mai run lên nhè nhẹ.
Đang cúi đầu, Đan ngước cao đôi mắt ướt sũng nhìn mẹ mình. Gương mặt mẹ cô lúc này rất nghiêm túc và cô biết bà không phải đang nói dối.
Không nói thêm gì nữa, Đan lặng lẽ đứng dậy rồi lên phòng. Cảm giác chán nản và bất lực xâm chiếm cơ thể khiến từng bước chân của cô đều nặng trĩu tâm tư.
Khóa cửa phòng lại, Đan đến bên ngăn bàn lấy ra cái phong bì màu vàng, trong đó chứa những tấm hình mà hôm qua cô còn chưa kịp gửi đi. Đứng ngẩn ra suy nghĩ một hồi, cô ra khỏi nhà cùng với cái phong bì, nhanh tay bắt một chiếc taxi sau đó đi về phía tòa soạn báo lớn nhất thành phố.
Nhận được xấp hình đó, khỏi nói cũng biết tổng biên tập vui như thế nào. Độc giả chắc chắn còn chưa quên mặt cô gái xuất hiện cùng thiếu gia nhà họ Vương trên mặt báo vài tháng trước, nay lại xuất hiện cùng thiếu gia nhà họ Vũ. Điều đó khẳng định một trăm phần trăm báo ngày mai bán ra sẽ không sót tờ nào.
Và thế là nhanh thật nhanh, ông đưa xấp hình cho một phóng viên có ngòi bút khá nhất toà soạn. Bài báo nhanh chóng được gõ ra trên máy tính và được duyệt kĩ càng, sau đó nó được đưa đi in để đảm bảo đúng sáng hôm sau sẽ có mặt trên các sạp báo.
Quả đúng như tổng biên tập dự đoán, số báo mới in ra đến gần bảy giờ sáng đã bán hết sạch. Sáng nay, số lượng người đi lùng báo đông đến đáng sợ. Vì là tin độc quyền nên ngoài báo của ông ra, không còn báo nào đăng cái tin sốt dẻo ấy.
Ngồi trên ghế văn phòng, tổng biên tập cười hả hê với doanh thu và tỉ lệ đánh giá trên mạng của người đọc. Còn chuyện bài báo đó gây ra những chuyện gì thì ông ta không cần quan tâm.
Trong khi đó, ở Lộ Thiên, bài báo vô tội vạ kia đang gây nên một trận bão táp. Nữ sinh trong trường toàn bộ đều đổ xô hết ra trước cổng để đợi kẻ được bài báo nhắc đến với chức danh “kẻ bắt cá hai tay”. Nam sinh vì muốn xem náo nhiệt nên cũng ra cổng trường đứng đợi nhưng không đến quá gần.
Không phải nói cũng biết, sức nóng đang lan ra từ đám nữ sinh lớn đến thế nào. Ai cũng hùng hùng hổ hổ, mặt mày đỏ bừng giận dữ, ở trong tư thế sẵn sàng xé xác “kẻ bắt cá hai tay” kia ra.
Bầu không khí đã ồn ào những tiếng mắng nhiếc rủa xa, nay thêm những tiếng hét khi chiếc xe hằng ngày chở Thiện đi học vừa dừng lại trước cổng.
Thiện vừa ra khỏi xe, còn chưa kịp đóng cửa lại thì đã bị đám nữ sinh ùa tới vây quanh. Cánh cửa xe bị đẩy vào người khiến cậu đau điếng.
“Các người điên à? Có biến ra không?” – Tiếng quát át luôn tất cả mọi tiếng ồn.
Bị giật mình, đám nữ sinh đứng gần Thiện vội vàng lùi lại và hiển nhiên là đạp vào chân người phía sau.
Và cuối cùng, sau khi những gót giày nhọn đến mức có thể giết người ung dung đạp vào chân người phía sau, điều gì đến cũng đến. Theo hiệu ứng domino, đám nữ sinh lần lượt mất thăng bằng và ngã đổ lên nhau tạo thành một đám hỗn độn, người đè người.
Nhìn vào cái cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, Thiện vừa cau có lại vừa buồn cười nhưng cơn đau do bị cửa xe đập vào làm cậu nhanh chóng không thể cười được.
Vội thoát khỏi cánh cửa, Thiện đứng hai tay xỏ túi quần đợi đám nữ sinh đứng lên để xử tội.
Thiện thì chưa bao giờ kiên nhẫn trong khi để đám hỗn độn trước mặt ổn định thì phải mất rất nhiều thời gian. Không thể chờ đợi, cậu đành đóng vai ác, nạt ngang luôn khi đám nữ sinh còn đang nằm khóc dưới đất.
“Mới sáng sớm mà các người làm cái trò gì thế hả?”
Không có ai trả lời vì tất cả đều đang vô cùng đau đớn và cố gắng gượng thoát ra khỏi đám hỗn độn. Nữ sinh mang giày đỏ nằm dưới đất gần chỗ Thiện nhất rưng rưng nước mắt đưa tờ báo về phía cậu.
Thiện giật lấy tờ báo, lướt mắt đọc qua nội dung, gương mặt dần trở nên lạnh lẽo.
Nhìn thấy thế, đám nữ sinh vừa hả hê lại vừa thấy sợ. Biết đâu chàng thiếu gia nóng tính này lại trút lên đầu họ trước thì sao?
“Trong vòng một phút, các người cút hết khỏi cổng trường và đem đốt hết báo đi ngay! Nếu không ngày mai khỏi đến đây học nữa.” – Giận cá chém thớt thật rồi, Thiện quát lên. Sau tiếng quát của cậu, đám nữ sinh bán sống bán chết thoát khỏi mớ hỗn độn và chạy bắn vào trường.
“Mới sáng sớm cậu làm cái trò gì thế?” – Vừa hay giọng nói của người đang được mong đợi vang lên sau lưng Thiện.
Quay mặt lại nhìn Ân với đôi mắt đỏ ngầu, Thiện hằm hằm nói: “Cậu đến đúng lúc đấy.”
Gương mặt Ân còn đang có phần khó hiểu thì đã bị Thiện kéo tay đi vào trong trường. Mọi người nhìn thấy cảnh đó dù rất muốn lén đi theo xem thế nào nhưng không dám.
Ân để Thiện kéo đi về phía sau phòng học trong khi cổ tay bắt đầu thấy nhức.
Đến nơi, Thiện kéo mạnh tay Ân về phía trước để cô đối diện với mình.
Ân suýt chút mất thăng bằng.
“Cậu điên à?” – Giấu cánh tay đau ra phía sau, Ân trừng mắt hỏi Thiện.
“Cậu không thích tôi có phải vì đã có người khác không?” – Thiện trừng mắt, giọng nói đầy phẫn nộ.
“Không.” – Ân dứt khoát.
“Vậy cậu nói xem chuyện này là thế nào” – Đưa tờ báo ra trước mặt Ân, Thiện đã rất kìm chế để không ném nó vào cô.
Đón tờ báo bằng một tay, đôi mắt Ân lướt một lượt từ trên xuống dưới rồi khẽ chau mày.
“Giải thích đi! Chuyện này là thế nào?” – Thiện quát lên, ghì chặt lấy vai Ân. Cảm giác ghen tức làm cậu muốn nổ tung.
“Cậu muốn tôi giải thích gì?” – Hất tay Thiện ra khỏi vai mình, gương mặt Ân trở nên lạnh lùng.
“Có đúng là sau lưng tôi, cậu bắt cá hai tay không?” – Nhướn mắt nhìn Ân qua hai hàng mi, Thiện thật sự mong cô trả lời là không.
“Không.” – Ân nhún vai, nhìn cô chẳng có vẻ gì là muốn thanh minh.
“Thế tại sao lại có những bức ảnh này?” – Trong lòng nhẹ nhõm đi được phần nào, Thiện vẫn gặng hỏi.
“Có người chụp lén.” – Ân trả lời tỉnh bơ.
“Thế tại sao cậu lại đi cùng anh họ tôi?”
“Tại sao tôi lại không thể đi cùng anh họ cậu? Vì đó là anh của cậu nên tôi không được phép đi cùng à?”
“Là ai cũng không được.” – Thiện gắt.
“Đừng có nói với tôi là cậu đang ghen.”
“Không! Dù sao cậu cũng là người tôi bỏ một số tiền lớn để thuê về. Trong thời gian tôi còn thuê cậu, cậu không được phép qua lại, gặp gỡ hay nói chuyện với bất cứ người con trai nào.” – Bị thái độ của Ân làm cho tức phát điên, Thiện quát.
Những lời nói của Thiện như một nhát dao cắm phập vào tim. Bất giác Ân lùi lại một bước nhỏ, gương mặt vụt lên nét chua xót nhưng rồi thật nhanh lại trở về vẻ bất cần.
“Tôi… xin lỗi. Tôi nói hơi quá.” – Sắc mặt trắng bệch của Ân làm Thiện khựng lại.
“Không có gì. Cậu nói đúng mà. Tôi là do cậu thuê về vì thế tôi nên ngoan ngoãn để có thể nhận được tiền.” – Ân nhún vai.
“Cậu biết không phải là tôi có ý đó mà.” – Thiện dịu giọng.
“Thôi, cậu đi dẹp loạn đi! Nếu không đám fan của cậu lột da tôi mất.” – Ân vừa nói vừa quay mặt bỏ đi.
Ân đã tỏ thái độ không muốn tiếp tục nói chuyện, Thiện cũng đành miễn cưỡng rời khỏi. Rõ ràng người phải tức giận là cậu, thế mà đến cuối cùng lại phải nhượng bộ cô.
“Tất cả là thật chứ?” – Đầu óc Ân còn chưa kịp thoải mái thì một giọng nói vang lên phía sau lưng.
Không trả lời, Ân kh
ông nghĩ mình có nghĩa vụ phải giải thích với bất cứ ai.
“Nếu tôi trả số tiền lớn hơn thì cậu sẽ là của tôi chứ?” – Người phía sau không nản lòng trước thái độ của Ân mà tiếp lời, trong giọng nói có chút hào hứng.
Quay người lại nhìn Hy, gương mặt Ân có thể nói là lạnh đến mức đóng băng mọi thứ.
“Cậu muốn gì ở tôi? Muốn tôi hay muốn trái tim tôi?”
“Trái tim cậu.” – Hy trả lời qua loa mà không cần suy nghĩ.
“Nói dối hợp lí một chút đi! Cậu muốn có một người yêu được mua bằng tiền sao?” – Ân cười khẩy, ánh mắt nhìn Hy đầy coi thường.
“Tôi…”
“Xem ra sở thích của cậu đặc biệt đấy.”
“Là gì cũng được. Tôi muốn có cậu.” – Hy nói chắc nịch.
“Đừng làm những chuyện khiến tôi coi thường cậu.” – Ân nói rồi lạnh lùng bỏ đi.
“Tại sao Thiện được mà tôi lại không được?”
“Lòng tự trọng của tôi chỉ có một và tôi đã bán cho Thiện rồi. Đã không còn nữa!”
Lời vừa dứt, Hy nghe thấy tiếng bước chân của Ân xa dần. Đột nhiên cậu cảm thấy giận bản thân mình. Câu nói cuối cùng của Ân, dù ngữ điệu đều đều nhưng cậu nghe ra bên trong đó có cái gì vô cùng xót xa.
Bỏ hai tay vào túi quần, Hy ngẩng mặt nhìn lên trời, thở hắt ra một tiếng dài. Trên đầu cậu, bầu trời vẫn trong xanh và cao vút, những đám mây hờ hững trôi. Từ trên đó, ông trời hé mắt thích thú nhìn xuống thế gian đang mù quáng và vô tư làm tổn thương lẫn nhau.
Chương 24: Tự tử
Trời về chiều, nhiệt độ dần hạ xuống, cái lạnh lởn vởn xâm chiếm những tâm hồn lạc lối và nhấn chìm nó trong sự cô đơn.
Ngồi bên bờ sông, mái đầu cô gái không ngừng gật gù qua lại. Men rượu váng vất trong người làm cô không cách nào ngồi thẳng.
Dốc nốt số bia trong chai vào miệng, cô khẽ nhăn mặt khi chất lỏng đắng ngắt đi qua cổ họng.
Đưa tay lên lau miệng, chợt cô cảm thấy mình muốn cười. Và cô cười, cứ thế cười như điên như dại, cười đến mức hai tay phải chống ra sau để không ngã ra đất. Cô lúc này mới thật đáng cười làm sao. Cười cho chính mình, cười cho người mẹ của mình, cười cho tất cả những gì đang diễn ra.
Chợt tiếng cười im bặt một cách đột ngột, đột ngột như khi nó bắt đầu. Đưa bàn tay dính đất áp lên bên má, nơi hai tiếng trước nhận trọn một cái tát từ mẹ mình, cô bật khóc.
Nước mắt cứ thế chảy ra. Cô lúc này cũng thật đáng khóc. Khóc cho những điều mình muốn nhưng không thể thực hiện, khóc cho những đoạn đường mình đã bước sai, khóc cho những thứ bỏ ra để đánh đổi những điều không đáng.
Càng suy nghĩ, cô càng khóc lớn hơn, khóc lớn đến nỗi át luôn cả tiếng bước chân dồn dập đang tiến lại phía mình.
Một bàn tay bất ngờ đặt lên vai cô và kéo cô lại thật mạnh.
“Đan, mày điên à? Làm cái trò gì ở đây thế hả?” – Người vừa đến đang cố kìm chế để không quát lên.
“Chị có biết tôi đợi chị lâu lắm rồi không?” – Gương mặt vẫn còn đẫm nước mắt, Đan nhìn chị mình bằng đôi mắt đã khép một nửa, giọng nói lè nhè.
“Đứng lên và đi về ngay! Sao mày có thể ra đây uống bia thế này hả?” – Lắc đầu ngao ngán, Ân nheo mắt nhìn em mình.
“Về đâu? Mẹ đuổi tôi đi rồi.” – Hất cánh tay đang cố kéo mình đứng dậy ra, Đan tiếp tục nói bằng giọng điệu say khướt.
“Mẹ con mày lại làm cái trò gì nữa vậy?” – Không tiếp tục đỡ Đan dậy, Ân đứng thẳng người lên, hai tay chống hông.
“Mẹ muốn tiền đầu tư, là tiền đầu tư, mà chị có hiểu tiền đầu tư là cái gì không?” – Chệnh choạng đứng dậy, Đan đập đập tay vào vai Ân.
Không nói gì, Ân đứng im lắng nghe rượu trong người Đan nói.
“Công ty của mẹ và dượng cần có vốn đầu tư. Nếu không có, tôi sẽ phải vào tù còn mẹ thì nhà cũng không có mà ở, chị có biết không?” – Đập đập tay vào ngực mình, Đan nói.
Ân ngoài lắc đầu ra thì không biết nên làm gì.
__Nó có biết mình đang nói gì không nhỉ?__
“Mà nói đến tiền thì phải nói đến Thiện, là Vương thiếu gia, là người yêu của chị đấy.” – Chỉ vào vai Ân, Đan tiếp lời.
“Nói tới đây là tao hiểu rồi, mày im đi.” – Gạt ngón tay Đan ra khỏi vai mình, giọng Ân trở nên lạnh lẽo.
“Chị thì hiểu cái quái gì? Thật ra chị chẳng hiểu cái gì hết. Đầu óc chị ngoài mấy cái suy nghĩ ngược ngạo không ai hiểu được thì chẳng có gì hết.” – Đan bất ngờ quát lên.
“Lúc nào chị cũng tỏ ra mình biết mọi thứ, mình hiểu tất cả… nhưng đó chỉ là chị tỏ ra mà thôi. Thực tình thì chỉ số thông minh của chị chỉ bằng của ruồi muỗi.”
Ân im lặng, cô không nghĩ mình đủ rảnh rỗi để đôi co với người say rượu.
“Im à? Không cãi à? Chị lại định phô cái mặt khinh người ra chứ gì. Chẳng qua chị không biết nói gì nên mới bày đặt như thế. Chị đừng có giả vờ nữa.” – Nắm lấy cổ áo Ân bằng đôi tay gần hết sức, Đan lay thật mạnh.
“Đừng làm nhàu áo tao!” – Gạt nhẹ hai tay Đan ra, Ân càu nhàu.
“Đây đây đây đây.” – Gõ gõ vào trán Ân, Đan tiếp lời: “Chính là cái bộ dạng đáng ghét này đây. Chị cho là mình biết mọi thứ, vậy chị có biết vì chị mà mẹ tát tôi không? Từ bé đến lớn mẹ không bao giờ đánh tôi nhưng chỉ vì chuyện chị cặp với Thiện mà mẹ tát tôi. Chị cho rằng mình hiểu mọi chuyện, vậy chị có hiểu cảm giác của tôi không? Tôi đâu có muốn sống thế này, tôi đâu muốn trở thành đứa yêu tiền thế này.” – Càng lúc Đan càng lớn tiếng.
“Được rồi! Tao không biết, tao cũng không hiểu. Giờ thì đi về! – Ân có vẻ bực mình. Cô nắm lấy cổ tay em gái mình mà kéo đi.
“Bỏ ra! Tôi không về, tôi không về đó. Tôi ở đây với ba.” – Giằng mạnh tay ra khỏi tay Ân, Đan gào lên rồi ngồi bệt xuống đất.
“Mày có điên không? Ba làm gì có ở đây.” – Vòng hai tay trước ngực, Ân nheo mắt nhìn Đan.
“Tro của ba còn nằm dưới kia. Ba ở đây, tôi ở đây.” – Chỉ tay vào dòng nước đang chầm chậm chảy rồi vỗ tay vào ngực mình, Đan nói chắc nịch.
“Tùy mày! Vậy thì ngồi đây luôn đi nhé! Sông này tương đối nhiều tro người đấy, tối đến mà có thấy cái gì thì đừng có khóc.” – Ân nói rồi quay người bỏ đi.
Nhưng chưa đi được bao lâu thì tiếng thủy tinh vỡ làm cô khựng người lại. Bất giác, đôi chân quay ngược lại và chạy thật nhanh đến chỗ Đan.
“Đan, mày điên à?” – Ân quát lên, bổ nhào đến chỗ em mình.
“Sống thế này mệt mỏi lắm, mẹ thì không cho tôi về nhà nếu không làm Thiện quay lại. Còn anh Thiện thì nói rằng thích chị nên không thể quay lại. Tôi đến với ba còn thoải mái hơn.” – Đan cười như điên dại, cô cầm mảnh vỏ chai bia toan rạch thêm một đường nữa trên cổ tay vừa bị cắt của mình.
Không nói gì, Ân nhanh tay chộp lấy miếng vỏ chai trong tay Đan và nắm chặt lấy nó, máu từ những kẽ tay của cô và Đan bắt đầu chảy ra, nhỏ xuống đất.
“Thả miếng mảnh chai ra!” – Ân ra lệnh, đồng thời siết chặt hơn cái nắm tay.
Nhìn vào những giọt máu đỏ thẫm đang chảy ra từ kẽ tay mình và nhìn gương mặt Ân lúc này, Đan ngoan ngoãn nghe lời.
Không vội vất miếng vỏ chai đi, Ân dùng nó để rạch một miếng vải trên chiếc áo sơmi của mình và cột nó vào vết thương đang không ngừng chảy máu trên cổ tay Đan.
Nhanh chóng ngồi xoay lưng lại với Đan, một lần nữa Ân cất giọng ra lệnh: “Lên nhanh đi!”
Không hiểu sao, Đan lại một lần nữa ngoan ngoãn nghe lời.
Không hoàn toàn tỉnh táo nhưng Đan vẫn có thể thấy mọi thứ một cách lờ mờ. Có thể nhận ra rằng mình đang được chị cõng, có thể cảm nhận được những bước chân khẩn trương của Ân. Chợt cô muốn gục đầu vào vai chị mình và cô đã làm như thế.
Phần Ân, cô đi như chạy ra đường lớn. Một tay giữ lấy Đan, một tay vẫy taxi.
Một chiếc taxi dừng lại nhưng tài xế nhìn thấy bàn tay đầy máu của Ân và cái dải băng đang nhỏ từng giọt máu trên cổ tay Đan thì lập tức chạy đi.
Những chiếc taxi sau cũng như thế.
Vẫn tiến về phía trước trong khi tay cố gọi taxi, Ân dần mất bình tĩnh khi trời càng lúc càng chập choạng và những chiếc taxi kia vì sợ phiền phức nên đều tránh đi.
Không suy nghĩ được gì nhiều, Ân vội vã đặt Đan ngồi dựa vào một gốc cây và rời đi nhưng chưa kịp đứng lên thì đã thấy vạt áo mình bị giữ lại.
“Chị… đừng… bỏ… em… lại..” – Giọng Đan yếu ớt, hai hàng nước mắt cũng yếu ớt chảy ra từ hốc mắt.
“Đợi chị!” – Ân nói chắc nịch rồi gỡ tay em gái mình ra.
Lao vụt ra đường, Ân chặn ngang một chiếc taxi. Tiếng thắng gấp ớn lạnh vang lên, chiếc xe dừng lại khi cách cô đúng một đốt ngón tay.
“Con kia! Điên hả mày?” – Thò đầu ra cửa kính xe, tài xế taxi lớn giọng quát.
Không chậm chễ, Ân chạy vụt đến nắm lấy cổ áo ông ta.
“Đưa em tôi tới bệnh viện, nếu không tôi sẽ giết ông.” – Ân gằn giọng, đôi mắt cô dù trong ánh sáng yếu ớt chập choạng vẫn có thể nhìn thấy những tia máu đỏ ngầu.
“Có… có gì từ từ nói! Em… em cháu đâu? Chú chở đi.” – Nhìn bộ dáng lạnh lẽo như quỷ hút máu của Ân, tài xế phát hoảng.
“Xuống xe!” – Mở cửa xe, Ân lôi mạnh cổ áo người tài xế ra ngoài rồi lôi đến chỗ Đan.
“Để tôi giúp cho!” – Thấy Ân có vẻ khó nhọc khi bế Đan lên, người tài xế thấy tội nên lên ngỏ lời giúp đỡ.
“Ai cho ông đụng vào em tôi? Mở cửa xe!” – Đáp lại lòng tốt của người tài xế là đôi mắt sắc như dao.
Tài xế có chút bực mình nhưng rồi cũng nhanh chóng chạy vụt lên trước để mở cửa xe.
Bảy giờ tối, chiếc xe nhanh chóng chuyển bánh về phía bệnh viện gần nhất.
“Đan! Không được ngủ! Mở mắt ra đi em.” – Vỗ nhẹ má Đan, Ân nói vào tai cô.
“Chị… em lạnh…” – Phần nào ý thức còn tồn tại của Đan giúp cô lên tiếng.
Siết chặt vòng tay, Ân kéo người Đan dựa sát hơn vào mình.
“Sắp đến chỗ ấm áp rồi! Ráng lên em! Một chút nữa thôi, chút nữa thôi.”
Vừa trấn an Đan, mắt Ân vừa dáo dác nhìn ra ngoài đường. Cuối cùng, cánh cổng bệnh viện cũng hiện ra trước mắt. Chiếc taxi chạy nhanh vào bên trong.
Xe vừa dừng lại, Ân lao ra ngay lập tức và chạy thẳng vào bên trong.
“Bác sĩ! Cứu người!” – Vừa hét lên, Ân vừa kéo cái băng ca trống đang nằm trước cửa ra chỗ taxi.
“Này cô kia, đó là băng ca chuẩn bị sẵn cho con trai phó chủ tịch thành phố mà.” – Từ đâu, một y tá chạy đến giữ Ân lại.
“Câm miệng!” – Trừng mắt nhìn người y tá, Ân quát rồi tiếp tục kéo cái băng ca ra ngoài cửa.
Thấy vậy, đoàn y tá và bác sĩ đang đứng đợi cậu con trai phó chủ tịch thành phố vừa được báo sẽ đến kiểm tra vì vừa bị ngã xe vội chạy theo Ân.
Ra đến cửa, họ thấy cái băng ca đã có người nằm. Cô gái trên đó trông vô cùng nhợt nhạt.
“Bác sĩ cái kiểu gì thế? Thấy người bị thương còn không mau đưa đi cấp cứu, các người mù hay không có lương tâm.” – Thấy đám người mặc áo trắng đang đứng ngẩn ra, Ân giận dữ quát.
Bị tiếng quát và gương mặt sẵn sàng giết người của Ân làm hoảng, đoàn bác sĩ và y tá quên luôn cậu con trai của phó chủ tịch. Tất cả đồng loạt chạy đến đẩy băng ca vào trong.
Chẳng mấy chốc, chiếc băng ca bị cánh cửa phòng cấp cứu che mất, Ân đứng ngoài chôn chân chờ đợi.
Cô đã không ngồi xuống ghế, cũng không cử động một chút nào mà chỉ đứng im tại nơi cô bị y tá cản lại mà chờ đợi cho đến khi đèn phòng cấp cứu vụt tắt, cánh cửa đã khép nửa tiếng kia bật mở.
“Đã qua cơn nguy hiểm, không còn gì phải lo lắng nữa.” – Vẫn còn ám ảnh gương mặt giận dữ của Ân ban nãy, vị bác sĩ không đợi cô hỏi mà nói luôn.
“Cố gắng… đừng để lại sẹo!” – Giọng nói và cả gương mặt của Ân đã dịu xuống ngay sau khi nghe vị bác sĩ nói.
“Cô yên tâm, chúng tôi sẽ xóa sạch vết sẹo.” – Vị bác sĩ gật đầu rồi bỏ đi luôn mà không cần đợi cảm ơn, dù sao ông cũng không dám đứng lại thêm chút nào. Trông Ân vẫn vô cùng đáng sợ.
Đoàn bác sĩ và y tá đi khỏi, Ân nhẹ nhàng mở cửa phòng cấp cứu và đi vào. Cô không tiến sâu vào trong mà chỉ bước thêm hai bước rồi đứng lại. Nhìn thấy Đan nằm trên giường, hơi thở tuy còn yếu nhưng đã khá đều đặn, cô quay người bỏ ra ngoài.
Lấy điện thoại từ trong túi ra, cô tìm số “người nhà”.
“Đến bệnh viện đi!” – Ân nói ngắn gọn rồi cúp máy ngay lập tức.
Lại tiếp tục đứng bất động, Ân quay mặt về phía hành lang và chờ đợi.
Thời gian
cứ thế nặng nề trôi qua, nửa tiếng rồi một tiếng, “người nhà” vẫn chưa tới. Ân vẫn kiên nhẫn đợi tiếp.
Thêm mười lăm phút nữa, người vẫn không thấy tới nhưng điện thoại Ân đổ chuông.
“Sao còn chưa đến?” – Bắt máy, Ân hỏi bằng giọng khá thấp.
“…”
Ân cúp máy, sắc mặt trở nên lạnh lẽo và đanh thép.
Cô rời khỏi chỗ đứng, đi về phía hành lang. Một bước, hai bước, đôi chân cô vụt chạy.
Truyện mới nhất:
- Đi đêm (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Rùa Và Thỏ (Truyện ngụ ngôn)
- Yêu Anh Nhiều Đến Như Vậy Sao, Cô Gái Nhỏ Đáng Yêu? (Truyện ngôn tình)
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- Xem tất cả truyện >>
|
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!