LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Đi tìm hương xưa cũ - Chương 5: Đi bên em

58 lượt xem

Tần suất tôi gọi cho em là hai ngày một lần, em chỉ gọi tôi bằng cái tên cộc lốc, em nói bạn bè thì ngang cấp với nhau nhưng vẫn dạ vâng đầy xa cách. Chẳng hề gì, tôi cũng tự gọi em là vành khuyên. Những câu chuyện không đầu không cuối cứ thế trôi qua, em kể cho tôi nghe về những chuyện trên lớp, về ước mơ của em, về con mèo tên Ngốc cứ hay đánh thức em vào buổi sáng... Tôi vẫn ngắm em nơi lan can,vẫn đều đều gọi điện cho em. Em đã biết nơi tôi đứng nhìn nên mỗi lần đi ngang qua sẽ ngước đầu lên chỗ tôi đứng, nhìn thấy tôi vẫy tay sẽ gật đầu quay đi. Tôi không dám bước tiếp, cứ đứng tại chỗ giữ lấy niềm vui nho nhỏ của mình. Tôi sợ lỡ tôi yêu em tôi sẽ không biết phải làm thế nào. Nhưng tôi không hề biết, nỗi sợ hãi ấy lại ngấm ngầm tìm đến tôi như hạt mầm vô tình được gieo cứ thế lặng lẽ mọc rễ, đâm chồi.

Bây giờ đã là tháng 10, hai cây hoa sữa bên đường đã trổ mùa hoa đầu tiên trong những cơn gió se se lạnh, thoang thoảng đưa hương. Đây là hai cây hoa sữa được trồng đầu tiên trong thị trấn nên nhiều người không biết đến, tôi rất thích nhìn em mỗi chiều đạp xe về sẽ ngểnh cổ ngó nghiêng tìm kiếm thứ mùi là lạ ấy. Em đã kể tôi nghe về đoạn đường có mùi hương khó hiểu, hỏi tôi có biết không? Tôi cười, để em tự tìm thấy.

Cuối cấp rồi, em học thêm vào các buổi tối. Hôm nay như mọi hôm, dù trời trở lạnh,tôi vẫn ngồi bên quán cà phê bị em trêu hồi ấy, đợi em lướt qua. Gần 8h, tôi bỏ ván cờ đang chơi dở ngóng ra ngoài. Đợi 1 lúc mới thấy em đang dắt xe chầm chầm đi bộ xuống dốc. Cả đoạn đường vắng tanh chỉ có mình em dưới ánh đèn đường vàng vọt, bóng em hắt lên đường một vệt dài thẳng tắp. Tôi phân vân giữa việc đi về phía em hay im lặng trong bóng tối này. Em càng lúc càng gần tôi, tôi không muốn suy nghĩ nữa, chậm rãi bước về phía em. Sau này nghĩ lại, tôi bước thêm một bước về phía cảm xúc trong trái tim mình cũng giống như bước từ trong tối ra ánh sáng, rất chói mắt, rất choáng ngợp nhưng lại vô cùng thỏa mãn.

- Xe hỏng sao? Tôi đút tay vào túi quần hờ hững hỏi.

- Không. Em ngước mắt nhìn rồi trả lời cụt ngủn.

- Con nít cũng có chuyện buồn sao? Tôi thăm dò

- Chỉ người trung niên mới hay buồn. Em vừa trả lời vừa lững thững bước tiếp

Người sắp trung niên tôi đây đành ngậm miệng, đi bên cạnh. Bỗng em lại ngẩng đầu hít một hơi, thì thầm:

- Thơm thật.

- Em tìm thấy rồi sao?

- Chưa, nhưng vẫn tìm.

- Đi bộ thế này có thể tìm thấy sao?

- ...uhm biết đâu có thể tìm được...

Tôi cười khẽ, hóa ra em cố chấp như thế.

Sau hôm ấy, cứ tối tối, tôi lại chờ em để cùng em đi tìm mùi hương, thật may vì em mãi không tìm thấy nên tôi cứ thế được cùng em trò chuyện trên một quãng đường ngắn ngủi suốt những ngày gió se se lạnh đưa hương bay xa ấy. Những câu chuyện đã nói có dài, có ngắn, đôi khi chỉ là im lặng, nhưng chỉ cần em không đuổi tôi thế là đủ rồi. Lúc ấy tôi luôn thắc mắc trong lòng, sao quãng đường ngắn thế mà em không thể tìm ra mùi hương bay đi từ đâu?

******

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư