LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Hơn cả một câu chuyện tình yêu - Chương 3: Mẫn. Cuộc gọi trên cầu sông Hàn

59 lượt xem

Có những nỗi buồn chẳng thể gọi thành tên. Nó cứ lơ lửng trước mặt, chẳng gần, chẳng xa, không hiện hữu, không vô hình. Nó đủ khiến nước mắt tôi chảy dài trên gò má.

... Tôi giật mình tỉnh lại khi cảm thấy cầu rung chuyển. Tôi vội đứng dậy, lục điện thoại. Đúng 1h. Phiên Vân chưa trở lại. Tôi ấn số Vân. Chuông điện thoại reo rất gần. Điện thoại Vân để trong túi sách tôi đang đeo.
Tôi, 1h sáng, một mình, trên cầu sông Hàn, và không thể đi vào bờ. Tôi khóc. Đáng lẽ Vân phải quay lại bên tôi, vào lúc cầu đổi chiều. Tôi phải làm gì bây giờ. Cầu vẫn cứ xoay, còn tôi thì ngồi bệt xuống thành cầu.

Khóc!

Thế giới cứ chuyển động, còn tôi vẫn lặng yên bất lực. Khuôn mặt tôi lem nhem nước mắt. Tôi hiểu rằng tôi sẽ phải ngồi ở đây một mình, cho đến 3h sáng, cầu mới quay trở lại vị trí ban đầu.

2 tiếng đồng hồ, chỉ mình tôi, ngồi bệt trên cầu sông Hàn, khi cầu đã quay đổi hướng.

Tôi vẫn khóc, càng ngày càng nức nở. Tôi dễ khóc, dễ xúc động, nhưng chưa bao giờ tôi trải qua cảm giác như lúc này. Ở một nơi xa lạ, một mình.

Tôi nhớ đến ba mẹ, nhớ về quá khứ. Ký ức như những viên kẹo ngọt mỗi khi nghĩ đến. Tôi cầm điện thoại, ấn số.

- Alo! Đêm rồi, con có việc gì?

- Ba ơi!

- Ừ, ba nghe!

- ....

- Mẫn, con 22 tuổi rồi, lau nước mắt đi và bình tĩnh nói chuyện với ba

- Ba ơi, ba bỏ mẹ con con thật à?

- ...

Có những sự im lặng, mà có lẽ mãi mãi tôi cũng không thể định nghĩa và giải thích được nó. Tôi vẫn khóc, nước mắt cứ chảy xuống cổ, áo, và điện thoại. Tiếng thở của ba vẫn đều đều, ba không trả lời, và tôi hiểu, hiểu tất cả những gì sẽ xảy ra sắp tới.

- Mẫn à, ngủ đi con. Đừng khóc nhè.

- Ba ngủ đi, con chào ba!

- À, chúc mừng sinh nhật con!

- Con cảm ơn!

...

Cảm ơn ba, vì ít ra, ba đã nhớ ngày con ra đời !

...

- Mẫn, Mẫn ơi ..................... !

Tôi đứng dậy, và nhìn thấy Phiên Vân bên bờ. Cậu ấy cố gắng đứng chỗ sáng và ra hiệu bằng tay cho tôi hiểu.

- Mẫn ơi, đừng khóc. Vân ở đây.

Tôi đứng im, trước mắt tôi khung cảnh cứ nhạt nhòa.

- Đợi Vân, chỉ một giờ nữa thôi. Mẫn hãy đợi Vân, chỉ một giờ nữa thôi.

...

Chỉ một giờ nữa cầu sẽ quay trở lại vị trí cũ. Mọi thứ thay đổi, rồi sẽ lại quay trở lại lúc ban đầu. Trong tôi giờ đây không còn bóng dáng của cái nỗi buồn không vô hình, không hiện hữu nữa. Tôi thấy mình nhẹ nhàng. Gió đêm thổi những lọn tóc tôi chờn vờn trên má. Tôi đứng đó nhìn Phiên Vân. Cậu ấy cũng đứng nhìn tôi. Chúng tôi chỉ cách xa nhau một dòng nước. Những ánh đèn trên cầu hắt xuống, tạo thành những vệt sáng chảy dài vô tận.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư