Đừng trốn tránh, ta yêu nhau - Chương 2: Người dưng trên đất khách

73 lượt xem

Brian chìa bàn tay với những ngón thon dài ra bắt tay tôi, nửa chủ động, nửa rụt rè. Hôm nay là buổi chiêu đãi của tập đoàn cho những nhân viên xuất sắc từ các nước mới chuyển đến Singapore. Brian đến từ Bắc Kinh, nhỏ hơn tôi hai tuổi. Chẳng hiểu sao, cái vẻ lóng ngóng lần đầu xa nhà của Brian làm tôi thấy cậu nhóc đáng mến lạ lùng.

Tôi cứ tưởng sau lần đầu nói chuyện rôm rả như thể gặp phải tri kỷ ấy, tôi và Brian sẽ dần thân thiết hơn, như hai gã cô đơn nơi đất khách. Nhưng không phải. Brian hòa đồng nhưng không thực sự thân với bất kỳ ai trong văn phòng, với tôi cậu lại có vẻ e dè giữ khoảng cách. Mà cũng có thể do tôi cả nghĩ quá thôi. Áp lực công việc kinh khủng, chúng tôi mụ cả người và trôi đi như những bóng ma, làm sao có thể cười rạng rỡ như buổi đầu vừa đến được chứ.

Thắm thoát chúng tôi cũng trải qua một năm ở đây rồi.

Brian vắng mặt một tuần để về Bắc Kinh. Lúc quay lại, cậu gầy rộc hẳn đi, đôi má phúng phính trước đây giờ móp xộp lại. Ở lại làm thêm giờ, tôi chạm khẽ vào vai cậu hỏi han quan tâm. Brian òa khóc "Anh Huân, bố em mất rồi. Em thấy mình thật đơn độc." Cậu vùi gương mặt đầy nước lên vai tôi. Tôi vỗ nhẹ lên lưng Brian ủi an, bỗng nảy ra lời đề nghị. "Cậu có muốn qua ở trọ cùng tôi không?". Thế là mấy ngày sau, Brian dọn qua chỗ tôi. Cậu tỏ ra là một người bạn chung nhà dễ chịu, có Brian ở cùng tôi thấy căn hộ đỡ buồn và quạnh người hơn.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo