Cô gái trong giấc mơ - Chương 4: Trước khi bão lớn, biển sẽ rất trầm lặng
Lê Nhi | Chat Online | |
30/06/2019 23:31:09 | |
Truyện ngắn | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
- * Thiên Y Phượng Cửu (Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn) - Chương 740 khổng lồ cứu viện đội (Truyện xuyên không)
- * Thiên Y Phượng Cửu (Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn) - Chương 741 cơ hội (Truyện xuyên không)
- * Cô gái trong giấc mơ - Chương 3: Tháng ngày tươi đẹp (Truyện ngắn)
- * Cô gái trong giấc mơ - Chương 2: Chồi non! (Truyện ngắn)
Trong lòng có cảm giác không yên, đã ba ngày rồi cậu ấy không đi học. Gọi điện thoại không nghe, nhắn tin thì không trả lời. Thật làm người ta lo lắng. Tiếng bàn tán xôn xao:
- Hình như là Phong soái ca lớp 12 a3 chuyển trường kìa!
- Thật không? Sao cậu biết ?
- Mình nghe lén ở văn phòng, chắc 100% luôn!
Ai đó lao ra như tên chạy thẳng xuống văn phòng.
- Cậu chuyển trường sao? - Cô hỏi với vẻ điềm tĩnh.
- Um, ngày mốt đi.
- Cậu chuyển đi đâu? - Vẫn vẻ mặt điềm tĩnh.
- Mình đi Mỹ!
Đi Mỹ??? Câu trả lời như một tảng đá ngàn cân rơi xuống đầu. Cô dường như mất bình tĩnh, giọng giận dữ:
- Sao không chờ đi luôn rồi hả gọi điện thoại về nói.
- Mình.. mình.... - Cậu ngập ngừng!
- Mình vào học đây! - Cô quay lưng chạy nhanh về phía lớp.
- Chiều nay 4h gặp cậu ở công viên! Mình muốn nói chuyện với cậu, không gặp không về! - Cậu thét lớn phía sau.
Từ khi gặp cậu tâm trí dường như đi đâu mất. Hôm nay đã bị thầy cô nhắc nhở nhiều lần do không tập trung. Rồi bỗng nhiên cô chạy như điên ra khỏi lớp. Đây là lần đầu tiên cô trốn học. Cô cố tình ngồi sau một gốc cây to, xa nơi mà họ vẫn thường ngồi. Đã 2h chiều, cô đã ngồi như thế không biết đã bao lâu. Suy nghĩ rất nhiều, nhớ lại rất nhiều. Vui rồi lại buồn. Rồi cậu cũng cô, ngồi trên chiếc ghế cũ, chờ đợi. Cô chỉ ngồi nhìn, chỉ vài ngày không gặp cậu tìu tụy trông thấy. Cô rất muốn chạy ra ôm lấy cậu, nhưng cô không thể. Biết nói gì đây, sẽ ra sao nếu cậu nói cậu không quay về. Nước Mỹ khoảng cách xa cả một đai dương. Trong lòng hỗn loạn, chỉ biết trốn tránh. Cậu đã đi vào thế giới của cô, đã trở thành một phần trong cuộc sống. Nếu đột nhiên cậu biến mất, cô thật không chịu đựng được. Bây giờ cô mới biết với cô cậu quan trọng đến mức nào. Nhưng thế đã kéo dài một tiếng. Đột nhiên cậu đứng bật dậy, vội vã đạp xe, dường như đó là hướng về nhà cô. Cô lại ngồi như thế. Bỗng nhiên cô nghe tiếng ồn ào, tiếng la, tiếng bước chân đang chạy và cả tiếng xe cứu thương. Tim cô bỗng đập nhanh, cảm giác cô tệ. Cô chạy nhanh ra đường. Trước mắt cô, cậu nằm trên đường người bê bết máu. Cô dường như ngừng thở, mọi thứ cô sầm đóng lại. Tỉnh dậy cô lao đi tìm cậu. Cậu nằm trong phòng đặt biệt. Bác sĩ đang nói chuyện với ba mẹ cậu:
- Cậu ấy đã qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng do vết thương ở đầu nên sẽ có thể có một vài di chứng về sau. Cộng thêm khối u trong đầu cần nên phẫu thuật gấp nếu không rất nguy hiểm.
Cô điếng người: khối u? Đó là nguyên nhân cậu ấy đi mỹ gấp như thế phải không? Nước mắt rơi, không hiểu vì sao cứ rới, cô thấy mình đã phạm một sai lầm mà chính cô sẽ mãi mãi không thể tha thứ cho bản thân. Sao cô không nghe cậu giải thích chứ? Cô đã nói nếu cậu làm cô rơi nước mắt cô sẽ hận cậu cả đời. Bây giờ xem ra người đáng hận nhất chính là bản thân ngu ngốc, yếu đuối của cô.
Phòng vắng, nhìn cậu nằm đó, tim cô đau nhói.
- Này cậu tỉnh lại đi, mình sẽ nghe lời cậu tất cả, mình sẽ ăn rau, cười nhiều hơn, kẹp chiếc kẹp của cậu tặng mỗi ngày, cậu muốn đi đâu cũng được mình sẽ chờ cậu cả đời.!Hic... hic.
- Nước, nước!
- Bạn gì ơi lấy cho mình nước!
- Cậu tỉnh rồi, cám ơn thượng đế! - Quay lưng tìm nước nhưng có gì không đúng, cô như chết đứng: Bạn gì ơi sao?
Cô dùng hết sức thét to:
- Bác sĩ!
Bác sĩ nói chấn thương mạnh cộng khối u, cậu đã mất trí nhớ trước kia. Mẹ cậu ôm cậu khóc nức nở. Nhưng cậu dường như không nhận ra ai. Cậu luôn muốn được sự quan tâm chăm sóc từ ba mẹ. Nhưng không ngờ lại trong hoàn cảnh như thế này. Thật trớ trêu mà! Cô chỉ dám nhìn cậu từ xa rồi khóc. Cậu không nhận ra cô nữa rồi. Mãi mãi không.
Chỉ một ngày sau khi cậu tỉnh dậy, ba mẹ nhanh chóng làm thủ tục đưa cậu đi Mỹ. Hôm cậu đi, có một người ngồi ngoài công viên một mình. Chỉ nhìn lên bầu trời. Chiều xuống cuối cùng cô cũng đứng dậy đi về. Cây lá hỏi nhau:
- Bạn có thấy cô ấy có khóc không?
- Không biết nữa! mưa to quá! mình không nhận ra đâu là nước mưa, đâu là nước mắt..
Tay còn cầm chặt chiếc kẹp màu hồng.
- Mình xin lỗi cậu, mình không mong cậu tha lỗi cho mình, vì chính mình cũng không thể tha thứ cho bản thân. Mình chỉ mong một điều cậu hãy khỏe lại và sống cho thật tốt. Thượng đế! con xin cam lòng chấp hết mọi đau khổ, xin người hãy cho cậu ấy hạnh phúc!
***
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
|
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!