MA ĐẠO TỔ SƯ - Chương 54: Tuyệt dũng (tứ)
Đỗ Phương Lam | Chat Online | |
10/07/2019 10:44:07 | |
Truyện tiên hiệp | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
107 lượt xem
- * MA ĐẠO TỔ SƯ - Chương 55: Tuyệt dũng (ngũ) (Truyện tiên hiệp)
- * MA ĐẠO TỔ SƯ - Chương 56: Tam độc (nhất) (Truyện tiên hiệp)
- * MA ĐẠO TỔ SƯ - Chương 53: Tuyệt dũng (tam) (Truyện tiên hiệp)
- * MA ĐẠO TỔ SƯ - Chương 52: Tuyệt dũng (nhị) (Truyện tiên hiệp)
Đoán chừng chạy đã khá xa, nơi này hẳn là đủ an toàn, hắn vội vàng xoay người, nhẹ nhàng đặt Lam Vong Cơ xuống đất.
Vết thương ở chân vốn chưa lành lặn hẳn, giờ lại bị mấy chiếc răng nhọn của yêu thú cắn, còn ngâm vào nước nữa, bên dưới lớp áo trắng của Lam Vong Cơ đã bị máu tươi nhiễm đỏ một mảng, dùng mắt thường cũng có thể thấy một loạt lỗ đen do răng nanh chọc vào. Đến cả đứng y cũng không vững, vừa được thả ra đã lập tức ngồi xuống.
Ngụy Vô Tiện cúi người kiểm tra chốc lát rồi thẳng lưng lên, đi vòng quanh nơi gần hang ngầm. Có một vài bụi cây mọc dưới nền đất, hắn khó khăn lắm mới tìm được mấy cành cây thẳng trông khá to, lấy góc áo dùng sức lau bụi đất ở ngoài đi, ngồi xổm trước người Lam Vong Cơ, nói: "Có dây thắt lưng không? Ý, dây buộc trán của ngươi cũng được, mau mau, cởi xuống."
Chẳng chờ Lam Vong Cơ mở miệng nói gì, hắn chợt duỗi tay ra, cởi dây buộc trán kia xuống, giũ một cái rồi coi dây buộc trán như băng vải, kéo thẳng cái chân lắm tai nhiều nạn kia của Lam Vong Cơ, cố định chắc nó lên cành cây.
Lam Vong Cơ thình lình bị hắn cởi dây buộc trán, mắt trợn tròn: "Ngươi...!"
Động tác của Ngụy Vô Tiện cực nhanh, đã thắt nút cho y xong xuôi, vỗ vỗ vai y, khuyên bảo: "Ta cái gì? Đến lúc này rồi cũng đừng tính toán gì hết. Dù ngươi có thích mảnh dây buộc trán này nhiều bao nhiêu, nhưng nó cũng đâu thể nào quan trọng bằng chân ngươi đúng không?"
Lam Vong Cơ ngã ra sau, không biết là do hết sức để ngồi, hay là bị hắn chọc tức đến độ không còn lời nào để nói nữa. Ngụy Vô Tiện chợt ngửi thấy một mùi thảo dược nhàn nhạt, mò tay vào ngực lục lọi một hồi, lấy ra một chiếc túi thơm nhỏ.
Tua rua của chiếc túi thơm ướt đẫm rủ xuống, đẹp đẽ tinh xảo lại có vẻ đáng thương. Hắn nhớ Miên Miên đã từng nói, chứa bên trong nó đều là dược liệu, lập tức mở ra nhìn, quả nhiên đều là thảo dược nửa ráo nửa ướt, nửa nát nửa nguyên, còn có cả vài đoá hoa nho nhỏ lẫn vào trong, vội nói: "Lam Trạm Lam Trạm, đừng ngủ, ngươi ngồi dậy chút đi, ở đây có cái túi thơm, ngươi xem thử coi trong đó có thảo dược nào xài được không."
Hắn sống chết ăn vạ, lôi kéo suốt, lằng nhằng đến độ kéo Lam Vong Cơ uể oải ngồi dậy được mới thôi, nhìn sơ để phân biệt, nhận ra đúng là trong đó có vài thứ thuốc mang hiệu quả cầm máu trừ độc thật. Ngụy Vô Tiện vừa lựa chúng nó ra, vừa nói: "Không ngờ túi thơm của nha đầu kia có tác dụng lớn như thế, lúc về phải cố gắng cảm ơn nàng mới được."
Lam Vong Cơ hờ hững nói: "Chứ không phải cố gắng quấy rối nàng ta?"
Ngụy Vô Tiện: "Nói gì vậy? Cái thứ Ôn Triều với bề ngoài đầy mỡ kia mới gọi là quấy rối. Cởi đồ ra."
Lam Vong Cơ khẽ cau mày: "Làm gì?"
Ngụy Vô Tiện: "Còn có thể làm gì? Cởi đó!"
Hắn nói cởi là cởi, tự mình động thủ, tay trái tay phải túm chặt cổ áo Lam Vong Cơ, kéo ra hai bên.
Lồng ngực và bờ vai trắng loá như tuyết lập tức bị lột trụi.
Lam Vong Cơ bị hắn thình lình đè xuống đất, cưỡng ép cởi quần áo, mặt mày tái mét: "Ngụy Anh! Ngươi định làm gì!"
Ngụy Vô Tiện tuột đồ y xuống dưới đến hết mức, xé rẹt rẹt thành vài mảnh: "Ngươi nghĩ ta định làm gì? Hiện giờ chỉ có hai người chúng ta, ta đã thế này rồi, ngươi nói coi ta đây muốn làm gì?"
Dứt lời, hắn đứng dậy kéo vạt áo ra, hệt như có qua có lại, để lộ lồng ngực của mình.
Xương quai xanh hãm sâu, đường cong lưu loát hiện rõ vẻ trẻ trung, tất cả đều là sức sống và sự cứng cáp của thiếu niên.
Lam Vong Cơ nhìn động tác ấy của hắn, mặt mày trắng tím đen đỏ đan xen liên tục, chừng như sắp hộc máu tới nơi. Ngụy Vô Tiện cười khẽ, áp sát y thêm một bước, cởi áo ngoài ngay trước mặt y, tay cầm nó vung lên, sau đó buông ra, để mặc chiếc áo rơi xuống đất.
Ngụy Vô Tiện buông tay nói: "Cởi áo xong rồi, đến phiên quần."
Lam Vong Cơ muốn đứng dậy, nhưng trên đùi có vết thương, lại vừa trải qua một trận chiến, hơn nữa còn giận đến công tâm, càng nóng ruột càng không dậy được, toàn thân chẳng còn chút sức nào. Lòng xao động, vậy mà lại hộc ra một búng máu.
Thấy thế, Ngụy Vô Tiện lập tức ngồi xổm xuống, vỗ lên mấy chỗ huyệt đạo trên ngực y vài cái rồi nói: "Được rồi, máu ứ đã ra, khỏi phải cảm ơn ta!"
Khi phun búng máu đen kia ra rồi, Lam Vong Cơ chợt thấy cảm giác buồn phiền bi thương tệ hại trong lòng giảm đi nhiều, lại nhìn động tác của Ngụy Vô Tiện, cuối cùng cũng hiểu ra.
Từ sau khi lên núi Mộ Khê hôm nay, Ngụy Vô Tiện đã phát hiện mặt mày Lam Vong Cơ rất tệ, nhất định có buồn rầu đè nén tắc nghẽn trong lòng, lúc này mới cố ý doạ dẫm, kích thích một hồi, khiến y thổ búng máu ngột ngạt ấy ra. Mặc dù biết đây là ý tốt của hắn, nhưng Lam Vong Cơ vẫn ra vẻ giận: "... Ngươi có thể đừng đùa kiểu này nữa không!"
Ngụy Vô Tiện giải thích: "Kìm nén búng máu bực bội đó rất tổn hại sức khoẻ. Doạ cái là ra ngay. Ngươi yên tâm, ta không thích đàn ông, sẽ không thừa cơ làm gì ngươi đâu."
Lam Vong Cơ: "Vô vị!"
Ngụy Vô Tiện đã phát hiện tính khí của Lam Vong Cơ hôm nay cực kỳ nóng nảy từ lâu, vậy nên không giải thích gì thêm, phất tay nói: "Rồi rồi rồi, vô vị thì vô vị. Ta vô vị. Ta vô vị nhất đó."
Nói một hồi, có hơi lạnh vù vù thổi từ nền đất bò lên sống lưng, bò đến độ Ngụy Vô Tiện run cầm cập, liền vội vàng đứng dậy, đi lượm một đống cành khô lá héo trở về, lại vẽ phù chú dẫn lửa lên lòng bàn tay lần nữa.
Cành khô cháy lên, tí tách kêu vang, thỉnh thoảng lại có hai, ba đốm lửa du đãng bay ra. Ngụy Vô Tiện vò nát mớ thảo dược kiếm được ban nãy, xé ống quần Lam Vong Cơ, đều đều rải lên ba cái lỗ đen xì dữ tợn kia miễn cưỡng cầm máu.
Bỗng nhiên, Lam Vong Cơ giơ tay, chặn động tác của hắn lại, Ngụy Vô Tiện nói: "Sao vậy?"
Chẳng nói chẳng rằng, Lam Vong Cơ lấy một phần thảo dược nát trong lòng bàn tay hắn, đè lên trên ngực hắn.
Ngụy Vô Tiện bị y ấn đến độ run rẩy cả người, gào to: "A!"
Hắn quên mất, trên người mình có một miệng vết thương còn mới do là sắt ủi lên, cũng bị ngâm nước và vẫn đang chảy máu.
Lam Vong Cơ rụt tay về, Ngụy Vô Tiện hít hà vài hơi, gỡ từng chút từng chút dược liệu mà y đè vào ngực mình ra, quẳng lên đùi y lần nữa, rồi nói: "Đừng khách khí. Ta rất hay bị thương, bị thương xong cũng vẫn xuống nước hồ sen chơi như thường, đã sớm quen rồi. Trong túi thơm bé xíu đó thì có bao nhiêu dược liệu chứ, vốn đã không đủ xài, ta thấy ba cái lỗ này của ngươi khá là cần... Á!"
Mặt mày Lam Vong Cơ nặng trĩu, lát sau mới nói: "Biết ngay sẽ đau mà, lần sau đừng nên liều lĩnh như thế."
Ngụy Vô Tiện: "Ta cũng đâu có cách nào? Ngươi tưởng ta muốn chịu bỏng như thế lắm à. Ai mà biết cái ả Vương Linh Kiều kia lại thâm độc như thế chứ, sắp ịn lên trên mắt người ta luôn rồi. Miên Miên kia là con gái, còn là một cô nàng rất đẹp nữa, nếu như mù một mắt, hoặc là bị ịn lên mặt thứ mà cả đời không phai đó, chẳng tốt chút nào."
Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói: "Cái thứ nằm trên người ngươi kia, cũng còn đó cả đời."
Ngụy Vô Tiện: "Cái đó thì không giống. Đâu phải bị trên mặt. Hơn nữa ta là đàn ông, là đàn ông thì cả đời ai mà không chịu vài lần tổn thương, để lại vài vết sẹo chứ?"
Hắn ở trần, ngồi xổm dưới đất, nhặt một cành cây khều đống lửa, làm nó cháy mạnh hơn nữa, nói: "Hơn nữa ngẫm lại, tuy không thể làm thứ này biến mất, thế nhưng nó đại biểu cho ta đã từng bảo vệ một cô nương. Hơn nữa cô nương đó, sau này nhất định sẽ nhớ mãi về ta, đời này tuyệt đối không thể nào quên, nói tới thiệt ra lại rất..."
Đột nhiên, Lam Vong Cơ nặng nề đẩy hắn một cái, bực tức nói: "Ngươi cũng biết đời này nàng ta sẽ không quên ngươi!!!"
Một cái đẩy này, vừa khéo đẩy trúng vết thương trên ngực Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện ôm ngực, ngã ngồi dưới đất thét lớn: "... Lam Trạm!"
Hắn nằm ngã ra đất, đau đến mức chảy mồ hôi lạnh khắp cả người, ngưỡng cổ rên rỉ: "... Lam Trạm ngươi... Phải chăng ta có thù oán gì với ngươi!... Thù giết cha cũng chỉ đến thế này là cùng!"
Nghe vậy, Lam Vong Cơ bóp chặt nắm tay.
Chốc lát sau, y buông lỏng tay, dường như mới nghĩ tới việc đi đỡ Ngụy Vô Tiện dậy. Nhưng chính Ngụy Vô Tiện đã tự ngồi dậy mất rồi, sau đó liên tục lủi ra sau, nói: "Rồi rồi! Biết ngươi ghét ta rồi, vậy thì ta sẽ ngồi xa xa chút. Ngươi đừng tới đây! Đừng có đẩy ta nữa, đau muốn chết."
t❊r u y e n c u a t u i n e t
Vết thương chếch phía bên trái, tay trái vừa nhấc lên đã liên luỵ vết thương trở đau. Ngụy Vô Tiện trốn qua một bên, nhặt chiếc áo trắng vừa xé thành từng mảnh ban nãy lên, vung tay phải ném đi, vứt tới cạnh Lam Vong Cơ, nói: "Tự ngươi băng bó đi. Ta không qua đâu." Rồi cởi áo bào ngoài hơ bên lửa, chờ nó hong khô.
Hơ một lát, không ai mở miệng, Ngụy Vô Tiện lại nói: "Lam Trạm ngươi hôm nay thiệt lạ, thô lỗ như thế. Lời nói ra cũng chẳng giống ngươi."
Lam Vong Cơ: "Nếu như ngươi không có ý ấy thì đừng đi trêu chọc người ta. Chính ngươi thích gì làm đó, nhưng lại hại người khác bực dọc rối lòng!"
Ngụy Vô Tiện: "Người ta ghẹo lại chẳng phải ngươi, có bực dọc rối lòng cũng không tới lượt ngươi. Trừ khi..."
Lam Vong Cơ lạnh lùng nói: "Trừ khi cái gì?"
Ngụy Vô Tiện: "Trừ khi Lam Trạm ngươi thích Miên Miên!"
Ngừng chốc lát, Lam Vong Cơ lạnh nhạt nói: "Xin đừng nói bậy nói bạ."
Ngụy Vô Tiện: "Được. Vậy ta nói bạ nói bậy."
*gốc của anh Cơ là [hồ thuyết bát đạo] với của Tiện là [hồ thuyết cửu đạo], của anh Cơ thì câu có nghĩa là nói bậy nói bạ, còn anh Tiện thì là nhại theo nhưng sửa từ chứ nó chẳng có nghĩa gì hết:)))
Lam Vong Cơ: "Khoe miệng mồm nhanh nhảu, vui lắm sao?"
Ngụy Vô Tiện: "Rất thú đó. Hơn nữa không chỉ có miệng lưỡi nhanh thôi đâu, tay chân ta cũng nhanh lắm nha."
"..." Lam Vong Cơ tự lẩm bẩm: "Sao ta lại phải ở đây nói mấy lời nhảm nhí này với ngươi chứ."
Trong lúc không để ý, Ngụy Vô Tiện lại dịch đến ngồi bên cạnh y, không biết sống chết nói: "Bởi vì hết cách, ở đây chỉ còn lại hai người chúng ta thôi. Ngươi không nói nhảm với ta, thì còn có thể nói với ai?"
Lam Vong Cơ liếc nhìn cái tên lành sẹo quên đau này một thoáng. Ngụy Vô Tiện vừa định cười hì hì với y, tự dưng thấy y cúi đầu.
Ngụy Vô Tiện kêu gào thảm thiết: "A a a a a a a a a a a a a a a a a a a nhả ra!!! Nhả ra nhả ra nhả ra!!!!!!"
Lam Vong Cơ chôn sâu trong khuỷu tay hắn, cố hết sức cắn vào cánh tay hắn, nghe tiếng không những không nhả ra, mà răng càng dùng sức hơn nữa.
Ngụy Vô Tiện: "Ngươi có nhả ra hay không?!?! Không nhả là ta đạp ngươi đó! Đừng tưởng ngươi có vết thương thì ta sẽ không đạp ngươi!!!!!!"
Ngụy Vô Tiện: "Đừng cắn nữa! Đừng cắn nữa! Ta cút! Ta cút!!! Ta cút ta cút ta cút ngươi nhả ra rồi ta sẽ cút ngay!!!!!!"
Ngụy Vô Tiện: "Hôm nay Lam Trạm ngươi điên rồi!!!!!!! Ngươi là chó!!! Ngươi là chó!!!!!!!!! Đừng cắn nữa!!!!"
Chờ đến khi Lam Vong Cơ cuối cùng cũng phát điên xong, cắn đủ rồi, Ngụy Vô Tiện trở mình lăn đi, lăn liên tục tới một bên khác trong hang ngầm, nói: "Ngươi đừng tới đây!"
Lam Vong Cơ chầm chậm ngồithẳng người, sửa sang lại quần áo với tóc tai, cụp mắt không nói lời nào, một vẻ bình tĩnh, cứ như cái kẻ hết đẩy lại cắn người ta kêu ai ái kia không có chút xíu quan hệ nào với y dù chỉ là mảy may. Ngụy Vô Tiện nhìn dấu răng trên cánh tay, sợ hãi phát hiện vậy mà lại không đổ máu, lòng đầy vẻ không thể tưởng nổi, kinh hồn khiếp vía ngồi xổm xuống, rụt ở một xó khều lửa tiếp, trong bụng nghĩ mãi không ra: "Tên Lam Trạm này sao lại như vậy chứ? Tuy là y cứu mình, nhưng tính ra thì mình cũng cứu y mà? Chẳng phải mình muốn y cảm ơn mình gì đó, nhưng sao đã thế này rồi, mình với y vẫn chưa thể kết làm bạn bè? Lẽ nào... Mình chọc người ta ghét như lời Giang Trừng nói thật ư?!"
Đang lúc hoài nghi, bỗng dưng Lam Vong Cơ nói: "Cám ơn."
Ngụy Vô Tiện tưởng mình nghe nhầm, lại nhìn sang Lam Vong Cơ, y cũng đang nhìn mình, trịnh trọng lặp lại một lần nữa: "Cám ơn."
Thấy y hơi cúi đầu, Ngụy Vô Tiện rất sợ y muốn vái mình, vội nghiêng người tránh: "Miễn miễn. Ta có cái tật nhỏ, là không nghe nổi lời cám ơn mà người khác nói với ta, nhất là lời cám ơn đàng hoàng trịnh trọng từ một người như ngươi. Sợ đến hoảng luôn, muốn nổi cả da gà. Còn vái thì ta càng không cần."
Lam Vong Cơ hờ hững nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi. Dù ta muốn vái ngươi, cũng động đậy không được."
Thấy y cuối cùng cũng trở lại bình thường, còn nói hai chữ cảm ơn với mình, Ngụy Vô Tiện vui vẻ, lại không tự chủ được muốn dịch tới. Người như hắn thích nhất là kéo kéo cọ cọ, nhưng dấu răng trên cánh tay lại nhói cơn đau, nhắc nhở hắn ban nãy Lam Trạm vừa mới nổi cơn điên, không chừng chốc lát sau sẽ còn nổi cơn một lần nữa, hắn vội vàng kiềm chế bản thân, nhìn đỉnh hang tối om, nghiêm mặt nói: "Đám Giang Trừng ra ngoài, xuống núi tốn một hai ngày, xuống núi xong nhất định là ai về nhà nấy, chắc chắn sẽ không về Ôn gia báo danh. Nhưng kiếm bị mất, cũng không biết bao lâu mới có thể tìm được cứu viện. Ta thấy tụi mình e là phải ở lại dưới lòng đất này một quãng thời gian rồi. Nên nghĩ cách giải quyết vấn đề thôi."
Dừng một chút, hắn lại nói: "Cũng may quái vật kia vẫn cứ ở trong con đầm đen không đuổi theo tới đây. Nhưng tệ là tệ ở chỗ nó không chịu ra, chiếm cửa hang dưới đáy đầm, tụi mình không ra được."
Lam Vong Cơ: "Có lẽ nó không phải quái vật, mà là thần vật. Ngươi thấy nó trông giống con gì."
Ngụy Vô Tiện: "Rùa."
Lam Vong Cơ: "Có một loại thần vật hình dạng y như thế."
Ngụy Vô Tiện: "Thần thú Huyền Vũ?"
Huyền Vũ còn có tên gọi khác là Huyền Minh, hợp thể của rắn và rùa, là thần nước, ở Bắc Hải. Mà Minh cũng ở phương Bắc, nên cũng là thần nơi phương Bắc.
Lam Vong Cơ gật đầu. Răng Ngụy Vô Tiện loé sáng*, nói: "Thần thú - trông thế kia, răng nanh đầy miệng, còn ăn thịt người, khác truyền thuyết có hơi xa ha."
*hình như Tiện nhe răng nên... Răng mới sáng... Tác giả chả viết hành động cụ thể gì hết =m="</strong><br /><br />Lam Vong Cơ: "Đương nhiên không phải thần thú Huyền Vũ chính thức. Mà nó là một con thần thú bán thành phẩm thất bại bị yêu hóa. Hoặc phải nói, nó là một con thần thú Huyền Vũ dị dạng."
Ngụy Vô Tiện: "Dị dạng?"
Lam Vong Cơ: "Ta từng đọc ghi chép trên một bản sách cổ. Bốn trăm năm trước, Kỳ sơn từng xuất hiện một "Giả Huyền Vũ" gây loạn. Hình thể khổng lồ, ham ăn người sống, có tu sĩ đặt tên là "Đồ lục Huyền Vũ"."
*Là tên riêng nên để nguyên. Đồ lục là tàn sát, giết hàng loạt.
Ngụy Vô Tiện: "Thứ Ôn Triều dẫn chúng ta đi săn, chính là con thú Đồ lục Huyền vũ hơn bốn trăm tuổi này?"
Lam Vong Cơ: "Hình thể lớn hơn ghi chép trong sách cổ, nhưng hẳn là đúng."
Ngụy Vô Tiện: "Đã qua bốn trăm năm rồi, cũng nên lớn hơn chút. Mà năm đó con Đồ lục Huyền Vũ này không bị giết chết hay sao?"
Lam Vong Cơ: "Không. Từng có tu sĩ lập liên minh chuẩn bị chém giết, nhưng mùa đông năm ấy, đúng lúc đổ một trận tuyết lớn, cực kỳ giá lạnh, con Đồ lục Huyền Vũ kia liền biến mất, kể từ đó không hề xuất hiện."
Ngụy Vô Tiện: "Ngủ đông."
~~~~~~~~~~
Vết thương ở chân vốn chưa lành lặn hẳn, giờ lại bị mấy chiếc răng nhọn của yêu thú cắn, còn ngâm vào nước nữa, bên dưới lớp áo trắng của Lam Vong Cơ đã bị máu tươi nhiễm đỏ một mảng, dùng mắt thường cũng có thể thấy một loạt lỗ đen do răng nanh chọc vào. Đến cả đứng y cũng không vững, vừa được thả ra đã lập tức ngồi xuống.
Ngụy Vô Tiện cúi người kiểm tra chốc lát rồi thẳng lưng lên, đi vòng quanh nơi gần hang ngầm. Có một vài bụi cây mọc dưới nền đất, hắn khó khăn lắm mới tìm được mấy cành cây thẳng trông khá to, lấy góc áo dùng sức lau bụi đất ở ngoài đi, ngồi xổm trước người Lam Vong Cơ, nói: "Có dây thắt lưng không? Ý, dây buộc trán của ngươi cũng được, mau mau, cởi xuống."
Chẳng chờ Lam Vong Cơ mở miệng nói gì, hắn chợt duỗi tay ra, cởi dây buộc trán kia xuống, giũ một cái rồi coi dây buộc trán như băng vải, kéo thẳng cái chân lắm tai nhiều nạn kia của Lam Vong Cơ, cố định chắc nó lên cành cây.
Lam Vong Cơ thình lình bị hắn cởi dây buộc trán, mắt trợn tròn: "Ngươi...!"
Động tác của Ngụy Vô Tiện cực nhanh, đã thắt nút cho y xong xuôi, vỗ vỗ vai y, khuyên bảo: "Ta cái gì? Đến lúc này rồi cũng đừng tính toán gì hết. Dù ngươi có thích mảnh dây buộc trán này nhiều bao nhiêu, nhưng nó cũng đâu thể nào quan trọng bằng chân ngươi đúng không?"
Lam Vong Cơ ngã ra sau, không biết là do hết sức để ngồi, hay là bị hắn chọc tức đến độ không còn lời nào để nói nữa. Ngụy Vô Tiện chợt ngửi thấy một mùi thảo dược nhàn nhạt, mò tay vào ngực lục lọi một hồi, lấy ra một chiếc túi thơm nhỏ.
Tua rua của chiếc túi thơm ướt đẫm rủ xuống, đẹp đẽ tinh xảo lại có vẻ đáng thương. Hắn nhớ Miên Miên đã từng nói, chứa bên trong nó đều là dược liệu, lập tức mở ra nhìn, quả nhiên đều là thảo dược nửa ráo nửa ướt, nửa nát nửa nguyên, còn có cả vài đoá hoa nho nhỏ lẫn vào trong, vội nói: "Lam Trạm Lam Trạm, đừng ngủ, ngươi ngồi dậy chút đi, ở đây có cái túi thơm, ngươi xem thử coi trong đó có thảo dược nào xài được không."
Hắn sống chết ăn vạ, lôi kéo suốt, lằng nhằng đến độ kéo Lam Vong Cơ uể oải ngồi dậy được mới thôi, nhìn sơ để phân biệt, nhận ra đúng là trong đó có vài thứ thuốc mang hiệu quả cầm máu trừ độc thật. Ngụy Vô Tiện vừa lựa chúng nó ra, vừa nói: "Không ngờ túi thơm của nha đầu kia có tác dụng lớn như thế, lúc về phải cố gắng cảm ơn nàng mới được."
Lam Vong Cơ hờ hững nói: "Chứ không phải cố gắng quấy rối nàng ta?"
Ngụy Vô Tiện: "Nói gì vậy? Cái thứ Ôn Triều với bề ngoài đầy mỡ kia mới gọi là quấy rối. Cởi đồ ra."
Lam Vong Cơ khẽ cau mày: "Làm gì?"
Ngụy Vô Tiện: "Còn có thể làm gì? Cởi đó!"
Hắn nói cởi là cởi, tự mình động thủ, tay trái tay phải túm chặt cổ áo Lam Vong Cơ, kéo ra hai bên.
Lồng ngực và bờ vai trắng loá như tuyết lập tức bị lột trụi.
Lam Vong Cơ bị hắn thình lình đè xuống đất, cưỡng ép cởi quần áo, mặt mày tái mét: "Ngụy Anh! Ngươi định làm gì!"
Ngụy Vô Tiện tuột đồ y xuống dưới đến hết mức, xé rẹt rẹt thành vài mảnh: "Ngươi nghĩ ta định làm gì? Hiện giờ chỉ có hai người chúng ta, ta đã thế này rồi, ngươi nói coi ta đây muốn làm gì?"
Dứt lời, hắn đứng dậy kéo vạt áo ra, hệt như có qua có lại, để lộ lồng ngực của mình.
Xương quai xanh hãm sâu, đường cong lưu loát hiện rõ vẻ trẻ trung, tất cả đều là sức sống và sự cứng cáp của thiếu niên.
Lam Vong Cơ nhìn động tác ấy của hắn, mặt mày trắng tím đen đỏ đan xen liên tục, chừng như sắp hộc máu tới nơi. Ngụy Vô Tiện cười khẽ, áp sát y thêm một bước, cởi áo ngoài ngay trước mặt y, tay cầm nó vung lên, sau đó buông ra, để mặc chiếc áo rơi xuống đất.
Ngụy Vô Tiện buông tay nói: "Cởi áo xong rồi, đến phiên quần."
Lam Vong Cơ muốn đứng dậy, nhưng trên đùi có vết thương, lại vừa trải qua một trận chiến, hơn nữa còn giận đến công tâm, càng nóng ruột càng không dậy được, toàn thân chẳng còn chút sức nào. Lòng xao động, vậy mà lại hộc ra một búng máu.
Thấy thế, Ngụy Vô Tiện lập tức ngồi xổm xuống, vỗ lên mấy chỗ huyệt đạo trên ngực y vài cái rồi nói: "Được rồi, máu ứ đã ra, khỏi phải cảm ơn ta!"
Khi phun búng máu đen kia ra rồi, Lam Vong Cơ chợt thấy cảm giác buồn phiền bi thương tệ hại trong lòng giảm đi nhiều, lại nhìn động tác của Ngụy Vô Tiện, cuối cùng cũng hiểu ra.
Từ sau khi lên núi Mộ Khê hôm nay, Ngụy Vô Tiện đã phát hiện mặt mày Lam Vong Cơ rất tệ, nhất định có buồn rầu đè nén tắc nghẽn trong lòng, lúc này mới cố ý doạ dẫm, kích thích một hồi, khiến y thổ búng máu ngột ngạt ấy ra. Mặc dù biết đây là ý tốt của hắn, nhưng Lam Vong Cơ vẫn ra vẻ giận: "... Ngươi có thể đừng đùa kiểu này nữa không!"
Ngụy Vô Tiện giải thích: "Kìm nén búng máu bực bội đó rất tổn hại sức khoẻ. Doạ cái là ra ngay. Ngươi yên tâm, ta không thích đàn ông, sẽ không thừa cơ làm gì ngươi đâu."
Lam Vong Cơ: "Vô vị!"
Ngụy Vô Tiện đã phát hiện tính khí của Lam Vong Cơ hôm nay cực kỳ nóng nảy từ lâu, vậy nên không giải thích gì thêm, phất tay nói: "Rồi rồi rồi, vô vị thì vô vị. Ta vô vị. Ta vô vị nhất đó."
Nói một hồi, có hơi lạnh vù vù thổi từ nền đất bò lên sống lưng, bò đến độ Ngụy Vô Tiện run cầm cập, liền vội vàng đứng dậy, đi lượm một đống cành khô lá héo trở về, lại vẽ phù chú dẫn lửa lên lòng bàn tay lần nữa.
Cành khô cháy lên, tí tách kêu vang, thỉnh thoảng lại có hai, ba đốm lửa du đãng bay ra. Ngụy Vô Tiện vò nát mớ thảo dược kiếm được ban nãy, xé ống quần Lam Vong Cơ, đều đều rải lên ba cái lỗ đen xì dữ tợn kia miễn cưỡng cầm máu.
Bỗng nhiên, Lam Vong Cơ giơ tay, chặn động tác của hắn lại, Ngụy Vô Tiện nói: "Sao vậy?"
Chẳng nói chẳng rằng, Lam Vong Cơ lấy một phần thảo dược nát trong lòng bàn tay hắn, đè lên trên ngực hắn.
Ngụy Vô Tiện bị y ấn đến độ run rẩy cả người, gào to: "A!"
Hắn quên mất, trên người mình có một miệng vết thương còn mới do là sắt ủi lên, cũng bị ngâm nước và vẫn đang chảy máu.
Lam Vong Cơ rụt tay về, Ngụy Vô Tiện hít hà vài hơi, gỡ từng chút từng chút dược liệu mà y đè vào ngực mình ra, quẳng lên đùi y lần nữa, rồi nói: "Đừng khách khí. Ta rất hay bị thương, bị thương xong cũng vẫn xuống nước hồ sen chơi như thường, đã sớm quen rồi. Trong túi thơm bé xíu đó thì có bao nhiêu dược liệu chứ, vốn đã không đủ xài, ta thấy ba cái lỗ này của ngươi khá là cần... Á!"
Mặt mày Lam Vong Cơ nặng trĩu, lát sau mới nói: "Biết ngay sẽ đau mà, lần sau đừng nên liều lĩnh như thế."
Ngụy Vô Tiện: "Ta cũng đâu có cách nào? Ngươi tưởng ta muốn chịu bỏng như thế lắm à. Ai mà biết cái ả Vương Linh Kiều kia lại thâm độc như thế chứ, sắp ịn lên trên mắt người ta luôn rồi. Miên Miên kia là con gái, còn là một cô nàng rất đẹp nữa, nếu như mù một mắt, hoặc là bị ịn lên mặt thứ mà cả đời không phai đó, chẳng tốt chút nào."
Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói: "Cái thứ nằm trên người ngươi kia, cũng còn đó cả đời."
Ngụy Vô Tiện: "Cái đó thì không giống. Đâu phải bị trên mặt. Hơn nữa ta là đàn ông, là đàn ông thì cả đời ai mà không chịu vài lần tổn thương, để lại vài vết sẹo chứ?"
Hắn ở trần, ngồi xổm dưới đất, nhặt một cành cây khều đống lửa, làm nó cháy mạnh hơn nữa, nói: "Hơn nữa ngẫm lại, tuy không thể làm thứ này biến mất, thế nhưng nó đại biểu cho ta đã từng bảo vệ một cô nương. Hơn nữa cô nương đó, sau này nhất định sẽ nhớ mãi về ta, đời này tuyệt đối không thể nào quên, nói tới thiệt ra lại rất..."
Đột nhiên, Lam Vong Cơ nặng nề đẩy hắn một cái, bực tức nói: "Ngươi cũng biết đời này nàng ta sẽ không quên ngươi!!!"
Một cái đẩy này, vừa khéo đẩy trúng vết thương trên ngực Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện ôm ngực, ngã ngồi dưới đất thét lớn: "... Lam Trạm!"
Hắn nằm ngã ra đất, đau đến mức chảy mồ hôi lạnh khắp cả người, ngưỡng cổ rên rỉ: "... Lam Trạm ngươi... Phải chăng ta có thù oán gì với ngươi!... Thù giết cha cũng chỉ đến thế này là cùng!"
Nghe vậy, Lam Vong Cơ bóp chặt nắm tay.
Chốc lát sau, y buông lỏng tay, dường như mới nghĩ tới việc đi đỡ Ngụy Vô Tiện dậy. Nhưng chính Ngụy Vô Tiện đã tự ngồi dậy mất rồi, sau đó liên tục lủi ra sau, nói: "Rồi rồi! Biết ngươi ghét ta rồi, vậy thì ta sẽ ngồi xa xa chút. Ngươi đừng tới đây! Đừng có đẩy ta nữa, đau muốn chết."
t❊r u y e n c u a t u i n e t
Vết thương chếch phía bên trái, tay trái vừa nhấc lên đã liên luỵ vết thương trở đau. Ngụy Vô Tiện trốn qua một bên, nhặt chiếc áo trắng vừa xé thành từng mảnh ban nãy lên, vung tay phải ném đi, vứt tới cạnh Lam Vong Cơ, nói: "Tự ngươi băng bó đi. Ta không qua đâu." Rồi cởi áo bào ngoài hơ bên lửa, chờ nó hong khô.
Hơ một lát, không ai mở miệng, Ngụy Vô Tiện lại nói: "Lam Trạm ngươi hôm nay thiệt lạ, thô lỗ như thế. Lời nói ra cũng chẳng giống ngươi."
Lam Vong Cơ: "Nếu như ngươi không có ý ấy thì đừng đi trêu chọc người ta. Chính ngươi thích gì làm đó, nhưng lại hại người khác bực dọc rối lòng!"
Ngụy Vô Tiện: "Người ta ghẹo lại chẳng phải ngươi, có bực dọc rối lòng cũng không tới lượt ngươi. Trừ khi..."
Lam Vong Cơ lạnh lùng nói: "Trừ khi cái gì?"
Ngụy Vô Tiện: "Trừ khi Lam Trạm ngươi thích Miên Miên!"
Ngừng chốc lát, Lam Vong Cơ lạnh nhạt nói: "Xin đừng nói bậy nói bạ."
Ngụy Vô Tiện: "Được. Vậy ta nói bạ nói bậy."
*gốc của anh Cơ là [hồ thuyết bát đạo] với của Tiện là [hồ thuyết cửu đạo], của anh Cơ thì câu có nghĩa là nói bậy nói bạ, còn anh Tiện thì là nhại theo nhưng sửa từ chứ nó chẳng có nghĩa gì hết:)))
Lam Vong Cơ: "Khoe miệng mồm nhanh nhảu, vui lắm sao?"
Ngụy Vô Tiện: "Rất thú đó. Hơn nữa không chỉ có miệng lưỡi nhanh thôi đâu, tay chân ta cũng nhanh lắm nha."
"..." Lam Vong Cơ tự lẩm bẩm: "Sao ta lại phải ở đây nói mấy lời nhảm nhí này với ngươi chứ."
Trong lúc không để ý, Ngụy Vô Tiện lại dịch đến ngồi bên cạnh y, không biết sống chết nói: "Bởi vì hết cách, ở đây chỉ còn lại hai người chúng ta thôi. Ngươi không nói nhảm với ta, thì còn có thể nói với ai?"
Lam Vong Cơ liếc nhìn cái tên lành sẹo quên đau này một thoáng. Ngụy Vô Tiện vừa định cười hì hì với y, tự dưng thấy y cúi đầu.
Ngụy Vô Tiện kêu gào thảm thiết: "A a a a a a a a a a a a a a a a a a a nhả ra!!! Nhả ra nhả ra nhả ra!!!!!!"
Lam Vong Cơ chôn sâu trong khuỷu tay hắn, cố hết sức cắn vào cánh tay hắn, nghe tiếng không những không nhả ra, mà răng càng dùng sức hơn nữa.
Ngụy Vô Tiện: "Ngươi có nhả ra hay không?!?! Không nhả là ta đạp ngươi đó! Đừng tưởng ngươi có vết thương thì ta sẽ không đạp ngươi!!!!!!"
Ngụy Vô Tiện: "Đừng cắn nữa! Đừng cắn nữa! Ta cút! Ta cút!!! Ta cút ta cút ta cút ngươi nhả ra rồi ta sẽ cút ngay!!!!!!"
Ngụy Vô Tiện: "Hôm nay Lam Trạm ngươi điên rồi!!!!!!! Ngươi là chó!!! Ngươi là chó!!!!!!!!! Đừng cắn nữa!!!!"
Chờ đến khi Lam Vong Cơ cuối cùng cũng phát điên xong, cắn đủ rồi, Ngụy Vô Tiện trở mình lăn đi, lăn liên tục tới một bên khác trong hang ngầm, nói: "Ngươi đừng tới đây!"
Lam Vong Cơ chầm chậm ngồithẳng người, sửa sang lại quần áo với tóc tai, cụp mắt không nói lời nào, một vẻ bình tĩnh, cứ như cái kẻ hết đẩy lại cắn người ta kêu ai ái kia không có chút xíu quan hệ nào với y dù chỉ là mảy may. Ngụy Vô Tiện nhìn dấu răng trên cánh tay, sợ hãi phát hiện vậy mà lại không đổ máu, lòng đầy vẻ không thể tưởng nổi, kinh hồn khiếp vía ngồi xổm xuống, rụt ở một xó khều lửa tiếp, trong bụng nghĩ mãi không ra: "Tên Lam Trạm này sao lại như vậy chứ? Tuy là y cứu mình, nhưng tính ra thì mình cũng cứu y mà? Chẳng phải mình muốn y cảm ơn mình gì đó, nhưng sao đã thế này rồi, mình với y vẫn chưa thể kết làm bạn bè? Lẽ nào... Mình chọc người ta ghét như lời Giang Trừng nói thật ư?!"
Đang lúc hoài nghi, bỗng dưng Lam Vong Cơ nói: "Cám ơn."
Ngụy Vô Tiện tưởng mình nghe nhầm, lại nhìn sang Lam Vong Cơ, y cũng đang nhìn mình, trịnh trọng lặp lại một lần nữa: "Cám ơn."
Thấy y hơi cúi đầu, Ngụy Vô Tiện rất sợ y muốn vái mình, vội nghiêng người tránh: "Miễn miễn. Ta có cái tật nhỏ, là không nghe nổi lời cám ơn mà người khác nói với ta, nhất là lời cám ơn đàng hoàng trịnh trọng từ một người như ngươi. Sợ đến hoảng luôn, muốn nổi cả da gà. Còn vái thì ta càng không cần."
Lam Vong Cơ hờ hững nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi. Dù ta muốn vái ngươi, cũng động đậy không được."
Thấy y cuối cùng cũng trở lại bình thường, còn nói hai chữ cảm ơn với mình, Ngụy Vô Tiện vui vẻ, lại không tự chủ được muốn dịch tới. Người như hắn thích nhất là kéo kéo cọ cọ, nhưng dấu răng trên cánh tay lại nhói cơn đau, nhắc nhở hắn ban nãy Lam Trạm vừa mới nổi cơn điên, không chừng chốc lát sau sẽ còn nổi cơn một lần nữa, hắn vội vàng kiềm chế bản thân, nhìn đỉnh hang tối om, nghiêm mặt nói: "Đám Giang Trừng ra ngoài, xuống núi tốn một hai ngày, xuống núi xong nhất định là ai về nhà nấy, chắc chắn sẽ không về Ôn gia báo danh. Nhưng kiếm bị mất, cũng không biết bao lâu mới có thể tìm được cứu viện. Ta thấy tụi mình e là phải ở lại dưới lòng đất này một quãng thời gian rồi. Nên nghĩ cách giải quyết vấn đề thôi."
Dừng một chút, hắn lại nói: "Cũng may quái vật kia vẫn cứ ở trong con đầm đen không đuổi theo tới đây. Nhưng tệ là tệ ở chỗ nó không chịu ra, chiếm cửa hang dưới đáy đầm, tụi mình không ra được."
Lam Vong Cơ: "Có lẽ nó không phải quái vật, mà là thần vật. Ngươi thấy nó trông giống con gì."
Ngụy Vô Tiện: "Rùa."
Lam Vong Cơ: "Có một loại thần vật hình dạng y như thế."
Ngụy Vô Tiện: "Thần thú Huyền Vũ?"
Huyền Vũ còn có tên gọi khác là Huyền Minh, hợp thể của rắn và rùa, là thần nước, ở Bắc Hải. Mà Minh cũng ở phương Bắc, nên cũng là thần nơi phương Bắc.
Lam Vong Cơ gật đầu. Răng Ngụy Vô Tiện loé sáng*, nói: "Thần thú - trông thế kia, răng nanh đầy miệng, còn ăn thịt người, khác truyền thuyết có hơi xa ha."
*hình như Tiện nhe răng nên... Răng mới sáng... Tác giả chả viết hành động cụ thể gì hết =m="</strong><br /><br />Lam Vong Cơ: "Đương nhiên không phải thần thú Huyền Vũ chính thức. Mà nó là một con thần thú bán thành phẩm thất bại bị yêu hóa. Hoặc phải nói, nó là một con thần thú Huyền Vũ dị dạng."
Ngụy Vô Tiện: "Dị dạng?"
Lam Vong Cơ: "Ta từng đọc ghi chép trên một bản sách cổ. Bốn trăm năm trước, Kỳ sơn từng xuất hiện một "Giả Huyền Vũ" gây loạn. Hình thể khổng lồ, ham ăn người sống, có tu sĩ đặt tên là "Đồ lục Huyền Vũ"."
*Là tên riêng nên để nguyên. Đồ lục là tàn sát, giết hàng loạt.
Ngụy Vô Tiện: "Thứ Ôn Triều dẫn chúng ta đi săn, chính là con thú Đồ lục Huyền vũ hơn bốn trăm tuổi này?"
Lam Vong Cơ: "Hình thể lớn hơn ghi chép trong sách cổ, nhưng hẳn là đúng."
Ngụy Vô Tiện: "Đã qua bốn trăm năm rồi, cũng nên lớn hơn chút. Mà năm đó con Đồ lục Huyền Vũ này không bị giết chết hay sao?"
Lam Vong Cơ: "Không. Từng có tu sĩ lập liên minh chuẩn bị chém giết, nhưng mùa đông năm ấy, đúng lúc đổ một trận tuyết lớn, cực kỳ giá lạnh, con Đồ lục Huyền Vũ kia liền biến mất, kể từ đó không hề xuất hiện."
Ngụy Vô Tiện: "Ngủ đông."
~~~~~~~~~~
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!