LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Vị yêu - Chương 5: Em là hoa hồng

95 lượt xem

Cuộc họp kết thúc sau những tranh luận để đưa ra kế hoạch chiến lược cho công ty trong nữa năm còn lại. Hoàng Nam rời khỏi phòng họp bước nhanh về phòng làm việc, lấy túi xách và rời khỏi công ty.

Sài Gòn giờ cao điểm kẹt đường không còn chỗ chen chân. Từ chỗ anh làm đến chỗ hẹn có một khoảng chẳng tới ba cây số mà đi mất gần ba mươi phút. Bước vào quán, anh cởi ngay áo khoác để tận hưởng chút hơi lạnh. Hôm nay, anh có hẹn với đứa bạn chí cốt của anh. Đang ngồi nhâm nhi ly rượu thì bạn anh đến. Theo sau cậu ta còn có cô gái, trông quen quen nhưng chẳng nhớ là gặp khi nào.

- Đợi lâu chưa? – Tuấn bước đến đập vào vai anh, nở nụ cười tươi rói nhìn anh.

- Cũng vừa tới. – Anh nhìn sang cô gái đi cùng Tuấn.

- Bạn gái tớ, Hải Lam. – Tuấn nháy mắt về phía Hải Lam.

- Hai người ngồi đi.

Hôm qua, khi Tuấn gọi hẹn gặp mặt anh cứ tưởng rằng cuộc hẹn này chỉ có hai người, nào ngờ Tuấn lại dẫn theo bạn gái, trong khi anh lại một mình thế này. Thật là anh chưa chuẩn bị sẵn tâm lý.

- Lần này cậu về nước ở lâu không?

- Chắc là về luôn.

- Thật không? – Tuấn tỏ vẻ không tin.

- Một chút giả dối cũng không.

Nghe anh nói Hải Lam cười khúc khích. Hoàng Nam nghiêng đầu nhìn cô. Cô thôi cười, đưa ly uống ngụm nước lọc bảo rằng:

- Em không có ý gì đâu. Chỉ là thấy câu trả lời của anh vừa rồi rất giống câu của chị sếp công ty em hay nói.

- Ừm, thế à.

- Mà Hoàng Nam này, cậu không định tìm cho mình một cô vợ lo chuyện nhà cửa à?

- Không cần cậu lo, chuyện của cậu không lo mà tính đi, coi chừng hụt tay hồi nào không hay ấy.

- Tính xong hết rồi, tháng sau là lễ cưới diễn ra. Tớ cũng được làm ba rồi. –Nghe anh nói, Tuấn đưa tay kéo Hải Lam vào lòng. Cô ngượng ngùng đỏ mặt.

- Bạn tốt quá, giờ mới chịu nói. – Anh tức giận uống một hơi hết ly rượu.

- Cậu bận thế tớ nào dám phiền, chỉ đợi mọi chuyện đâu vào đó rồi báo một lần cho cậu đỡ phải muộn phiền và đau lòng.

Hoàng Nam cười nhếch miệng. Vẫy tay gọi phục vụ. Quán này là một trong những quán sang trọng và đắt nhất nhì thành phố. Tiếng nhạc dập dìu với ca khúc bất hủ Careless Whisper. Anh đã uống tới ly rượu thứ năm. Đầu đã cảm thấy chập choạng.

- Tớ lấy vợ cậu có cần phải buồn thế không? – Tuấn đỡ lấy ly rượu trong tay anh.

- Cái mặt cậu lấy vợ liên quan gì mà tớ phải buồn. – Hoàng Nam hất tay Tuấn ra. Lại tiếp tục uống rượu.

- Thế sao cậu lại uống nhiều thế?

- Tớ về đợt này và quyết ở lại luôn là vì muốn tìm lại cô ấy, nhưng cô ấy đã có chồng rồi, chẳng những thế còn có đứa con trai lớn thế này nữa chứ. – Anh vừa nói vừa đưa tay miêu tả chiều cao của cậu bé. – Thằng nhóc kháu khỉnh lắm.

Nhìn anh như thế, Tuấn khẽ cười. Đúng như anh dự đoán, sau bao nhiêu năm ổn định và phát triển sự nghiệp, Hoàng Nam đã chịu dừng bước và trở về. Nhưng Đỗ Quyên đâu phải là cô gái bình thường. Lần này, anh không bị cô vờn cho một trận lên bờ xuống ruộng thì không phải Đỗ Quyên. Tuấn chưa kịp nói gì thì anh lại tiếp lời:

- Cái gì mà hẹn ước mười năm, cô ấy bảo sẽ đợi chờ tớ trong mười năm. Vậy mà giờ con trai lại lớn thế kia. – Anh khóc. Tuấn và Hải Lam nhìn anh thẩn thờ. Lần đầu tiên nhìn thấy con người đầy tự tin và bản lĩnh này rơi nước mắt.

- Cô ấy nói với cậu như thế à? – Tuấn lay vai anh

- Không, là chính mắt tớ nhìn thấy.

Hôm qua, anh đến tìm cô. Giây phút thấy anh đứng trước cửa công ty, cô gần như ngừng thở. Vẫn dáng người thân quen, vẫn gương mặt lạnh lùng thu hút ánh nhìn, đã mười năm rồi cô mới được nhìn thấy. Cô cố lấy lại bình tĩnh, bước ngang qua anh như chưa từng quen biết. Một bàn nay nắm chặt lấy tay cô. Cô bị giật lùi, suýt ngã. Cô nhìn anh, cô nhận ra ánh mắt anh đang cố che giấu sự tức giận.

- Đi với anh. – Không đợi cô trả lời, anh kéo tay cô đi.

- Tại sao tôi phải đi với anh? – Cô giật tay ra khỏi tay anh, nhưng chỉ làm cho anh siết chặt lấy tay cô hơn.

- Anh muốn nói chuyện với em.

- Tôi không có gì để nói với anh hết. Mười năm trước tôi đã nói là anh đừng liên lạc gì với tôi, anh quên rồi sao?

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, đầy thách thức. Anh buông tay cô ra. Bỗng hai tay anh giữ chặt lấy cô, áp cô sát vào tường. Anh hôn cô, một nụ hôn cuồng nhiệt như trút hết những nhớ thương và tức giận cô đã gây ra cho anh. Lúc anh buông cô ra, gương mặt cô đã ửng hồng. Vừa ngại, vừa tức giận cô vung tay, bàn tay năm ngón in hằn lên má trái anh.

- Xin anh tôn trọng tôi một tí - Cô chỉnh lại trang phục, kiêu hãnh bước đi như chưa xảy ra chuyện gì.

Cô là hoa hồng, mà hoa hồng thì có gai. Đã có những lúc anh ước chi có thể bẻ gãy hết những cái gai ấy để có thể dễ dàng nắm giữ lấy cô. Nhưng thiên nhiên tạo hóa đã như thế, nếu hoa hồng không có gai thì chẳng phải là hoa hồng.

Anh đi theo cô đến khi xe cô rẻ vào con hẻm nhỏ. Cô vừa xuống xe thì từ xa có một cậu bé chạy lại ôm lấy cô, theo sau là một phụ nữ, hình như là mẹ cô. Bà nhìn thấy anh, rồi nói gì đó với cô. Cô lắc đầu và ba người bước vào trong nhà. Ngôi nhà nhỏ nhưng được thiết kế khá đẹp, cánh cổng màu xanh ngọc bích, bên trên có giàn dây leo nở hoa tím ngắt. Anh bước đến ngồi lên chiếc ghế trước cửa nhà. Trời chuyển tối, ánh sáng của ông mặt trời nhường chỗ cho những tia sáng của chiếc bóng đèn. Con hẻm đông người qua lại, anh ngồi đó, thẩn thờ vô định.

Bỗng cánh cổng mở ra, anh quay đầu lại nhìn thấy đứa bé bước ra. Nó nhìn anh chăm chú.

- Chú đến tìm mẹ cháu à? – Đôi mắt cậu bé to tròn, nhìn anh tò mò.

- Sao cháu biết chú đến tìm mẹ cháu? – Anh ngồi quỳ xuống ngang với cậu bé.

- Cháu đoán vậy thôi. – Cậu bé leo lên ghế ngồi, và đưa tay ra hiệu cho anh cũng lên ngồi đi.

- Ba cháu đâu? – Anh ngồi lên ghế, bế cậu bé đặt lên đùi mình.

- Ba không ở với mẹ. Mẹ bảo ba đi làm kiếm tiền nuôi mẹ con cháu.

- Thế con tên gì?

- Khánh Tường ạ.

- Con bao nhiêu tuổi rồi?

- Mười tuổi ạ. Thôi con không nói chuyện với chú nữa, con vào nhà đây, kẻo mẹ lại la.

Chưa để anh kịp nói gì, cậu bé đi thẳng vào nhà. Vài câu nói chuyện giữa anh và cậu bé làm anh suy nghĩ nhiều. Chính xác cô đã có con, cô và chồng không ở bên nhau. Chẳng lẽ cô không hạnh phúc?

- À, ra là thế. – Tuấn cười. – Thế cậu có biết trong những năm qua cô ấy sống thế nào không?

- Không, tớ không dám cập nhật một tin tức gì về cô ấy hết. Nếu tớ biết tin gì về cô ấy chắc tớ không thể hoàn thành được mục tiêu đã đặt ra mà bay về với cô ấy mất.

- Vậy thì đúng rồi, cậu không tin tức gì hết bảo sao cô ấy không lấy chồng được. Ai lại đợi chờ một người trong vô vọng chứ.

- Nhưng cô ấy nói là cho tớ thời gian mười năm mà. Nếu trong mười năm ấy tớ không về tìm cô ấy, cô ấy mới yêu người khác mà.

Tuấn nhìn người bạn thân nhất của mình lắc đầu. Anh đã nằm lăn ra bàn, đôi mắt nhắm lại. Tuấn nhìn Hải Lam, hai người nhìn nhau đầy ẩn ý.

- Trong suốt mười năm qua, anh vẫn không cập nhật tin tức gì về chị Đỗ Quyên cho anh ấy à.

- Có những điều chỉ những con người như Hoàng Nam và Đỗ Quyên mới làm được em à. Thời đại này vốn dĩ đâu cần ai cập nhật tin tức cho thì mới biết được người kia đang làm gì. Điều quan trọng là bản thân người đó có muốn biết hay không thôi.

- Mà anh ấy gặp Bon rồi vẫn không nhận ra thằng bé có nét gì đó giống anh ấy à?

- Người trong cuộc thường hay mù quáng, trong khi người ngoài thì thấy mọi thứ cứ rõ như ban ngày còn họ thì cứ mò mẫm như trong bóng tối.

- Thôi để em giúp anh ấy.

Hải Lam lấy điện thoại ra bấm dãy số. Đúng lúc Hoàng Nam vừa cựa mình. Anh nghe đâu thoảng bên tai tiếng ai gọi "Chị Đỗ Quyên" rồi chìm vào giấc ngủ.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư