Thanh xuân chẳng phải dùng để yêu thương hay sao?
Bé Kem | Chat Online | |
01/07/2019 21:13:41 | |
Truyện ngắn | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
79 lượt xem
- * BẠCH PHÁT HOÀNG PHI - Chương 38: Ly Vương nhận thua (Truyện xuyên không)
- * BẠCH PHÁT HOÀNG PHI - Chương 40: Thật lòng... Có bao nhiêu thật? (Truyện xuyên không)
- * BẠCH PHÁT HOÀNG PHI - Chương 39: Chỉ là một cái túi da (Truyện xuyên không)
- * BẠCH PHÁT HOÀNG PHI - Chương 37: Ta đau, ngươi sẽ để ý sao (Truyện xuyên không)
Những ngày tháng thanh xuân năm ấy, khi còn ngồi trên ghế nhà trường, chắc hẳn ai cũng có trong tim mình một hình bóng của ai đó nhỉ? Ta nói cái tình yêu tuổi học trò sao mà đáng yêu quá ta, cái tình cảm ngây ngô, trong sáng pha lẫn chút hương vị mộng mơ quá đỗi ngọt ngào, khiến những cô nàng mới lớn của chúng ta mãi chìm đắm trong giấc mơ ấy, nhưng đâu phải ai cũng có một tình yêu trọn vẹn đầy ngôn tình như thế chứ. Và tôi cũng vậy, mối tình đầu của tôi, tôi gặp anh ấy lần đầu tiên ngay tại sân trường, khi ấy tôi mới chỉ là sinh viên năm nhất mà thôi. Lúc ấy, đang lơ ngơ, lóng ngóng đợi bạn thì bỗng một trái bóng rổ chẳng biết từ đâu bay tới, là anh, người đã đỡ giúp tôi quả bóng định mệnh ấy, anh cười rồi nhẹ nhàng hỏi:
- Em có sao không bé? Sau này nhớ chú ý vào nhé!
Mặt tôi bỗng nhiên nóng lên, hai má đỏ ửng, từ một cô gái mạnh dạn trong việc ăn nói lại trở nên lúng túng, lắp bắp đáp lại:
- Dạ, dạ em không sao. Em cảm ơn anh.
Tôi là một con người không bao giờ tin rằng yêu ai từ cái nhìn đầu tiên cả, vì chuyện đó chỉ có ở trên phim mà thôi, cho đến khi tôi gặp anh, tôi cứ có cảm giác hình như trái tim của mình bỗng rạo rực như có cháy khi nghĩ đến nụ cười ấm áp của anh. Được biết rằng anh tên là Hải Đăng, học trên tôi một khóa. Bỗng một buổi tối khi đang lướt news feed thì bỗng thấy nick facebook của anh addfriend tôi, tôi trong lòng cảm thấy vui sướng biết bao, không ngần ngại gì, tôi đã chấp nhận ngay, đang trong tình trạng vừa mừng rỡ như vớ được vàng thì có dòng tin nhắn hiện lên “Em có phải cô bé hôm bữa xém trúng banh đúng không?” và chúng tôi đã biết đến nhau như thế đấy. Chúng tôi thường xuyên nhắn tin qua lại, tâm sự cho nhau nghe những chuyện vui buồn trong cuộc sống hằng ngày và anh với tôi đều có những sở thích chung nên khi trò chuyện rất hợp tính, anh và tôi đều rất thích ngắm mưa, dạo quanh Sài Gòn mỗi khi về đêm, thích uống cà phê, vv. Một đêm khi đang đi dạo quanh Sài Gòn thì chúng tôi phát hiện ra một quán cà phê tên là An Nhiên. Quán nằm trong một con hẻm nhỏ, được bố trí theo phong cách thời xưa nên rất giản dị, đúng như cái tên An Nhiên của nó, vẫn an nhiên, tự tại giữa cái đất Sài Gòn này. Chúng tôi chọn ngồi trong góc quán vì ngay đó có một cửa kính rất lớn, view nhìn ra ngoài cũng rất đẹp nữa, đặc biệt cà phê ở đó rất ngon và thế là chúng tôi chọn nơi đó là nơi tụ tập sau những ngày mệt mỏi. Mặc dù trò chuyện, đi chơi với nhau, anh còn là bờ vai vững chắc để khi tôi tựa vào mỗi khi bất lực với cuộc sống hoặc những lần đi coi phim khóc ướt hết cả áo anh nhưng anh vẫn không than vãn gì, vẫn im lặng, hay vẫn nhẹ nhàng, lắng nghe câu chuyện của tôi mặc dù chuyện đó có nhạt đến mấy thì anh ôm tao vào lòng xoa đầu và bảo:
- Cái con bé ngốc này, ngoan ngoan anh luôn bên em mà.
Đấy đấy, nhìn như vậy bảo hai người là một đôi là không sai đâu, nhưng thật sự chúng tôi chưa ai mở lời yêu với người kia bao giờ. Là con gái mà, ai mà chẳng muốn mình có vị trí quan trọng trong lòng người ấy, thế là tôi liều một phen, tôi hẹn anh ra quán cà phê mà chúng tôi thường hay tới, tôi vẫn chọn góc cũ nhưng hôm ấy trời lại đổ mưa, anh tới, nay anh mặc áo thun trắng và quần jean đen vẫn phong cách giản dị như ngày nào, nhưng hơi ướt vì những hạt mưa vẫn còn vương trên tóc và áo anh trông anh càng chững chạc hơn bình thường. Anh thấy tôi, vẫy vẫy tay cùng với nụ cười, anh bước đến xoa đầu tôi hỏi:
- Nhóc đợi anh lâu chưa? Anh xin lỗi vì đến hơi muộn tí.
Lại là giọng nói quen thuộc nhưng ngọt ngào và ấm áp làm sao, tôi không đợi được nữa, nói:
- Em thích anh.
Ôi coi cái mặt lúng túng của anh kìa, má ửng đỏ lên hết cả rồi, anh bật cười, nhẹ nhàng nhéo má em, trả lời:
- Bé con, nay còn biết nói thích tôi nữa à, haha!
Anh không trả lời, nhưng cũng không né tránh tôi, chúng tôi vẫn rất bình thường, vẫn vui vẻ cùng nhau đi chơi, nói chuyện nhưng tôi vẫn thấy day dứt với bản thân, tôi ghét tôi ghét mối quan hệ mập mờ ấy, tôi vẫn cố chấp tỏ tình với anh rất nhiều lần mỗi khi tôi có cơ hội, nhưng lần nào anh cũng nhéo má và ôm tôi vào lòng, nói:
- Nhóc con còn bé lắm.
Tôi vẫn mặt dày ngang ngược theo đuổi anh cho đến cùng, cho đến một ngày tôi thấy anh đang nắm tay với cô gái khác, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy tủi thân vô cùng. Tối đó, tôi nhắn tin hỏi anh rằng “Hồi chiều em thấy anh nắm tay với cô nào ấy, ai vậy anh?”, anh thẳng thắn trả lời “Cô ấy là bạn gái của anh.”, sao tôi cảm thấy tim đau như có cái gì đâm xuyên qua thế này, đau vô cùng, tôi tự nhốt mình trong căn phòng ngập tràn nước mắt do mình tạo ra. Tôi cắt đứt mọi liên hệ với anh, cũng không còn lui tới quán cà phê mà chúng tôi hay tụ tập nữa, có một lần chúng tôi chạm mặt nhau tại sân trường, vẫn là gương mặt ấy, nụ cười ấm áp và cái vẫy tay như một thói quen khi gặp tôi, nhưng hôm nay, tôi lướt qua anh như người xa lạ, mặc cho trái tim đang nhói lên khi gặp nhau. Tôi chỉ ước giá như tôi và anh chưa từng quen biết thì có lẽ trái tim tôi cũng không tổn thương đến như vậy. Anh là người tạo ra cho tôi thật nhiều cảm xúc, kỉ niệm và tôi cũng là người rất thân với anh ấy nữa, vậy tại sao người sánh đôi cùng anh là chị ấy chứ không phải là tôi, công bằng ở đâu? Tôi ghét anh, tôi căm hận anh, nhưng tôi lại nhớ anh, tôi vẫn còn giữ thói quen đi dạo đêm nhưng không còn ai đi cùng như trước, cũng không còn ai chịu ngồi lại nghe tôi than vãn sau một ngày mệt mỏi nữa, và tôi lại trở về giữa những nổi cô đơn khi dừng đèn đỏ, ngắm nhìn một hồi lâu, xung quanh ai cũng có cặp có đôi, nhìn mà nhớ tôi và anh của những ngày trước đây quá. Và rồi vài tháng sau tôi cũng bắt đầu quen dần với cuộc sống không anh bên cạnh, nhưng không phải như vậy mà tôi quên anh, không, là tôi đã cất anh sâu vào trong trái tim, vì anh là những ngày tháng tốt đẹp nhất của tôi. Thế là cuộc sống của tôi trôi qua một cách yên bình như thế, cho đến một ngày tôi nhận được cuộc gọi lạ và người ấy lại chính là người mà Hải Đăng nói là bạn gái, chị ấy hẹn tôi ra một quán cà phê và nói rõ:
- Chị tên là Như Ý, người mà vài tháng trước nắm tay Đăng đi về. Chị biết là em đã cắt đứt liên lạc với Đăng, vì chị đúng không? Hôm nay chị gọi em ra đây để nói cho em biết sự thật vì chị nghĩ chuyện này chị không thể giấu em được nữa, thời gian của Đăng sắp hết rồi. Thật ra người Đăng thích là em chứ không phải chị, chị chỉ là bạn cùng bàn của Đăng thôi. Đăng cứ hay luyên thuyên về em lắm, nhưng mà, nhưng mà Đăng bị viêm màng não, Đăng nhờ chị giả vờ làm bạn gái để em quên Đăng đi, Đăng sợ em biết chuyện sẽ buồn nên đã dặn chị đừng nói với em chuyện này. Hiện tại Đăng đang ở bệnh viện XYZ, em hãy tới đó ngay đi trước khi quá muộn.
Nghe xong, tôi cảm thấy như nước mắt đang tuôn trào ra, chạy xe đến bệnh viện ngay, càng đi hai dòng lệ vẫn không ngừng rơi. Tôi tới phòng anh, vẫn là mái tóc bảy ba, hoe hoe nâu, cùng với ánh mắt anh đang nhìn xa xăm phía cửa sổ và suy nghĩ về một cái gì đó, nhìn cơ thể anh gầy gò, gương mặt hốc hác đi hẳn mà lòng tôi đau như cắt. Không kiềm được cảm xúc, tôi chạy vô, dụi đầu vào lòng anh òa khóc nức nở:
- Sao anh lại giấu em, tại sao anh không nói với em hả? Nếu như chị Như Ý không nói với em thì chắc có lẽ em không còn được gặp anh nữa rồi, cái đồ đáng ghét này, anh đừng đi đâu hết, đừng để em một mình ở thế giới này mà.
Tôi nói trong tiếng nấc, tay thì ôm chặt anh như sợ rằng ai sẽ bắt anh đi mất, vẫn là nụ cười thân thuộc và giọng nói ấm áp, anh xoa đầu tôi bảo:
- Anh thích em, nhiều lần em tỏ tình anh cũng muốn đồng ý lắm chứ nhưng anh sắp đi rồi, anh sợ em không quên nỗi đau đấy nên anh mới làm như vậy, anh sợ anh nói trực tiếp nhóc con của anh phải khóc như thế này đây, em đúng là đồ ngốc mà. Thôi cái con bé ngốc của anh nín đi, em khóc sẽ xấu lắm đấy.
Anh vừa nói vừa lau nước mắt trên mặt tôi, chưa bao giờ tôi lại có cảm giác sợ mất anh như vậy. Anh kể rằng:
- Em biết không, anh đã thích em từ lúc em đứng đợi bạn chở về trước cổng trường ấy, nhưng lại không biết bắt chuyện thế nào, nhưng may thay, trái bóng rổ ấy đã giúp anh có cớ để nhắn với em đó, biết không hả, cô bé ngốc? Anh thích em, thích những lần em ngồi phía sau ôm anh thật chặt mỗi khi lạnh, thích những khi em lảm nhảm một chuyện gì đó, hay thích những lúc em coi một bộ phim cảm động mà em khóc sướt mướt, anh thích tất cả về em, nhưng anh sẽ không đồng ý làm người yêu em đâu, anh xin lỗi bé con của anh.
Tôi nghe xong những câu ấy tôi rất vui nhưng trong lòng lại rất sợ, sợ rằng anh ấy đi, sợ rằng không còn ai lau nước mắt mỗi khi xem một bộ phim cảm động, sợ rằng không còn ai cho mượn bờ vai tựa vào mỗi khi mệt mỏi, tôi sợ tôi sợ mất anh. Đang lo lắng bối rối thì anh đặt nụ hôn lên môi tôi, nhẹ nhàng, ngọt ngào như giọng nói ấm áp của anh, mặt tôi bắt đầu ửng đỏ lên, anh bật cười nựng má tôi thì thầm “Nhìn cưng thế”. Thế là từ hôm đó đến nay, ngày ngày cũng đều vô thăm anh, trong lòng thì cứ luôn cầu trời khấn phật cho anh thêm thời gian ở bên cạnh tôi, xin đừng bắt anh đi nhưng rồi chuyện gì tới cũng sẽ tới, tiệc vui rồi cũng sẽ có tiệc tàn, thời gian kết thúc, anh cố gượng bàn tay lên má tôi, thều thào nói:
- Anh phải đi rồi, cô bé ngốc của anh đừng khóc mà, hãy cố gắng sống thật tốt và tìm một người nào đó tốt hơn anh để yêu em nhé, anh sẽ luôn bên em mà. Xin lỗi em, hẹn gặp em ở một cuộc sống mới chúng ta sẽ là của nhau. Anh thương em, bé con của anh.
Tay anh buông thõng xuống, cũng là lúc tôi hiểu rằng anh đã đi thật rồi, anh đã đi xa tôi mãi mãi rồi. Tôi đã khóc, khóc rất nhiều, tôi khép lòng lại, chẳng dám mở lòng với một ai nữa vì anh ra đi là nỗi sợ hãi trong tôi rất nhiều rồi, mỗi lần nhớ anh tôi lại khóc, nhớ những kỉ niệm của hai đứa tôi vẫn khóc, vì vậy tinh thần tôi suy sụp hoàn toàn, thân hình thì gầy rộc xuống, gương mặt thì không còn một chút sức sống. Bỗng nhiên, tôi lại nhớ tới lời anh nói trước khi đi là phải sống cho thật tốt vì anh cũng không muốn nhìn thấy tôi đau khổ như vậy. Tôi bắt đầu đi những nơi chúng tôi từng đi, đặc biệt là quán cà phê An Nhiên, vẫn góc cũ nhìn ra ngoài đường thì trời lại đổ cơn mưa, có một người rất giống anh, cách ăn mặc giản dị, gương mặt và tóc vẫn còn vương những hạt mưa ngoài kia hệt như anh năm ấy, tôi vội vàng la lên “Hải Đăng, có phải anh không?”, người đó quay lại nhìn tôi một cách khó hiểu, tôi cũng thất thần vì nhìn lầm, bỗng tôi nghe giọng của một bạn nhân viên nói với tôi rằng:
- Chị ơi! Cái anh hay đi chung với chị đâu rồi ạ, em làm quán này khá là lâu nhưng chưa thấy đôi nào dễ thương như hai anh chị hết á. Em cũng muốn xin lỗi chị vì đã chụp lén hai anh chị thế này, em định gửi trả và nói lời xin lỗi sớm hơn, nhưng mà em đợi hoài mà không thấy anh chị quay lại. Em xin lỗi và gửi trả tấm ảnh này cho chị ạ.
Tôi mỉm cười cầm lấy tấm ảnh và cảm ơn cô bé đáng yêu ấy. Nhìn vào tấm ảnh mà nước mắt tôi rưng rưng, anh đang xoa đầu tôi kìa, sao mà tôi nhớ bàn tay ấy quá, nhớ giọng nói, nhớ nụ cười và cả cái ôm của anh mỗi khi tôi buồn hay khó chịu một điều gì đó, tôi ước giá như anh có thể quay lại. Tối đó, tôi nằm mơ thấy anh, vẫn là ánh mắt dịu dàng và nụ cười ấm áp như ngày đầu anh gặp tôi, tôi mừng rỡ ôm chặt anh, nói:
- Anh quay lại thế giới này đi, để còn yêu em thêm lần nữa, em đã cố gắng sống thật tốt nhưng em vẫn không quên được anh. Em nhớ anh nhiều lắm!
Anh xoa đầu tôi, nhẹ nhàng mỉm cười:
- Được rồi, được rồi cô bé ngốc của anh, anh cũng rất nhớ em. Anh vẫn luôn ở phía sau dõi theo em đấy thôi, rồi sau này sẽ có một người bước vào cuộc đời em và yêu em nhiều hơn anh, nên em đừng buồn nữa nhé. Thương em nhiều, bé con của anh.
Anh đặt lên trán tôi một nụ hôn và dần tan biến.
- Em có sao không bé? Sau này nhớ chú ý vào nhé!
Mặt tôi bỗng nhiên nóng lên, hai má đỏ ửng, từ một cô gái mạnh dạn trong việc ăn nói lại trở nên lúng túng, lắp bắp đáp lại:
- Dạ, dạ em không sao. Em cảm ơn anh.
Tôi là một con người không bao giờ tin rằng yêu ai từ cái nhìn đầu tiên cả, vì chuyện đó chỉ có ở trên phim mà thôi, cho đến khi tôi gặp anh, tôi cứ có cảm giác hình như trái tim của mình bỗng rạo rực như có cháy khi nghĩ đến nụ cười ấm áp của anh. Được biết rằng anh tên là Hải Đăng, học trên tôi một khóa. Bỗng một buổi tối khi đang lướt news feed thì bỗng thấy nick facebook của anh addfriend tôi, tôi trong lòng cảm thấy vui sướng biết bao, không ngần ngại gì, tôi đã chấp nhận ngay, đang trong tình trạng vừa mừng rỡ như vớ được vàng thì có dòng tin nhắn hiện lên “Em có phải cô bé hôm bữa xém trúng banh đúng không?” và chúng tôi đã biết đến nhau như thế đấy. Chúng tôi thường xuyên nhắn tin qua lại, tâm sự cho nhau nghe những chuyện vui buồn trong cuộc sống hằng ngày và anh với tôi đều có những sở thích chung nên khi trò chuyện rất hợp tính, anh và tôi đều rất thích ngắm mưa, dạo quanh Sài Gòn mỗi khi về đêm, thích uống cà phê, vv. Một đêm khi đang đi dạo quanh Sài Gòn thì chúng tôi phát hiện ra một quán cà phê tên là An Nhiên. Quán nằm trong một con hẻm nhỏ, được bố trí theo phong cách thời xưa nên rất giản dị, đúng như cái tên An Nhiên của nó, vẫn an nhiên, tự tại giữa cái đất Sài Gòn này. Chúng tôi chọn ngồi trong góc quán vì ngay đó có một cửa kính rất lớn, view nhìn ra ngoài cũng rất đẹp nữa, đặc biệt cà phê ở đó rất ngon và thế là chúng tôi chọn nơi đó là nơi tụ tập sau những ngày mệt mỏi. Mặc dù trò chuyện, đi chơi với nhau, anh còn là bờ vai vững chắc để khi tôi tựa vào mỗi khi bất lực với cuộc sống hoặc những lần đi coi phim khóc ướt hết cả áo anh nhưng anh vẫn không than vãn gì, vẫn im lặng, hay vẫn nhẹ nhàng, lắng nghe câu chuyện của tôi mặc dù chuyện đó có nhạt đến mấy thì anh ôm tao vào lòng xoa đầu và bảo:
- Cái con bé ngốc này, ngoan ngoan anh luôn bên em mà.
Đấy đấy, nhìn như vậy bảo hai người là một đôi là không sai đâu, nhưng thật sự chúng tôi chưa ai mở lời yêu với người kia bao giờ. Là con gái mà, ai mà chẳng muốn mình có vị trí quan trọng trong lòng người ấy, thế là tôi liều một phen, tôi hẹn anh ra quán cà phê mà chúng tôi thường hay tới, tôi vẫn chọn góc cũ nhưng hôm ấy trời lại đổ mưa, anh tới, nay anh mặc áo thun trắng và quần jean đen vẫn phong cách giản dị như ngày nào, nhưng hơi ướt vì những hạt mưa vẫn còn vương trên tóc và áo anh trông anh càng chững chạc hơn bình thường. Anh thấy tôi, vẫy vẫy tay cùng với nụ cười, anh bước đến xoa đầu tôi hỏi:
- Nhóc đợi anh lâu chưa? Anh xin lỗi vì đến hơi muộn tí.
Lại là giọng nói quen thuộc nhưng ngọt ngào và ấm áp làm sao, tôi không đợi được nữa, nói:
- Em thích anh.
Ôi coi cái mặt lúng túng của anh kìa, má ửng đỏ lên hết cả rồi, anh bật cười, nhẹ nhàng nhéo má em, trả lời:
- Bé con, nay còn biết nói thích tôi nữa à, haha!
Anh không trả lời, nhưng cũng không né tránh tôi, chúng tôi vẫn rất bình thường, vẫn vui vẻ cùng nhau đi chơi, nói chuyện nhưng tôi vẫn thấy day dứt với bản thân, tôi ghét tôi ghét mối quan hệ mập mờ ấy, tôi vẫn cố chấp tỏ tình với anh rất nhiều lần mỗi khi tôi có cơ hội, nhưng lần nào anh cũng nhéo má và ôm tôi vào lòng, nói:
- Nhóc con còn bé lắm.
Tôi vẫn mặt dày ngang ngược theo đuổi anh cho đến cùng, cho đến một ngày tôi thấy anh đang nắm tay với cô gái khác, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy tủi thân vô cùng. Tối đó, tôi nhắn tin hỏi anh rằng “Hồi chiều em thấy anh nắm tay với cô nào ấy, ai vậy anh?”, anh thẳng thắn trả lời “Cô ấy là bạn gái của anh.”, sao tôi cảm thấy tim đau như có cái gì đâm xuyên qua thế này, đau vô cùng, tôi tự nhốt mình trong căn phòng ngập tràn nước mắt do mình tạo ra. Tôi cắt đứt mọi liên hệ với anh, cũng không còn lui tới quán cà phê mà chúng tôi hay tụ tập nữa, có một lần chúng tôi chạm mặt nhau tại sân trường, vẫn là gương mặt ấy, nụ cười ấm áp và cái vẫy tay như một thói quen khi gặp tôi, nhưng hôm nay, tôi lướt qua anh như người xa lạ, mặc cho trái tim đang nhói lên khi gặp nhau. Tôi chỉ ước giá như tôi và anh chưa từng quen biết thì có lẽ trái tim tôi cũng không tổn thương đến như vậy. Anh là người tạo ra cho tôi thật nhiều cảm xúc, kỉ niệm và tôi cũng là người rất thân với anh ấy nữa, vậy tại sao người sánh đôi cùng anh là chị ấy chứ không phải là tôi, công bằng ở đâu? Tôi ghét anh, tôi căm hận anh, nhưng tôi lại nhớ anh, tôi vẫn còn giữ thói quen đi dạo đêm nhưng không còn ai đi cùng như trước, cũng không còn ai chịu ngồi lại nghe tôi than vãn sau một ngày mệt mỏi nữa, và tôi lại trở về giữa những nổi cô đơn khi dừng đèn đỏ, ngắm nhìn một hồi lâu, xung quanh ai cũng có cặp có đôi, nhìn mà nhớ tôi và anh của những ngày trước đây quá. Và rồi vài tháng sau tôi cũng bắt đầu quen dần với cuộc sống không anh bên cạnh, nhưng không phải như vậy mà tôi quên anh, không, là tôi đã cất anh sâu vào trong trái tim, vì anh là những ngày tháng tốt đẹp nhất của tôi. Thế là cuộc sống của tôi trôi qua một cách yên bình như thế, cho đến một ngày tôi nhận được cuộc gọi lạ và người ấy lại chính là người mà Hải Đăng nói là bạn gái, chị ấy hẹn tôi ra một quán cà phê và nói rõ:
- Chị tên là Như Ý, người mà vài tháng trước nắm tay Đăng đi về. Chị biết là em đã cắt đứt liên lạc với Đăng, vì chị đúng không? Hôm nay chị gọi em ra đây để nói cho em biết sự thật vì chị nghĩ chuyện này chị không thể giấu em được nữa, thời gian của Đăng sắp hết rồi. Thật ra người Đăng thích là em chứ không phải chị, chị chỉ là bạn cùng bàn của Đăng thôi. Đăng cứ hay luyên thuyên về em lắm, nhưng mà, nhưng mà Đăng bị viêm màng não, Đăng nhờ chị giả vờ làm bạn gái để em quên Đăng đi, Đăng sợ em biết chuyện sẽ buồn nên đã dặn chị đừng nói với em chuyện này. Hiện tại Đăng đang ở bệnh viện XYZ, em hãy tới đó ngay đi trước khi quá muộn.
Nghe xong, tôi cảm thấy như nước mắt đang tuôn trào ra, chạy xe đến bệnh viện ngay, càng đi hai dòng lệ vẫn không ngừng rơi. Tôi tới phòng anh, vẫn là mái tóc bảy ba, hoe hoe nâu, cùng với ánh mắt anh đang nhìn xa xăm phía cửa sổ và suy nghĩ về một cái gì đó, nhìn cơ thể anh gầy gò, gương mặt hốc hác đi hẳn mà lòng tôi đau như cắt. Không kiềm được cảm xúc, tôi chạy vô, dụi đầu vào lòng anh òa khóc nức nở:
- Sao anh lại giấu em, tại sao anh không nói với em hả? Nếu như chị Như Ý không nói với em thì chắc có lẽ em không còn được gặp anh nữa rồi, cái đồ đáng ghét này, anh đừng đi đâu hết, đừng để em một mình ở thế giới này mà.
Tôi nói trong tiếng nấc, tay thì ôm chặt anh như sợ rằng ai sẽ bắt anh đi mất, vẫn là nụ cười thân thuộc và giọng nói ấm áp, anh xoa đầu tôi bảo:
- Anh thích em, nhiều lần em tỏ tình anh cũng muốn đồng ý lắm chứ nhưng anh sắp đi rồi, anh sợ em không quên nỗi đau đấy nên anh mới làm như vậy, anh sợ anh nói trực tiếp nhóc con của anh phải khóc như thế này đây, em đúng là đồ ngốc mà. Thôi cái con bé ngốc của anh nín đi, em khóc sẽ xấu lắm đấy.
Anh vừa nói vừa lau nước mắt trên mặt tôi, chưa bao giờ tôi lại có cảm giác sợ mất anh như vậy. Anh kể rằng:
- Em biết không, anh đã thích em từ lúc em đứng đợi bạn chở về trước cổng trường ấy, nhưng lại không biết bắt chuyện thế nào, nhưng may thay, trái bóng rổ ấy đã giúp anh có cớ để nhắn với em đó, biết không hả, cô bé ngốc? Anh thích em, thích những lần em ngồi phía sau ôm anh thật chặt mỗi khi lạnh, thích những khi em lảm nhảm một chuyện gì đó, hay thích những lúc em coi một bộ phim cảm động mà em khóc sướt mướt, anh thích tất cả về em, nhưng anh sẽ không đồng ý làm người yêu em đâu, anh xin lỗi bé con của anh.
Tôi nghe xong những câu ấy tôi rất vui nhưng trong lòng lại rất sợ, sợ rằng anh ấy đi, sợ rằng không còn ai lau nước mắt mỗi khi xem một bộ phim cảm động, sợ rằng không còn ai cho mượn bờ vai tựa vào mỗi khi mệt mỏi, tôi sợ tôi sợ mất anh. Đang lo lắng bối rối thì anh đặt nụ hôn lên môi tôi, nhẹ nhàng, ngọt ngào như giọng nói ấm áp của anh, mặt tôi bắt đầu ửng đỏ lên, anh bật cười nựng má tôi thì thầm “Nhìn cưng thế”. Thế là từ hôm đó đến nay, ngày ngày cũng đều vô thăm anh, trong lòng thì cứ luôn cầu trời khấn phật cho anh thêm thời gian ở bên cạnh tôi, xin đừng bắt anh đi nhưng rồi chuyện gì tới cũng sẽ tới, tiệc vui rồi cũng sẽ có tiệc tàn, thời gian kết thúc, anh cố gượng bàn tay lên má tôi, thều thào nói:
- Anh phải đi rồi, cô bé ngốc của anh đừng khóc mà, hãy cố gắng sống thật tốt và tìm một người nào đó tốt hơn anh để yêu em nhé, anh sẽ luôn bên em mà. Xin lỗi em, hẹn gặp em ở một cuộc sống mới chúng ta sẽ là của nhau. Anh thương em, bé con của anh.
Tay anh buông thõng xuống, cũng là lúc tôi hiểu rằng anh đã đi thật rồi, anh đã đi xa tôi mãi mãi rồi. Tôi đã khóc, khóc rất nhiều, tôi khép lòng lại, chẳng dám mở lòng với một ai nữa vì anh ra đi là nỗi sợ hãi trong tôi rất nhiều rồi, mỗi lần nhớ anh tôi lại khóc, nhớ những kỉ niệm của hai đứa tôi vẫn khóc, vì vậy tinh thần tôi suy sụp hoàn toàn, thân hình thì gầy rộc xuống, gương mặt thì không còn một chút sức sống. Bỗng nhiên, tôi lại nhớ tới lời anh nói trước khi đi là phải sống cho thật tốt vì anh cũng không muốn nhìn thấy tôi đau khổ như vậy. Tôi bắt đầu đi những nơi chúng tôi từng đi, đặc biệt là quán cà phê An Nhiên, vẫn góc cũ nhìn ra ngoài đường thì trời lại đổ cơn mưa, có một người rất giống anh, cách ăn mặc giản dị, gương mặt và tóc vẫn còn vương những hạt mưa ngoài kia hệt như anh năm ấy, tôi vội vàng la lên “Hải Đăng, có phải anh không?”, người đó quay lại nhìn tôi một cách khó hiểu, tôi cũng thất thần vì nhìn lầm, bỗng tôi nghe giọng của một bạn nhân viên nói với tôi rằng:
- Chị ơi! Cái anh hay đi chung với chị đâu rồi ạ, em làm quán này khá là lâu nhưng chưa thấy đôi nào dễ thương như hai anh chị hết á. Em cũng muốn xin lỗi chị vì đã chụp lén hai anh chị thế này, em định gửi trả và nói lời xin lỗi sớm hơn, nhưng mà em đợi hoài mà không thấy anh chị quay lại. Em xin lỗi và gửi trả tấm ảnh này cho chị ạ.
Tôi mỉm cười cầm lấy tấm ảnh và cảm ơn cô bé đáng yêu ấy. Nhìn vào tấm ảnh mà nước mắt tôi rưng rưng, anh đang xoa đầu tôi kìa, sao mà tôi nhớ bàn tay ấy quá, nhớ giọng nói, nhớ nụ cười và cả cái ôm của anh mỗi khi tôi buồn hay khó chịu một điều gì đó, tôi ước giá như anh có thể quay lại. Tối đó, tôi nằm mơ thấy anh, vẫn là ánh mắt dịu dàng và nụ cười ấm áp như ngày đầu anh gặp tôi, tôi mừng rỡ ôm chặt anh, nói:
- Anh quay lại thế giới này đi, để còn yêu em thêm lần nữa, em đã cố gắng sống thật tốt nhưng em vẫn không quên được anh. Em nhớ anh nhiều lắm!
Anh xoa đầu tôi, nhẹ nhàng mỉm cười:
- Được rồi, được rồi cô bé ngốc của anh, anh cũng rất nhớ em. Anh vẫn luôn ở phía sau dõi theo em đấy thôi, rồi sau này sẽ có một người bước vào cuộc đời em và yêu em nhiều hơn anh, nên em đừng buồn nữa nhé. Thương em nhiều, bé con của anh.
Anh đặt lên trán tôi một nụ hôn và dần tan biến.
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!