Những cánh hoa trên tường - Chương 2: Hoa hồng trắng

108 lượt xem

Trong nhóm cộng tác mới, tôi không khỏi rời mắt một người được giới thiệu là cố vấn thiết kế. Tóc nhuộm nâu hạt dẻ, dáng người nhỏ nhắn, với bộ form đã được cách điệu sáng tạo đến mức không thể chê vào đâu được, khuôn mặt nhỏ quay đi quay lại, nhìn từng khung tranh về các show đã được thực hiện treo rải rác trong phòng. Dù có thế nào, rõ ràng đây là một cô nhóc, có khi còn chưa học xong đại học. Nhận ra sự chú ý của tôi, cô nhóc mỉm cười. Tôi hơi giật mình, ngó lơ đi chỗ khác.

Sau ngày đầu tiên làm việc, tôi phát hiện ra cô nhóc có khả năng phối màu độc đáo đến ngạc nhiên. Những phông màu thuần rộng lớn bỗng trở nên cuốn hút với những đường nét ngoằn ngoèo như những sợi gai mùa xuân bừng nở. Những bộ trang phục thoáng nhìn thiết kế tưởng chừng không có gì đặc biệt nhưng từng chi tiết nhỏ li ti trên chất liệu vải cao cấp đã biến chúng thành những thứ sang trọng chỉ dành cho những người giàu có. Cô nhóc cắm cúi làm việc, đến khi hết giờ, nhận chìa khoá căn hộ sẽ ở trong vài tháng tới, cô mới ngẩng đầu, nhìn tôi, cười toe. Dẫn cô nhóc lên toà nhà, xách hộ túi hành lí không to lắm nhưng nặng khủng khiếp, tôi tự nhủ ngày của tôi sẽ kết thúc bằng quyển sách tôi đang đọc dở với pizza gọi sẵn. Phòng cô nhóc đối diện phòng tôi. Vừa bước vào phòng, cô nhóc tự quăng mình lên giường, than thở vài câu vì ngày quá dài, rồi nằm bất động. Tôi để hành lí gần tủ quần áo, rồi lặng lẽ về phòng mình. Có lẽ vài ngày tới cuộc sống của tôi sẽ bị xáo trộn bởi cô nhóc tên Bảo ấy.

Nhưng ngay sau khi tắm xong, và tự pha cho mình một cốc trà, cánh cửa đã rung lên từng nhịp như phách nhạc bởi tiếng gõ cửa không ngừng. Tôi mở cửa, cái đầu nhỏ nâu đã thò vào: "Anh ơi, em đói. Đi ăn..." "Anh mới gọi pizza, để anh..." Tôi chưa kịp nói hết câu cô nhóc đã chen chân lao thẳng vào nhà tôi, hệt như một con mèo nhỏ. "Nhà anh đẹp quá. Nè, anh với em đổi nhà đi. Em ở đây vài tháng thôi." Bảo quay sang nhìn tôi, vừa cười vừa nói nhưng ánh mắt nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn. "Không được đâu, đồ của anh linh tinh lắm." "Em đùa đấy, nhưng để cho em làm việc ở đây. Xong việc em về. Nhà em chán chết." Tôi thoáng nghĩ lúc ở trên công ty, dù sao cô nhóc làm việc cũng chẳng hại ai. Tôi thì đọc sách hoặc xem phim. Tôi ngần ngừ một lúc, rồi gật đầu. Cô nhóc cười rạng rỡ, lấy một miếng pizza to, ra hiệu về phòng lấy đồ rồi mang sang đây. Tôi khẽ cười. Bỗng nhiên hình ảnh của Sa chạy sượt qua khiến tim tôi đau nhói.
Sự chấp thuận của tôi phải trả giá. Phong cách làm việc của Báo buổi tối khác xa buổi sáng. Cô nhóc mua những gói snack, bật nhạc Justin, cạnh những bản vẽ bừa bộn là chiếc laptop. Nhưng tất cả những hình ảnh ấy, chỉ khiến tôi ngạc nhiên, chứ không làm tôi mảy may khó chịu, hệt như có một sự thay đổi tươi mới vào cuộc sống và tôi chấp nhận nó dễ dàng vậy.

"Anh ơi, đây là chỗ nào?" Câu hỏi của Bảo khiến tôi hướng mắt về phía cánh cửa phòng ngủ. Những bức tranh ở La Place. Tôi chụp từng góc độ mà Sa đã ở đó. "À, một nơi anh từng đến." "Em thích nơi này, đưa em đến đấy đi." Tôi thoáng rùng mình. "Đi bar không? Anh muốn giới thiệu em vài cộng tác." Cô nhóc cười rạng rỡ, thảng quên đi về bức ảnh chụp góc đèn từ chỗ ngồi cạnh cửa sổ kia. Đêm hôm đó, ngồi một mình trong nhà với bản nhạc Jazz lãng đãng, tôi nhớ Sa khủng khiếp. Chỉ cần bật máy tính lên, có thể Sa đang online, hoặc đơn giản hơn, bấm số điện thoại dài ngoằng với cái mã vùng xa lạ, tôi sẽ được nghe giọng nói của em. Nhưng tôi không thể. Với Sa, tôi đã là người của quá khứ.

Trời mưa vào những ngày cuối đông thật là khó chịu. Cảm giác ẩm ướt lấp dấp trong người khiến tôi không ngại ngần đồng ý tham gia ngay buổi tụ tập của mấy thằng bạn thân. Bảo nhìn tôi, hỏi về đống giấy vẽ hôm qua giờ còn ở trong nhà tôi thì tính sao. Suy nghĩ thật nhanh, tôi đưa Bảo chìa khoá nhà, rồi phóng lên xe đi mất. Mưa bám vào thành mũ bảo hiểm, rỏ xuống mặt tôi những giọt nước to. Dừng xe trước cột đèn đỏ, tôi chợt nghĩ tới khả năng Bảo sẽ tìm thấy ảnh Sa trong phòng tôi. Một loạt câu hỏi sẽ đặt ra cho khoảng dài im lặng.

Tôi về nhà khi đã quá nửa đêm. Cô nhóc đã về nhà. Hồ như không có gì thay đổi, tôi leo lên giường đánh thẳng một giấc đến sáng.
Sáng dậy, tôi vào phòng tắm và trong lúc đánh răng đã nhanh chóng phát hiện ra rằng chiếc gương lớn trong nhà tắm đã bị cô nhóc nghịch. Từ góc gương, lần ra theo những sợi mỏng manh là những bông hoa hồng trắng muốt to nhỏ, sống động. Tôi bật cười. Phòng tắm của một người đàn ông độc thân lại hoa lá cành thế này đây. Làm mọi thứ thật nhanh, tôi sang gõ cửa phòng Bảo. Cô nhóc hiện ra với bộ dạng ngái ngủ, nhìn tôi như tỉnh ra trong phút chốc, đóng sầm cửa lại. Vài phút sau, lao ra ngoài với vẻ ngoài tinh tươm, nhìn tôi cười như chờ đợi tôi nói gì đó. "Em vẽ những bông hồng trắng lên gương của anh hả?" "Yep." "Sao lại thế?" "Hôm qua lúc em đi về, trời tạnh mưa. Và em nhìn thấy những bông hoa màu trắng. Trắng trong đêm. Có những bông hoa hồng. Mà em có lọ nước sơn móng tay màu trắng. Vẽ tỉ mỉ lắm đấy." Cô nhóc quay sang cười đầy tự hào. Tôi tự dưng thấy cô nhóc trở nên đặc biệt lạ lùng.

Ngày càng đến gần show diễn, tôi và Bảo càng trở nên thân thiết. Tôi hay dẫn cô nhóc đi các quán mà tôi thích, trả lời hết mọi câu hỏi bướng bỉnh một cách kiên nhẫn. Giữa nơi đông người, tôi che cho cô bé nhỏ nhắn khỏi bị người khác va vào. Với tôi, Bảo khác tất cả với những cô gái khác mà tôi từng biết. Một lần tôi vô tình chạm vào tay Bảo, nhưng cô nhóc đã rụt tay ngay lại. "Sao thế?" Tôi bật cười trước phản ứng quá đổi tự nhiên. "Em không thích người khác nắm tay. Với em, thế là yêu thương." Trong khoảnh khắc, tôi mơ hồ nhận ra mình bị lạc lõng. Tôi đưa Bảo lên Highland, kể cho cô nhóc nghe về Sa, về tình yêu đầu tiên của tôi, về những suy nghĩ tôi còn giữ tới bây giờ. Cô nhóc ngồi im, không nói một câu nào, ngay cả khi tôi đã chấm dứt câu chuyện. Im lặng kéo dài mãi cho đến khi về nhà. Cô nhóc nói như thì thầm chúc tôi ngủ ngon rồi đóng cửa lại. Tôi về nhà, nhìn bức ảnh Sa, chỉ mong Sa nói gì đấy với tôi. Để phá tan cái không khí loãng trôi nổi cứ lơ lửng xung quanh tôi như thế này.

Buổi Fashion show diễn ra hoành tráng tại một khách sạn năm sao của thành phố. Cả đoàn làm việc nghỉ lại khách sạn đêm hôm đó. Sáng hôm sau, tôi đưa Bảo về, đưa cho Bảo chìa khóa nhà để cô nhóc thu dọn nốt đồ ở nhà tôi. Tôi quay lại công ty để hoàn thành những thủ tục hợp đồng cuối cùng. Khi quay về, cô nhóc đã biến mất. Không một dấu vết. Những cộng sự vẫn ở đó. Vẫn còn ba ngày nữa trước khi họ trở về. Điều gì đã khiến cô nhóc chạy trốn?

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo