Có đôi khi...
Mộc Hạ | Chat Online | |
01/08/2019 12:30:13 | |
Truyện ngắn | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
79 lượt xem
- * Để Gió cuốn đi... (Truyện ngắn)
- * Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp - Chương 72 (Truyện ngôn tình)
- * Sao nỡ đánh mẹ? (Truyện ngắn)
- * Lý do trả gấp đôi (Truyện cười)
Có đôi khi ta nghĩ về gia đình. Nơi ta có quyền... cất tiếng khóc đòi hỏi sự quan tâm, yêu thương ngay từ ngày mới sinh ra, mặc cho ta vẫn chưa làm được gì. Nơi ta có thể được nhận rất nhiều mà cho thì rất ít.
... Là nơi mà mỗi khi nghĩ về, ta lại thấy ấm áp và yên bình đến lạ! Và, hạnh phúc làm sao khi trong ta, cho đến hôm nay hai tiếng gia đình vẫn còn vẹn nguyên giá trị và ý nghĩa thiêng liêng của nó! Để ta biết rằng ta còn may mắn hơn bao người. Như chiều nay, ta xót thương khi nghe cô bạn mới quen kể về gia đình mình, tất cả như một mảnh pha lê đã vỡ đi tự lúc nào để đôi chân non cứ mãi đi kiếm tìm.
Có đôi khi, ta thấy mình thật vô tâm. Phải chăng ta đã quá hững hờ với cuộc sống xung quanh, khi đâu đó quanh đây, ta vẫn nghe những lời than thở trách móc của những người thân, bè bạn? Đáng sợ hơn, có lúc đó lại là tiếng nói tự đáy lòng mình. Rằng, ta đang để cho sự ích kỷ dần xâm chiếm con người ta từng ngày một cách tự do mà không một chút chống trả nào. Rằng, sống trong cõi "người - ta", ta chỉ biết có "ta" mà không biết đến "người.
Và cũng chính sự vô tâm ấy đã nhiều lần kéo ta đi ngang qua những đứa bé đói rách, những cụ già xin ăn một cách "tỉnh bơ" mà không hề "động lòng trắc ẩn"…
Ta là thế sao? Hay là ta đã quan tâm mà chưa biết cách thể hiện; ta đã cho mà chưa biết cách cho? Để cho người cứ hoang mang vì người!
Những việc làm, từng lời nói của ta có đôi khi lại mang một ý nghĩa giả tạo ghê gớm mà chính ta cũng không dám nghĩ đến. Ta là ai đằng sau những lời ca tụng, chúc mừng khi người khác được hạnh phúc hay thành công? Vì ở một nơi sâu thẳm nào đó, ta vẫn nghe có một giọng nói của sự ganh tị, hơn thua . Rồi khi chia buồn với những điều bất hạnh của người khác, trong ta lại vọng lên sự vui thích và mãn nguyện, tưởng chừng như san sẻ nhưng thật sự ta lại đang sung sướng vì có chút gì đó bỏ lại để cho mình kiếm chác trong cõi riêng tư.
Và khi ấy ta đã không thành thật với chính mình. Ta cố tạo cho mình một lớp vỏ dày, mà rễ thì ngắn ngủn. Ta đang tích lũy cả khối nặng trên đôi chân bằng đất sét mà nào có hay, ta có thể sụp ngã bất cứ lúc nào. Ta sẽ đi về đâu với hành trang là sự giả tạo đó? Ta biết chăng?
Có đôi khi , ta thấy mình thật trẻ dại. Ta có thể mạnh dạn cho những lần hờn dỗi , nhưng lại thường nhút nhát cho những tiếng yêu thương. Ta vội vàng kết tội cho ai đó lạnh lùng chỉ vì ta chưa hiểu họ. Cho đến một ngày ta nhận ra tình cảm con người không phải khi nào cũng được bộc lộ ra ngoài, mà nhiều khi đó lại là sự yêu thương âm thầm từ trong tim . Quan trọng là ta có đủ niềm tin để tin vào Con Người, cũng như ta có đủ sự tỉnh táo để nhận ra những sự quan tâm thầm kín đó hay không thôi. Và ta biết , ta đã sai!
... Rồi ta sẽ mở tung cõi lòng để ánh sáng thương yêu tràn ngập buồng tâm. Và ta sẽ học cách cho đi - dù chỉ là một nụ cười tươi - mà không một điều kiện. Để cho những giận hờn nhỏ nhen kia sẽ tan biến đi như chúng chưa hề tồn tại, để cho người sẽ lại đứng bên nhau trong tình thân ái, cũng là để cho những niềm tin không mất đi bao giờ. Khó, nhưng không phải là không thể!
Có những khi và như chưa thế bao giờ. Ta nằm khóc giữa những cơn mơ rồi chợt bàng hoàng tỉnh giấc: "Ta là ai mà gian dối từng ngày?".
Đặng Vũ Khánh Nhân (Q.Tân Bình, TP.HCM)
... Là nơi mà mỗi khi nghĩ về, ta lại thấy ấm áp và yên bình đến lạ! Và, hạnh phúc làm sao khi trong ta, cho đến hôm nay hai tiếng gia đình vẫn còn vẹn nguyên giá trị và ý nghĩa thiêng liêng của nó! Để ta biết rằng ta còn may mắn hơn bao người. Như chiều nay, ta xót thương khi nghe cô bạn mới quen kể về gia đình mình, tất cả như một mảnh pha lê đã vỡ đi tự lúc nào để đôi chân non cứ mãi đi kiếm tìm.
Có đôi khi, ta thấy mình thật vô tâm. Phải chăng ta đã quá hững hờ với cuộc sống xung quanh, khi đâu đó quanh đây, ta vẫn nghe những lời than thở trách móc của những người thân, bè bạn? Đáng sợ hơn, có lúc đó lại là tiếng nói tự đáy lòng mình. Rằng, ta đang để cho sự ích kỷ dần xâm chiếm con người ta từng ngày một cách tự do mà không một chút chống trả nào. Rằng, sống trong cõi "người - ta", ta chỉ biết có "ta" mà không biết đến "người.
Và cũng chính sự vô tâm ấy đã nhiều lần kéo ta đi ngang qua những đứa bé đói rách, những cụ già xin ăn một cách "tỉnh bơ" mà không hề "động lòng trắc ẩn"…
Ta là thế sao? Hay là ta đã quan tâm mà chưa biết cách thể hiện; ta đã cho mà chưa biết cách cho? Để cho người cứ hoang mang vì người!
Những việc làm, từng lời nói của ta có đôi khi lại mang một ý nghĩa giả tạo ghê gớm mà chính ta cũng không dám nghĩ đến. Ta là ai đằng sau những lời ca tụng, chúc mừng khi người khác được hạnh phúc hay thành công? Vì ở một nơi sâu thẳm nào đó, ta vẫn nghe có một giọng nói của sự ganh tị, hơn thua . Rồi khi chia buồn với những điều bất hạnh của người khác, trong ta lại vọng lên sự vui thích và mãn nguyện, tưởng chừng như san sẻ nhưng thật sự ta lại đang sung sướng vì có chút gì đó bỏ lại để cho mình kiếm chác trong cõi riêng tư.
Và khi ấy ta đã không thành thật với chính mình. Ta cố tạo cho mình một lớp vỏ dày, mà rễ thì ngắn ngủn. Ta đang tích lũy cả khối nặng trên đôi chân bằng đất sét mà nào có hay, ta có thể sụp ngã bất cứ lúc nào. Ta sẽ đi về đâu với hành trang là sự giả tạo đó? Ta biết chăng?
Có đôi khi , ta thấy mình thật trẻ dại. Ta có thể mạnh dạn cho những lần hờn dỗi , nhưng lại thường nhút nhát cho những tiếng yêu thương. Ta vội vàng kết tội cho ai đó lạnh lùng chỉ vì ta chưa hiểu họ. Cho đến một ngày ta nhận ra tình cảm con người không phải khi nào cũng được bộc lộ ra ngoài, mà nhiều khi đó lại là sự yêu thương âm thầm từ trong tim . Quan trọng là ta có đủ niềm tin để tin vào Con Người, cũng như ta có đủ sự tỉnh táo để nhận ra những sự quan tâm thầm kín đó hay không thôi. Và ta biết , ta đã sai!
... Rồi ta sẽ mở tung cõi lòng để ánh sáng thương yêu tràn ngập buồng tâm. Và ta sẽ học cách cho đi - dù chỉ là một nụ cười tươi - mà không một điều kiện. Để cho những giận hờn nhỏ nhen kia sẽ tan biến đi như chúng chưa hề tồn tại, để cho người sẽ lại đứng bên nhau trong tình thân ái, cũng là để cho những niềm tin không mất đi bao giờ. Khó, nhưng không phải là không thể!
Có những khi và như chưa thế bao giờ. Ta nằm khóc giữa những cơn mơ rồi chợt bàng hoàng tỉnh giấc: "Ta là ai mà gian dối từng ngày?".
Đặng Vũ Khánh Nhân (Q.Tân Bình, TP.HCM)
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: Có đôi khi...
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!