LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Nước mắt chảy ngược

82 lượt xem
Nhìn cái thân hình hao gầy, thoi thóp nằm co ro ở một góc trên chiếc giường bệnh viện, không ai ngờ người đàn bà đó cách đây 20 năm vốn là một thiếu nữ được nhiều chàng trai theo đuổi…
Ngày ấy, Hằng vốn là cô gái sắc nước hương trời, da trắng ngần, mái tóc dài đen mượt. Có biết bao chàng trai xung quanh theo đuổi nhưng cuối cùng cô gái ấy chỉ dành tình cảm cho anh chàng kỹ sư nông nghiệp làm cùng nông trường chân chất, hiền lành, thường xuyên giúp đỡ, thấu hiểu và chia sẻ tình cảm xa quê với cô bạn gái Hằng. Tình yêu giữa họ ngày càng khăng khít và bền chặt. Cả nông trường ai cũng mừng và cầu chúc cho họ nên duyên.
Những tưởng ước mộng xây dựng một gia đình nhỏ, đầm ấm bên đồi chè xanh mát, tối tối tiếng trẻ con cười đùa vang vọng cả khu nông trường… sớm trở thành hiện thực thì bỗng nhiên bầu trời như sụp đổ khi buổi chiều ấy vì vội vàng chạy xe đón bố mẹ lên ra mắt cô con dâu tương lai, chàng thanh niên ấy bị tai nạn và không qua khỏi… Voan cưới cô dâu chưa kịp đội, Hằng đã phải mang vành khăn trắng tang tóc trên đầu.
Chẳng thể nguôi ngoai lại càng không chịu nổi “cảnh xưa vắng bóng người” bởi cứ nhìn cái nông trường nhộn nhạo tiếng cười nói ấy là Hằng lại nước mắt ngắn, nước mắt dài nhớ người yêu trong đau đớn và tuyệt vọng.
 
Em biết phải làm gì đây những khi
Gió kỷ niệm thổi qua vùng ký ức...

Những ngày tháng sau đó cho dù có những chàng trai thực sự muốn chăm lo, gắn bó với Hằng nhưng cô nhất mực không đồng ý. Quyết định rời xa nơi có nhiều kỉ niệm đau thương, Hằng lên chuyến xe định mệnh ấy.
Ngồi cạnh trên chuyến xe với Hằng là người phụ nữ cũng tầm độ tuổi với cô bồng một đứa trẻ chừng 1 tuổi, thi thoảng ánh mắt phảng phất nét buồn trên gương mặt u ám, thất sắc ấy nhìn xuống đứa bé kháu khỉnh đang ngủ ngon lành trong vòng tay mẹ…
Đến một điểm dừng cho xe nghỉ, đứa bé bỗng khóc ré lên, người phụ nữ ấy nựng con mãi không được, bèn nhờ Hằng bế hộ: “Chị bồng hộ con em một lát. Em xuống xin chút nước ấm pha sữa cho cháu”. Nói rồi chị ta đặt đứa bé gọn gàng vào tay Hằng mặc cho Hằng đồng ý hay không. Năm phút, mười phút trôi qua, rồi tới khi xe chuẩn bị chạy vẫn không thấy người phụ nữ ấy trở lại. Hằng dáo dác tìm quanh cả khu vẫn không thấy người mẹ ấy đâu, một vài tiếng sầm xì bàn tán dưới cuối xe vọng lên khiến Hằng thêm lo lắng: “Khổ rồi! Cô kia bỏ con chạy lấy người rồi! Còn tìm kiếm làm gì!”… Rồi khi chiếc xe chuyển bánh, người mẹ ấy vẫn bặt vô âm tín, Hằng chỉ kịp để lại địa chỉ của mình cho chủ quán để nếu người mẹ ấy quay trở lại có thể tìm đến quê Hằng, nhận lại đứa con.
Trở về quê với đứa trẻ còn chưa đầy tuổi trên tay, Hằng bị bà con lối xóm phao tin “gái không chồng mà chửa”, bố mẹ Hằng thì rầu rĩ mặc cho Hằng thanh minh bao nhiêu cũng không tin lời cô nói đó là đứa bé bị bỏ rơi, ông bà thi nhau nhiếc mắng, chì chiết: “Mày lăng loàn thì đi luôn cho khuất mắt, còn về đây bôi gio, trát trấu vào mặt chúng tao”. Oan ức và tủi hờn không chịu đựng nổi, nhưng cố nấn ná hi vọng người phụ nữ kia đến nhận lại con. Nhưng càng chờ đợi bao nhiêu thì Hằng càng thất vọng bấy nhiêu. Nhìn đứa bé trai kháu khỉnh cứ hấp háy ánh mắt nhìn mình, Hằng đành ngậm ngùi bế đứa trẻ rời quê. Cô tự nhủ: “Thôi thì số trời run rủi để hai kẻ cô độc gặp nhau…”.
 
Nếu 'sống thật với chính mình', bạn sẽ không bao giờ phải hối hận về những gì đã làm.
Lặn lội vào tận mảnh đất miền Trung, Hằng lao vào gây dựng cơ ngơi cho hai mẹ con, nhận đất đồi để trồng cà phê. Bao mệt nhọc, tủi hờn như được xóa tan biến mỗi khi Hằng trở về thấy cậu con trai cưng ngày càng rắn giỏi hoạt bát. Hai mẹ con cứ thế, sống dựa vào nhau. Thằng bé kháu khỉnh không biết có phải hiểu những kì vọng của mẹ mà lớn nhanh không mảy may ốm đau bệnh tật gì.
Rồi cũng đến lúc Nam - cậu con trai rời xa mẹ đi học đại học, chị Hằng lại thêm nỗi lo gánh gồng trang trải học phí cho con… Cứ thế, mỗi năm, tiền học, tiền sinh hoạt của con càng nhiều, những lần con về thăm cũng dần thưa thớt… Rồi nghe đâu nó có bạn gái nhà giàu, dân thành phố chính hiệu, kể từ dạo ấy chị Hằng làm không đủ chu cấp đã phải bán dần đất đai để gửi thêm tiền cho con…
Ra trường, đột nhiên nó về thông báo sẽ cưới vợ và nó thủ thỉ đánh tiếng cần tiền mua nhà: “Nhà vợ có cơ, sẽ xin việc cho con khi đã cưới xong, trước sau gì con cũng không ở đây, mà con không ở đây thì lấy ai chăm sóc mẹ, thôi thì mẹ bán đi rồi hai mẹ con mình lên thành phố. Ở đó điều kiện cũng tốt hơn để con báo hiếu mẹ”. Suy đi nghĩ lại thì thấy con nói có lí. Tất cả những gì bà làm đều vì thằng Nam, nó không sống ở đây chị còn giữ đất, giữ nhà làm gì. Thế rồi đắt rẻ, bà bán hết và đặt túi tiền vào tay thằng con trai.
Ngày chuẩn bị cưới nó, bà lên, nó ra bến xe đón mẹ rồi chở thẳng về một khu trọ: “Mẹ ở tạm đây để con thu xếp gọn gàng rồi đón mẹ về nhà”. Những tưởng sẽ ở tạm vài ba bữa, nhưng chờ cả tháng trời nó vẫn không trở lại đón mẹ. Hóa ra vì xấu hổ, nó giới thiệu với bên thông gia rằng bố mẹ nó đang bận việc ở nước ngoài không về dự đám cưới được. Hai ông bà gửi quà mừng đám cưới là ngôi nhà cho hai vợ chồng.
Trong khi đó chờ con cả tháng trời không thấy tới đón, số tiền mang theo có hạn, chi tiêu ngày càng hụt dần, bà Hằng đành kiếm tiền trang trải bằng cách "buôn thúng, bán mẹt" dạo quanh thành phố… Cho đến một hôm, thằng Nam bắt gặp, nó hất tung vài ba món hàng mẹ nó đang gánh gồng rồi lôi xềnh xệch mẹ về phòng trọ quát mắng, không còn gọi mẹ, xưng con mà đổi thành “bà” và “tôi”: “Tôi đã bảo bà cứ ở im đây. Sao bà không chịu nghe. Bà định bêu riếu tôi phải không? Đã thế không còn tình nghĩa, mẹ con gì nữa”… Nói rồi nó bước ra, lên xe, đi thẳng.
Đứng trân trân nghe những lời nói lọt ra từ miệng thằng con bà hết mực thương yêu, trái tim bà như vỡ vụn. Tưởng nó giận dỗi thế là xong, mai lại đến thăm mẹ nhưng sau ngày hôm đó chưa một lần nào nó trở lại khu nhà trọ. Không còn nơi bấu víu, cư ngụ, đất đai đã bán hết, tuổi già xế bóng bà chỉ còn biết lang thang bán chút đồ vặt kiếm sống qua ngày cho đến khi quỵ ngã vì đuối sức...
 
Khi một người mà ta yêu thương nhất, người mà tin tưởng nhất phản bội lại tất cả những điều đó, ta có cảm giác như không thể tin ai được nữa. Ta có cảm giác như mọi cảm xúc đã trở thành chai sạn, chẳng thể gửi gắm niềm tin ở một ai khác.
phuongtim360.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư