LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Lái ô tô đi tán gái

462 lượt xem
 

Dân tài xế thường gọi ô tô là “vợ hai”, hắn thấy so sánh thế không đúng lắm, bởi ô tô mang đến sự phấn khích, sảng khoái, còn vợ – dù là vợ hai – thì chủ yếu cũng vẫn là gây ra sự ấm ức, phiền toái; ô tô cho ta cưỡi lên, ngoan ngoãn để ta điều khiển, còn vợ thì cưỡi lên đầu lên cổ ta, và muốn ta ngoan ngoãn để vợ điều khiển.

Với hắn, ô tô giống như mối tình đầu hơn: Khi cầm chiếc chìa khóa xe trong tay, hắn lâng lâng như một cậu thanh niên lần đầu tiên được nắm tay bạn gái; khi mở cửa xe và rón rén ngồi lên ghế lái, tim hắn đập thình thịch như lúc mở cánh cửa phòng nhà nghỉ, dắt cô ấy vào, bẽn lẽn ngồi bên chiếc đệm êm thơm thơm phủ ga trắng muốt; tay hắn chạm vào vô lăng rụt rè như chạm vào đường cong bờ vai nàng trần trụi… Rồi khi hắn đưa chiếc chìa khóa dài dài, đen đen, cưng cứng lại gần khe ổ khóa và ấn “sụt” một phát, thì cảm giác không gian như ngừng lại: Chiếc xe rung rên đê mê. Hắn nhấp nhấp đều đặn… chân ga, mỗi cú nhấp là một lần chiếc xe rú lên mãnh liệt.

Hắn có được chiếc xe ô tô đầu tiên của cuộc đời một cách thật tình cờ: Chả là chú Bim hay mua lợn giống của mẹ hắn. Chú thường mua chịu, nuôi lớn, đến khi xuất chuồng và bán có tiền thì mới trả. Nhưng vừa rồi dịch tả, lợn chết hết cả, chú Bim vỡ nợ, mẹ hắn qua đòi tiền, chú bảo: “Em còn mỗi cái ô tô, chị mang về cho cháu nó đi”. Lúc bàn giao xe cho hắn, chú Bim đầy vẻ tiếc nuối, nói: “Cái xe này với chú là vô giá, vì nó là xe ông nội chú đã chở bà nội chú tới bệnh viện đẻ bố chú”.

Chả phải ngẫu nhiên mà người đời có câu: “Thà cười trong ô tô còn hơn khóc trên xe đạp”. Vẫn cái đoạn đường quen thuộc hằng ngày hắn cưỡi xe máy đi qua, mà sao hôm nay, ngồi ô tô, hắn thấy nó khác lạ: Con kênh đen ngòm, thối um với băng vệ sinh và bao cao su nổi lềnh phềnh vẫn làm hắn rùng mình, giờ bỗng nên thơ, hiền hòa như một dải ngân hà. Những bao cao su, băng vệ sinh ấy được nắng chiếu vào sáng rực lên, đẹp như những vì tinh tú lung linh; bãi rác cuối đường, nơi có mấy chị đồng nát hay đốt rác làm hắn mỗi lần qua đều cảm thấy ngột ngạt như bị Ngọc Trinh ngồi lên ngực, lấy hai đùi kẹp cổ, cầm hai ti bịt mồm, thế mà giờ, trên ô tô này, hắn thoải mái hít một hơi đầy khoan khoái nhìn những đám khói bảng lảng bay mà tưởng mình đang lạc vào chốn tiên cảnh bồng lai…

Có ô tô, việc đầu tiên hắn muốn thực hiện ấy là đến đón Linh và chở nàng đi chơi một vòng cho nàng hãnh diện. Nhưng hắn vừa lái xe ra thì mẹ đã gọi giật lại, bảo: “Chở cho mẹ con lợn này lên trạm kiểm dịch”. “Con hẹn qua chở Linh rồi mà!”. “Linh cũng không bằng lợn. Lợn còn ra tiền, chứ Linh chỉ tốn tiền”. Tất nhiên, hắn không dám cãi lời: cãi mẹ tịch thu xe thì lại nhục, chỉ hơi buồn vì mong muốn Linh sẽ là người đầu tiên hắn chở khi có ô tô đã không thành hiện thực…

Từ trạm kiểm dịch, hắn quay xe chạy thẳng về nhà Linh. Đoạn đường có hơn cây số, mọi ngày hắn phóng xe máy chỉ hai phút, vậy mà nay đi ô tô, gần nửa tiếng đồng hồ chưa tới, vì cứ được một đoạn lại phải dừng lại chào hỏi bà con cô bác đi đường. Bà con ai cũng há mồm ngỡ ngàng khen thằng này ngoan đột xuất: bình thường đi xe máy chạm mặt nhau có khi nó chả thèm hỏi, thế mà nay ngồi trong ô tô nó vẫn hạ kính rồi thò cổ ra chào. Đúng là “Hơn nhau cái xe cái cộ, chứ mà đi bộ thì ai cũng như ai”…

Vì biết bố Linh không thích mình, nên những lần đến đón Linh, hắn thường ít khi vào nhà. Nhưng nay thì khác: hắn đỗ xe dưới gốc mít đầu ngõ, móc cái cục chìa khóa ô tô tròn tròn, đen đen vào đỉa quần rồi hùng dũng đi vào. Mỗi lần bước chân là một lần cái cục tròn tròn đen đen ấy lắc lư đập đập vào bẹn khiến hắn rất hãnh diện.

Nhìn thấy hắn – giống như mọi khi – bố Linh gườm gườm, lầm lì, chả thèm nói năng gì. Hắn kệ, lặng lẽ tiến lại gần chỗ bố Linh, tay quay quay cái cục đen đen tròn tròn gần bẹn, giọng lễ phép: “Gốc mít đầu ngõ nhà mình có cấm đỗ ô tô không bác?”. Nhìn và nghe thấy thế, bố Linh không giấu nổi vẻ ngỡ ngàng, đáp bằng giọng rất khác: “À, không sao! Chỗ ấy chỉ để buộc trâu thôi! Mời cháu vào nhà xơi nước!”.

Như đã dặn trước: Linh sẽ váy áo, trang điểm sẵn sàng, đợi hắn đánh ô tô sang chở nàng đi dạo. Nhưng rồi Linh kéo tay, ghé tai hắn thì thào: “Tối hẵng đi dạo anh nhé, giờ bố em nhờ anh lái ô tô chở bố lên huyện khám trĩ”. Lời của bố vợ tương lai là mệnh lệnh, dĩ nhiên hắn phải tuân…

Không biết có phải vì trĩ không mà hắn thấy từ lúc lên xe, bố Linh không được thoải mái lắm, mặt ông cau có, nhăn nhó, vẻ khó chịu…

– Bác đau đít à? – hắn hỏi.

– Không! Bác đau đầu. Cái xe của cháu nó kêu như lợn hoạn vậy.

Hắn với tay bật nhạc radio, chỉnh volume to hết cỡ, tiếng lọc xọc, phành phành của xe lập tức biến mất, thay vào đó là tiếng nhạc uỳnh uỳnh chát chúa. Thế nhưng có vẻ bố Linh vẫn chưa vừa lòng…

– Bác lại sao vậy ạ?

– Nóng quá! Bật điều hòa lên cháu!

Hắn loay hoay, không biết bật điều hòa chỗ nào. Đành bấm điện thoại hỏi chú Bim:

– Alo, chú Bim ạ! Điều hòa xe mình bật chỗ nào nhỉ?

– Không có điều hòa đâu. Có quạt thôi!

– Vâng! Thế quạt chỗ nào ạ?

– Sau cốp ấy! Lật cái chăn đỏ lên.

Hắn ra sau, mở cốp, lật cái chăn đỏ: thấy có cái quạt mo. Thôi thì nhường cho bố Linh quạt vậy, dù sao ông ấy cũng là khách. Đúng như các cụ bảo “Chết đuối vớ được cọc, chết nóng vớ được quạt”: bố Linh quạt lấy quạt để, quạt như thể ngày mai tay ông bị liệt, vừa quạt vừa hỏi:

– Sao cái trà xanh không độ này uống nó khác thế nhỉ? Cứ nhạt toẹt, hăng hăng.

– Trà xanh nào ạ?

– Đây! – bố Linh nói rồi giơ lên chai trà xanh không độ lấy ra từ hộc cửa. Hắn nhìn cái chai thì suýt ngã ngửa: Chết bà! Đấy là chai nước tiểu lợn, hồi nãy mẹ dặn hắn mang lên đưa cho cán bộ trạm kiểm dịch mà hắn vội tới đón Linh quá nên quên mất…

– Bác uống rồi ạ? – hắn hỏi giọng hốt hoảng.

– Ừ! Nhưng uống nó cứ ngang ngang, chả ra làm sao!

– Dạ… Vầng… Đó là trà không đường, cho người bị tiểu đường và cao huyết áp thôi ạ!

– Thế à! Bác bị cao huyết áp đây! – Nói rồi bố Linh mở nắp chai, đưa lên mồm tu ừng ực.

Hắn quay đi không dám nhìn, hơi nhăn mặt lại rùng mình. Thình lình, một bãi cứt trâu to tướng xuất hiện trên đường, hắn đánh giật lái sang trái để tránh đúng lúc một chiếc xe tải từ phía sau lao lên và suýt húc vào đầu xe hắn. Bố Linh tái mặt, giọng run run: “Lần sau thấy cứt trâu cứ đâm, đừng tránh cháu nhé. Bao nhiêu năm đối mặt bom đạn quân thù bác còn không chết mà vừa rồi suýt chết vì bãi cứt trâu”.

Vâng lời bố Linh dặn: từ lúc ấy đi trên đường, cứ để ý thấy có bãi cứt trâu nào là hắn lao tới đâm be bét. Có vẻ như điều đó làm chiếc xe không thích: nó khực khực, giật giật, chết máy, rồi dừng lại hẳn, khởi động lại không được. Hắn lo lắng bấm gọi cho chú Bim, giọng hoang mang:

– Chú ơi! Xe đang đi, tự nhiên…

– Tự nhiên chết máy dừng lại đúng không? Mày đi được bao nhiêu cây rồi?

– Dạ, khoảng hơn chục cây ạ!

– Hơn chục cây là giỏi đấy, bình thường tao đi khoảng 5 cây là nó đã chết rồi! Không sao đâu. Xuống đẩy bộ khoảng 2 cây sau đó khởi động lại là được ngay!

Hắn bật loa ngoài, bố Linh nghe thấy hết cả. Rồi hắn quay qua hỏi bố Linh:

– Bác biết lái xe không?

– Không!

– Không thì bác vui lòng xuống đẩy xe đi ạ!

Bố Linh đành lọ mọ xuống phía đuôi xe, hì hụi cong mông đẩy, cái mặt ông lại gườm gườm, lầm lì, chả nói năng gì – hệt như cái thái độ của ông vừa nãy lúc hắn vào nhà, khi mà ông chưa biết hắn có ô tô…

Tối, như đã hẹn, hắn tắm rửa sạch sẽ, phóng ô tô qua đón Linh đi dạo. Tới nơi, hắn thấy cổng nhà Linh khóa chặt, còn cẩn thận vòng thêm mấy vòng xích to như xích chó. Linh đứng bên trong cánh cổng, mếu mó: “Bố em bảo không cho anh vào, và cấm em không được gặp anh nữa!”. “Tại sao? Bố em đâu rồi?”. “Bố em đang nằm trong buồng, bệnh trĩ của bố sắp khỏi rồi thì đi với anh về búi trĩ lại phòi ra do phải đẩy xe, bố còn bị đau bụng vì ngộ độc trà xanh không đường, bị sốt sốc nhiệt do xe anh không có điều hòa, và bị trật khớp tay vì quạt quá sức” – Linh vừa nói vừa ôm mặt khóc rưng rức…

“Em đừng lo! – hắn chỉ tay về phía cái nhà máy to to chỗ khu công nghiệp phía xa xa – đó là nhà máy sản xuất ô tô của Việt Nam chúng ta, khi nhà máy đi vào hoạt động rồi thì ô tô sẽ rẻ như lợn con thôi. Anh sẽ mua mấy cái luôn: một cái để chở em đi chơi, một cái cho bố em đi khám trĩ, một cái tặng mẹ em đi thăm đồng, và một cái cho cả họ nhà em, thích đi đâu thì đi. Đến lúc đó, bố em sẽ không còn cớ gì để ngăn cấm anh và em nữa!”…

Nghe giọng nói và nhìn ánh mắt của hắn khi ấy, Linh tin tưởng, hi vọng và ước mong nhiều lắm. Thế nhưng thời gian trôi đi, Linh cứ chờ mãi, chờ mãi mà chả thấy hắn có động tĩnh gì, đến nỗi hôm qua, Linh đã phải lấy điện thoại ra nhắn tin cho hắn: “Ô tô do Việt Nam mình sản xuất đã mở bán rồi đấy. Anh mua chưa?”. Tin nhắn báo “đã xem”, nhưng không thấy hắn trả lời…

Và Linh nhận ra: cái điều mình ước mong sao thật xa vời!

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư