LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Nút pause trong tình yêu - Chương 3: Nút pause

147 lượt xem

Cuối cùng thì lễ hội cũng đến. Lễ hội Nhật Bản diễn ra trong hai ngày ở Hà Nội và cũng là sân khấu trình diễn lớn nhất lớn nhất trong năm đối với các nhóm Yosakoi như nhóm chúng tôi, bởi mỗi nhóm sẽ được diễn trên sân khấu lớn bốn lần một ngày.

Trang phục biểu diễn lần này do một thành viên trong nhóm tôi thiết kế, là sự giao hòa giữa kimono của Nhật và áo dài của Việt Nam, nhìn rất trang nhã và tinh tế. Đặc biệt là em khoác lên, kết hợp với khuôn mặt rất Nhật ấy dường như lại càng gây nên hiệu ứng tốt, khiến mọi người trong đội đều cảm thấy thích thú và trầm trồ.

Sắp xếp theo đội hình, bốn người một hàng tôi và em đứng hàng đầu và ở chính giữa, hai bên là hai người cầm cờ. Tiết mục của chúng tôi là mở màn cho chương trình và cũng gây được tiếng vang tốt khiến tôi cảm thấy công sức của chúng tôi không bị bỏ phí chút nào.

Khi chúng tôi nghỉ giải lao sau tiết mục và chuẩn bị cho lần diễu hành đầu tiên, em đột nhiên nắm lấy tay tôi và nói nhỏ: "Cho em mượn anh một chút nhé!". Tim tôi như chậm lại một nhịp.

Tôi sững người ra một lúc rồi gật đầu cứng ngắc như con robot, rồi sau đó bị em khoác tay vừa lôi vừa kéo ra một chỗ khác. Và làm ra vẻ như rất tình cờ, em lấy máy ảnh ra rồi ngẫu nhiên nhờ một người con trai khác chụp ảnh hộ hai chúng tôi.

Người con trai đó gật đầu vui vẻ rồi bỗng nhiên như sững ra một lúc:

- Ơ, Amio à? – Lúc này thì tôi đã nhận ra gương mặt quen thuộc của người con trai ấy. Là Ryuu Phạm, cũng là một nhân vật nổi bật của giới cosplayer, nhưng từ sau khi nổi lên nhờ cosplay, Ryuu đã dần chuyển qua làm người mẫu và MC.

- Ra là Ryuu, hôm nay anh cũng đến à? – Em cười nói với vẻ tự nhiên hết mức, nhưng không hiểu sao tôi cứ cảm thấy đằng sau vẻ mặt ấy ẩn giấu khá nhiều tâm sự.

- Ừ anh thì có cuộc vui nào mà thiếu mặt đâu. Hôm nay em nhảy Yosakoi à? Ban nãy anh cũng xem nhóm em biểu diễn, cứ thấy có người quen quen nhưng sợ mình nhìn nhầm. Hóa ra là em thật. Em nhảy đẹp lắm đấy.

- Trời anh cứ nói quá ấy, em mới tập thôi. – Sau đó em ngừng một chút rồi làm ra vẻ như chợt nhớ ra, quay sang phía tôi, đang rất lúng túng đứng bên cạnh vì được em khoác tay, rồi nói. – Quên mất, hai người làm quen đi. Đây là anh Phạm Long, mọi người quen gọi là Ryuu Phạm, bạn cũ của em. Còn đây là anh Lục Nam, trưởng nhóm Tsunami Yosakoi - người yêu em!

Tôi cứng đờ người vì ba từ cuối cùng trong câu nói của em, rồi cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, cười xã giao và chào:

- Mình rất thích những bộ ảnh cosplay của Ryuu, giờ mới có dịp gặp mặt.

- Cám ơn bạn! À mà hai bạn đang định chụp ảnh phải không? Để mình chụp luôn cho.

- À đúng rồi, cám ơn anh! – Em cười rồi lại quay sang nói tiếp với tôi. – Mình chụp với cây hoa anh đào anh nhé! – Rồi em khoác tay và nép vào người tôi, rất giống một đôi yêu nhau. Tôi cứng đờ người, miễn cưỡng cười nhẹ, máy móc đặt tay lên eo em. Hình như tôi đã hiểu ra một chút.

- Xong rồi! Ảnh đẹp lắm! – Ryuu giơ tay ra hiệu rồi đưa trả máy cho em.

- Cám ơn anh nhé! Hôm nào có dịp mình nói chuyện tiếp, bọn em ra đây chút. – Em nói rồi nắm tay tôi. – Mình qua đây đi anh.

- Ừ! Bọn mình đi trước, gặp lại bạn sau nhé! – Tôi vẫn rất phong độ và chào tạm biệt Ryuu.

Đi ra khỏi đám đông đúc ấy một lúc lâu, em mới nói tiếp:

- Em xin lỗi, đã làm anh khó xử rồi. Cám ơn anh nhiều!

- Ai vậy? – Tôi hỏi bâng quơ. Tôi không tài nào dẹp bỏ nổi những nghi vấn trong đầu và ra vẻ không để ý được.

- Ryuu Phạm, không phải em vừa giới thiệu rồi sao. – Em nói tỉnh bơ.

- Em biết anh khỏi cái gì mà! – Giọng nói của tôi đã mang theo một chút tức giận. Tôi cảm thấy mình giống như thằng ngốc, từ đầu đến cuối cứ tự ngộ nhận tất cả về bản thân, cho rằng tình cảm của em với mình chính là tình yêu chứ không thể khác được. Cảm giác vỡ mộng luôn khiến người ta cảm thấy dường như không thể chịu nổi, nhất là khi quả cầu pha lê ấy lại quá lớn, lúc vỡ tan ắt phải bắn ra vô vàn mảnh vụn, găm vào tim vào da đau điếng, nhưng lại quá nhỏ muốn gắp ra nhưng lực bất tòng tâm.

- À. – Em ngừng một chút. – Người yêu cũ của em đấy. Thôi mình lại kia với mọi người đi anh. Sắp đến màn diễu hành rồi! – Em cố giấu tất cả sau khuôn mặt tươi cười. Lần đầu tiên tôi thấy con người em hóa ra lại ẩn chứa nhiều điều và sâu sắc hơn tôi tưởng.

- Ừ.

Và thế rồi chúng tôi vẫn sánh bước bên nhau mà không nói gì cả. Trong tim mỗi người có lẽ đều còn ẩn giữ quá nhiều tâm sự. Không hiểu sao, tôi có cảm giác em vẫn còn chút gì đó với người con trai ấy, nhưng "gì đó" là cái gì và cái "chút" ấy lớn cỡ nào, tôi cũng chẳng định nghĩa nổi!

Tôi không trách em, vì rốt cuộc chỉ có mình tôi tự hão huyền rồi tự vỡ mộng, có quyền gì mà trách cứ người khác? Nhưng cái cảm giác đau lòng đến mức trời đất như sụp đổ vẫn không thể nào đẩy lui được, không thể nào không quan tâm đến nó được, vì nó cứ âm ỉ trong lòng, nhức nhối, xót xa.

Ngày hôm ấy, chúng tôi ít nói chuyện với nhau hơn. Và cả ngày hôm sau cũng thế. Em vẫn giữ khuôn mặt cười như không có chuyện gì cả và tôi thì vẫn cứ bình thản như lúc nào cũng vậy. Bài biểu diễn của chúng tôi vẫn tốt đẹp, đôi lúc em cũng mắc một vài lỗi nhỏ, nhưng hình như ngoài tôi, rất hay nhìn em, thì không ai nhận ra cả.

Kết thúc hai ngày lễ hội, mọi người trong nhóm ầm ĩ rủ nhau đi ăn liên hoan mừng đại thắng lợi. Em nói nhà em có chút việc phải về luôn nên không đi cùng được. Mọi người có vẻ xuống tinh thần một chút rồi sau đó lại vui vẻ ầm ĩ lại ngay lập tức, hô hào nhau ra quán cũ. Tôi thì còn vài việc phải sắp xếp lại một chút nên nói rằng ra sau.

Chạy lên ban tổ chức, rồi lo mấy việc lặt vặt, cũng phải đến cả tiếng đồng hồ mới xong. Lúc tôi từ trên văn phòng đi xuống, tôi gặp em. À thực ra nói gặp cũng không đúng lắm, chỉ là nhìn thấy thôi. Em ngồi bó gối thất thần một mình nơi góc cầu thang và lặng thinh. Cái im lặng ẩn chứa hàng tá tâm sự phía sau đôi mắt trong trẻo ngây thơ.

Em đang khóc! Tôi dám chắc là thế, mặc dù em không phát ra một tiếng nấc nhỏ nào và góc ấy thì quá tối để tôi có thể nhìn rõ những giọt nước mắt trên khuôn mặt em.

Trong một khắc mà thông tin chưa kịp lên não để qua xử lý, đôi chân tôi đã hướng về phía em như một phản xạ vô điều kiện. Đến khi phát hiện ra bản thân mình đang lại một lần nữa rơi vào cái hố ấy, tôi vội vàng đổi hướng và tiến về phía nhà xe. Nếu tôi ở đó lâu hơn, tôi không chắc liệu mình có đủ bản lĩnh mà không bước đến bên em an ủi và như thế thì lại sẽ càng yêu em nhiều hơn. Mà không phải như vậy thì sẽ càng tự làm mình đau thêm hay sao? Tôi là một thằng rất biết tự yêu bản thân mình.

Giá như tình yêu có nút Pause...

Và tốt hơn hết là nó nên có cả nút Stop và Next!

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư