Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 03
Trần Thị Huyền Trang | Chat Online | |
02/07/2019 23:28:24 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
- * Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 04 (Truyện ngôn tình)
- * Đôi khi con tim vẫn hay đi lạc đường (Truyện ngắn)
- * Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 02 (Truyện ngôn tình)
- * Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 01 (Truyện ngôn tình)
Ngay lúc Ôn Uyển đang giãy giụa, truyền đến một tiếng quát: “Thằng nhóc này, mấy đứa đang làm cái gì?”
Nhóm người trẻ tuổi nghe thấy âm thanh gào lên này, cùng nhau quay đầu, chỉ thấy hai người đàn ông mặc quần áo thoải mái đang đi qua bên này, người trẻ tuổi cầm đầu kéo Ôn Uyển, hơi híp mắt lại, quát: “Ở đây không có chuyện gì của chúng mày, không muốn chết, nhanh tránh ra.”
Rất hiển nhiên, cậu ta cậy vào mình nhiều người, không coi hai người đàn ông này trong mắt.
Đường Dật quay đầu nhìn Giản Dung một cái, lập tức nở nụ cười: “Tiểu Dung, nghe cháu trai này nói gì chưa?” Đường Dật giống như nghe được chuyện cười, đám nhóc này không có mắt nhìn người, quá vô pháp vô thiên * rồi.
(*) vô pháp vô thiên: coi trời bằng vung, ngang ngược nhất đời (kẻ làm càn không kiêng nể gì)
“Phí lời làm gì, huấn luyện nó!” Trời lqd sinh tinh thần trọng nghĩa, cộng thêm nghề nghiệp đặc biệt, Giản Dung không ưa nhất là những chuyện như thế này, Giản Dung thích nhất một câu nói trong bộ đội, không phục tôi liền huấn luyện!
Đường Dật hất cằm lên với Giản Dung, chỉ thấy Giản Dung tiện tay ném áo khoác trong tay xuống đất, bước nhanh mấy bước, đi tới tiếp cận cậu nhóc đang giữ chặt Ôn Uyển.
Thuận tay kéo cậu nhóc kia, vừa kéo mạnh vừa ném qua vai, người trẻ tuổi cầm đầu này ngã ầm trên mắt đất, Ôn Uyển lập tức né qua một bên, ngồi chồm hổm trên mặt đất.
Người trẻ tuổi nằm trên mặt đất, rên một tiếng, bị ném không nhẹ, cậu ta không ngờ hai người này luyện võ, che cánh tay, hô to với những người khác: “Các anh em, đánh cho tôi, đánh cho đến chết, xảy ra chuyện, tôi chịu trách nhiệm.”
Cậu ta lăn lộn ở đây đã lâu như vậy, hôm nay là lần đầu tiên mất mặt như thế, có thể không tức điên sao?
Tiếng nói vừa dứt, vốn mấy người trẻ tuổi đang đứng quanh chỗ khác, lập tức vây Giản Dung lại, Đường Dật thấy vậy, cũng xông vào theo.
Trong lúc nhất thời, hai bên đánh lqd nhau, nhóm người này vốn không biết gì, hai người phía trước một là bộ đội dã chiến vô địch tán thủ *, một người là nhân vật hung ác của đoàn 731.
(*) Tán thủ: là môn võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ năng võ thuật Trung Hoa (còn gọi là Kungfu). Bản thân môn tán thủ được phân chia thành 3 loại: tán thủ thể thao, tán thủ dân sự, tán thủ quân sự. Tại Việt Nam hiện đang lưu hành 2 dòng là tán thủ dân sự và tán thủ thể thao. (Nguồn: Wikipedia)
Trong lúc này, hai bên đã đỏ mắt, nhóm người trẻ tuổi ỷ vào đông người, cũng không chịu thua, một người trực tiếp nhặt lấy vũ khí, đập về phía Giản Dung.
Ôn Uyển ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ cảm thấy giống như đang đóng phim, nhưng mỗi hình ảnh lại chân thật như vậy, rốt cuộc đám người này không đánh lại Giản Dung và Đường Dật, trong chốc lát, liền chạy trối chết.
Giản Dung nhìn đám người trẻ tuổi đang chạy trốn, mặt đen bình tĩnh: “Đã tiện nghi cho bọn chúng rồi.” Lần sau mà thấy được, phải đưa toàn bộ bọn chúng về đồn cảnh sát.
Đường Dật vỗ vỗ bả vai Giản Dung, vẫn bộ mặt đào hoa như trước nở nụ cười: “Được rồi, coi như bọn chúng chạy nhanh.” Đám người này chính là như vậy, để cho nhân tài Từ Sính qua đây nằm vùng, bắt lấy đám người tác oai tác quái này là được.
Giản Dung thu hồi ánh mắt, nhặt áo dưới đất lên, đi tới bên cạnh cô bé đang ngồi, mượn ánh đèn vừa nhìn, trừng mắt, không thể tin lạnh nhạt hỏi: “Ôn Uyển, tại sao lại là em?”
Ngõ nhỏ ánh đèn mờ mịt, vừa rồi ra sức đánh mấy đứa bé hỗn hào, ngược lại không nhìn rõ cô bé này là Ôn Uyển.
Ôn Uyển cúi đầu, nắm lấy gấu váy đã bị xé hư, không dám nhìn thẳng ánh mắt của Giản Dung, chưa nói đến trong lòng rụt rè hơn, Đường Dật nghe tên Ôn Uyển, cũng đi qua bên này, nhìn thấy Ôn Uyển, rất kinh hãi.
“Cô nhóc này sao bây giờ còn chưa trở về? Nếu không phải tụi anh gặp phải, có thể đã xảy ra chuyện.” Đường Dật khẽ nhíu mày hỏi Ôn Uyển, là em họ của tiểu Thành, chung một đại viện, khó tránh khỏi nhận biết.
Ôn Uyển cúi đầu, chân như vẫn còn lqd nhũn ra, mắt bắt đầu đỏ lên, vẫn không nói chuyện, Giản Dung nhìn Ôn Uyển như vậy, mặt đen trầm lại: “Có biết không, cô gái tốt phải trở về nhà trước khi trời tối, nhỡ xảy ra chuyện, anh xem em làm sao bây giờ?”
Trong lòng cũng nghĩ lại mà sợ, may mà hôm nay Đường Dật tới tìm anh, nói không ngủ được, muốn ra ngoài uống một chén, bằng không, có thể Ôn Uyển đã xảy ra chuyện.
“Thôi, cậu cũng đừng trách em nó nữa, gặp phải chuyện như vậy, ai mà ngờ được, dọa sợ không nhẹ, hay là trước cứ đưa về nhà đã.”
Đường Dật đưa tay kéo Giản Dung, lúc này sắc mặt Giản Dung mới hòa hoãn một chút, nhìn Ôn Uyển, thật sự mở miệng nói với Đường Dật: “Cậu đi tìm bọn tiểu Hoa trước đi, tớ đưa nha đầu này về nhà.”
“Vậy được rồi, tớ đi trước, chờ cậu ở phố Tứ Phong.” Đường Dật cũng không nhiều lời, xoay người rời đi trước.
Đường Dật vừa đi, Giản Dung thuận tay khoác áo khoác trong tay cho Ôn Uyển, ngồi xồm trước mặt Ôn Uyển, trầm giọng nói: “Lên đi, cõng em về nhà.” Âm thanh ra lệnh trước sau như một, thật giống như đang nói chuyện với lính của anh vậy, trong lòng cũng tức giận.
Ôn Uyển nằm trên người Giản Dung, Giản Dung đứng dậy, cõng Ôn Uyển, đi tới đại viện, dọc theo đường đi, hai người cũng không nói chuyện, Ôn Uyển nằm trên lưng của Giản Dung.
Lúc này có cảm giác giống như người lqd rơi xuống nước bắt được cây cỏ cứu mạng, bắt được liền không định buông tay, giờ phút này cảm giác của Ôn Uyển chính là như thế, ổn định, an toàn.
Giản Dung cõng Ôn Uyển đi rất nhanh, trong bộ đội, với sức nặng bốn mươi lăm ký, cũng có thể làm trang bị vượt dã, đối với Giản Dung mà nói, không phải là việc khó khăn gì.
Trở về đại viện, đến cửa nhà Ôn Uyển, Giản Dung để Ôn Uyển xuống, ánh mắt trong veo nhìn Ôn Uyển, nghiêm túc nói: “Chuyện tối nay đừng nói cho ba em biết, với tính khí của ông ấy, khẳng định…”
Tính tình ba Ôn Uyển, cực kỳ cưng chiều con gái, nhưng cũng quản lý rập khuôn, không tốt, liền giam giữ cấm đoán nha đầu này.
Nhà Giản Dung ở phía sau nhà Ôn Uyển, mặc dù hai người kém nhau bảy tám tuổi, không chơi chung một nhóm, nhưng khi còn bé cũng thường gặp, đối với chuyện nhà Ôn Uyển, anh cũng biết một chút, ở trong mắt Giản Dung, đây chính là em gái.
Giản Dung vừa định đi, Ôn Uyển kéo Giản Dung lại, Giản Dung kêu một tiếng, Ôn Uyển lập tức buông tay, hoảng sợ hô: “Anh, anh bị thương.” Cô không ngờ Giản Dung sẽ bị thương, vừa rồi cũng không chú ý đến điều này.
Nhìn vết thương trên cánh tay đã lqd rách miệng, trên mặt Giản Dung ngược lại không có biểu tình quá lớn: “Không có gì đáng ngại, trở về băng bó một chút là được, em sớm trở về nhà đi.”
Nói xong, không một chút lưu luyến, Giản Dung xoay người bước nhanh rời đi, Ôn Uyển nhìn theo bóng lưng Giản Dung, từ nhỏ đã ngưỡng mộ người đàn ông này, hôm nay lại thấy một mặt xuất sắc của Giản Dung như vậy, cho dù là ai cũng động lòng, đây là anh hùng của cô.
Thu hồi cảm xúc, Ôn Uyển xoay người trở về nhà, vào cửa đã thấy ba đang ngồi trong nhà đợi cô, vừa thấy Ôn Uyển trở lại, giọng sư trưởng Ôn không tốt lắm: “Sao giờ mới trở về? Thúc giục mấy lần?”
Đứa trẻ đại viện đều ngang bướng, mặc kệ liền ngất trời, cho nên ba Ôn Uyển yêu cầu cô rất nghiêm khắc.
Ôn Uyển cúi đầu, không nói gì, cô biết ba vì muốn tốt cho mình, ba Ôn nhìn đồ rằn ri Ôn Uyển mặc, mở miệng lần nữa: “Vừa rồi người đưa con về là Giản Dung hả?” Không phải chơi cùng lũ trẻ ngang bướng là tốt rồi.
“Vâng, là Giản đại ca.” Ôn Uyển khéo léo đáp một tiếng, cười ngọt ngào.
Ba Ôn gật đầu một cái, giống như đang lẩm bẩm: “Ôi, đứa bé kia cũng đã lớn thành chàng trai trưởng thành rồi, mới có mấy năm.” Giọng nói kia giống như đang cảm thán năm tháng không tha bất kỳ ai.
Ôn Uyển nghe khẩu khí của ba, dò hỏi: “Ba, ba cảm thấy anh Giản Dung, anh ấy như thế nào?”
“Tốt vô cùng, nghe cha cậu ta nói ở bộ đội rất có tiền đồ, tăng thể diện cho ông ấy.” Ba Ôn thuận miệng tiếp lời, ngược lại hỏi: “Sao vậy, sao đột nhiên hỏi cái này?”
“Không có gì, tùy tiện hỏi một chút, con đi tắm rửa rồi ngủ.” Nói xong, Ôn Uyển chạy lên tầng trên.
Kể từ sau chuyện đó, trong lòng Ôn Uyển cũng chỉ có Giản Dung, theo ý nguyện ngày đó, cô liền đăng ký khoa quân y.
Ba Ôn tỏ vẻ rất vui mừng, dù sao ông cũng là quân nhân, dĩ nhiên hy vọng khuê nữ có thể kế thừa sự nghiệp, trong lòng Ôn Uyển, cảm thấy nghề nghiệp này giống với Giản Dung, cô mới có thể gần Giản Dung hơn.
Lúc không có chuyện gì, cũng sẽ thường tới nhà Giản Dung, chỉ hy vọng có thể thỉnh thoảng chạm mặt Giản Dung, nhưng Giản Dung rất ít khi về nhà, lúc trở về liền ngây ngốc mấy ngày liền, ngược lại Ôn Uyển cùng mẹ Giản Dung ngày càng thân thiết hơn.
Sau khi tốt nghiệp, Ôn Uyển hạ xuống quyết định thứ nhất, chính là gả cho Giản Dung, lời vừa nói ra, gây chấn động cả nhà họ Ôn, cũng kinh động cả ông ngoại Ôn Uyển, ông cụ Hác, cậu mợ Ôn Uyển, anh họ, lần lượt tới khuyên Ôn Uyển.
“Biết Giản Dung lớn hơn con bao nhiêu không? Tạm thời không nói điều này, con là cô bé được nuông chiều mà lớn lên, đi theo Giản Dung, con có thể chịu khổ sao?” Người khác cũng khuyên như vậy, nhưng Ôn Uyển chỉ tới tới lui lui một câu: “Con muốn gả cho Giản Dung.”
Không khóc cũng không nháo, nhiều hơn lqd một chữ cũng không có, tính khí cố chấp, tình tình trẻ con, khuyên vài ngày cũng không có tác dụng gì, nhà họ Ôn cũng đành phải thôi.
Ba Ôn cùng mẹ Ôn đi sang nhà Giản Dung, nói rõ tình huống, mẹ Giản rất cao hứng, vốn thích Ôn Uyển, nha đầu này muốn gả cho đứa con ngốc của mình, có thể không vui vẻ sao?
Lúc Giản Dung bị gọi từ doanh trại trở về, biết chuyện như vậy, không chút suy nghĩ lập tức từ chối, anh lớn hơn Ôn Uyển bảy tám tuổi, đó chính là em gái.
Người đàn ông quanh năm ở doanh trại, chỉ có một suy nghĩ, cưới một cô vợ nhỏ, kết hôn với một người ổn định, có thể chịu đựng tịch mịch, có thể chờ đợi.
Ôn Uyển vẫn còn con nít, Giản Dung chưa bao giờ nghĩ tới chuyện như vậy, mọi người lại bắt đầu khuyên Giản Dung, hễ là có quan hệ đều tới đây khuyên, mục đích khuyên bảo giống nhau.
Lời nói tuy là hoàn toàn bất đồng, đại khái là lời nói vòng vo, nhưng Giản Dung cảm giác ba mình tổng kết rất đúng chỗ.
“Giản Dung này, con nói đi, con như vậy, là lqd người thô kệch, cái gì cũng không có, Ôn Uyển người ta điều kiện tốt như vậy, gả cho con, con chính là thằng nhóc đào được ngọc thật ở quán bên đường, con nhặt được tiện nghi lớn, đừng không biết phân biệt phải trái.”
Cũng chính bởi vì mọi người đều nói như vậy, trong lòng Giản Dung có ý thức vô cùng chính xác, Ôn Uyển vừa ý anh, đó chính là có mắt không tròng, dù sao Giản Dung cũng rõ ràng, nếu anh không cưới Ôn Uyển, đó chính là Thập ác bất xá *, được, liền cưới đi…
(*) Thập ác bất xá: nghĩa đen ‘Mười tội không thể tha thứ’. Tùy theo tôn giáo, thời kỳ mà chia thành các tội khác nhau.
Hai người đánh báo cáo, lĩnh giấy chứng nhận, dù đã xong thủ tục kết hôn, lúc Ôn Uyển còn chưa kịp cao hứng, Giản Dung đã nhận được thông báo trúng tuyển vào trường học thợ săn.
Không có thời gian làm hôn lễ, ngày đó cõng trên lưng ba lô quân đội xanh biếc, Giản Dung chuẩn bị xuất phát, sứ mạng của một người lính, không cho anh có cơ hội do dự.
Lúc anh ở trường học thợ săn ngây người hai năm, Ôn Uyển ở nhà đợi hai năm, đi làm ở bệnh viện quân khu chỗ Giản Dung ở, mẹ Ôn không dưới một lần gọi Ôn Uyển về ở nhà.
Ôn Uyển không đồng ý chỉ ở nhà chờ đợi Giản Dung trở về, làm quân tẩu, cô không có thói quen chờ đợi.
Thời gian hai năm, đối với Giản Dung mà nói, là dài lâu mà đau khổ, ở nơi đó, anh là rồng cũng phải co, là hổ cũng phải nằm, anh lợi hại hơn nữa, ở nói đó cũng phải thành thành thật thật khổ luyện.
Tốt nghiệp từ trường học thợ săn, không có nghi thức vui vẻ đưa tiễn, giống như lúc tới, không có nghi thức hoan nghênh, Giản Dung ra khỏi trường học, chưa từng nghĩ tới bầu trời bên ngoài có thể đẹp như vậy, giống như cảm giác giữa thiên đường và địa ngục, ngồi máy bay trở lại.
Giản Dung đến đại viện ở quân khu, đó là buổi sáng, xuống xe, Giản Dung chỉ thấy một cô gái đứng ở cửa, mặc váy màu xanh, nha đầu này đã trưởng thành, cũng ngày càng đẹp, đứng dưới ánh mặt trời giống như tiên nữ, anh không ngờ Ôn Uyển ở đây chờ anh hai năm.
“Anh, anh trở lại!” Ôn Uyển cười đi tới, ngược lại Giản Dung mất tự nhiên xoay mặt, “Ừ” một tiếng, lúc này Ôn Uyển mới chú ý, nơi khóe mắt Giản Dung có vết sẹo, đoán là đã bị thương.
Đợi hai năm, trường học thợ săn quản lqd rất nghiêm, không có bất kỳ liên lạc gì, Ôn Uyển giống như đang đợi chiến sĩ nơi biên cương cả đêm, không có bất kỳ tin tức gì, chỉ có thể dựa vào nghị lực mà chống đỡ, mỗi lần nằm mơ đều hy vọng Giản Dung có thể đột nhiên trở lại.
Không có quá nhiều lời nói, hai người trở về nhà, từ trường học thợ săn trở về, là vinh quang, không ít người đi vào nhà nhìn Giản Dung, hàn huyên mấy câu rồi rời đi, mọi người đều đã đi.
Ôn Uyển cho là có cơ hội có thể nói chuyện cùng Giản Dung, không ngờ lời nói mở miệng của Giản Dung chính là: “Ôn Uyển, chúng ta ly hôn thôi.”
Anh không xứng với Ôn Uyển, hai năm suy nghĩ, khiến cho anh hiểu rất sâu, anh không nên làm trễ nải nha đầu này.
Ôn Uyển không thể tin nhìn Giản Dung, mấp máy môi: “Vì cái gì?”
“Không vì cái gì cả, anh chỉ muốn tốt cho em.”
Nói xong, Giản Dung xoay người trở về nhà, Ôn Uyển nghe âm thanh cửa khép lại, trong lòng lạnh cả người, ông cụ Hác dạy dỗ cháu ngoại, gặp phải chuyện không khóc cũng không nháo, khóc rống không phải là biện pháp giải quyết vấn đề, có khó khăn ta tìm chính ủy, không phải sao?
Ôn Uyển đi nhà chính ủy, nói tình huống lqd vừa rồi với chính ủy sư đoàn, xong, chính ủy sư đoàn nghe chuyện như vậy, cũng tức giận như Ôn Uyển, đi theo Ôn Uyển về nhà, vừa mở cửa vừa quát: “Giản…”
Giản Dung đầu óc mơ hồ ra ngoài, chỉ thấy chính ủy cầm cây chổi quét sân, đuổi theo Giản Dung đánh hai cái, mắng: “Thằng nhóc này, từ trường học thợ săn trở lại là giỏi lắm rồi hả? Có bản lĩnh rồi hả? Lại còn muốn ly hôn với vợ, cậu muốn tìm đường chết à?”
Chính ủy sư đoàn giáo dục Giản Dung một hồi, anh biết hai năm nay Ôn Uyển không dễ dàng, Giản Dung phá tướng *, cô bé này không muốn ly hôn, Giản Dung nên vụng trộm mà mừng rồi, hừ, tiểu từ này còn chủ động muốn ly hôn, đầu óc bị trường học thợ săn luyện cho hỏng rồi?
(*) phá tướng: nguyên gốc 破了相, phá = phá hủy, tướng = tướng mạo, phá tướng nghĩa là tướng mạo bị phá hủy, ở đây nói đến vết sẹo của Giản Dung.
Giáo dục cho Giản Dung xong, chính ủy để cho Giản Dung đứng quân tư ở trong sân, không được Ôn Uyển cho phép thì không được về nhà, chính vì thế mà có một màn kia, phó đoàn Giản bị cô vợ nhỏ của mình phạt quân tư.
Nằm bên cạnh Giản Dung, Ôn Uyển bất tri bất giác ngủ thiếp đi, ngược lại Giản Dung mở to mắt, cả đêm không chợp mắt, đối với Ôn Uyển một chút biện pháp anh cũng không có, đưa tay điều chỉnh tư thế cho Ôn Uyển, chỉ nghe thấy âm thanh giống như Ôn Uyển đang mê sảng: “Giản Dung, em không muốn ly hôn.”
Một câu nói kia, khiến cho Giản Dung hơi lqd ngừng lại, không rời, đi theo anh, Ôn Uyển, sớm muộn gì em cũng sẽ hối hận.
Thời gian quân đội eo hẹp, trời vừa sáng, tiếng còi rời giường liền vang lên, Giản Dung lập tức đứng dậy mặc quần áo, Giản Dung vừa động, Ôn Uyển liền tỉnh, xoa đôi mắt mông lung: “Giản Dung, mấy giờ rồi?” Nhìn bên ngoài trời còn tờ mờ sáng, bộ đội quả thật vất vả.
“Vẫn còn sớm, em ngủ thêm một lát đi, anh đi thể dục buổi sáng, đợt lát nữa trở lại dẫn em đi đội y tế báo cáo.” Giản Dung nhanh chóng trả lời, ngay sau đó ra khỏi phòng, đóng cửa, thẳng một đường chạy chậm rời đi đến sân huấn luyện.
Hôm nay là công việc của anh sau hai năm, lần đầu tiên đi huấn luyện, không thể qua loa đại khái được.
Giản Dung vừa đi, Ôn Uyển cũng không ham ngủ nữa, đứng dậy mặc quần áo rửa mặt một chút, mở cửa, đứng ở cửa, chỉ thấy một người phụ nữ đang mặc quần áo cho đứa bé, đứng bên cạnh nhân viên cảnh vệ, người phụ nữ vừa thấy Ôn Uyển liền cười nói: “Cô gái, cô là vợ nhà phó đoàn Giản à?”
Phương thức chào hỏi này, Ôn Uyển đã thành quen, cười đáp lại: “Vâng, chị dâu, tên em là Ôn Uyển.” Ở trong quân đội, hễ là vợ quân nhân đều gọi là chị dâu, đây là quy củ, mặc kệ tuổi tác.
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
|
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!