Luôn ở bên cạnh tớ...mãi như thế này nhé - Chương 2: Năm mình 10 tuổi

69 lượt xem

Cậu cùng với mấy đứa con trai trong khu tập thể rủ nhau đi ăn trộm khế của nhà bà Tư. Bà Tư là một bà lão cô độc, bởi lúc nào bà cũng chỉ một mình, ăn một mình, đi một mình và ở cũng một mình. Bà ấy ít khi nói chuyện với mọi người, nên giữa bà và những người trong xóm luôn tạo ra một khoảng cách nào đó. Tớ thương bà ấy lắm, bà ấy không như mọi người vẫn thường nghĩ đâu, bà ấy cũng thân thiện lắm đó lại còn tốt bụng nữa, bởi vì tớ đã nhiều lần trò chuyện với bà ấy.

Thế mà lũ con trai, trong đó có cả cậu dám đi ăn trộm khế của bà ấy. Tớ đã thấy hết rồi, bà ấy đã già yếu nên chẳng còn đủ sức để quát tháo các cậu, khi các cậu chạy đi, tớ đã nhìn thấy bà lặng lẽ thu nhặt những chiếc lá, những quả khế non rơi vương vãi trên khoảng sân nhỏ, lúc đó tớ chạy lại, tớ nhìn thấy sự buồn rầu trong đôi mắt của bà. Bà bảo rằng: Bà không tiếc mấy quả khế đó, chỉ cần các cậu xin là bà ấy cho ngay.

Sau hôm đó, tớ có gặp cậu

- Tại sao các cậu lại làm việc đó?

- Việc nào cơ? Tớ không hiểu? Cậu tỉnh bơ nói

- Các cậu đã ăn trộm khế của nhà bà Tư ngày hôm kia.

- Sao...sao cậu biết?

- Tớ nhìn thấy

- Bọn tớ chỉ lấy một ít thôi, cũng có nhiều nhặt gì đâu, bà Tư có một mình cũng có ăn hết đâu...Cậu vẫn nói tỉnh bơ

- Vấn đề không phải ở đó, cậu hiểu không?

...

- Bà ấy đã rất buồn, không phải buồn vì mấy quả khế mà buồn vì hành động của các cậu, bà ấy luôn cô đơn, từ cái ngày con trai bà bỏ đi...

Cậu vẫn im lặng, không nói gì. Mắt cậu cúi gằm xuống mặt đất, có lẽ cậu đã biết lỗi của mình, cậu đang hối hận

- Ai cũng từng mắc lỗi, nhưng quan trọng là phải biết sửa...

- Vậy thì tớ phải làm như thế nào?

Cũng từ hôm đó, vào những buổi chiều hay những ngày rảnh rỗi không phải đi học. Tớ và cậu thường xuyên sang nhà bà Tư, giúp bà dọn dẹp nhà cửa, nhặt rau cho bà, phụ bà nấu cơm hay đọc sách, kể chuyện cho bà nghe. Rồi cuối tuần vào những ngày thứ bảy bà lại đãi chúng mình bằng những chiếc bánh lá nhỏ nhỏ, xinh xinh, thơm thơm, mà bà vẫn gọi là món bánh của đồng nội. Tớ đã nhìn thấy những nụ cười, niềm hạnh phúc nho nhỏ trong đôi mắt, trong nụ cười của bà.

Và cũng vào năm đó, kỳ lạ thay con trai của bà ấy, đã trở về.

Nhật ký, ngày...tháng...năm...

Cậu luôn là một cô bé tốt bụng mà. Tớ biết mình làm sai, nên tớ đã dẹp ngay đi cái tính sỹ diện hão của một thằng con trai và vứt nó vào một xó xỉnh nào đó trong lòng mình. Tớ luôn nghe lời cậu, như nghe lời ba tớ vậy. Tớ cũng chẳng biết tại sao mình lại làm như vậy nữa. Phải chăng vì ánh mắt hồn nhiên nhưng đôi khi cũng đầy cương nghị của cậu.

Tớ thấy mình thật là hãnh diện khi có một người bạn can đảm và tôt bụng như cậu. Hãy luôn làm bạn tớ nhé, bạn thân!

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×