Đoản

201 lượt xem
Đoản,Đọc truyện Đoản,Truyện ngắn Đoản,Truyện ngắn,truyện ngắn hay,truyện ngắn đặc sắc,truyện ngắn ý nghĩa,tuyển tập truyện ngắn
Chu Lạc đứng ngoài cửa lớp Tư Dạ, bàn tay phải cầm chiếc hộp quà tinh xảo vội đưa ra sau lưng mình, cảm giác như nếu có người thấy sẽ trở nên đáng xấu hổ.
Mắt cô bỗng nhiên mờ đi, hơi thở bắt đầu gấp gáp và giây sau đó, cô ngất.
Khi tỉnh lại, mọi thứ đều là màu trắng. Đầu óc Chu lạc trống rỗng và nặng nề, cô không nhớ tại sao mình ở đây. Cô nhìn xung quanh, đây là... bệnh viện! Không lẽ, bệnh của cô lại tái phát?
Chu Lạc xoay sang trái rồi sang phải, tay không ngừng mần mò tìm kiếm. Đúng lúc đó, mẹ cô từ ngoài đi vào.
Bà đến bên cô, ánh mắt đau lòng pha chút khó hiểu nhìn con gái mình, rồi bà hỏi : "Lạc Lạc, con tìm gì ư?"
"Mẹ, chiếc hộp, chiếc hộp..." , cô bám lấy tay áo bà lắc mạnh, giọng vô cùng cầu khẩn.
Bà suy nghĩ một hồi rồi nói : "Chiếc hộp... có một cậu thanh niên từ lớp đi ra và cầm lấy rồi, mẹ tưởng nó là của cậu ta?"
Chu Lạc nghe như tiếng sét đánh ngang tai, cô ôm lấy đầu mình mà gục xuống đầu gối. Đừng nói là anh ấy, xin đừng là anh ấy!
"Lạc Lạc, con bị sao vậy? Lạc Lạc, nghe mẹ không con?", mẹ cô hoảng hốt cầm lấy tay cô, nhưng bà đâu biết rằng chỗ cô đau không phải đầu mà là trái tim kia!
Có trời mới biết cô lo Tư Dạ thấy hộp quà như thế nào, vì nó chứa trong đó tình cảm của cô, là những bức thư tình cô viết từ khi mới thích anh. Mà, anh tất nhiên đã có bạn gái, bây giờ anh thấy những thứ đó khác gì cô là loại tiểu tam phá rối?
Nhưng, tạm bỏ chuyện đó sang một bên đi, bởi hiện giờ cô muốn biết tại sao mình lại ở đây.
"Mẹ, bệnh con tái phát?", Chu Lạc hỏi.
Bà không nói gì, chỉ đau lòng nhìn cô.
"Thuốc không còn tác dụng sao?", một câu hỏi nữa khiến bà chỉ biết đau lòng.
Nhìn biểu hiện của bà cô cũng đủ biết . Bệnh tim của cô đã vô phương cứu chữa rồi.
Cô mỉm cười chua chát.
Mấy ngày sau đó, cô ngoan ngoãn theo lời bác sĩ mà ở lại bệnh viện. Thời gian quá rảnh rỗi, cô ngoài đọc sách chỉ biết hát mà thôi, và, nghĩ tới hộp quà đó.
Nó ra sao rồi? Anh đã đọc nó chưa? Hay... vứt nó đi rồi?
Ông trời quả không phụ lòng mong đợi của cô, vào một buổi chiều, anh đã đến thăm cô.
"Anh..", đây là tất cả những gì cô có thể mở miệng nói.
Tư Dạ lặng lẽ ngồi xuống, anh mỉm cười với cô.
"Ở trong này mấy ngày nhìn em thảm hại quá, có muốn ra ngoài cùng anh một lát?"
Chu Lạc thoạt đầu giật mình nhưng sau đó nghĩ tới viễn cảnh thời gian mình tồn tại trên đời này quả thật không còn dài nên cô liền đồng ý.
"Ừm, đi thôi."
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Tags: Đoản
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
Gửi câu hỏi
×