LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Đơn giản là...thích - Chương 1: Tháng Năm. Chủ Nhật Tuần Thứ Nhất

110 lượt xem

Lặng! Nghe thật lạ phải không?

Lặng! là tên một quán trà không lớn lắm giữa lòng thành phố rộng lớn này.

Lặng! Thật khó khi nó nằm ngay trên con đường nhộn nhịp tấp nập người qua lại.

Lần đầu nhìn thấy quán trà này là khi tôi giúp thằng bạn chuyển đồ sang nhà mới. Lúc đi ngang qua đây, cái tên của quán đã tạo cho tôi một cảm giác gần gũi lạ thường.

Tôi không phải là người thành phố, tôi là một thằng nhà quê chính cóng, lên thành phố học tập, thực tập rồi một ngày nào đó sẽ là đi làm. Dưới quê luôn yên tĩnh, thanh bình, không như thành phố ồn ào, nhộn nhịp... Có lẽ chính vì điều này, ngay từ đầu tôi đã cảm thấy Lặng! rất quen thuộc với mình, có cái gì trong tôi cứ thôi thúc mình đến với nó, dù biết rằng đó chỉ là một cái tên không hơn không kém, không thể nào có được cái không khí bình lặng được giữa nơi thành phố đông đúc này.

Tôi đứng trước lớp cửa kính của Lặng!, ngẩn người nhìn tên của quán... Tôi đã muốn đến đây từ rất lâu rồi, nhưng lại không có thời gian, đến tận bây giờ tôi mới có thể đi đến nơi này, nơi chạm đến nỗi nhớ nhà khôn nguôi sâu trong đáy lòng tôi.

Tôi hít sâu một hơi, cười nhẹ. Chỉ là vào một cái quán lại khiến tôi khẩn trương đến thế...thật lạ. Đẩy nhẹ cửa kính, tôi chậm rãi bước vào. Đảo mắt một vòng, quán không lớn nhưng bài trí rất đơn giản, vài cái bàn gỗ, ghế gỗ, xung quanh thoang thoảng hương hoa cỏ nhè nhẹ khiến người ta bất giác thả lỏng mình.
Quán chỉ lác đác vài bóng người riêng lẻ, dường như mục đích cũng như tôi, tìm một chút yên ả nơi nhộn nhịp. Đến quầy gọi một tách trà xanh, chọn một chiếc bàn trong góc khuất, tôi nhắm hờ hai mắt, chậm rãi cảm nhận không khí thanh bình hiếm có này.

Đến bây giờ tôi mới để ý, từ khi cánh cửa kính thủy tinh đó khép lại, nơi này như đã tách thành một không gian riêng biệt, không còn tiếng xe cộ ồn ào, không còn bụi bay mù mịt... Chỉ có hương thơm nhè nhẹ của hoa cỏ.
Tôi tại sao không nghĩ đến những thứ đại loại như tường, kính cách âm ngay từ đầu chứ? Cười khẽ, nơi này thật tuyệt, có lẽ tôi sẽ trở thành một khách quen.

Tiếng tách sứ va chạm cùng mặt bàn làm tôi bừng tỉnh. Hai mắt khẽ chớp. Là một cô gái tóc dài đang mỉm cười ngọt ngào nhìn tôi, lại nhìn tách trà xanh trên bàn, chắc cô là người vừa đưa nó đến đây. Tôi cười nhẹ, gật đầu đáp lại. Cô gái cúi nhẹ người rồi mới chuyển bước vào trong. Tôi nhíu mày, có chút bực tức khó tả, ngay cả một chữ cũng không nói? Có cách tiếp khách lạ như thế này sao? Tôi lắc đầu, không muốn cảm xúc của mình vì điều này mà bị nhiễu loạn.

Nhấp thử một ngụm, thanh thanh, vị ngọt dư âm trên đầu lưỡi , thật tuyệt.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư