Chuyến tàu không hẹn ước
Mộc Hạ | Chat Online | |
09/01/2019 22:05:36 | |
Truyện ngắn | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
180 lượt xem
- * Lý trí thắng, trái tim có buồn không (Truyện ngắn)
- * Ngày gió trở về (Truyện ngắn)
- * Những ngày dịu dàng nhất (Truyện ngắn)
- * Phép màu (Truyện ngắn)
Rồi tất cả sẽ qua, chúng ta đều phải lớn lên, đổi thay, thời gian chẳng đợi ai bao giờ. Nhưng chuỗi ngày tuổi thiếu niên không bao giờ trở lại ấy, bạn đừng lo, thời gian sẽ giữ chúng trong những hộc tủ vô hình nằm sâu trong những ngăn trái tim.
***
Buổi thi cuối cùng kết thúc, học sinh lục tục đứng dậy hỏi bài nhau ríu ran. Sân trường rải một màu vàng óng đến nhức mắt. Lưng ướt đẫm mồ hôi, tôi guồng chân những vòng xe chậm chạp. Những ngày cuối cùng của lớp Mười một sắp hết, còn cả một mùa hè đằng đẵng đang chờ ở phía trước nhưng sao tôi thấy lòng mình nặng trịch. Hè lớp Mười hai có nghĩa là kỳ thi Đại học lại đến gần thêm chút nữa, mà như thế là đồng nghĩa với việc không chơi bời, không về quê, không tụ tập bạn bè cà phê cà pháo. Hè sẽ còn chỉ đọng lại với những ngày vùi đầu trong đống công thức dây mơ rễ má, những bữa cơm ăn vội để đến lớp đúng giờ.
Tôi buộc phải xin nghỉ làm ở quán cà phê ưa thích, quán cà phê có kệ đựng toàn những cuốn sách cũ ngả vàng bằng tiếng Pháp, ngôn ngữ lãng mạn bậc nhất thế giới mà tôi đã từng manh mún đi học không thành công. Sẽ chẳng la cà phố xá với anh bạn thân, cũng không lang thang giữa bạt ngàn sách để tận hưởng cái giác tuyệt vời khi ấy hơn là để đọc sách.
Năm lớp Tám qua đi trong nỗi buồn, những giọt nước mắt và cả trong những nụ cười như thế đấy.
***
- Đã đi hết hành trình rồi, cô bé, phải trở về thôi.
Tôi bước lên toa tàu vắng hoe, không một bóng người. Có tiếng nói đâu đó vọng vào tai tôi: "Rồi tất cả sẽ qua, qua hết phải không?" Rồi tất cả sẽ qua, chúng ta đều phải lớn lên, đổi thay, thời gian chẳng đợi ai bao giờ. Nhưng chuỗi ngày tuổi thiếu niên không bao giờ trở lại ấy, bạn đừng lo, thời gian sẽ giữ chúng trong những hộc tủ vô hình nằm sâu trong những ngăn trái tim. Dẫu được một lần lướt tay qua những ngăn hộp ấy thấy bàn tay mình bám đầy bụi. Bụi của thời gian, bụi của sự quên lãng. Nhưng tôi sẽ không quên, sẽ chẳng bao giờ quên được, kí ức luôn nằm nguyên vẹn đâu đó, trong những giấc mơ được trở về.
Những câu văn tôi từng đọc năm nào hiện ra rành rọt từng chữ: "Bạn chẳng thể gặp gỡ, thậm chí gọi điện cho tôi mỗi ngày. Nhưng chỉ cần đôi khi nghĩ đến tôi và mỉm cười, chiếc lá của tôi trong trái tim bạn sẽ chẳng bao giờ rụng xuống, sẽ mãi xanh tươi..." Đoàn tàu này, với những chuyến tàu không hẹn trước, nó rong ruổi khắp mọi miền thế giới, rồi đây những ai may mắn có được tấm vé trở về tuổi thơ?
Trong miên man suy nghĩ, đột nhiên thân tàu rung lắc dữ dội, như có một dòng xoáy vô hình cuốn tôi qua dòng chảy của thời gian. Một bàn tay nào đó đã níu lấy tay tôi, giọng khe khẽ gọi: "Vân ơi Vân."
Đột nhiên tôi bừng tỉnh, vẫn ở hàng ghế đá dưới gốc phượng đang ra hoa, sân trường vắng lặng trải đầy nắng hè gay gắt. Thấy hốc mắt mình hơi ươn ướt.
Giang rủ tôi lên tầng thăm cô giáo lớp Chín cũ, ngoài kia tiếng ve vẫn ngân ra rả mà sao tôi nghe thấy những câu hát chúng tôi từng biểu diễn trong hội thi văn nghệ của nhà trường năm nào:
"Tuổi thơ thần tiên biết bao tiếng cười
Biết bao nỗi buồn bạn và tôi có nhau
Những yêu dấu ngọt ngào tựa như vẫn còn đâu đây
Kỷ niệm ơi, xin giữ mãi trong tim..."
***
Buổi thi cuối cùng kết thúc, học sinh lục tục đứng dậy hỏi bài nhau ríu ran. Sân trường rải một màu vàng óng đến nhức mắt. Lưng ướt đẫm mồ hôi, tôi guồng chân những vòng xe chậm chạp. Những ngày cuối cùng của lớp Mười một sắp hết, còn cả một mùa hè đằng đẵng đang chờ ở phía trước nhưng sao tôi thấy lòng mình nặng trịch. Hè lớp Mười hai có nghĩa là kỳ thi Đại học lại đến gần thêm chút nữa, mà như thế là đồng nghĩa với việc không chơi bời, không về quê, không tụ tập bạn bè cà phê cà pháo. Hè sẽ còn chỉ đọng lại với những ngày vùi đầu trong đống công thức dây mơ rễ má, những bữa cơm ăn vội để đến lớp đúng giờ.
Tôi buộc phải xin nghỉ làm ở quán cà phê ưa thích, quán cà phê có kệ đựng toàn những cuốn sách cũ ngả vàng bằng tiếng Pháp, ngôn ngữ lãng mạn bậc nhất thế giới mà tôi đã từng manh mún đi học không thành công. Sẽ chẳng la cà phố xá với anh bạn thân, cũng không lang thang giữa bạt ngàn sách để tận hưởng cái giác tuyệt vời khi ấy hơn là để đọc sách.
Năm lớp Tám qua đi trong nỗi buồn, những giọt nước mắt và cả trong những nụ cười như thế đấy.
***
- Đã đi hết hành trình rồi, cô bé, phải trở về thôi.
Tôi bước lên toa tàu vắng hoe, không một bóng người. Có tiếng nói đâu đó vọng vào tai tôi: "Rồi tất cả sẽ qua, qua hết phải không?" Rồi tất cả sẽ qua, chúng ta đều phải lớn lên, đổi thay, thời gian chẳng đợi ai bao giờ. Nhưng chuỗi ngày tuổi thiếu niên không bao giờ trở lại ấy, bạn đừng lo, thời gian sẽ giữ chúng trong những hộc tủ vô hình nằm sâu trong những ngăn trái tim. Dẫu được một lần lướt tay qua những ngăn hộp ấy thấy bàn tay mình bám đầy bụi. Bụi của thời gian, bụi của sự quên lãng. Nhưng tôi sẽ không quên, sẽ chẳng bao giờ quên được, kí ức luôn nằm nguyên vẹn đâu đó, trong những giấc mơ được trở về.
Những câu văn tôi từng đọc năm nào hiện ra rành rọt từng chữ: "Bạn chẳng thể gặp gỡ, thậm chí gọi điện cho tôi mỗi ngày. Nhưng chỉ cần đôi khi nghĩ đến tôi và mỉm cười, chiếc lá của tôi trong trái tim bạn sẽ chẳng bao giờ rụng xuống, sẽ mãi xanh tươi..." Đoàn tàu này, với những chuyến tàu không hẹn trước, nó rong ruổi khắp mọi miền thế giới, rồi đây những ai may mắn có được tấm vé trở về tuổi thơ?
Trong miên man suy nghĩ, đột nhiên thân tàu rung lắc dữ dội, như có một dòng xoáy vô hình cuốn tôi qua dòng chảy của thời gian. Một bàn tay nào đó đã níu lấy tay tôi, giọng khe khẽ gọi: "Vân ơi Vân."
Đột nhiên tôi bừng tỉnh, vẫn ở hàng ghế đá dưới gốc phượng đang ra hoa, sân trường vắng lặng trải đầy nắng hè gay gắt. Thấy hốc mắt mình hơi ươn ướt.
Giang rủ tôi lên tầng thăm cô giáo lớp Chín cũ, ngoài kia tiếng ve vẫn ngân ra rả mà sao tôi nghe thấy những câu hát chúng tôi từng biểu diễn trong hội thi văn nghệ của nhà trường năm nào:
"Tuổi thơ thần tiên biết bao tiếng cười
Biết bao nỗi buồn bạn và tôi có nhau
Những yêu dấu ngọt ngào tựa như vẫn còn đâu đây
Kỷ niệm ơi, xin giữ mãi trong tim..."
Truyện mới nhất:
- Đi đêm (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Rùa Và Thỏ (Truyện ngụ ngôn)
- Yêu Anh Nhiều Đến Như Vậy Sao, Cô Gái Nhỏ Đáng Yêu? (Truyện ngôn tình)
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!