LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Truyện Ma 12 Cung Hoàng Đạo - Chương 14 :Vầng trăng màu đỏ

187 lượt xem

Sau những ngày hè, tất cả học sinh trường Twenty Stars lại gặp nhau và bắt đầu một năm học mới dưới bầu trời âm u xám xịt.

Lớp 11CA3…

“Kẹt” Thầy Ma Kết đẩy nhẹ cánh cửa bước vào lớp, hình như thầy đang dẫn theo ai đó.

– Chào các em, năm nay thầy sẽ tiếp tục quản lí lớp mình.

Cả lớp đồng loạt hoan hô, không dễ gì được hai năm liền học chung với “ngôi sao” của trường. Nhưng thầy Ma Kết không dừng ở đó, thầy vẫy tay ra cửa lớp, ra hiệu cho người đang đứng ngoài cửa bước vào.

– Đây là học sinh mới của lớp!

Người bạn mới xuất hiện trước mọi người với gương mặt xanh xao, hốc hác, nó đội cái mũ len trùm kín đầu, gầy gò trong bộ đồng phục trường. Mắt nó sâu hút như hai miệng giếng, đôi mắt ấy thất thần, mờ đục, u ám như bầu trời ngoài kia vậy.

– Đây là Xà Phu!

Mọi người lại bắt đầu xôn xao. Nhân Mã hơi bất an khi phát hiện ánh mắt Xà Phu cứ nhìn mình chằm chằm. Không biết nó đang nghĩ gì, nhưng cách nó quan sát người ta truyền cho kẻ đối diện một cảm giác lành lạnh đến gai người.

Từ lúc bước vào lớp đã hơn năm phút mà nó vẫn không hé môi nửa lời nào, nó không cười, không chào hỏi, không có bất kì dấu hiệu biểu cảm nào. Nó đứng im như pho tượng thạch cao trắng bệch.

– Em có thể lựa chổ ngồi!

Nó không trả lời thầy, chỉ lặng lẽ xách cặp xuống cái bàn sau lưng Nhân Mã chỗ ngồi cũ của Thiên Yết. Và cũng lặng lẽ y như thế, nó nhìn chòng chọc vào sống lưng Mã Mã làm cô lạnh toát cả người.

Người bạn mới này thật sự quái dị.

– À, thầy quên chưa nói với các em. Xà Phu là con riêng của mẹ kế Song Ngư đấy, suy cho cùng thì hai bạn cũng có quan hệ chị em. Các em đối xử tốt với bạn nhé!

“Cái gì, Chị em với Song Ngư!”

Cả lớp sửng sốt, mọi ánh nhìn đau đáu về phía Xà Phu.

Giờ ra chơi, Nhân Mã lấy hết can đảm đến làm quen người bạn này. Bình thường thì không quá khó để kết giao thêm người mới, nhưng với con nhỏ kì cục này, mọi chuyện chẳng dễ dàng chút nào. Nhân Mã gặn hỏi đủ thứ về Xà Phu, nhưng nó không trả lời, nó chỉ cụp mi mắt nhìn trân trân vào Mã Mã.

Cơn gió lạnh ùa vào từ cửa sổ, thổi tung cái mũ len trên đầu Xà Phu xuống đất, để lộ cái đầu trọc lóc của nó. Nó vội lụm cái mũ lên trùm trùm kín lại đầu, hình như nó hơi hốt hoảng.

– Cậu… Mã Mã ngập ngừng.

– Ung thư máu.

Xà Phu chỉ đáp gỏn lọn như thế, nó kiệm lời quá thì phải.

Nguoibantrongbongtoi gửi cho cả khối 11 của trường trung học Twenty Stars một thông điệp mới:

“Ta đã trở về. Chỉ là chưa lộ mặt mà thôi. Đợi đến đêm rằm 17, ta sẽ đưa chúng mày xuống địa ngục làm quỷ dữ.”

Vậy là Xà Phu bắt đầu những chuỗi ngày khốn khổ y như chị nó từng trải qua dưới mái trường này.

Cơ thể yếu đuối, nó thường xuyên phải lên phòng y tế nhìn bọn học sinh vui đùa sau những song cửa sắt. Cái đầu trọc do hoá trị của Xà Phu cũng là đề tài không hiếm thấy trong các trò trêu chọc của mấy đứa đầu gấu xấu tính trong trường.

Nhưng Xà Phu không giống Song Ngư. Nó không kêu khóc, gào hét hay xan xin ai. Nó chỉ im lặng, nhẫn nhịn và xem như mọi thứ xung quanh không hề tồn tại. Mọi người đều nghĩ nó hiền lành. Riêng Mã Mã lại thấy con người này không đơn giản như vậy.

Nó rộng lượng hay là nó chỉ đang chờ cơ hội trả thù?

Xà Phu lúc nào cũng ngồi thu lu như cái bóng trong lớp. Hầu như nó không hề ra ngoài. Chỉ khi lớp học múa bắt đầu luyện tập bản Sô-nát ánh trăng mỗi giờ chơi thì mới thấy nó đứng vịn lang cang chăm chú lắng nghe.

Khi có ai hỏi: “Cậu làm gì thế?” thì chắc chắn chỉ có một câu trả lời lầm bầm khó hiểu: “Đây là giai điệu của lời nguyền.”

Xà Phu cũng thường quanh quẩn bên cây hoa anh đào cạnh phòng bảo vệ. Không ai biết nó thì thầm gì với cái cây vô tri vô giác đó, chỉ thấy mỗi lần nói chuyện với cây hoa anh đào thì Xà Phu trông tươi tắn hơn một chút.

Nhân Mã quan sát người bạn này rất tỉ mỉ. Linh cảm cho cố biết Xà Phu đang cất giữ một bí mật nào đó rất mờ ám. Có thể nó liên quan đến Song Ngư chăng?

Hành lang giờ ra chơi ồn ào trong tiếng người cười nói.

Giai điệu Sô-nát ánh trăng vẫn trong trẻo, ngọt ngào len lỏi trong những âm thanh hỗn tạp.

Xà Phu vẫn như mọi ngày, thẩn thờ, ngơ ngẩn nghe ngóng ngoài lang cang.

Nhân Mã không dám đứng gần cô bạn, chỉ lặng lẽ nấp sau cửa lớp quan sát Xà Phu.

– Quen lắm phải không? Thầy Ma Kết chợt lại gần vỗ nhẹ lên vai Nhân Mã.

– Quen!? Mã Mã tròn mắt nhìn thầy.

– Em không cảm thấy à?

Từ thói quen, hành động, cử chỉ, thái độ tất cả đều rất giống một người.

– Ai ạ?

– Song Ngư…

Câu nói của thầy làm Mã Mã bất ngờ nhận ra một điều cô chưa từng nghĩ tới. Quả thật, trong người Xà Phu mang hơi hướm của Song Ngư. Càng lúc càng thể hiện rõ hơn hai chị em họ giống nhau đến vậy sao? Dù là không cùng cha cùng mẹ.

Cứ thử đặt một mái tóc dài lên cái đầu trọc của Xà Phu xem. Nhìn sau lưng, nó chẳng khác nào cái “tôi” thứ hai của Song Ngư.

Thầy Ma Kết đêm nay có việc nên thầy ở lại phòng photo trong trường để copy một số tài liệu. Ngôi trường này về đêm càng ngày càng giống một bãi tha ma âm u đáng sợ.

– Chỗ này đúng là yên tĩnh quá mức! Thầy vừa thu xếp đống tài liệu, vừa để ý xung quanh sân trường.

Có tiếng nhạc văng vẳng đâu đây ban đầu nó chỉ thoang thoảng xen lẫn với tiếng rì rào của những hàng cây nhưng càng lúc nó càng trở nên rõ ràng hơn.

“Nhạc!? Ai mở nhạc lúc này?”

Tò mò, Ma Kết bước ra khỏi phòng và lần mò đến nơi phát ra tiếng nhạc.

Ánh trăng rất sáng nên thầy không cần đèn pin. Tiếng nhạc dẫn thầy đi ngang qua dãy văn phòng qua khỏi phòng âm nhạc và cuối cùng dừng lại ở phòng học múa.

Phòng học múa vẫn sáng đèn trong dãy phòng học tối om.

“Ai còn tập múa giờ này chứ!?”

Thầy linh cảm có chuyện chẳng lành, nhưng vẫn đẩy của bước vào.

Chẳng có ai cả, chỉ có tiếng nhạc là trầm bổng dai dứt không ngừng.

“Chuyện gì vậy? Không lẽ cô giáo dạy múa quên tắt các thiết bị?”

Thầy đến chổ cái công tắt điện và ấn nó xuống.

“Cạch!”

Khi bóng đêm bao phủ căn phòng cũng là lúc Ma Kết thấy sống lưng mình lạnh toát. Hình như có ai đang đứng sau lưng thầy. Thầy quay lưng lại nhìn vẫn không có ai!

Có tiếng vách đỗ vỡ. Bức tường sau lưng thầy đột nhiên trở nên nứt nẻ, từng lớp sơn tường tróc ra rơi lả tả xuống đất. Chỗ vách nứt cộm lên, tạo thành hình một gương mặt.

“Tốt nhất mình nên rời khỏi chỗ này!”

Thầy Ma Kết cảm thấy không an toàn ở đây. Thầy đóng cửa phòng học múa rồi vội vã ra về.

Chỗ nứt trên tường vẫn tiếp tục cộm lên. Từ trong các khe hở trên tường, những sợi tóc ma quái chui ra, kéo dài rồi xoã rượi trên gương mặt đang dần hiện rõ hơn. Dưới ánh trăng mờ ảo, con quái vật đó đưa cái đầu loà xoà tóc tai ra khỏi bức tường.

Không hiểu sao đêm nay thầy Ma Kết không tài nào ngủ nổi, dù thầy biết sáng mai phải thức dậy sớm để đến trường. Hiếm khi nào thầy ngồi lâu bên máy tính như đêm nay, thầy tìm thấy cái nick Nguoibantrongbongtoi trong friendlist của mình và muốn xem xem nó làm cách nào để náo động cả trường!

Tiếng chuông điện thoại vang lên…

“A lô, vâng, là tôi đây!”

Thầy bắt máy và đứng dậy nghe điện thoại.

Màn hình máy tính sau lưng thầy bổng kêu lên xoẹt xoẹt. Cái nick Nguoibantrongbongtoi bừng sáng chữ online. Nó gửi vào máy thầy một đường link. Máy tính của Ma Kết không chủ ý lại kết nối với đường link đó!

Trong khi thầy mải mê nghe điện thoại thì trên máy thầy hiện lên một cửa sổ mới. Cửa sổ đó là một cái clip gửi từ Nguoibantrongbongtoi. Ban đầu nó chỉ mờ mờ, nhưng sau đó qua xử lí nó rõ dần… rõ dần đến khi nhìn rõ những gì trong clip.

Song Ngư, là Song Ngư! Nó đang tiến dần lại màn hình.

“Vâng, vâng! Tôi hiểu rồi, chào thầy!”

Thầy Ma Kết buông điện thoại xuống, bổng thầy cảm thấy sau lưng mình có cài gì là lạ. Một cảm giác lạnh ngắt khiến tóc gáy người ta dựng đứng.

Mặt thầy vã đầy mồ hôi. Sau lưng thầy, một cô gái mặc đồng phục trường Twenty Stars, nhếch nhác, luộm thuộm với những giọt nước đang chảy ròng ròng từ đỉnh đầu xuống gương mặt trắng bệch.

Hôm nay thầy không đến lớp.

Lớp 11CA3 bàn tán xôn xao, ai cũng tỏ ra bất ngờ vì trước giờ thầy chưa bao giờ bỏ tiết. Cả thầy hiệu trưởng lẫn các thầy cô khác cũng không liên lạc được với thầy.

Mã Mã thấy bất an trong lòng.

Chuyện gì đã xảy ra? Có cái gì đó rất bất bình thường.

Xà Phu vẫn dửng dưng như không có gì. Nó vẫn ra nghe ngóng ngoài hành lang mỗi giờ chơi và vẫn lẩm bẩm duy nhất một câu: “Đây là giai điệu của lời nguyền.”

Nay lại cúp điện nên đang đêm muốn đi vệ sinh phải mang theo nến.

Mã Mã đặt cây nến lên cái khay trước tấm gương trong toilet.

“Boang… boang… boang…”

Tiếng chuông của nhà thờ Đức Bà, dấu hiệu báo cái khoảnh khắc giao nhau giữa ngày và đêm đã đến!

Vùng sáng tròn của cây nền hắt lên tấm gương đột nhiên biến dạng.

“Nhân Mã…Nhân Mã…”

Có ai đó đang gọi Mã Mã từ phía sau.

Toàn thân Mã Mã như bị ướp vào tủ đá. Mồ hôi vả ra không ngừng.

“Nhân Mã… Nhân Mã…”

Cái giọng thuề thào rất quen thuộc.

– Thầy!?

Thầy Ma Kết đang ở trong tấm gương, nhìn thầy thật khác. Phờ phạc, xanh xao, thoắt ẩn thoắt hiện trong ánh sáng mờ mờ, loe loét của ngọn nến.

Nhân Mã hoảng sợ lùi ra xa.

“Đừng sợ, thầy chỉ muốn báo cho em biết một chuyện. Lời nguyền sắp thành hiện thực rồi Song Ngư nó sẽ trở lại trong hình hài của một kẻ khác. Trước khi qua ngày âm 16, hãy chặn nó lại. Để đêm rằm 17 không bao giờ xảy ra.”

Một cơn gió lạnh làm ngọn nến phụt tắt, mọi thứ lại chìm vào trong bóng tối thâm u.

Nhân Mã ngồi phịch xuống đất, cô đưa tay lau đi lau lại gương mặt ướt đầm.

Ngày mai là ngày rằm 15…

Hôm nay đến lượt Xà Phu không đến lớp.

Gia đình báo sức khoẻ của nó có vấn đề nên phải đưa vào viện kiểm tra. Kết quả xét nghiệm cho thấy phải tiến hành ca mổ ngay ngày mai. Bà dì ghẻ lo cho Xà Phu ân cần, chu đáo theo cái cách bà ta chưa bao giờ đối xử với Song Ngư trước đó.

Trong một gia đình có bà mẹ độc đoán và ông bố nhu nhược, những đứa trẻ cô độc như Song Ngư có lẽ cuộc sống không dễ dàng gì. Có lẽ vì thế mà oán hận đã ăn sâu vào tâm trí nó, biến nó thành quỷ dữ.

Đêm rằm 16 là đêm Xà Phu tiến hành ca mổ.

Các y tá đẩy băng-ca vào phòng phẩu thuật.

“Phụt” ánh đèn phòng sáng trưng hắt vào gương mặt trắng bệch, hốc hác của Xà Phu.

Ông bác sĩ phụ trách ca mổ khẽ thở dài, ông nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. Đêm trăng tròn huyền ảo trong lớp sương mù ma mị.

– Đêm trăng tròn mà phẩu thuật thì.

– Sao hả bác sĩ?

– À… ờ… không có gì! Chỉ là tỉ lệ thành công thường không cao!

Ê-kíp mổ bắt đầu gây mê. Bỗng chiếc máy điện tim báo động liên hồi, mọi người hoảng hốt kiểm tra bệnh nhân.

– Bác sĩ, không ổn rồi, nhịp tim đang giảm đột ngột!

Những lằng vạch lên xuống trong cái điện tâm đồ nhấp nhô một hồi rồi duỗi ra thành những đường thẳng chạy dọc màn hình.

Khi nhịp tim được báo là ngừng đập, cũng là lúc Xà Phu mở đôi mắt đỏ ngầu ra dưới ánh đèn phòng mổ. Nó ngồi bật dậy, cái đầu trọc lún phún những sợi tóc đen đang cố chui ra khỏi lớp da trắng trẻo.

Nhân Mã loay hoay trước dãy văn phòng. Đêm nay đã là đêm rằm 16, phải hoá giải lời nguyền trong đêm nay. Nhưng phải làm thế nào? Nhân Mã cũng không biết nữa, cô cứ lẩn quẩn trong sân trường như con thỏ lạc giữa khu rừng đầy sói không tìm thấy đường ra. Nhưng rồi một sức mạnh vô hình lôi kèo cô bước lên hành lang tầng 3 dãy lầu B.

Hành lang vắng ngắt, tĩnh mịch dưới ánh trăng mờ ảo.

Bỗng Mã Mã cảm thấy có cái gì đang vướn vào chân càng lúc càng nhiều.

“Tóc! Tóc ở đâu ra mà nhiều thế này?”

Bóng sáng tròn của cây đèn pin giúp Mã Mã nhìn thấy bao nhiêu là tóc đang vươn vãi dưới chân mình.

Tóc toả ra từ dưới nền gạch một cái đầu trồi lên từ dưới sàn nhà. Nó giương đôi mắt lừ đừ giận dữ của mình quét lên sống lưng Mã Mã.

Xà Phu trồi lên từ mặt đất như một thây ma đội mồ sống dậy.

“Tìm ta sao..?”

Nhân Mã khẽ quay lưng lại Xà Phu đã xuất hiện ngay sau gáy cô từ lúc nào. Cô hét lên và giật lùi ra sau.

“Muốn hoá giải lời nguyền à? Quá tự tin rồi đó. Mày cũng giống như chúng nó, đều đáng chết như nhau!”

– Xà Phu! À không, không phải Xà Phu!

Con quỷ gớm ghiếc cười lên gian trá, nó đưa hai bàn tay xương xẩu lột lớp da mặt xanh xao ra. Bên trong đó lại là một gương mặt khác.

“Phải, chúng ta là bạn cũ đấy Mã Mã.”

– Song Ngư! Từ đầu thì tôi đã nghi ngờ, quả nhiên là cậu!

“Ta đã ở trong người Xà Phu từ rất lâu. Mượn tạm tấm thân khô gầy của nó để trở lại thế gian. Ngày nó chết chính là ngày thân xác này hoàn toàn thuộc về ta!”

– Cậu điên mất rồi! Nhân Mã dí sát vào lang cang, đối diện với Song Ngư.

Cảm giác sợ hãi lên đến cực điểm thì tan ra và biến đi đâu mất. Mã Mã đứng vững hơn trước, cô nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ lừ của Song Ngư.

– Cậu làm vậy để được cái gì chứ? Thù hận, đố kị cậu đã đánh mất đi sự sống quý báu của mình!

“Phải, ta đã đánh đổi tất cả để được trả thù! Nên tất cả bọn mày phải chết cùng với ta!”

– Cậu sai rồi, ước mơ khủng khiếp của cậu sẽ không bao giờ thành sự thật!

Ánh mắt Song Ngư loé lên những cái nhìn giận dữ, nó tiến lại gần Nhân Mã hơn.

“Không có gì có thể cản được lời nguyền này.”

– Không! Tôi nhất định không để điều đó xảy ra! Vì cậu và lời nguyền của cậu sẽ phải trở về địa ngục!

Mã Mã bước lên lang cang lầu rồi nhảy xuống dưới hồ bơi.

Cô cảm thấy thân mình nặng trĩu, tiếng gió thổi ù ù bên tai. Sau đó là một tiếng động lớn đập vào màn nhĩ. Rồi cảm giác lạnh lẽo bao phủ khắp người. Mã Mã cảm nhận được từng bọt nước đang lướt qua trên mặt.

Cái giá của một điều ước là sinh mạng của kẻ muốn thực hiện điều ước đó.

Khi Mã Mã chạm vào mặt nước cũng là lúc Song Ngư thấy cái xác tạm bợ của nó đang dần rả ra thành bụi. Nó kêu rống lên thảm thiết rồi tan biến theo cơn gió lạnh ùa vào.

Nếu bạn không thích một kết cục buồn thì hãy nghĩ đến một kết cục khác.

Có thể đó là một buổi sáng đẹp trời, Nhân Mã mở đôi mắt nâu trong suốt như màu hổ phách của mình nhìn lên trần nhà sơn trắng phau của bệnh viện.

Một bàn tay rất ấm đang nắm lấy bàn tay lạnh lẻo của cô.

– Dậy rồi à? Sư Tử ngồi bên cạnh giường nệm trắng, tươi cười nói với Nhân Mã.

– Cậu sao cậu ở đây? Mình chưa chết sao?

– Mẹ cậu gọi cho mình, bảo cậu đến tối mịt vẫn chưa về. Không hiểu sao mình lại đến trường tìm cậu, may là mình cứu được cậu dưới hồ bơi lên kịp đó! Lần sau đừng làm chuyện ngốc ngếch như vậy nữa, cậu nhớ thầy hay dạy tụi mình.

– Bất kì điều ước nào cũng có cái giá của nó. Nhân Mã thều thào.

– Hãy nhớ kĩ những gì thầy đã dạy. Bởi vì thầy.

– Mình biết Nhân Mã ngắt lời Sư Tử. Nhưng sẽ không còn ai phải ra đi như thế. Mọi chuyện kết thúc rồi!

– Hi vọng là như thế!

Nhân Mã ôm chầm lấy Sư Tử… Sư Tử cảm nhận được từng giọt nước mắt nóng hổi lăn trên vai mình.

– Cũng may là cậu còn sống cho đến khi mọi chuyện kết thúc.

20 năm sau…

Nhân Mã và Sư Tử trở lại trường vào một ngày đầu xuân, khi cây hoa anh đào rải những cánh hoa mềm mại khắp sân trường đầy nắng.

Họ gặp lại một người quen cũ một cô gái cao ráo, tóc uốn lọn xoăn màu nâu nhạt và đeo cái kính gọng bạc đắt tiền.

Nhân Mã chủ động lại bắt chuyện:

– Xin lỗi, nhìn cô rất quen.

– Không nhớ à? Cô gái tươi cười. Xử Nữ đây, lâu rồi không gặp!

Xử Nữ đưa mắt nhìn xuống bàn tay nhỏ nhắn của Mã Mã, cô cười thú vị:

– Kết hôn rồi à? Ai thế?

– Một người mà cậu cũng quen.

Xử Nữ gật đầu, cô biết chắc đó là ai.

– À mà còn một người nữa! Nhân Mã hướng mắt về cây hoa anh đào đang trổ hoa thật đẹp.

Một cô bé chừng 7-8 tuổi đang đứng tần ngân dưới gốc cây. Nó sở hữu thân mình nhỏ nhắn của mẹ, mái tóc đen huyền của cha và một sự bí ẩn không hiểu từ đâu mang đến.

Nó xoè tay đón lấy những cánh hoa đào. Và khi những cánh hoa chạm vào bàn tay nhỏ nhắn. Đôi mắt xinh đẹp của con bé bổng chuyển sang màu đỏ rực.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư