Gia Cát Linh Ẩn - Chương 179: Ông… ông muốn hưu ta?
青梅 | Chat Online | |
25/07/2019 17:05:25 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
70 lượt xem
- * Gia Cát Linh Ẩn - Chương 180: Linh nhi, là ta (Truyện ngôn tình)
- * Gia Cát Linh Ẩn - Chương 181: Ta cưới nàng vào Thất vương phủ (Truyện ngôn tình)
- * Gia Cát Linh Ẩn - Chương 178: Bản vương không thể kém hơn Sở Lăng Thiên (Truyện ngôn tình)
- * Gia Cát Linh Ẩn - Chương 177: Tóc của mẹ sắp rụng hết (Truyện ngôn tình)
Nàng không đi chất vấn Gia Cát Chiêm, nếu nàng còn nhớ đến một chút tình cảm cha con, thì chuyện này, xem như ông đã hủy hoại chút tình cảm còn sót lại trong lòng nàng, Gia Cát Chiêm à Gia Cát Chiêm, ông một chút cũng không thay đổi, là ta hy vọng quá xa vời.
Ngày hôm sau, Gia Cát Linh Ẩn theo thường lệ tiến cung, trải qua sự chăm sóc tỉ mỉ của nàng, Sở Kim Triêu đã có thể từ từ đứng dậy, vào triều. Nàng khuyên ông nên nghỉ ngơi một chút nhưng ông không đồng ý, trong lòng nghĩ đến quốc sự làm sao nghỉ ngơi cho được, chẳng qua là mang nàng theo bên cạnh để đề phòng vạn nhất.
Hoàng thượng mang theo con gái của đại thần vào triều, vẫn là lần đầu tiên. Gia Cát Chiêm nhìn thấy biểu tình lạnh nhạt của Gia Cát Linh Ẩn, thầm nghĩ tâm lý của nàng thật sự mạnh mẽ. Tối hôm qua đã xảy ra chuyện như vậy, còn có thể biểu hiện thong dong như thế, chẳng lẽ là đã chịu tiếp nhận Lục điện hạ rồi sao? Nàng có nói với Hoàng thượng không? Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng nhìn ông một cái, cái nhìn lạnh như băng ông chưa từng nhìn thấy.
Thời gian Sở Kim Triêu ốm đau ở trên giường, Sở Lăng Dực đã xử lý mọi chuyện trong triều gọn gàng ngăn nắp, thật ra ông bớt lo không ít, hôm nay cũng chỉ là đi ngang qua một chút, sau đó rất nhanh liền bãi triều.
Lúc rời cung, Gia Cát Linh Ẩn bỗng nhiên nhìn thấy một người vừa xa lạ vừa quen thuộc, nhưng lại nhất thời nghĩ không ra. Đó là một nữ nhân, bộ dáng khoảng bốn mươi tuổi, lát sau nàng rốt cuộc nhớ tới, đó là Vĩnh Ninh công chúa, là muội muội của đương kim Hoàng đế, lúc hơn mười tuổi đã hòa thân với một nước nhỏ, sau đó nước ấy đó lại bị một nước khác xâm chiếm, chẳng biết công chúa Vĩnh Ninh đi đâu. Ở kiếp trước nàng nhớ rõ là có người tìm bà ấy về, kiếp này cũng không có khác biệt. Gương mặt của công chúa Vĩnh Nhinh và một người nàng quen biết có chút giống nhau, không phải rất giống nhưng cũng có năm phần tương tự.
Thấy công chúa Vĩnh Ninh đến gần, nàng lập tức tiến lên hành lễ: “Tham kiến công chúa.”
“Đứng lên đi.” Công chúa Vĩnh Ninh nhìn nàng, hỏi, “Là khuê nữ nhà ai mà thanh tú như vậy? Sao ngươi biết ta là công chúa?”
“Thần nữ thường xuyên nghe nói đến khí chất xuất trần của Công chúa, hôm nay nhìn thấy người thần nữ ngay lập tức xác nhận chắc chắn. Thần nữ là nữ nhi của Gia Cát thừa tướng, tên là Gia Cát Linh Ẩn.”
“Gia Cát….. Gia Cát thừa tướng?” Thân thể Công chúa Vĩnh Ninh cứng đờ, tươi cười trên mặt nháy mắt cũng cứng lại, “Ngươi chính là nữ nhi của Gia Cát Chiêm?”
“Bẩm công chúa, đúng là như vậy. Thần nữ là con gái thứ ba của phụ thân, thần nữ còn có Đại ca, Đại tỷ, Nhị tỷ, Tứ muội, Ngũ muội.”
“À, à.” Công chúa Vĩnh Ninh đờ đẫn gật đầu, “Con cháu cả sảnh đường, Gia Cát đại ca… Gia Cát thừa tướng thật có phúc.” Dường như ý thức được nói sai điều gì, công chúa Vĩnh Ninh lập tức sửa lại xưng hô.
“Công chúa và phụ thân là người quen cũ sao?” Gia Cát Linh Ẩn tò mò hỏi. Theo ánh mắt trốn tránh của công chúa Vĩnh Ninh, nàng dường như ngửi được mùi không bình thường.
“Không… Không có… Không có.” Công chúa Vĩnh Ninh lắc đầu, “Ta làm sao mà quen ông ấy được?”
Gia Cát Linh Ấn thấy Gia Cát Chiêm đang đi về hướng này, nhịn không được kêu lên: “Phụ thân, con ở đây. Phụ thân tới đây một chút.”
Nghe thấy tiếng kêu của Gia Cát Linh Ẩn, công chúa Vĩnh Ninh lập tức quay đầu đi, muốn nhanh chóng rời khỏi, không muốn chạm mặt với Gia Cát Chiêm.
“Thực xin lỗi!” Bà cúi đầu, muốn vòng qua rời đi.
“Nàng là Vĩnh Ninh?” Gia Cát Chiêm liếc mắt một cái cũng nhận ra được người trước mắt. Thần sắc ông kích động không thôi, thân thể run nhè nhẹ, “Vĩnh Ninh, thật là nàng sao? Nàng rốt cục đã trở lại. Hai mươi mấy năm rồi.”
Trong lòng Gia Cát Linh Ẩn đã hiểu được vài phần, hai người này trước đây vốn là quen biết. Nàng rốt cục hiểu được vì sao Gia Cát Chiêm lại sủng ái Ngũ di nương cùng với Lục di nương. Bởi vì, hai người họ đều có vài phần tương tự với công chúa Vĩnh Ninh. Ông sủng họ chính là xem họ như thế thân, hóa ra chuyện là như vậy. Gia Cát Linh Ẩn cười cười, lặng lẽ rời khỏi chỗ hai người họ. Người này mới là uy hiếp lớn nhất của Đại phu nhân.
Sau khi trở về từ trong cung, Gia Cát Linh Ẩn đặt biệt chú ý mỗi lời nói cử chỉ của Gia Cát Chiêm, phát hiện ông làm cái gì cũng đều có chút mất hồn mất vía, ánh mắt nhìn Đại phu nhân lạnh lùng, không có một tia tình cảm. Nàng quyết định nói chuyện này với Đại phu nhân.
Tình hình của Đại phu nhân lại càng tồi tệ hơn. Sau khi Gia Cát Hồng Nhan vào Lục vương phủ, bà ở phủ Thừa tướng ngay cả người nói chuyện cũng không có, tâm tình buồn bực đến cực điểm, thời gian mới qua hai ngày tóc của bà đã rụng hết, làn da cũng ngày càng khô héo.
“Mẹ, xem ra tình hình của mẹ không ổn rồi.” Gia Cát Linh Ẩn đi vào, nhìn thấy bộ dáng của bà, vừa lắc đầu vừa nói.
“Không phải ta đã nói không cho bất cứ kẻ nào bước vào sao?” Trong giọng nói của Đại phu nhân lộ ra vài phần suy yếu.
“Mẹ, ở trong phủ Thừa tướng này còn có chỗ con không thể tới hay sao? Tình hình của mẹ quả thật không ổn, nhưng mà, con còn có một tin tức còn tệ hơn muốn nói cho mẹ. Hôm nay con ở trong cung nhìn thấy công chúa Vĩnh Ninh, bà ấy cùng phụ thân gặp nhau.”
“Ngươi nói cái gì?” Đại phu nhân ngồi dậy, “Nữ nhân kia đã trở lại? Không phải ả mất tích rồi sao? Sao còn có thể trở về? Nhưng mà trở về thì như thế nào? Hiện giờ ta là chủ mẫu phủ Thừa tướng, ả chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân bị chồng ruồng bỏ mà thôi, cho dù bọn họ từng có giao hảo thì sao chứ?”
“Mẹ nghĩ thoáng thật đó! Nhưng mà, sau khi phụ thân từ trong cung trở về vẫn xuất thần ngẩn người, ngồi một mình cũng có thể cười ra tiếng. Nếu phụ thân muốn lấy công chúa Vĩnh Ninh làm vợ, Hoàng thượng nhất định sẽ đồng ý. Dù sao công chúa Vĩnh Ninh đi hòa thân là do Hoàng thượng bức ép mà.”
“Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không để cho ngươi nhìn thấy ngày đó. Chủ mẫu phủ Thừa tướng, chỉ có thể là một mình ta.”
“Vậy mẹ cần phải bảo vệ vị trí của mình cho tốt.”
Gia Cát Linh Ẩn đang nói, chỉ thấy Gia Cát Chiêm bưng một bát thuốc đi tới, thấy bộ dáng của Đại phu nhân, trên mặt tràn đầy lo lắng: “Mẫn nhi, bà có sao không? Ta bảo nhà bếp sắc cho bà bát thuốc, bà uống một chút đi. Nào, ta giúp bà.” Nói xong, ông dùng thìa múc một ít thuốc đặt ở bên miệng thổi thổi sau đó mới đưa đến bên miệng bà.
Đại phu nhân khiêu khích liếc mắt nhìn Gia Cát Linh Ẩn một cái, Gia Cát Chiêm đã lâu rồi không đối tốt với bà như vậy, trong lúc nhất thời bà thấy cảm động đến chảy nước mắt: “Lão gia, nghe nói công chúa Vĩnh Ninh đã trở lại?”
Tay cầm thìa của Gia Cát Chiêm bất giác run lên một chút: “Trở về thì trở về, có gì quan trọng. Chẳng lẽ Mẫn nhi còn nghĩ đến chuyện trước kia? Bà mới là vợ của Gia Cát Chiêm ta, Công chúa Vĩnh Ninh vĩnh viễn chỉ là công chúa mà thôi.”
“Lão gia, ông đối với Mẫn nhi thật tốt.”
“Mau uống tiếp đi.” Gia Cát Chiêm vội vàng đưa bát thuốc cho Đại phu nhân uống vào.
Gia Cát Linh Ẩn không tiện ở lại lâu nên nhanh chóng trở về Trục Nguyệt Hiên. Dùng xong bữa tối, nàng vẫn cảm thấy thái độ của Gia Cát Chiêm đối với Đại phu nhân có chút kì quái, nàng có thể kết luận ông ta đối với Đại phu nhân tuyệt đối không có tình cảm. Một người đàn ông tuyệt tình như thế trong lòng chỉ có chính mình, tự dưng tỏ ra quan tâm như vậy chắc chắn là có chuyện gian dối. Nghĩ như vậy nàng quyết định lại tới viện của Đại phu nhân thử xem.
Mới vừa đến sân nàng chợt nghe bên trong truyền ra tiếng nói chuyện, đúng là Gia Cát Chiêm và Đại phu nhân.
“Mẫn nhi, mấy năm nay bà chịu khổ rồi, nhìn bộ dạng bà hiện giờ, trong lòng bản tướng cũng thấy đau.” Đây là tiếng của Gia Cát Chiêm.
“Lão gia, hôm nay lão gia có chuyện muốn nói với thiếp?” Đại phu nhân cũng không ngốc, biểu hiện khác thường của Gia Cát Chiêm khiến cho bà không khỏi nghi ngờ, “Là về Vĩnh Ninh công chúa sao? Lão gia, lão gia với thiếp là vợ chồng hai mươi mấy năm còn có chuyện gì không thể nói.”
“Mẫn nhi, lòng ta đối với Vĩnh Ninh cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi, bà cũng biết mà. Nếu không cũng sẽ không nạp Ngũ di nương và Lục di nương vào cửa. Nhiều năm như vậy, ta đã sớm nghĩ đến chuyện buông xuôi, nhưng mà nhìn thấy nàng ấy, ta mới biết được trong lòng của ta còn có nàng.”
“Mẫn nhi làm bạn cùng lo liệu mọi việc nhiều năm như vậy, so ra vẫn kém một ánh mắt, một câu nói của công chúa Vĩnh Ninh sao?”
“Điều này sao có thể giống nhau!”
“Trong lòng lão gia có công chúa, các người có qua lại với nhau sao phải nói cho thiếp. Hiện giờ thiếp đã thành ra thế này, hầu hạ lão gia cũng không được, mặc kệ lão gia làm chuyện gì thiếp cũng sẽ không hỏi tới, làm tốt bổn phận phu nhân phủ Thừa tướng là được.” Nghe ra được Đại phu nhân đã muốn nhượng bộ.
“Mẫn nhi, nàng ấy là công chúa, tuyết đối không thể vào phủ Thừa tướng với thân phận tiểu thiếp.”
“Ý của lão gia là lấy thân phận bình thê để rước công chúa vào phủ? Nếu như vậy thiếp còn thể diện gì để mà sống nữa. Những năm gần đây, ông đặt Ngũ di nương trông giống công chúa ở bên cạnh, thiếp nhịn, lão gia lại nạp Lục di nương, thiếp vẫn nhịn. Lão gia, lão gia muốn bức thiếp đến như thế nào?”
“Hừ. Bà còn nói, không phải Tam di nương, Ngũ di nương, Lục di nương của bản tướng đều bị bà hạ độc sao? Nếu không phải bà thì phủ Thừa tướng sẽ không rơi vào tình cảnh chỉ có một độc đinh nối dõi?”
“Lão gia, chuyện của Lục di nương thiếp nhận. Nhưng mà cái chết của Tam di nương, Ngũ di nương không liên quan đến thiếp. Thiếp hận bọn họ là thật, nhưng mà khi đó thiếp biết bọn họ không có khả năng sinh con cho lão gia nữa thì vì sao còn muốn mạng của bọn họ? Không có bọn họ chẳng phải lão gia cũng sẽ nạp di nương mới vào cửa sao? Ai có thể cam đoan di nương mới sẽ không sinh được con trai, thiếp làm sao lại có thể bê đá đập vào chân mình chứ?”
“Ngày đó chính miệng bà thừa nhận, chuyện Linh nhi vạch trần bà cũng không phủ nhận! Bản tướng thật sự không thể tưởng tượng được bên cạnh mình lại có một nữ nhân độc ác như vậy.”
“Ha ha. Lão gia, ngày đó thiếp có nói, muốn thêm tội nói gì chả được. Ngày ấy Tam tiểu thư chuẩn bị rất chu toàn, chính là muốn diệt trừ thiếp tận gốc, thiếp còn có thể ngụy biện sao?”
“Chuyện của quá khứ, không nhắc tới cũng được. Là thật hay giả ông trời đều biết. Hôm nay, ý của bản tướng chính là muốn lấy công chúa Vĩnh Ninh làm vợ, người vợ duy nhất của phủ Thừa tướng.”
“Lão gia!” Giọng nói Đại phu nhân tràn ngập khủng hoảng, “Ông… ông muốn hưu ta?”
“Bản tướng sẽ không hưu bà, chỉ là biếm bà làm tiểu thiếp. Bà chiếm vị trí của Vĩnh Ninh lâu như vậy cũng nên trả lại cho nàng ấy. Dù sao bà cũng sống không được bao lâu nữa, hà cớ gì phải chiếm lấy vị trí này.”
“Ha ha!” Đại phu nhân cười lạnh hai tiếng, trong giọng nói tràn đầy tuyệt vọng, “Hiện giờ công chúa Vĩnh Ninh cũng gần bốn mươi rồi? Qua vài năm nữa ả cũng sẽ già đi. Thứ được lão gia coi trọng, không phải là chính công chúa mà là bối cảnh hoàng thất phía sau công chúa đúng không.”
“Tình cảm của bản tướng đối với Vĩnh Ninh không liên quan gì đến quyền lợi, lợi ích.”
“Vậy ông có dám thề không? Nếu cái ông coi trọng là địa vị cùng bối cảnh của ả, thì sẽ bị thiên lôi giáng búa, không được chết tử tế, bị Hoàng thượng biếm làm thứ dân.”
“Tiêu Mẫn, không thể tưởng tượng được bà thật hồ đồ ngu xuẩn, nếu đã như vậy cũng đừng trách lão phu không nể nang!” Nói xong, Gia Cát Chiêm đập cửa rầm một tiếng, nổi giận đùng đùng ra khỏi viện.
Ngày hôm sau, Gia Cát Linh Ẩn theo thường lệ tiến cung, trải qua sự chăm sóc tỉ mỉ của nàng, Sở Kim Triêu đã có thể từ từ đứng dậy, vào triều. Nàng khuyên ông nên nghỉ ngơi một chút nhưng ông không đồng ý, trong lòng nghĩ đến quốc sự làm sao nghỉ ngơi cho được, chẳng qua là mang nàng theo bên cạnh để đề phòng vạn nhất.
Hoàng thượng mang theo con gái của đại thần vào triều, vẫn là lần đầu tiên. Gia Cát Chiêm nhìn thấy biểu tình lạnh nhạt của Gia Cát Linh Ẩn, thầm nghĩ tâm lý của nàng thật sự mạnh mẽ. Tối hôm qua đã xảy ra chuyện như vậy, còn có thể biểu hiện thong dong như thế, chẳng lẽ là đã chịu tiếp nhận Lục điện hạ rồi sao? Nàng có nói với Hoàng thượng không? Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng nhìn ông một cái, cái nhìn lạnh như băng ông chưa từng nhìn thấy.
Thời gian Sở Kim Triêu ốm đau ở trên giường, Sở Lăng Dực đã xử lý mọi chuyện trong triều gọn gàng ngăn nắp, thật ra ông bớt lo không ít, hôm nay cũng chỉ là đi ngang qua một chút, sau đó rất nhanh liền bãi triều.
Lúc rời cung, Gia Cát Linh Ẩn bỗng nhiên nhìn thấy một người vừa xa lạ vừa quen thuộc, nhưng lại nhất thời nghĩ không ra. Đó là một nữ nhân, bộ dáng khoảng bốn mươi tuổi, lát sau nàng rốt cuộc nhớ tới, đó là Vĩnh Ninh công chúa, là muội muội của đương kim Hoàng đế, lúc hơn mười tuổi đã hòa thân với một nước nhỏ, sau đó nước ấy đó lại bị một nước khác xâm chiếm, chẳng biết công chúa Vĩnh Ninh đi đâu. Ở kiếp trước nàng nhớ rõ là có người tìm bà ấy về, kiếp này cũng không có khác biệt. Gương mặt của công chúa Vĩnh Nhinh và một người nàng quen biết có chút giống nhau, không phải rất giống nhưng cũng có năm phần tương tự.
Thấy công chúa Vĩnh Ninh đến gần, nàng lập tức tiến lên hành lễ: “Tham kiến công chúa.”
“Đứng lên đi.” Công chúa Vĩnh Ninh nhìn nàng, hỏi, “Là khuê nữ nhà ai mà thanh tú như vậy? Sao ngươi biết ta là công chúa?”
“Thần nữ thường xuyên nghe nói đến khí chất xuất trần của Công chúa, hôm nay nhìn thấy người thần nữ ngay lập tức xác nhận chắc chắn. Thần nữ là nữ nhi của Gia Cát thừa tướng, tên là Gia Cát Linh Ẩn.”
“Gia Cát….. Gia Cát thừa tướng?” Thân thể Công chúa Vĩnh Ninh cứng đờ, tươi cười trên mặt nháy mắt cũng cứng lại, “Ngươi chính là nữ nhi của Gia Cát Chiêm?”
“Bẩm công chúa, đúng là như vậy. Thần nữ là con gái thứ ba của phụ thân, thần nữ còn có Đại ca, Đại tỷ, Nhị tỷ, Tứ muội, Ngũ muội.”
“À, à.” Công chúa Vĩnh Ninh đờ đẫn gật đầu, “Con cháu cả sảnh đường, Gia Cát đại ca… Gia Cát thừa tướng thật có phúc.” Dường như ý thức được nói sai điều gì, công chúa Vĩnh Ninh lập tức sửa lại xưng hô.
“Công chúa và phụ thân là người quen cũ sao?” Gia Cát Linh Ẩn tò mò hỏi. Theo ánh mắt trốn tránh của công chúa Vĩnh Ninh, nàng dường như ngửi được mùi không bình thường.
“Không… Không có… Không có.” Công chúa Vĩnh Ninh lắc đầu, “Ta làm sao mà quen ông ấy được?”
Gia Cát Linh Ấn thấy Gia Cát Chiêm đang đi về hướng này, nhịn không được kêu lên: “Phụ thân, con ở đây. Phụ thân tới đây một chút.”
Nghe thấy tiếng kêu của Gia Cát Linh Ẩn, công chúa Vĩnh Ninh lập tức quay đầu đi, muốn nhanh chóng rời khỏi, không muốn chạm mặt với Gia Cát Chiêm.
“Thực xin lỗi!” Bà cúi đầu, muốn vòng qua rời đi.
“Nàng là Vĩnh Ninh?” Gia Cát Chiêm liếc mắt một cái cũng nhận ra được người trước mắt. Thần sắc ông kích động không thôi, thân thể run nhè nhẹ, “Vĩnh Ninh, thật là nàng sao? Nàng rốt cục đã trở lại. Hai mươi mấy năm rồi.”
Trong lòng Gia Cát Linh Ẩn đã hiểu được vài phần, hai người này trước đây vốn là quen biết. Nàng rốt cục hiểu được vì sao Gia Cát Chiêm lại sủng ái Ngũ di nương cùng với Lục di nương. Bởi vì, hai người họ đều có vài phần tương tự với công chúa Vĩnh Ninh. Ông sủng họ chính là xem họ như thế thân, hóa ra chuyện là như vậy. Gia Cát Linh Ẩn cười cười, lặng lẽ rời khỏi chỗ hai người họ. Người này mới là uy hiếp lớn nhất của Đại phu nhân.
Sau khi trở về từ trong cung, Gia Cát Linh Ẩn đặt biệt chú ý mỗi lời nói cử chỉ của Gia Cát Chiêm, phát hiện ông làm cái gì cũng đều có chút mất hồn mất vía, ánh mắt nhìn Đại phu nhân lạnh lùng, không có một tia tình cảm. Nàng quyết định nói chuyện này với Đại phu nhân.
Tình hình của Đại phu nhân lại càng tồi tệ hơn. Sau khi Gia Cát Hồng Nhan vào Lục vương phủ, bà ở phủ Thừa tướng ngay cả người nói chuyện cũng không có, tâm tình buồn bực đến cực điểm, thời gian mới qua hai ngày tóc của bà đã rụng hết, làn da cũng ngày càng khô héo.
“Mẹ, xem ra tình hình của mẹ không ổn rồi.” Gia Cát Linh Ẩn đi vào, nhìn thấy bộ dáng của bà, vừa lắc đầu vừa nói.
“Không phải ta đã nói không cho bất cứ kẻ nào bước vào sao?” Trong giọng nói của Đại phu nhân lộ ra vài phần suy yếu.
“Mẹ, ở trong phủ Thừa tướng này còn có chỗ con không thể tới hay sao? Tình hình của mẹ quả thật không ổn, nhưng mà, con còn có một tin tức còn tệ hơn muốn nói cho mẹ. Hôm nay con ở trong cung nhìn thấy công chúa Vĩnh Ninh, bà ấy cùng phụ thân gặp nhau.”
“Ngươi nói cái gì?” Đại phu nhân ngồi dậy, “Nữ nhân kia đã trở lại? Không phải ả mất tích rồi sao? Sao còn có thể trở về? Nhưng mà trở về thì như thế nào? Hiện giờ ta là chủ mẫu phủ Thừa tướng, ả chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân bị chồng ruồng bỏ mà thôi, cho dù bọn họ từng có giao hảo thì sao chứ?”
“Mẹ nghĩ thoáng thật đó! Nhưng mà, sau khi phụ thân từ trong cung trở về vẫn xuất thần ngẩn người, ngồi một mình cũng có thể cười ra tiếng. Nếu phụ thân muốn lấy công chúa Vĩnh Ninh làm vợ, Hoàng thượng nhất định sẽ đồng ý. Dù sao công chúa Vĩnh Ninh đi hòa thân là do Hoàng thượng bức ép mà.”
“Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không để cho ngươi nhìn thấy ngày đó. Chủ mẫu phủ Thừa tướng, chỉ có thể là một mình ta.”
“Vậy mẹ cần phải bảo vệ vị trí của mình cho tốt.”
Gia Cát Linh Ẩn đang nói, chỉ thấy Gia Cát Chiêm bưng một bát thuốc đi tới, thấy bộ dáng của Đại phu nhân, trên mặt tràn đầy lo lắng: “Mẫn nhi, bà có sao không? Ta bảo nhà bếp sắc cho bà bát thuốc, bà uống một chút đi. Nào, ta giúp bà.” Nói xong, ông dùng thìa múc một ít thuốc đặt ở bên miệng thổi thổi sau đó mới đưa đến bên miệng bà.
Đại phu nhân khiêu khích liếc mắt nhìn Gia Cát Linh Ẩn một cái, Gia Cát Chiêm đã lâu rồi không đối tốt với bà như vậy, trong lúc nhất thời bà thấy cảm động đến chảy nước mắt: “Lão gia, nghe nói công chúa Vĩnh Ninh đã trở lại?”
Tay cầm thìa của Gia Cát Chiêm bất giác run lên một chút: “Trở về thì trở về, có gì quan trọng. Chẳng lẽ Mẫn nhi còn nghĩ đến chuyện trước kia? Bà mới là vợ của Gia Cát Chiêm ta, Công chúa Vĩnh Ninh vĩnh viễn chỉ là công chúa mà thôi.”
“Lão gia, ông đối với Mẫn nhi thật tốt.”
“Mau uống tiếp đi.” Gia Cát Chiêm vội vàng đưa bát thuốc cho Đại phu nhân uống vào.
Gia Cát Linh Ẩn không tiện ở lại lâu nên nhanh chóng trở về Trục Nguyệt Hiên. Dùng xong bữa tối, nàng vẫn cảm thấy thái độ của Gia Cát Chiêm đối với Đại phu nhân có chút kì quái, nàng có thể kết luận ông ta đối với Đại phu nhân tuyệt đối không có tình cảm. Một người đàn ông tuyệt tình như thế trong lòng chỉ có chính mình, tự dưng tỏ ra quan tâm như vậy chắc chắn là có chuyện gian dối. Nghĩ như vậy nàng quyết định lại tới viện của Đại phu nhân thử xem.
Mới vừa đến sân nàng chợt nghe bên trong truyền ra tiếng nói chuyện, đúng là Gia Cát Chiêm và Đại phu nhân.
“Mẫn nhi, mấy năm nay bà chịu khổ rồi, nhìn bộ dạng bà hiện giờ, trong lòng bản tướng cũng thấy đau.” Đây là tiếng của Gia Cát Chiêm.
“Lão gia, hôm nay lão gia có chuyện muốn nói với thiếp?” Đại phu nhân cũng không ngốc, biểu hiện khác thường của Gia Cát Chiêm khiến cho bà không khỏi nghi ngờ, “Là về Vĩnh Ninh công chúa sao? Lão gia, lão gia với thiếp là vợ chồng hai mươi mấy năm còn có chuyện gì không thể nói.”
“Mẫn nhi, lòng ta đối với Vĩnh Ninh cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi, bà cũng biết mà. Nếu không cũng sẽ không nạp Ngũ di nương và Lục di nương vào cửa. Nhiều năm như vậy, ta đã sớm nghĩ đến chuyện buông xuôi, nhưng mà nhìn thấy nàng ấy, ta mới biết được trong lòng của ta còn có nàng.”
“Mẫn nhi làm bạn cùng lo liệu mọi việc nhiều năm như vậy, so ra vẫn kém một ánh mắt, một câu nói của công chúa Vĩnh Ninh sao?”
“Điều này sao có thể giống nhau!”
“Trong lòng lão gia có công chúa, các người có qua lại với nhau sao phải nói cho thiếp. Hiện giờ thiếp đã thành ra thế này, hầu hạ lão gia cũng không được, mặc kệ lão gia làm chuyện gì thiếp cũng sẽ không hỏi tới, làm tốt bổn phận phu nhân phủ Thừa tướng là được.” Nghe ra được Đại phu nhân đã muốn nhượng bộ.
“Mẫn nhi, nàng ấy là công chúa, tuyết đối không thể vào phủ Thừa tướng với thân phận tiểu thiếp.”
“Ý của lão gia là lấy thân phận bình thê để rước công chúa vào phủ? Nếu như vậy thiếp còn thể diện gì để mà sống nữa. Những năm gần đây, ông đặt Ngũ di nương trông giống công chúa ở bên cạnh, thiếp nhịn, lão gia lại nạp Lục di nương, thiếp vẫn nhịn. Lão gia, lão gia muốn bức thiếp đến như thế nào?”
“Hừ. Bà còn nói, không phải Tam di nương, Ngũ di nương, Lục di nương của bản tướng đều bị bà hạ độc sao? Nếu không phải bà thì phủ Thừa tướng sẽ không rơi vào tình cảnh chỉ có một độc đinh nối dõi?”
“Lão gia, chuyện của Lục di nương thiếp nhận. Nhưng mà cái chết của Tam di nương, Ngũ di nương không liên quan đến thiếp. Thiếp hận bọn họ là thật, nhưng mà khi đó thiếp biết bọn họ không có khả năng sinh con cho lão gia nữa thì vì sao còn muốn mạng của bọn họ? Không có bọn họ chẳng phải lão gia cũng sẽ nạp di nương mới vào cửa sao? Ai có thể cam đoan di nương mới sẽ không sinh được con trai, thiếp làm sao lại có thể bê đá đập vào chân mình chứ?”
“Ngày đó chính miệng bà thừa nhận, chuyện Linh nhi vạch trần bà cũng không phủ nhận! Bản tướng thật sự không thể tưởng tượng được bên cạnh mình lại có một nữ nhân độc ác như vậy.”
“Ha ha. Lão gia, ngày đó thiếp có nói, muốn thêm tội nói gì chả được. Ngày ấy Tam tiểu thư chuẩn bị rất chu toàn, chính là muốn diệt trừ thiếp tận gốc, thiếp còn có thể ngụy biện sao?”
“Chuyện của quá khứ, không nhắc tới cũng được. Là thật hay giả ông trời đều biết. Hôm nay, ý của bản tướng chính là muốn lấy công chúa Vĩnh Ninh làm vợ, người vợ duy nhất của phủ Thừa tướng.”
“Lão gia!” Giọng nói Đại phu nhân tràn ngập khủng hoảng, “Ông… ông muốn hưu ta?”
“Bản tướng sẽ không hưu bà, chỉ là biếm bà làm tiểu thiếp. Bà chiếm vị trí của Vĩnh Ninh lâu như vậy cũng nên trả lại cho nàng ấy. Dù sao bà cũng sống không được bao lâu nữa, hà cớ gì phải chiếm lấy vị trí này.”
“Ha ha!” Đại phu nhân cười lạnh hai tiếng, trong giọng nói tràn đầy tuyệt vọng, “Hiện giờ công chúa Vĩnh Ninh cũng gần bốn mươi rồi? Qua vài năm nữa ả cũng sẽ già đi. Thứ được lão gia coi trọng, không phải là chính công chúa mà là bối cảnh hoàng thất phía sau công chúa đúng không.”
“Tình cảm của bản tướng đối với Vĩnh Ninh không liên quan gì đến quyền lợi, lợi ích.”
“Vậy ông có dám thề không? Nếu cái ông coi trọng là địa vị cùng bối cảnh của ả, thì sẽ bị thiên lôi giáng búa, không được chết tử tế, bị Hoàng thượng biếm làm thứ dân.”
“Tiêu Mẫn, không thể tưởng tượng được bà thật hồ đồ ngu xuẩn, nếu đã như vậy cũng đừng trách lão phu không nể nang!” Nói xong, Gia Cát Chiêm đập cửa rầm một tiếng, nổi giận đùng đùng ra khỏi viện.
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!