Falling slowly - Chương 3: Rạn

81 lượt xem

Minh ngồi trong chăn nhìn ra ngoài trời mưa, hai tay đan lại, vòng ôm lấy đầu gối. Bên tai nó văng vẳng "Teardrops on my guitar" của Taylor Swift. Nó và Quân, đã nửa năm rồi thì phải. Ngón cái sờ nhẹ vào đầu bốn ngón tay còn lại, cảm nhận độ chai sần của chúng. Rất dày. Bấm dây đã không còn đau nữa. Minh nhớ, một tuần sau khi mình bắt đầu tập guitar, An ghé qua chơi. Và con bé suýt nữa đã túm cổ, lẳng Minh ra đường khi nhìn thấy mấy vết máu thấm loang lổ trên những miếng băng cá nhân nơi tay trái nó.

- Mày điên à? – An nghiến răng, giận giữ túm lấy tay nó, đưa lên cao. Dưới ánh sáng mạnh, các vết cắt trông có vẻ càng tệ. Một màu đỏ nhức nhối.

- Tập guitar, tay bị hằn là chuyện bình thường. – Minh lúng búng vài tiếng lấp liếm vô nghĩa trong miệng rồi hạ tay xuống, đút vào túi áo khoác – Tao chẳng qua tập hăng hơn người bình thường một chút. Mày không phải lo!

- Không lo cái đầu mày ấy! Trước nay đã bao giờ mày thế này đâu? – An nhíu mày – Minh... đừng nói với tao, đều chỉ là vì tên ấy?

Minh bối rối cào cào tóc, im lặng không trả lời. Thà như vậy còn hơn bảo "Ừ" để rồi hứng chịu sự bùng nổ của An. Bạn thân của nó hình như cũng hiểu. Con bé thả người xuống giường, mắt đăm đăm ngó cái trần nhà một lúc lâu. Đoạn, nó duỗi tay, với lấy chiếc guitar gỗ mộc phía đuôi giường, ôm lấy, gảy vài nốt. Chỉ là dăm tiếng "tưng... tưng..." vô nghĩa. Rời rạc, đứt đoạn, như chính suy nghĩ trong An lúc này. Cuối cùng con bé đẩy cây đàn ra, ngồi dậy.

- Đáng không?

- Có.

- Rất?

- Ừ.

- Đau thì sao?

- Kệ. Còn hơn vuột mất.

Hai đứa, mỗi người một câu, nhanh đến mức gần như chẳng cần suy nghĩ đã có được câu trả lời. Chẳng đầu cũng chẳng cuối, nhưng đủ hiểu. An thở dài một cái rồi chống tay đứng dậy, bỏ ra ngoài.

- Đi đâu đấy? – Minh hỏi với theo.

- Mua thuốc sát trùng! – Con bé đáp gọn trước khi sập cánh cửa màu gụ lại sau lưng mình.

Minh cười. Nhạc trong list của nó sắp phát lại từ bài đầu tiên, mà mưa thì hình như vẫn chưa có ý định tạnh. Cứ từng giọt, từng giọt rơi xuống, vỡ tan ngay khi vừa chạm vào khung cửa sổ phòng nó. Chúng vốn vẹn nguyên cho đến tận khi tan biến, hay đã rạn nứt ngay trong quá trình rơi rồi nhỉ? Minh không biết. Cũng chẳng muốn thử đoán. Nó chỉ đơn giản ngồi đó, nhìn những vệt nước đan vào nhau tạo thành lớp màn nhòe nhoẹt phủ mờ mọi thứ trong tầm mắt mình.

Quân không thể không để ý những thay đổi của Minh. Lần thứ ba gặp mặt, cậu liếc mấy vết băng bó trên tay nó, hỏi khẽ.

- Cậu cũng tập guitar?

- Ừ. – Con bé nhún vai, ra vẻ thản nhiên – Tớ thích từ lâu rồi. Giờ sẵn dịp nên tập luôn.

Quân dừng gảy đàn, quay sang, khóe miệng hơi nhếch lên.

- Dịp gì thế?

Minh ngớ người. Lúc này nó mới nhận ra mình vừa nói hớ. Rụt cổ sâu hơn vào trong chiếc áo gió xanh bạc, nó liếc mắt ra chỗ khác, khỏa lấp.

- Linh tinh ấy mà.

Quân không nói gì. Khẽ khịt mũi một cái, cậu đưa tay lên xoa đầu Minh.

- Tập từ từ thôi. Đau đấy!

Chỉ vậy thôi. Và tim Minh thì cứ thế lạc nhịp.

... ... ...

Lần gặp thứ n.

- Quân này... – Minh gọi, ngửa cổ nhìn cặp chuông gió bé tí treo ngay sát bàn học của Quân. Đã bốn tháng kể từ ngày hai đứa quen nhau.

- Sao? – Quân lơ đễnh hỏi lại, không ngẩng đầu lên.

- Tại sao cậu không treo chuông gần cửa sổ?

- Vì tớ không thích tiếng chuông gió kêu.

- Vậy tại sao không tháo hẳn chúng xuống?

- Vì tớ thích cặp chuông gió này.

Im lặng. Minh như đang cố hiểu thấu cái lý lẽ lạ đời của cậu.

- Quân này... – Nó lại gọi.

- Ừ?

- Mình song tấu một bài nhé? Bằng guitar ấy, dĩ nhiên.

Cuối cùng Quân cũng chịu ngẩng lên. Cậu nhìn Minh.

- Bài gì?

- Falling slowly.

Đến lượt Quân im lặng. Lâu đến mức Minh phải dời mắt khỏi cặp chuông gió mà cúi xuống, dùng đôi mày nhướn cao để hỏi cậu lần nữa.

- Để khi khác. – Cậu đáp, rồi quay lại với trang sách mà mình đang tham khảo nãy giờ.

Cái "khi khác" ấy của Quân hình như hơi lâu. Nhạc đã chuyển sang "Stay" của Miley rồi. "Falling slowly", Minh đã tập được từ lâu. Chỉ là người nó muốn đánh cho nghe nhất, dường như lại không có chút hứng thú nghe nó đánh đàn. Cậu dạy nó, cầm tay nó, chỉ cho nó cách bấm âm sao cho tiếng nhạc phát ra được rõ ràng, tròn trịa nhất. Nhìn nó khá lên từng ngày, tâm trạng cậu dường như cũng rất tốt. Chỉ là... Minh nhận thức được, cái nó muốn chạm vào, vẫn đang nằm đâu đó xa vời tầm tay mình lắm.

Khi Quân nhìn Minh, nó thấy được sự hài lòng, thỏa mãn. Ánh mắt mà một người thầy giỏi sẵn sàng hào phóng trao cho đứa học trò yêu của mình. Minh chỉ chưa bao giờ bắt gặp thứ mà mình muốn thấy, dù là trong khoảnh khắc.

"Falling slowly" cứ thế vang lên hàng đêm, nhưng là trong phòng của nó. Không phải trong căn phòng có cặp chuông gió bé tí treo sát bàn học màu gụ của ai kia.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k