LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Ngốc nghếch yêu - Chương 3: Anh là định mệnh của em!

60 lượt xem

Anh và em hay nhắn tin, thế nhưng ngoại trừ lần gặp gỡ ở "Nỗi nhớ" ra, em không gặp anh lần nào nữa.

Cho đến ngày em đang vùi đầu đọc sách trong thư viện thành phố. Đấy là một thư viện đã cũ, và chỉ lắm những cuốn sách kinh điển, cũng không có điều hòa và bàn ghế sạch bong. Chỉ có những dãy bàn lổn nhổn những chữ. Nhưng em thích nơi này.

Ngạc nhiên làm sao, là anh cũng đến.

Em không nghĩ một người như anh lại thích nơi đây. Có gì quyến rũ anh? Sách ư? Thư viện đại học Y còn nhiều hơn thế! Yên tĩnh ư? Ừm, có thể! Nhưng anh thích yên tĩnh à? Sao tin nhắn anh gửi em, sặc mùi ghét-lặng-yên?

Dù thế nào, thì anh vẫn đến. Đều đặn. Luôn luôn. Đọc những cuốn sách dày mà em biết chẳng bao giờ em đụng tới, luôn mỉm cười nhẹ nhàng như làn gió mùa Xuân.

Mát rượi như kem vậy...

***

Em thích cách anh di chuyển nhẹ nhàng như sợ làm phiền người khác, thích cách anh ghi nhanh những câu thú vị vào cuốn sổ bìa da hay mang theo mình, thích cả cách anh nhíu mày khi gặp vấn đề khó giải.

Anh hay đến thư viện vào thứ hai, ba, sáu. Em cũng hoãn công việc, để đi đọc sách vào ba ngày đó, đều đặn mỗi tuần. Lẽ dĩ nhiên là anh không nhận ra em, vì em ngồi trong góc khuất. Nhưng em cũng không muốn để anh biết. Chỉ muốn ngắm anh như vậy thôi! Anh "hút" em bằng một vẻ khó tả. Thật đấy, em cũng chẳng biết tại sao nữa. Chỉ biết là...

Ừ, em thích anh.

***

Em nghĩ số trời cho anh nhìn thấy em. Hôm ấy, hình như anh vừa tìm ra một vấn đề thú vị gì đó. Anh nhấc điện thoại, gọi cho ai đó, và buồn cười thay, ba giây sau điện thoại em reo!

Anh nhìn em.

Em nhìn anh.

Vài phút sau, anh đi đến chỗ em, khóe môi chưa lúc nào tắt nụ cười.

Nụ cười của anh trong ngày hôm đó, em không thể nào quên được. Anh không nói gì nhiều, chỉ nghiêng đầu, mỉm cười và nói:

- Chào em!

***

Chào em...

Từ lúc phát hiện ra em cũng hay lui tới thư viện thành phố, anh hay hẹn em đi cùng. Thông thường là anh sẽ tạt qua nhà đón em, sau đó mình đi thư viện, và 5h chiều, khi cô thủ thư cầm phất trần ra vẻ "đuổi" những con mọt cuối cùng, anh lại dẫn em đi dạo phố.

Qua những con phố thân quen nhưng sao em thấy xa lạ? Qua những nơi em đã từng đặt chân đến, qua những ngõ ngách của thành phố, qua cả những quán nước lề đường quen thuộc.

Em luôn cảm thấy ngỡ ngàng...

Có lẽ số trời đã cho ta gặp nhau, có lẽ như thế! Hay là chỉ là những lần tình cờ?

Em không bận tâm. Em gọi anh với em là "định mệnh". Em không nhớ em đã đọc câu chuyện viết về định mệnh khi nào, chỉ nhớ có một câu thế này: "Hãy giữ lấy định mệnh, bởi nó chỉ thoáng qua một lần trong đời mà thôi".

Em quyết tâm bám anh.

Anh là định mệnh của em!

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư