Truyền thuyết ma trùng (phần 12) - Ngạ Qủy

153 lượt xem

Ông Đồng nói xong, xoay người, định nhặt tấm ảnh ở dưới đất lên thì không thấy tấm ảnh đâu. Ông bèn quay lại hỏi hai người Kiên, Kiều Như:

- Tấm ảnh của tôi đâu rồi?

Kiên ngơ ngác nhìn quanh rồi nói:

- Nó không ở dưới khe cửa sao?

Ông Đồng lắc đầu với vẻ hơi hốt hoảng nói:

- Dĩ nhiên là không có, không có lẽ...

Ông Đồng hơi run người, nhưng liền khẳng định lại ngay sau đó:

- Thôi chết rồi, là con trùng nó lấy mất tấm ảnh chứ không sai. Giờ thì nó đã mò theo về tới tận đây, đêm nay thì cái nhà này khó mà yên ổn được với nó!

Cộc cộc!

Ông Đồng vừa nói dứt lời xong, thì bên ngoài liền có tiếng gõ cửa vang dội. Ông Đồng run bắn mình không dám động đậy.

Kiên vội gọi với vọng ra ngoài:

- Ai vậy?

Bên ngoài liền lập tức có tiếng đáp lại:

- Em là Quân, dân quân tự vệ của thôn, em nghe chú Đồng báo có các anh trên huyện xuống điều tra nên nửa đêm mang ít đồ qua tính ăn chung với anh chị cho vui.

Kiên chợt trừng mắt quay qua nhìn ông Đồng nói:

- Sao tôi bảo là ông phải giữ kín bí mật chuyện bọn tôi đi nằm vùng cơ mà!

Ông Đồng gãi đầu gãi tai nói:

- Thì thằng Quân nó là dân quân tự vệ của thôn, nó biết thì càng tốt để hỗ trợ chứ sao, tôi cũng vừa mới gọi điện báo cho nó biết xong thôi. Nếu đã có tiếng nó trả lời như thế, thì chắc là không phải trùng đâu. Để tôi ra mở cửa cho nó...

Ồng Đồng mở cửa ra, tính mở cửa cho Quân đi vào thì thật không ngờ. Nào đâu cái người mà vừa đứng đằng sau cánh cửa chẳng phải Quân nào cả, mà lại chính là cái bà già khi nãy Kiên và Kiều Như cứu giúp.

Ông Đồng trợn mắt, chưa kịp nói câu gì thì sắc mặt đã chuyển sang tái mét rồi gục xuống đất.

Trong đêm có tiếng thét đầy kinh hãi vang lên, cả nhà ông Đồng đều bị đánh thức dậy. Tiếng thét vừa rồi là của Kiều Như vì cô quá sợ hãi khi nhìn thấy cái bản mặt của bóng ma kia khi xuất hiện.

Kiên cố kìm nén sự sợ hãi, anh nhanh trí kéo cả thân người ông Đồng vào trong rồi đóng sầm cái cửa nhà lại.

Nét mặt ông Đồng thất thần như người mất hồn, không hề nói câu nào. Ông ta tuy vẫn thở nhưng lại có sắc mặt tái nhợt như người đã chết vậy.

Một vài phút sau, hơi thở của ông Đồng cứ lịm dần, lịm dần rồi chuyển sang thoi thóp. Cho đến khi trong cổ họng ông khục khặc vài tiếng rồi tắt thở hẳn.

Con bé Liễu nhìn thấy cảnh bố nó chết thì liền không nhịn được mà gào lên:

- Bố ơi!

Rồi nó lao tới choàng ôm vào thân người ông Đồng, lay lay cái xác chết của ông mà gọi ông liên tục. Bà Chì thì cũng ngã lăn ngã lộn ra ngoài đất, gào khóc như điên như dại.

Mắt Kiên cứ nhòe đi, cứ mờ dần vì chính anh cũng đang khóc.

Ông Đồng đã chết chỉ vì lỗi lầm của anh với Kiều Như, giá như hai người bọn họ thực sự tin lời ông Đồng là thật, thì có lẽ ông ta cũng không bị thứ trùng kia giả giọng thành Quân mà bắt mất hồn.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
Gửi câu hỏi
×