LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Anh có người khác rồi phải không?

79 lượt xem

Tình yêu cho dù đẹp đến mấy rồi cũng khác. Hiểu Minh vốn là cô gái xinh đẹp tốt nghiệp trường Cao Đẳng Du Lịch Hà Nội. Năm thứ hai cao đẳng cô gặp và yêu Hoàng Tùng, lúc đó đã là sinh viên năm cuối của Học Viện Ngân hàng. Trong suốt những năm tháng yêu nhau, tình yêu của hai người gắn liền với biết bao kỷ niệm. Chàng đưa nàng đi khắp nơi, trên chiếc xe máy lúc thì Tam đảo khi thì Mộc châu. Các khu du lịch nổi tiếng ở miên bắc đều có dấu chân của hai người, nào là sapa đầy mây, đỉnh phanxipang buốt lạnh, hay Hạ Long đầy nắng, ảnh chụp chung trên đỉnh núi bài thơ đẹp tựa chốn thiên đường. Càng nhiều kỷ niệm, càng nhiều yêu thương. Ở bên nhau không lúc nào ngớt chuyện trò, những dự định trong tương lai đầy ắp. Tình yêu của họ cứ thế ngày một vun đắp, dầy hơn, sâu hơn, nồng đượm hơn.

Thế nhưng, hôn nhân ập đến. Trong một lần vô ý bé Ngọc Lan đến với hai người như một món quà ngọt ngào. Thế là đám cưới diễn ra như một lẽ tất yếu. Hiểu minh phải gác những dự định nghề nghiệp, dù đã tốt nghiệp, nhưng phải chăm sóc cho em bé nên cô đành chấp nhận ở nhà làm công việc nội trợ. Chồng cô Hoàng Tùng đã có công việc ổn định tại một ngân hàng nước ngoài. Thu nhập đủ để lo cho cả gia đình. Thời gian thấm thoắt, bé Ngọc Lan đã được hai tuổi, một lần có một người bạn cũ vào chơi, nhìn thấy Hiểu Minh chợt thốt lên: Trời ơi, sao dạo này mày trông như bà u40 thế này, quần áo thì luộm thuộm, đầu tóc thì rối tinh, da dẻ thì xấu xí, cứ thế này chồng nó chán nó có bồ thì sao?

Ừ thì Hiểu Minh cũng chẳng nghĩ đến, lâu nay cô vẫn chỉ nghĩ cố gắng hết mình vì chồng con, đợi con lớn thì tút tát lại có sao đâu. Nhưng mà suốt hai năm qua, liệu chồng cô có chán cô không nhỉ, có bồ hay không nhỉ?

Dạo gần đây Hoàng Tùng liên tục phải đi sớm về muộn, hỏi thì nói bận việc khách hàng, càng được cấp trên trọng dụng cất nhắc, thời gian anh có mặt ở nhà càng ít hơn. Có khi cả ngày chẳng găp được con. Vì lúc đi bé Ngọc Lan chưa dậy, lúc về thì bé đã ngủ rồi. Ừ đúng rồi, có khi anh ấy có bồ thật, có lần đi tiếp khách về thấy còn có cả mùi nước hoa thoang thoảng bám vào áo. Ngồi trước gương cô vừa nhìn bản thân, rồi chợt rớt nước mắt.

Tối hôm ấy, Hoàng Tùng lại về muộn, có vẻ như đã chếnh choáng men say. Hiểu Minh thẽ thọt hỏi anh: hôm nay anh lại tiếp khách à?

Uh. Hôm nay bên công ty EVtravel mời, anh với sếp đi tiếp khách. Nói xong lại lăn ra ngủ tiếp.

Hiểu minh biết anh mệt không nói gì nữa. Chẳng biết từ bao giờ mà hai đứa ở bên nhau mà chẳng còn chuyện gì để nói. Gọi cho nhau cũng chỉ ậm ừ hai ba câu rồi gác máy. Ngày trước dù có ở cạnh nhau cả ngày cũng không nói hết chuyện. Đúng rồi, ngày xưa nói nhiều vì lúc nào cũng có dự định đi chỗ nọ, đến chỗ kia, nay thì chẳng còn dự định gì nữa, cuộc sống trôi qua nhàm chán với cơm áo gạo tiền, sự vô vị đã giết chết tình yêu.

Rồi bỗng máy anh rung lên có tin nhắn. Hiểu Minh tò mò nhìn lên màn hình thấy cô gái tên PhươngEV hỏi anh: Anh à? Anh đã về đến nhà an toàn chưa? Chuyến đi mà anh nói, em sẽ lên lịch và chương trình đảm bảo phục vụ anh chu đáo ạ.

Trái tim Hiểu Minh như thắt lại, cảm giác như hàng trăm hàng ngàn mũi kim đâm vào trái tim của cô, có lẽ anh đã có người khác rồi, người quan tâm anh nhiều hơn cả cô vợ chính thức này nữa. Đêm hôm ấy thật dài, Hiểu Minh ôm bé Ngọc Lan vào lòng và khóc.

Sáng hôm sau, khi ánh bình minh chiếu sáng khắp căn phòng, Hiểu Minh mới tỉnh giấc, búi cao mái tóc dài, cô hạ quyết tâm, mình không thể để mất Hoàng Tùng như vậy được, từ nay mình sẽ tút tát lại ngoại hình, mình phải rủ anh ấy đi đâu đó để hâm nóng lại tình cảm, nhất quyết không thể dễ dàng đánh rơi hạnh phúc gia đình như vậy được. Nói là làm, cô gửi bé Ngọc lan sang nhà ông bà ngoại, bản thân đi spa chăm sóc da, đi salon làm lại tóc, lên mạng book vé máy bay và khách sạn đi Đà Nẵng. Tối hôm ấy, cô nấu một mâm cơm thật ngon, toàn những món anh thích, rồi gọi điện hẹn Hoàng Tùng về sớm.

18 giờ tối, cô hồi hộp ngồi trước bàn ăn chờ chồng đi làm về, nhưng anh không về được.

Hoàng Tùng gọi điện báo có cuộc họp đột xuất nên sẽ về muộn, bảo hai mẹ con ăn cơm trước.

Bao nhiêu háo hức trở thành thất vọng. Hiểu Minh lại ngồi ôm mặt khóc nức nở.

Chuông đồng hồ điểm 22 giờ, Hoàng Tùng mới trở về, mở cửa ra thấy nhà tối om, anh bật điện lên thấy Hiểu Minh đang ngồi thu lu trong xó nhà, mắt sưng húp. Nhìn bàn ăn nguội ngắt, đầy những món ăn ngon. Hoàng Tùng cố gắng an ủi Hiểu Minh nhưng cô không nghe, chỉ khóc.

Anh có người khác rồi phải không? Hiểu minh hỏi.

Không, anh không có, có chuyện gì với em vậy?

Anh đừng nói dối nữa, tình cảm của anh đã thay đổi, em đã biết hết rồi.

Trời ơi, biết cái gì chứ, anh chỉ đi làm về muộn thôi, em đừng có mà ghen tuông.

Em vốn định sẽ rủ anh đi đà nẵng, nhưng giờ em không muốn nữa.

Em đặt vé đi Đà Nẵng làm gì? Chỗ đó chúng mình đi rồi còn gì nữa.

Đúng rồi, chỗ đó đi rồi, nên giờ đi với tôi anh không thích nữa phải không? Anh hẹn với người ta đi chỗ khác rồi, đâu còn muốn đi với tôi nữa.

Anh hẹn với ai chứ? Em đừng có mà ngậm máu phun người.

Hiểu Minh lại oà nên nức nở, vừa nói vừa khóc, cô giơ ảnh chụp màn hình lên chìa cho anh xem. Anh còn chối nữa, tôi đọc được tin nhắn của anh với cô ta rồi. Cô ta còn hứa phục vụ anh chu đáo. Anh đọc đi, đọc xong thì ký đơn đi, tôi viết sẵn rồi. Nói xong lại khóc!

Nhìn bằng chứng Hiểu Minh đưa ra, Hoàng Tùng tái mặt, người anh run run vì xúc động. Thì ra em đã biết. Rồi phá lên cười. Anh lấy trong cặp mình mang theo ra một tập giấy đưa cho Hiểu Minh: em đọc đi. Đây là lịch trình Tour 4 ngày 3 đêm của gia đình mình. Anh đặt để tháng 7 này đưa cả nhà mình đi chơi phú yên một chuyến. Chương trình của EVtravel. Gía chỉ Sáu triệu bốn trăm chín mươi nghìn trên một ng lớn. Ngân hàng anh là đối tác tin cậy của công ty này em ạ.

Lâu rồi anh thấy em vất vả, nhưng con còn nhỏ quá nên chưa dám cho đi. Giờ con cũng cứng cáp rồi, cả nhà mình, mời cả ông bà đi nữa. Cho dù là vợ chồng thì vẫn cần phải có những chuyến đi, để hâm nóng tình cảm, kỷ niệm là thuốc bổ cho tình yêu mà phải không em.

Hiểu Minh như vừa trút bỏ mọi nỗi buồn, gục vào lòng anh. (Vâng cô này hơi mau nước mắt nên lại tiếp tục khóc)

 

Mình là Đại Hồng Thủy

Sau câu chuyện này mình rút ra 3 điều:

Điều thứ nhất:  Tình yêu chỉ đẹp khi còn dang dở, lấy nhau rồi là hết đẹp.

Điều thứ hai: Kỷ niệm là thuốc bổ của tình yêu, cần thường xuyên tổ chức đi chơi, để tạo thêm nhiều kỷ niệm mới, người ta gọi là đổi gió.

Điều thứ ba: Đừng nghe mấy con bạn cũ đến nói chuyện, xinh nó cũng chê, xấu nó cũng chê, chả làm sao nó cũng chê.

Điều thứ tư: Cho dù bạn là sale giỏi đến đâu, đừng nhắn tin cho khách hàng vào lúc nửa đêm.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư