CÂN CẢ THIÊN HẠ - Chương 603
SayHaiiamNea ((: | Chat Online | |
26/07/2019 08:56:36 | |
Truyện tiên hiệp | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
66 lượt xem
- * CÂN CẢ THIÊN HẠ - Chương 604: Thế giới không bao giờ thiếu cặn bả (Truyện tiên hiệp)
- * CÂN CẢ THIÊN HẠ - Chương 605 (Truyện tiên hiệp)
- * CÂN CẢ THIÊN HẠ - Chương 602 (Truyện tiên hiệp)
- * CÂN CẢ THIÊN HẠ - Chương 601 (Truyện tiên hiệp)
Ngay lúc bọn họ thị vệ không biết làm sao thì đã thấy Xuân Đức xuống giường đi lại đây nói:
" Được rồi đừng có mà khóc nữa, đi."
Cô gái đang ngồi khóc dưới sàn nhà lúc này cũng ngưng khóc thật, nàng dùng đôi mắt ửngđỏ do dụi mắt quá nhiều nhìn Xuân Đức nói:
" Kéo ta dậy bằng không ta không đi."
Xuân Đức nghe vậy thì đưa một tay ra kéo con bé kia đứng dậy, vừa đứng dậy con bé kia liền thay đổi 180 độ. Đang từ một nha đầu mít ướt bỗng chốc biến thành một cô gái vui vẻ hoạt bát, nha đầu kia không đợi Xuân Đức mở lời đã nắm tay hắn kéo ra khỏi biệt viện.
Đám thị vệ thấy vậy thì đồng cảm nhìn qua Xuân Đức, Xuân Đức còn thấy bọn họ vẩy tay chào tạm biệt hắn nữa. Vừa đi ra ngoài biệt viện thì liền có một con ngựa chạy tới, con ngưa kia là một con yêu thú trung giai, thân thể cường tráng cả người bốc lên lửa màu xanh. Nó hí dài một tiếng sau đó dừng lại trước mặt hai người.
Cô gái kia thấy con ngựa chạy tới thì lại gần vuốt ve, ôm ấp con ngựa. Nàng ta quay lại nhìn Xuân Đức hỏi:
" Ngươi biết cưỡi ngựa không? "
Xuân Đức nói cộc lốc:
" Không."
Cô gái kia phồng má nói:
" Cưỡi ngựa mà cũng không biết, vậy ngươi biết cái gì? "
Xuân Đức nheo mắt nguy hiểm nhìn nàng đáp:
" Giết người, lâu lâu thấy thèm máu lại đi giết người."
Cô gái như bị dọa sợ nàng như con sóc vô cùng nhanh nhẹn nấp ra sau con ngựa chỉ ló cái đầu ra nhìn Xuân Đức, nàng có phần e sợ nói:
" Như vậy ngươi là người xấu rồi. Vậy ngươi giết nhiều người chưa? "
Xuân Đức không đáp lời, hắn sợ nếu trả lời thì con nhóc kia sẽ hỏi đến ngày mai cũng nên vì thế hắn lựa chọn im lặng. Thiếu nữ thấy Xuân Đức im lặng thì ngay lập tức cho rằng hắn là đại ác nhân không dám nói ra việc xấu của bản thân.
" Ta bây giờ dẫn ngươi đi xem mấy thứ vui vui bên trong vương thành nhưng mà ngươi không được đi gần ta, phải cách xa ta 200 mét."
Xuân Đức bất đắc dĩ gật đầu. Sau đó hai người bắt đầu đi dạo ở bên trong Phong Đô Thành. Vương Thành lúc ban ngày so với ban đêm còn náo nhiệt hơn nhiều, đâu đâu cũng thấy người. Cửa hàng buôn bán vũ khí, đồ ăn, chiến sủng, mỹ nghệ, nhà thổ.... Cái gì cũng có cả. Nơi đây giống như chưa hề bị một chút ảnh hưởng từ bên ngoài vậy. Hai thế giới khác biệt.
Thiếu nữ dẫn đường cho Xuân Đức từ lúc ban đầu còn sợ hắn nhưng sau một lúc lâu thì nàng ta lân la đến gần bắt chuyện, sau cùng là kéo hắn đi khắp phố này ngõ nọ. Cũng phải công nhận cô gái bé nhỏ này rất có nhân khí trong thành, đi đâu cũng được người ta chào đón( có lẽ do cha làm to.)
Từ lúc sáng đi tới giờ cũng gặp được rất nhiều tên quần là áo lụa, ăn chơi trác táng có điều thấy cô gái bên cạnh Xuân Đức thì đều chạy mất dép. Mấy tên kia nhìn thấy nàng ta thì giống như nhìn thấy sát tinh vậy. Xuân Đức còn đang muốn thử cảm giác giả nai tơ đạp chết sói xám vậy mà...
Đang lúc hắn chán chẳng thèm chết thì không biết từ đâu mò ra một con rắn lớn, con rắn kia là một con yêu thú trung giai, thân dài 10 mét cả người vảy xanh nhìn cũng rất được( Làm bữa chả rắn nhân vật chính lúc này đang nghĩ như vậy.)
Có điều con rắn này cũng kì, ai cũng không tấn công mà lại chọn hắn làm mục tiêu. Nhìn con rắn đang táp tới Xuân Đức tiện chân đạp cho nó một phát. Chỉ với một cú đạp con rắn kia liền chết ngẻo củ tỏi. Đầu nó bị Xuân Đức đạp nát bét, cả người nó uốn lượn một lúc rồi cũng bất động.
Ngay lúc này từ bên trên tửu lâu nhảy xuống một thiếu niên tầm 12 tuổi, hắn nhìn con rắn bị Xuân Đức đạp chết thì không khỏi trừng lớn đôi mắt sau đó chạy lên ôm lấy thi thể con rắn khóc rấm rức.
" Ô ô. Tiểu thanh. ngươi chết thật thảm à. Ô ô. "
Xuân Đức khóe miệng thoáng co giật một cái, hắn hôm nay làm sao toàn đụng phải cao thủ hở tí là khóc à. Một con bé vô duyên vô cớ khóc, một tên nhóc vì một con rắn cũng khóc. Nếu không phải nhìn hắn ôm con rắn Xuân Đức còn tưởng rằng hắn đang khóc vì có thân nhân mất đi kìa.
Ngay sau đó từ trong tửu lâu kia đi ra mấy người những người này Xuân Đức cũng chẳng biết ai cả. Nhìn quần áo những người này hẳn không phú thì quý. Có điều tất cả bọn họ đều là chân chó của thằng bé đang ngồi khóc giữa đường kia. Chỉ thấy một cô gái trong số bọn họ tiến lại gần thiếu niên, nói nhỏ vào tai cậu bé gì đó, thiếu niên ngay lập tức ngừng khóc đứng dậy trừng mắt nhìn Xuân Đức.
Có điều khi hắn thấy cô bé bên cạnh Xuân Đức ngay lập tức như quả bóng xì hơi, khúm núm tiến lại gần gọi nhỏ:
" Tam tỷ tốt. "
Nghe được thằng nhóc kia gọi con bé mít ướt là tỷ tỷ thì Xuân Đức liền biết vì sao thằng nhóc đó có thể ôm rắn mà khóc rồi đấy. Cái này có thể là do di truyền cũng nên. Con bé mít ướt lúc này không biết học đâu ra cái bộ dạng đại tỷ răn dạy thằng bé.
" Có biết để yêu thú chạy lung tung như vậy nguy hiểm lắm không hả. Tí nữa tam tỷ của tên đần nhà ngươi bị nó ăn sống rồi. Không lo tu luyện suốt ngày lêu lổng nhanh về luyện công. "
Thằng bé kia dường như rất sợ thiếu nữ, nó gật đầu như gà mổ thóc sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi. Đám người theo đuôi phía sau cũng vì thế mà chạy đi theo. Trong nháy mắt nơi đây đã không còn mấy người. Mọi người cũng tán đi hết. Thiếu nữ lúc này mới vỗ ngực nói:
" Cảm ơn ngươi á người xấu. Vì báo đáp ngươi ta sẽ dẫn ngươi đến một nơi người sẽ rất thích, mặc dù nơi kia ta không thích tí nào."
Nói xong cô nàng này cầm tay Xuân Đức chạy dọc theo một con đường nhỏ, đi vào trong một cái cửa hàng, sau khi đưa ra một cái lệnh bài thì có một người dẫn hai người đi xuống bên dưới. Không qua bao lâu bọn họ đã đi tới một cái sàn đấu.
Nơi đây rất đông người, bọn họ đang điên cuồng hô to cổ vũ, ở bên trên đài lúc này đang có hai tiểu nữ hài 6-7 tuổi, đang điên cuồng chém giết lẫn nhau. Ở bên trên sàn đấu vẫn còn có mười mấy bộ thi thể tiểu nữ hài ngã trong vũng máu.
Xuân Đức mặc dù chẳng tốt lành gì nhưng cũng chưa bao giờ làm mấy trò như thế này, dùng mấy đứa con nít chém giết lẫn nhau mua vui. Nhìn qua thiếu nữ Xuân Đức hỏi:
" Mấy cô bé kia bị tội gì làm sao lại biến thành trò tiêu khiển cho đám có tiền thế này? "
Thiếu nữ lúc này đã không còn sự hoạt bát nữa mà thay vào đó là sự lạnh lùng, nàng ta nói:
" Bọn họ được Tây Đức Lạp con của một vị Hộ Pháp mang về huấn luyện làm thứ mua vui cho những người có tiền cùng đám công tử nơi đây. Ta cũng đã mấy lần nói với cha nhưng mà cha ta bảo không nên quản việc không đâu. Ngươi thấy có phải hay không những cô bé đó thật khổ, trước khi chết trên sàn đấu còn bị vô số nam nhân biến thái yêu thích trẻ con lăng nhục."
" Được rồi đừng có mà khóc nữa, đi."
Cô gái đang ngồi khóc dưới sàn nhà lúc này cũng ngưng khóc thật, nàng dùng đôi mắt ửngđỏ do dụi mắt quá nhiều nhìn Xuân Đức nói:
" Kéo ta dậy bằng không ta không đi."
Xuân Đức nghe vậy thì đưa một tay ra kéo con bé kia đứng dậy, vừa đứng dậy con bé kia liền thay đổi 180 độ. Đang từ một nha đầu mít ướt bỗng chốc biến thành một cô gái vui vẻ hoạt bát, nha đầu kia không đợi Xuân Đức mở lời đã nắm tay hắn kéo ra khỏi biệt viện.
Đám thị vệ thấy vậy thì đồng cảm nhìn qua Xuân Đức, Xuân Đức còn thấy bọn họ vẩy tay chào tạm biệt hắn nữa. Vừa đi ra ngoài biệt viện thì liền có một con ngựa chạy tới, con ngưa kia là một con yêu thú trung giai, thân thể cường tráng cả người bốc lên lửa màu xanh. Nó hí dài một tiếng sau đó dừng lại trước mặt hai người.
Cô gái kia thấy con ngựa chạy tới thì lại gần vuốt ve, ôm ấp con ngựa. Nàng ta quay lại nhìn Xuân Đức hỏi:
" Ngươi biết cưỡi ngựa không? "
Xuân Đức nói cộc lốc:
" Không."
Cô gái kia phồng má nói:
" Cưỡi ngựa mà cũng không biết, vậy ngươi biết cái gì? "
Xuân Đức nheo mắt nguy hiểm nhìn nàng đáp:
" Giết người, lâu lâu thấy thèm máu lại đi giết người."
Cô gái như bị dọa sợ nàng như con sóc vô cùng nhanh nhẹn nấp ra sau con ngựa chỉ ló cái đầu ra nhìn Xuân Đức, nàng có phần e sợ nói:
" Như vậy ngươi là người xấu rồi. Vậy ngươi giết nhiều người chưa? "
Xuân Đức không đáp lời, hắn sợ nếu trả lời thì con nhóc kia sẽ hỏi đến ngày mai cũng nên vì thế hắn lựa chọn im lặng. Thiếu nữ thấy Xuân Đức im lặng thì ngay lập tức cho rằng hắn là đại ác nhân không dám nói ra việc xấu của bản thân.
" Ta bây giờ dẫn ngươi đi xem mấy thứ vui vui bên trong vương thành nhưng mà ngươi không được đi gần ta, phải cách xa ta 200 mét."
Xuân Đức bất đắc dĩ gật đầu. Sau đó hai người bắt đầu đi dạo ở bên trong Phong Đô Thành. Vương Thành lúc ban ngày so với ban đêm còn náo nhiệt hơn nhiều, đâu đâu cũng thấy người. Cửa hàng buôn bán vũ khí, đồ ăn, chiến sủng, mỹ nghệ, nhà thổ.... Cái gì cũng có cả. Nơi đây giống như chưa hề bị một chút ảnh hưởng từ bên ngoài vậy. Hai thế giới khác biệt.
Thiếu nữ dẫn đường cho Xuân Đức từ lúc ban đầu còn sợ hắn nhưng sau một lúc lâu thì nàng ta lân la đến gần bắt chuyện, sau cùng là kéo hắn đi khắp phố này ngõ nọ. Cũng phải công nhận cô gái bé nhỏ này rất có nhân khí trong thành, đi đâu cũng được người ta chào đón( có lẽ do cha làm to.)
Từ lúc sáng đi tới giờ cũng gặp được rất nhiều tên quần là áo lụa, ăn chơi trác táng có điều thấy cô gái bên cạnh Xuân Đức thì đều chạy mất dép. Mấy tên kia nhìn thấy nàng ta thì giống như nhìn thấy sát tinh vậy. Xuân Đức còn đang muốn thử cảm giác giả nai tơ đạp chết sói xám vậy mà...
Đang lúc hắn chán chẳng thèm chết thì không biết từ đâu mò ra một con rắn lớn, con rắn kia là một con yêu thú trung giai, thân dài 10 mét cả người vảy xanh nhìn cũng rất được( Làm bữa chả rắn nhân vật chính lúc này đang nghĩ như vậy.)
Có điều con rắn này cũng kì, ai cũng không tấn công mà lại chọn hắn làm mục tiêu. Nhìn con rắn đang táp tới Xuân Đức tiện chân đạp cho nó một phát. Chỉ với một cú đạp con rắn kia liền chết ngẻo củ tỏi. Đầu nó bị Xuân Đức đạp nát bét, cả người nó uốn lượn một lúc rồi cũng bất động.
Ngay lúc này từ bên trên tửu lâu nhảy xuống một thiếu niên tầm 12 tuổi, hắn nhìn con rắn bị Xuân Đức đạp chết thì không khỏi trừng lớn đôi mắt sau đó chạy lên ôm lấy thi thể con rắn khóc rấm rức.
" Ô ô. Tiểu thanh. ngươi chết thật thảm à. Ô ô. "
Xuân Đức khóe miệng thoáng co giật một cái, hắn hôm nay làm sao toàn đụng phải cao thủ hở tí là khóc à. Một con bé vô duyên vô cớ khóc, một tên nhóc vì một con rắn cũng khóc. Nếu không phải nhìn hắn ôm con rắn Xuân Đức còn tưởng rằng hắn đang khóc vì có thân nhân mất đi kìa.
Ngay sau đó từ trong tửu lâu kia đi ra mấy người những người này Xuân Đức cũng chẳng biết ai cả. Nhìn quần áo những người này hẳn không phú thì quý. Có điều tất cả bọn họ đều là chân chó của thằng bé đang ngồi khóc giữa đường kia. Chỉ thấy một cô gái trong số bọn họ tiến lại gần thiếu niên, nói nhỏ vào tai cậu bé gì đó, thiếu niên ngay lập tức ngừng khóc đứng dậy trừng mắt nhìn Xuân Đức.
Có điều khi hắn thấy cô bé bên cạnh Xuân Đức ngay lập tức như quả bóng xì hơi, khúm núm tiến lại gần gọi nhỏ:
" Tam tỷ tốt. "
Nghe được thằng nhóc kia gọi con bé mít ướt là tỷ tỷ thì Xuân Đức liền biết vì sao thằng nhóc đó có thể ôm rắn mà khóc rồi đấy. Cái này có thể là do di truyền cũng nên. Con bé mít ướt lúc này không biết học đâu ra cái bộ dạng đại tỷ răn dạy thằng bé.
" Có biết để yêu thú chạy lung tung như vậy nguy hiểm lắm không hả. Tí nữa tam tỷ của tên đần nhà ngươi bị nó ăn sống rồi. Không lo tu luyện suốt ngày lêu lổng nhanh về luyện công. "
Thằng bé kia dường như rất sợ thiếu nữ, nó gật đầu như gà mổ thóc sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi. Đám người theo đuôi phía sau cũng vì thế mà chạy đi theo. Trong nháy mắt nơi đây đã không còn mấy người. Mọi người cũng tán đi hết. Thiếu nữ lúc này mới vỗ ngực nói:
" Cảm ơn ngươi á người xấu. Vì báo đáp ngươi ta sẽ dẫn ngươi đến một nơi người sẽ rất thích, mặc dù nơi kia ta không thích tí nào."
Nói xong cô nàng này cầm tay Xuân Đức chạy dọc theo một con đường nhỏ, đi vào trong một cái cửa hàng, sau khi đưa ra một cái lệnh bài thì có một người dẫn hai người đi xuống bên dưới. Không qua bao lâu bọn họ đã đi tới một cái sàn đấu.
Nơi đây rất đông người, bọn họ đang điên cuồng hô to cổ vũ, ở bên trên đài lúc này đang có hai tiểu nữ hài 6-7 tuổi, đang điên cuồng chém giết lẫn nhau. Ở bên trên sàn đấu vẫn còn có mười mấy bộ thi thể tiểu nữ hài ngã trong vũng máu.
Xuân Đức mặc dù chẳng tốt lành gì nhưng cũng chưa bao giờ làm mấy trò như thế này, dùng mấy đứa con nít chém giết lẫn nhau mua vui. Nhìn qua thiếu nữ Xuân Đức hỏi:
" Mấy cô bé kia bị tội gì làm sao lại biến thành trò tiêu khiển cho đám có tiền thế này? "
Thiếu nữ lúc này đã không còn sự hoạt bát nữa mà thay vào đó là sự lạnh lùng, nàng ta nói:
" Bọn họ được Tây Đức Lạp con của một vị Hộ Pháp mang về huấn luyện làm thứ mua vui cho những người có tiền cùng đám công tử nơi đây. Ta cũng đã mấy lần nói với cha nhưng mà cha ta bảo không nên quản việc không đâu. Ngươi thấy có phải hay không những cô bé đó thật khổ, trước khi chết trên sàn đấu còn bị vô số nam nhân biến thái yêu thích trẻ con lăng nhục."
Truyện mới nhất:
- Đêm trăng sáng rực (Truyện ngắn)
- Cận vệ của bóng tối (Chương 3) (Truyện tổng hợp)
- Bản nhạc hóa đá (Truyện ngôn tình)
- Ánh sáng và bóng tối (Truyện ngôn tình)
- Màu của tình yêu (Truyện ngắn)
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!