LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Điều có thể - Chương 4: Điều có thể

81 lượt xem

Rồi nó thôi gặp Minh, thôi nghe Minh liến thoáng về những chuyện thường ngày. Nó lại đạp con xe Giant đi học mỗi sáng, rẽ đường khác và thôi đi cùng Minh. Những buổi sinh hoạt câu lạc bộ, nó xin nghỉ ốm để tránh mặt Minh, nó sợ mình sẽ khóc trước mặt Minh mất. Thành phố vẫn còn có sương, dù nhẹ, nhưng trong màn sương mù, nó không nhìn rõ mây trên trời, không thể nhìn được những đám mây đó đang lặng đuổi theo cái gì, với tần suất, tốc độ như thế nào. Nhưng nó biết mình đang đuổi theo Minh, rất nhanh, nhưng chẳng bao giờ bắt kịp Minh cả. Vì Minh với nó, là hai thế giới khác nhau. Thế giới mà nó nghĩ: Thiên thần và Ác quỷ. Và vì Minh không thể thích nó, vì nó không thể được ai thích. Không thể.

Một tuần sau khi nó quyết định ngừng hẳn liên lạc với Minh, Minh đến lớp 10 Văn, tìm nó. Sự kiện này làm chấn động đám con gái 10 Văn, bọn nó còn lập hẳn một topic để suy đoán lý do mà Minh đến gặp con bé da đen là nó.

- Cuối buổi, tớ muốn nói chuyện, đợi cậu ở công viên Cá Heo. Dám bỏ về thì đừng trách tớ.

- Tớ không đến đâu, tớ không thích.

- Cậu thử xem.

Minh đe dọa, thế mà nó cũng làm liều. Cuối buổi, nó đến thẳng nhà xe và ra về, đi ngược hướng công viên Cá Heo. Nó chẳng biết mắt Minh sầu sầu nhìn nó từ phía sau. Rồi nhanh chóng kéo hẳn nó đi về hướng công viên.

Tiếng giày của nó lẹt xẹt dưới đất, nó chẳng chống cự Minh. Thật ra là nó đang khóc đấy!

- Lý do tránh mặt tớ là gì?

- Bảo vệ danh dự cho cậu. Không thích đi cùng vì da cậu trắng, cậu cao và điều đó sẽ đánh bật lên màu da đen và chiều cao của tớ. Không thích nói chuyện với cậu, vì bọn bạn nói người xấu xí như tớ tiếp cận cậu để đào mỏ. Không thích gặp cậu vì tớ thích cậu mà cậu chẳng thích tớ....Vì tớ xấu. – Nói hơn 70 chữ mà nó nấc liên hồi.

Thằng Minh lấy cây guitar mà nó để sẵn trong ba lô ra, đàn và hát cho nó nghe bản Shape of my heart. Nhẹ nhàng lắm.

I'm here with my confession
Got nothing to hide no more
I don't know where to start
But to show you the shape of my heart

Rồi trầm trầm:

- Tớ thích cậu thấp, tớ có cảm giác an toàn và muốn che chở cho cậu. Tớ thích cậu vì da sạm đen, chở đầy hương vùng biển của quê tớ. Tớ thích cậu vì lúc giảng bài, cậu cười rất duyên và trông rất hiền. Tớ thích gặp cậu vì đơn giản là tớ thích cậu. Danh dự của tớ, là phải quan tâm đến người tớ thích.

Nó rưng rưng nhìn Minh.

Đồng Hới hết sương rồi, đổi lại là màu nắng trong đáy mắt gay gắt. Trong những màu nắng ấy, nó nhìn rõ mây trên trời, có thể nhìn được những đám mây đó đang lặng đuổi theo cái gì, với tần suất, tốc độ như thế nào. Những đám mây đó rồi cũng đuổi kịp, hòa lẫn vào đám mây mà trước đó nó theo đuổi. Còn nó biết mình đang đuổi theo Minh, rất nhanh, và đã bắt kịp Minh. Vì Minh với nó, là hai thế giới khác nhau, những miền đối cực sẽ luôn hút nhau. Và vì Minh thích nó, vì nó được Minh thích. Điều không thể đã trở thành có thể. Đông qua rồi và xuân đã đến. Nó nghĩ có lẽ nên học chơi guitar, để một ngày nào đó, nó sẽ hát, như lúc này, và nói rõ ràng với Minh là nó thích Minh.

Ai bảo cứ xấu là không được phép thích người khác?
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư