Vạn Cổ Chí Tôn - Chương 76: Người yêu của Lạc Vân Thường (2)
青梅 | Chat Online | |
28/07/2019 18:02:54 | |
Truyện tổng hợp | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
93 lượt xem
- * Vạn Cổ Chí Tôn - Chương 77: Hồng nhan vì ai múa một khúc (1) (Truyện tổng hợp)
- * Đi học trể nghỉ học luôn (Truyện cười)
- * Vạn Cổ Chí Tôn - Chương 75: Người yêu của Lạc Vân Thường (1) (Truyện tổng hợp)
- * Vạn Cổ Chí Tôn - Chương 74: Trứng Yêu thú (Truyện tổng hợp)
Ôn Quốc Hầu cũng gật đầu cười nói:
– Không phải sao, mười người chúng ta đều là Cửu Thiên cảnh Vũ Đế, cộng thêm Khúc Cung chủ, đừng nói một người Cổ Phi Dương, coi như là ba người đầu trên Thiên Địa Phong Vân bảng kia đều đến, cũng đừng nghĩ sống sót trở lại.
Tư Trần Hải cười lạnh nói:
– Ta hiện tại lo lắng chính là, Cổ Phi Dương biết chúng ta nhiều người tụ tập như vậy, trận ước chiến này hắn không dám tới thì sao.
Trên mặt Khúc Hồng Nhan vẫn một mặt điềm tĩnh, trong tròng mắt lướt qua một tia mệt mỏi, từ tốn nói:
– Chư vị yên tâm, nếu Cổ Phi Dương không dám tới, coi như là hắn thất bại, ta sẽ thủ tín đem Cửu Ngũ Chí Tôn Đan tặng cho chư vị.
Trong đôi mắt Loan Quân Hạo tinh mang điểm điểm, cười nói:
– Như vậy rất tốt, ta phỏng chừng hắn là sẽ không dám đến. Nhưng có thể xem Tiên cảnh ở Thần Tiêu Cung, cũng không uổng công du lịch a.
Thần Tiêu Cung chính là tiên cảnh có tiếng nhân gian, Lạc Tuyết phong càng là tọa lạc ở phần cuối thiên chỉ, đỉnh cao trên biển mây, toàn bộ cung điện hướng ra phía ngoài nhìn tới, một mảnh tiên âm lượn lờ, muôn hình vạn trạng. Trong Thần Tiêu Cung là mỹ nữ như mây, không có mời, bất kỳ nam tử nào cũng không dám đặt chân nửa bước.
Một lần hội tụ đông đảo nam nhân như vậy ở trên đỉnh Lạc Tuyết Phong, Thần Tiêu Cung thành lập vạn năm tới nay là chưa bao giờ có.
Một đám người đứng ở trong phòng tiếp khách, dùng rượu ngon nhân gian, lắng nghe tiên âm, nhìn ở ngoài cung Vân Hải sóng lên sóng xuống, dáng vẻ thích ý, ý cười trên mặt không giảm.
Phù Kỳ Thủy nâng chén trà nói:
– Ha ha, thoải mái! Thần Tiêu Cung quả nhiên là nhân gian tiên cảnh a, ta xem Cổ Phi Dương này là sẽ không tới, mọi người chè chén một phen cũng không uổng công chuyến này!
Mọi người nâng chén ngôn hoan, chuyện trò vui vẻ, Loan Quân Hạo cười lạnh nói:
– Cái gì Phá Quân Vũ Đế, cái gì Thiên Địa Phong Vân bảng đệ tam, chỉ thường thôi.
Tư Trần Hải cười to nói:
– Điều này cũng không có thể trách hắn, nếu biết có mười một tên Vũ Đế đang chờ hắn, mặc cho ai cũng không dám đến hẹn a, ha ha!
Nghệ Nguyên vẫn im lặng không lên tiếng đột nhiên nói:
– Các ngươi nói, Cổ Phi Dương có thể mang giúp đỡ đến hay không? Nếu hắn cũng mời mười tên Vũ Đế trợ quyền, cuộc chiến đấu này liền khốc liệt.
Mọi người đều cả kinh, dồn dập nghĩ đến loại khả năng này, tâm tình vui sướng mơ hồ lấp một tầng sầu lo, Loan Quân Hạo lạnh lùng nói:
– Coi như là mười đánh mười, chúng ta cũng chưa chắc thua. Đến thời điểm Cổ Phi Dương giao cho ta là được.
Khúc Hồng Nhan nằm nghiêng ở ghế trên, tay ngọc gối lên trán, nhìn mọi người phía dưới, đáy lòng sinh ra một tia chán ghét, lạnh lùng nói:
– Cổ Phi Dương hắn sẽ không mời giúp đỡ.
Tư Trần Hải hỏi:
– Vì sao Cung chủ chắc chắn như thế?
Trong mắt Khúc Hồng Nhan hiện ra một tia hoang mang, dịu dàng than thở:
– Bởi vì hắn đã đến rồi.
– Cái gì? Đã đến rồi, ở nơi nào?
Tất cả mọi người giật mình, dồn dập cảnh giới lên, thần thức như sóng biển khuếch tán ra, nhưng trên toàn bộ Vân Hải, lại không cảm ứng được nửa phần.
Loan Quân Hạo lạnh lùng nói:
– Cung chủ hẳn là đoán sai?
Khúc Hồng Nhan thở dài nói:
– Ta không có đoán, các ngươi không có phát hiện, gió nổi lên rồi sao?
– Nổi gió?
Mục Dương Húc cau mày nói:
– Nơi này tọa lạc ở trên đỉnh núi, nổi gió là rất bình thường a.
Đột nhiên trong phòng tiếp khách, mọi người hơi cảm thấy một trận gió lướt nhẹ qua mặt, góc áo trên người bị nhẹ nhàng thổi lên, tất cả đều đột nhiên biến sắc, dồn dập cảnh giác lên.
Ở ngoài phòng tiếp khách, một vệt kim quang từ phía chân trời khuếch tán ra, trên toàn bộ Vân Hải soi sáng một mảnh ánh vàng chói lọi, đột nhiên tầng mây lăn lộn, ầm ầm ầm mà lên, lại như là hơi nước bốc hơi, ở trong toàn bộ đất trời sôi trào lên.
Đại Phong Khởi Hề Vân Phi Dương!
Vân Hải đầy trời chịu đến sức hút vô tận dẫn dắt, dồn dập hướng về bầu trời hội tụ đi, Vân Hải trên toàn bộ Thần Tiêu Cung bị lấy ra hết sạch, núi sông xanh tươi tú lệ ở trong mấy chục ngàn năm qua lần thứ nhất từ trong mây mù hiển hiện. Trên bầu trời hình thành một vân thủ màu vàng phô thiên cái địa, rộng lớn vô biên, đâm người nhói mắt, khó có thể nhìn thẳng.
Cự thủ này, như thần linh giáng thế, bỗng nhiên ầm ầm hạ xuống, mang theo thiên uy cuồn cuộn.
Thiên địa lên phong vân, phong vân do ta quản!
Nhìn thiên uy cuồn cuộn như thiên thạch rơi xuống đất, mọi người hoàn toàn biến sắc, Phù Kỳ Thủy vội vàng rống to lên.
– Sức mạnh thật lớn, chư vị cùng ra tay, tuyệt đối không nên giấu dốt!
Con ngươi của Loan Quân Hạo đột nhiên co rút, sợ hãi nói:
– Làm sao có khả năng cường đại như thế? Hằng Hà Đại Thủ Ấn, nổ ra cho ta!
Một đạo Hằng hà biến ảo ở trong lòng bàn tay, đột nhiên thả ra, như Hải Nạp Bách Xuyên, bao quát vạn thế!
Trên trán Tư Trần Hải cũng chảy ra từng tia từng tia mồ hôi lạnh, một cây trường thương màu vàng óng phá không mà đến, nắm trong tay đột nhiên tỏa ra ánh vàng.
– Siêu cấp chín Huyền Binh, Bách Chiến thần thương!
Tám người còn lại cũng không dám bất cẩn, vội vàng đem tuyệt học mạnh nhất của mình triển khai ra!
– Mặc Sương bá chỉ!
– Chân truyền long ấn!
– Thiên vũ phật thủ!
– Vô tướng oanh lôi thiểm!
– Huyền Băng thần quyền!
– Bách luyện lưu diễm đao!
– Vô Ngân quỷ chưởng!
– Linh Long hoàng chỉ!
Trong lúc nhất thời, trên Lạc Tuyết Phong ánh sáng võ kỹ phóng lên trời, toàn bộ thiên địa ở dưới những năng lượng này bắt đầu vỡ ra.
– Ầm!
Tất cả lực lượng đụng vào lẫn nhau, bầu trời trong nháy mắt xuất hiện một hắc động lớn, hết thảy ánh sáng toàn bộ bị thôn phệ vào, phảng phất trời đất sụp đổ, hoàn vũ tan vỡ!
Uống!
Một tiếng hét lớn từ phía chân trời truyền đến, bỗng nhiên bầu trời tối tăm trong nháy mắt ánh sáng vạn trượng, hết thảy sức mạnh trong nháy mắt bị đánh tan toàn bộ. Một ánh vàng từ đám mây bay xuống, mạnh mẽ nổ xuống trên Lạc Tuyết Phong.
Kỳ quái chính là, ánh hào quang này đánh xuống, lại không có sản sinh nửa điểm tiếng vang, chỉ nghe mười tiếng kêu thảm thiết, liền nhìn thấy mười bóng người dồn dập bay ra ngoài, mười tên Vũ Đế tất cả đều là nội phủ vỡ tan, trọng thương nằm trên đất.
Trong mắt mọi người tất cả đều là vẻ sợ hãi, đều là Cửu thiên Vũ Đế, chênh lệch làm sao sẽ lớn như vậy?
Toàn bộ quá trình, Khúc Hồng Nhan lại chưa hề động một chút, nàng lẳng lặng ngồi trên ghế. Si ngốc nhìn Vân Hải do kim quang ngưng tụ, trong hai mắt của nàng lộ ra vẻ si mê, khóe miệng càng là cong lên một nụ cười.
– Vẫn là hắn đẹp trai nhất.
Chỉ là nụ cười này tràn đầy cay đắng.
Sau khi Vân Hải ngưng tụ thành một chưởng, hơn nửa đã tiêu tan vô hình. Còn lại một ít vân thủy khí chậm rãi ngưng tụ thành một đạo trường thê, từ phía chân trời rơi thẳng vào trên Lạc Tuyết Phong. Toàn bộ bầu trời hiện ra một mảnh trong sáng, chỉ có một đạo ánh sáng lóa mắt hiện lên ở phía chân trời, chói mắt vô cùng.
Trong vầng sáng chậm rãi thoáng hiện, là một đôi mắt mỹ như sao.
– Không phải sao, mười người chúng ta đều là Cửu Thiên cảnh Vũ Đế, cộng thêm Khúc Cung chủ, đừng nói một người Cổ Phi Dương, coi như là ba người đầu trên Thiên Địa Phong Vân bảng kia đều đến, cũng đừng nghĩ sống sót trở lại.
Tư Trần Hải cười lạnh nói:
– Ta hiện tại lo lắng chính là, Cổ Phi Dương biết chúng ta nhiều người tụ tập như vậy, trận ước chiến này hắn không dám tới thì sao.
Trên mặt Khúc Hồng Nhan vẫn một mặt điềm tĩnh, trong tròng mắt lướt qua một tia mệt mỏi, từ tốn nói:
– Chư vị yên tâm, nếu Cổ Phi Dương không dám tới, coi như là hắn thất bại, ta sẽ thủ tín đem Cửu Ngũ Chí Tôn Đan tặng cho chư vị.
Trong đôi mắt Loan Quân Hạo tinh mang điểm điểm, cười nói:
– Như vậy rất tốt, ta phỏng chừng hắn là sẽ không dám đến. Nhưng có thể xem Tiên cảnh ở Thần Tiêu Cung, cũng không uổng công du lịch a.
Thần Tiêu Cung chính là tiên cảnh có tiếng nhân gian, Lạc Tuyết phong càng là tọa lạc ở phần cuối thiên chỉ, đỉnh cao trên biển mây, toàn bộ cung điện hướng ra phía ngoài nhìn tới, một mảnh tiên âm lượn lờ, muôn hình vạn trạng. Trong Thần Tiêu Cung là mỹ nữ như mây, không có mời, bất kỳ nam tử nào cũng không dám đặt chân nửa bước.
Một lần hội tụ đông đảo nam nhân như vậy ở trên đỉnh Lạc Tuyết Phong, Thần Tiêu Cung thành lập vạn năm tới nay là chưa bao giờ có.
Một đám người đứng ở trong phòng tiếp khách, dùng rượu ngon nhân gian, lắng nghe tiên âm, nhìn ở ngoài cung Vân Hải sóng lên sóng xuống, dáng vẻ thích ý, ý cười trên mặt không giảm.
Phù Kỳ Thủy nâng chén trà nói:
– Ha ha, thoải mái! Thần Tiêu Cung quả nhiên là nhân gian tiên cảnh a, ta xem Cổ Phi Dương này là sẽ không tới, mọi người chè chén một phen cũng không uổng công chuyến này!
Mọi người nâng chén ngôn hoan, chuyện trò vui vẻ, Loan Quân Hạo cười lạnh nói:
– Cái gì Phá Quân Vũ Đế, cái gì Thiên Địa Phong Vân bảng đệ tam, chỉ thường thôi.
Tư Trần Hải cười to nói:
– Điều này cũng không có thể trách hắn, nếu biết có mười một tên Vũ Đế đang chờ hắn, mặc cho ai cũng không dám đến hẹn a, ha ha!
Nghệ Nguyên vẫn im lặng không lên tiếng đột nhiên nói:
– Các ngươi nói, Cổ Phi Dương có thể mang giúp đỡ đến hay không? Nếu hắn cũng mời mười tên Vũ Đế trợ quyền, cuộc chiến đấu này liền khốc liệt.
Mọi người đều cả kinh, dồn dập nghĩ đến loại khả năng này, tâm tình vui sướng mơ hồ lấp một tầng sầu lo, Loan Quân Hạo lạnh lùng nói:
– Coi như là mười đánh mười, chúng ta cũng chưa chắc thua. Đến thời điểm Cổ Phi Dương giao cho ta là được.
Khúc Hồng Nhan nằm nghiêng ở ghế trên, tay ngọc gối lên trán, nhìn mọi người phía dưới, đáy lòng sinh ra một tia chán ghét, lạnh lùng nói:
– Cổ Phi Dương hắn sẽ không mời giúp đỡ.
Tư Trần Hải hỏi:
– Vì sao Cung chủ chắc chắn như thế?
Trong mắt Khúc Hồng Nhan hiện ra một tia hoang mang, dịu dàng than thở:
– Bởi vì hắn đã đến rồi.
– Cái gì? Đã đến rồi, ở nơi nào?
Tất cả mọi người giật mình, dồn dập cảnh giới lên, thần thức như sóng biển khuếch tán ra, nhưng trên toàn bộ Vân Hải, lại không cảm ứng được nửa phần.
Loan Quân Hạo lạnh lùng nói:
– Cung chủ hẳn là đoán sai?
Khúc Hồng Nhan thở dài nói:
– Ta không có đoán, các ngươi không có phát hiện, gió nổi lên rồi sao?
– Nổi gió?
Mục Dương Húc cau mày nói:
– Nơi này tọa lạc ở trên đỉnh núi, nổi gió là rất bình thường a.
Đột nhiên trong phòng tiếp khách, mọi người hơi cảm thấy một trận gió lướt nhẹ qua mặt, góc áo trên người bị nhẹ nhàng thổi lên, tất cả đều đột nhiên biến sắc, dồn dập cảnh giác lên.
Ở ngoài phòng tiếp khách, một vệt kim quang từ phía chân trời khuếch tán ra, trên toàn bộ Vân Hải soi sáng một mảnh ánh vàng chói lọi, đột nhiên tầng mây lăn lộn, ầm ầm ầm mà lên, lại như là hơi nước bốc hơi, ở trong toàn bộ đất trời sôi trào lên.
Đại Phong Khởi Hề Vân Phi Dương!
Vân Hải đầy trời chịu đến sức hút vô tận dẫn dắt, dồn dập hướng về bầu trời hội tụ đi, Vân Hải trên toàn bộ Thần Tiêu Cung bị lấy ra hết sạch, núi sông xanh tươi tú lệ ở trong mấy chục ngàn năm qua lần thứ nhất từ trong mây mù hiển hiện. Trên bầu trời hình thành một vân thủ màu vàng phô thiên cái địa, rộng lớn vô biên, đâm người nhói mắt, khó có thể nhìn thẳng.
Cự thủ này, như thần linh giáng thế, bỗng nhiên ầm ầm hạ xuống, mang theo thiên uy cuồn cuộn.
Thiên địa lên phong vân, phong vân do ta quản!
Nhìn thiên uy cuồn cuộn như thiên thạch rơi xuống đất, mọi người hoàn toàn biến sắc, Phù Kỳ Thủy vội vàng rống to lên.
– Sức mạnh thật lớn, chư vị cùng ra tay, tuyệt đối không nên giấu dốt!
Con ngươi của Loan Quân Hạo đột nhiên co rút, sợ hãi nói:
– Làm sao có khả năng cường đại như thế? Hằng Hà Đại Thủ Ấn, nổ ra cho ta!
Một đạo Hằng hà biến ảo ở trong lòng bàn tay, đột nhiên thả ra, như Hải Nạp Bách Xuyên, bao quát vạn thế!
Trên trán Tư Trần Hải cũng chảy ra từng tia từng tia mồ hôi lạnh, một cây trường thương màu vàng óng phá không mà đến, nắm trong tay đột nhiên tỏa ra ánh vàng.
– Siêu cấp chín Huyền Binh, Bách Chiến thần thương!
Tám người còn lại cũng không dám bất cẩn, vội vàng đem tuyệt học mạnh nhất của mình triển khai ra!
– Mặc Sương bá chỉ!
– Chân truyền long ấn!
– Thiên vũ phật thủ!
– Vô tướng oanh lôi thiểm!
– Huyền Băng thần quyền!
– Bách luyện lưu diễm đao!
– Vô Ngân quỷ chưởng!
– Linh Long hoàng chỉ!
Trong lúc nhất thời, trên Lạc Tuyết Phong ánh sáng võ kỹ phóng lên trời, toàn bộ thiên địa ở dưới những năng lượng này bắt đầu vỡ ra.
– Ầm!
Tất cả lực lượng đụng vào lẫn nhau, bầu trời trong nháy mắt xuất hiện một hắc động lớn, hết thảy ánh sáng toàn bộ bị thôn phệ vào, phảng phất trời đất sụp đổ, hoàn vũ tan vỡ!
Uống!
Một tiếng hét lớn từ phía chân trời truyền đến, bỗng nhiên bầu trời tối tăm trong nháy mắt ánh sáng vạn trượng, hết thảy sức mạnh trong nháy mắt bị đánh tan toàn bộ. Một ánh vàng từ đám mây bay xuống, mạnh mẽ nổ xuống trên Lạc Tuyết Phong.
Kỳ quái chính là, ánh hào quang này đánh xuống, lại không có sản sinh nửa điểm tiếng vang, chỉ nghe mười tiếng kêu thảm thiết, liền nhìn thấy mười bóng người dồn dập bay ra ngoài, mười tên Vũ Đế tất cả đều là nội phủ vỡ tan, trọng thương nằm trên đất.
Trong mắt mọi người tất cả đều là vẻ sợ hãi, đều là Cửu thiên Vũ Đế, chênh lệch làm sao sẽ lớn như vậy?
Toàn bộ quá trình, Khúc Hồng Nhan lại chưa hề động một chút, nàng lẳng lặng ngồi trên ghế. Si ngốc nhìn Vân Hải do kim quang ngưng tụ, trong hai mắt của nàng lộ ra vẻ si mê, khóe miệng càng là cong lên một nụ cười.
– Vẫn là hắn đẹp trai nhất.
Chỉ là nụ cười này tràn đầy cay đắng.
Sau khi Vân Hải ngưng tụ thành một chưởng, hơn nửa đã tiêu tan vô hình. Còn lại một ít vân thủy khí chậm rãi ngưng tụ thành một đạo trường thê, từ phía chân trời rơi thẳng vào trên Lạc Tuyết Phong. Toàn bộ bầu trời hiện ra một mảnh trong sáng, chỉ có một đạo ánh sáng lóa mắt hiện lên ở phía chân trời, chói mắt vô cùng.
Trong vầng sáng chậm rãi thoáng hiện, là một đôi mắt mỹ như sao.
Truyện mới nhất:
- Đi đêm (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Rùa Và Thỏ (Truyện ngụ ngôn)
- Yêu Anh Nhiều Đến Như Vậy Sao, Cô Gái Nhỏ Đáng Yêu? (Truyện ngôn tình)
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!