LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Nụ cười ấy sẽ trở lại - Chương 1: Mùa đông.

95 lượt xem

Mùa bắt đầu bằng những ngọn gió lạnh lướt qua tán lá me xào xạc. Duy lim dim đạp xe chầm chậm qua con đường quen, cứ những lúc như thế này, Duy lại tự cho phép mình được ... sến một chút. Tấp xe vào vỉa hè, miệng thôi lẩm nhẩm bài Sử đang học, Duy cứ đứng vậy đơ người ra và thẫn thờ ngắm lá me bay bay.

Chỉ đúng 5 phút, Duy lại tức tốc đạp xe đến trường cho kịp giờ. Cứ nghĩ giá mà Quyên còn ở Việt Nam lúc này, hẳn đã có tin nhắn rủ nhau bùng 2 tiết đầu ngồi café nhân dịp... đông về. Duy nghĩ thầm, rồi tự cười, để mặc cho nỗi nhớ cứ dài ra, miên man.

Ở đó, bây giờ, chắc đang hanh hao nắng. Quyên của Duy chắc đang cầm một chồng sách dày cộp đi trong khuôn viên rộng mênh mông của trường mới, lo nghiên cứu nội quy kí túc xá, làm quen với bạn cùng phòng, tìm cách vượt sốc văn hóa... "Nhiều việc phải lo lắm, chắc bận rộn đến nỗi không kiếm được 5 phút thảnh thơi để nhớ về thằng bạn cũ và Sài Gòn đang mùa thay lá này đâu nhỉ" – Duy thở dài.

Còn ở đây, Duy ngồi nhẩm tính chắc cũng gần một năm kể từ ngày Quyên leo máy bay đi Úc du học. Một năm dài đằng đẵng mà Duy phải làm quen với việc sáng sáng đạp xe một mình, chiều cũng lủi thủi về nhà một mình. Thỉnh thoảng, Duy lại bất ngờ nhìn sang phía bên cạnh, như một thói quen, xem có con nhỏ nào đang bí mật "bám đuôi" mình như ngày trước không. Không có ai, Duy quay đầu xe chạy tiếp, rồi hứng chí gào lên một bản rock balad với giọng điệu vừa phấn khích vừa buồn bã: "Chỉ là giấc mơ...".

Chả hiểu sao lúc nào Duy cũng có cảm giác Quyên luôn bên cạnh, ở đâu đó, rất gần.

Chiếc xe rung lên bần bật. Động đất? Không phải, là hiệu ứng dẫn truyền từ đôi chân sang chiếc xe thông qua bàn đạp, khởi nguồn từ chiếc điện thoại đang rung lên trong túi quần. Tin nhắn mới. Hiển thị: "Có người đang nhớ Duy lắm."

Số lạ, đầu số +84 của Việt Nam, nhưng cái giọng điệu thì không lẫn đi đâu được. Duy cuống cuồng bấm gọi lại, "Alo alo, Quyên phải không?" Mặc kệ Duy đang cuống lên, đầu dây bên kia vẫn mỉm cười, bình thản trả lời từ tốn: "Ừ, đang ở nhà nè, qua rước nhé!". Không kịp ngạc nhiên và thắc mắc đến một giây, Duy "OK!" rồi vội vã quay đầu xe đi hướng khác, "Sẽ viết đơn xin phép và chịu phạt của cô Sử sau".

Duy đang mơ giữa ban ngày, và giấc mơ đó đang trở thành hiện thực. Chiếc xe đỗ xịch trước cổng, tay vặn chuông xe đạp réo lên leng keng. Cổng mở từ từ, chính xác là Quyên, vẫn dáng điệu ấy, nụ cười ấy. "Xin lỗi Duy nhé, lại rủ cậu bùng học nữa rồi..."

"Quyên về từ bao giờ?"

***

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư