ĐẾ VƯƠNG SỦNG ÁI - Chương 632
Bạch Phàm | Chat Online | |
07/07/2019 12:07:52 | |
Truyện tiên hiệp | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
87 lượt xem
- * ĐẾ VƯƠNG SỦNG ÁI - Chương 633 (Truyện tiên hiệp)
- * ĐẾ VƯƠNG SỦNG ÁI - Chương 634 (Truyện kiếm hiệp)
- * ĐẾ VƯƠNG SỦNG ÁI - Chương 631 (Truyện tiên hiệp)
- * ĐẾ VƯƠNG SỦNG ÁI - Chương 630 (Truyện tiên hiệp)
"Tìm Hách Liên Minh ra đây!"
Lâu Thất nghiến răng hạ lệnh.
Hách Liên Minh khá là nhanh nhạy, không biết hắn đã trốn ở xó xỉnh nào, lúc nãy họ không có thời gian nghĩ đến hắn, giờ đây nhìn người của họ bị thương ra nông nổi thế này, Lâu Thất cảm thấy, không có ai để nàng trút lửa giận lên, trong lòng nàng sẽ không thể chịu nổi.
Thật ra Hách Liên Minh cũng không có nơi nào để trốn, hắn chỉ ẩn núp tại một mật thất nào đó trong hoàng cung, nhưng cuối cùng vẫn bị binh sĩ Thần Quỷ Binh có sở trường về tìm kiếm tìm thấy được.
Đồng thời họ cũng tìm thấy Tiểu Trù.
Không biết Tiểu Trù bị trúng loại vu thuật gì, giờ đây nàng ta giống hệt một con rối, không nói năng gì, cũng không nhận ra ai, chỉ cúi đầu nhìn bàn chân của mình.
Lâu Thất cảm thấy chua xót, nàng nhắm chặt mắt lại, siết chặt nắm đấm.
"Đưa Tiểu Trù qua chỗ Lão đạo sĩ thối, ta sẽ trị khỏi cho cô ấy, Dao Phong, cô chăm sóc cô ấy, đợi về đến Hiên Viên, thì kêu Nhị Linh chăm sóc cô ấy."
"Vâng." Ấn Phong Dao nhìn Tiểu Trù ra nông nổi thế này cũng thấy cực kỳ khó chịu. Nhưng cô tin Đế Hậu chắc chắn sẽ trị khỏi cho cô ấy, còn có Hiên Viên Khước vương gia, Khánh Tiên và Ưng Vệ nữa.
Khi Hách Liên Minh được dẫn đến trước mặt Lâu Thất, hắn ta vẫn còn ôm khư khư một chiếc rương kim loại trong tay, bên trên chiếc hộp có khắc hình một con phượng hoàng, Lâu Thất cứ cảm thấy hình dáng của nó hơi quen mắt.
"Lấy chiếc rương đó qua đây." Lâu Thất ngồi trên càng xe, Trầm Sát đứng bên cạnh, nàng dựa vào người hắn, trông nàng hơi mệt mỏi, nhưng vẫn không thể che lấp được vẻ đẹp tuyệt sắc của nàng.
"Không, đây là của ta, không ta được cướp nó đi!" Hách Liên Minh ôm chặt chiếc hộp đó, Lâu Hoan Thiên nhìn mà thấy ngứa tay, hắn tiến liên, chưởng hắn ngã xuống đất, giẫm lên vai hắn, ấn mạnh mũi chân, hai tay Hách Liên Minh vô lực rũ xuống, Lâu Hoan Thiên lấy được chiếc rương kia một cách dễ dàng.
Giao chiếc rương cho Lâu Thất, hắn giơ tay ra xoa đầu Lâu Thất, "Có việc gì cứ kêu ca."
"Cảm ơn đại ca."
Lâu Thất quan sát chiếc rương kia, Trầm Sát nhìn nó, nói: "Bổn Đế Quân đi xử lý Hách Liên Minh?"
Hắn không hề có thiện cảm với những người họ Hách Liên, nhất là tên này, đây là kẻ đề xướng hạ độc hắn, còn mơ tưởng đến mẫu hậu của hắn!
Lâu Thất cũng cảm thấy để Trầm Sát đích thân xử lý tên kia sẽ càng thích hợp hơn, nàng bèn gật đầu.
Sau đó nàng không còn quan tâm đến Hách Liên Minh nữa, mà tập trung nghiên cứu chiếc rương. Chiếc rương này đã bị khóa, không phải dùng ổ khóa mà dường như được khóa bằng cơ quan. Mặt trước của nó có một vùng lõm xuống kỳ lạ, giữa vùng lõm còn có một lỗ nhỏ nữa.
Nàng cứ cảm thấy hình vùng lõm kia hơi quen mắt, nhưng không thể nào nhớ ra đã từng nhìn thấy ở đây.
Đợi đến khi Trầm Sát trở về từ cơn gió tuyết, nàng đột nhiên trừng to mắt.
"Sát, chàng còn nhớ chiếc khóa trường mệnh được tìm thấy trong mật thất của Hòa Khánh Vương Phủ không?"
Dù Trầm Sát muốn giết Hách Liên Minh, cũng sẽ không cho hắn chết một cách quá nhẹ nhàng, nên hắn gần như là hành hạ hắn đến chết, khi trở về cỗ sát khí trên người hắn vẫn chưa tiêu tán hết, khi nghe thấy giọng của Lâu Thất, hắn mới thu bớt cỗ sát khí này về. Nghe thấy nàng hỏi về chiếc khóa trường mệnh kia, hắn gật đầu.
"Bổn Đế Quân có mang theo." Nói xong, hắn mò vào túi, lấy chiếc khóa trường mệnh kia ra.
Lâu Thất thấy hơi cạn lời, hắn luôn mang theo mọi lúc mọi nơi ư?
Nàng nhận lấy, khảm vào vùng lõm kia, quả nhiên vừa khít với nhau.
Nhưng vẫn còn một chiếc lỗ ở giữa.
"Điều này nói lên, chiếc rương này không phải của phụ hoàng nàng thì là của phụ hoàng của bổn Đế Quân?" Trầm Sát thấy thế cũng cau mày, "Nếu là như thế, chiếc lỗ này, có khi nào là cây trâm tóc Phượng hoàng bảy màu của nàng không?"
Giống như chìa khóa. Đây là chía khóa hai lớp.
Lâu Thất cảm thấy rất có lý, nàng đang cài chiếc trâm cài tóc phượng hoàng bảy màu trên đầu, sao lúc trước nàng không nghĩ đến nhỉ? Nàng lập tức gỡ chiếc trâm kia xuống, cắm vào trong lỗ tròn, quả nhiên rất vừa vặn!
Tách.
Chiếc rương được mở ra.
Lâu Thất nín thở, nhìn vào trong rương, thứ nàng nhìn thấy đầu tiên lại là một bức tranh như kiểu con nít vẽ, bên trên có hai người nhỏ xíu, nhìn ra được là một nam một nữ, hai người trong tranh mặt đối mặt, tay vỗ vào nhau, giống như có một bức tường vô hình chắn giữa họ.
"Vẽ gì đây trời?" Lâu Thất hỏi với vẻ chê bai. Trong đầu Trầm Sát chấn động, những ký ức vốn bị niêm phong, giờ đây lại được bắt đầu ùa ra ngoài.
Trong đầu hắn hiện lên một cảnh, ở một nơi trong cung điện hoa lệ, một nam hài nho nhỏ giật mình tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, nó quên luôn việc mang giày, chạy vội ra ngoài, nó đụng vào lồng ngực ấm áp của một nữ nhân mỹ lệ.
Nó la lên: "Mẫu hậu, mẫu hậu, Sát Nhi lại mơ thấy ác mộng, trong mơ, Sát Nhi và muội muội đáng yêu kia lại bị chia cách, làm thế nào cũng không nhìn thấy được muội ấy!"
Nữ nhân mỹ lệ kia khom người xuống, vuốt ve khuôn mặt của nó, vẻ mặt u sầu, nàng ta lên tiếng: "Sát Nhi lại mơ thấy muội muội kia à? Nhưng giấc mơ càng ngày càng xấu đi?"
Lúc này, một nam nhân cao lớn trẻ tuổi bước đến, y vui vẻ nói: "Đừng vội, trẫm đã tìm được tiểu cô nương kia rồi, chúng ta lập tức khởi hành, hỏi cưới tiểu cô nương ấy cho Sát Nhi, khó khăn lắm mới mơ thấy, không ở bên nhau thì sao mà được? Hoàng hậu, nàng cũng biết tiểu cô nương ấy đấy, đó chính là tiểu công chúa của Hiên Viên gia."
Đây là phụ hoàng và mẫu hậu của hắn?
Hắn hồi phục được ký ức tuổi thơ rồi!
Ký ức đổi sang một hình ảnh khác, xe ngựa chạy đi vội vàng, trong xe, hắn phấn khởi, lên tiếng hỏi: "Phụ hoàng, mẫu hậu, còn bao lâu nữa là chúng ta sẽ đến Hiên Viên vương triều?"
Hắn nghe Trầm Hoàng nói: "Không vội, việc con cứ mơ thấy những giấc mơ kia quả thật rất kỳ quái, phụ hoàng và mẫu hậu đưa con lên Thánh Tiên Cung hỏi trước đã."
Cổ Tịnh Nhi thắc mắc: "Nhưng hoàng thượng, đây hình như là đường đi Thánh Cốc?"
Trầm Hoàng bật cười: "Khắp thiên hạ không có mấy ai biết rằng, Thánh Cốc của Vu Tộc, thật ra nằm phía sau Thánh Tiên Sơn!"
"Sát?"
Lâu Thất xem xong bức tranh kia, nàng ngẩng đầu lên, bỗng thấy ánh mắt Trầm Sát thẩn thờ, mặt mày nàng chấn kinh lo lắng, nàng vội vàng lắc tay hắn.
"Chàng sao vậy?"
Trầm Sát hồi thần lại, bỗng nhiên nắm chặt lấy tay nàng, trầm giọng nói: "Thất Thất, bổn Đế Quân nhớ ra rồi, năm xưa bổn Đế Quân và phụ hoàng mẫu hậu đã chuyển đường đi đâu trong khi đang trên đường đi đến Hiên Viên Vương Triều!"
Đó có phải là nơi cuối cùng phụ mẫu hắn mất tích không?
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 3) (Truyện tổng hợp)
- Bản nhạc hóa đá (Truyện ngôn tình)
- Ánh sáng và bóng tối (Truyện ngôn tình)
- Màu của tình yêu (Truyện ngắn)
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!