NGƯỜI THẦN BÍ BÊN GỐI: BOSS, MƯỢN CÁI THAI! - Chương 14: Ai nói tôi là con riêng?
Phương Như | Chat Online | |
01/08/2019 13:03:50 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
120 lượt xem
- * Vạn Cổ Chí Tôn - Chương 645: Phát hiện khủng bố (Truyện ngôn tình)
- * Vạn Cổ Chí Tôn - Chương 646: Lại đá vào tấm sắt (1) (Truyện tổng hợp)
- * NGƯỜI THẦN BÍ BÊN GỐI: BOSS, MƯỢN CÁI THAI! - Chương 13: Đêm không về ngủ (Truyện ngôn tình)
- * NGƯỜI THẦN BÍ BÊN GỐI: BOSS, MƯỢN CÁI THAI! - Chương 12: Con gái riêng của tiểu tam (Truyện ngôn tình)
Trong ánh mắt Thẩm Vu Quy thoáng hiện ra một vòng tàn khốc, một phút sau, cô liền vươn tay ra cầm tấm thẻ ngân hàng đi: “Ừm, cảm ơn nha!”
Vốn dĩ tiền thuộc về cô, không cần thì phí.
Nhưng một bên khác lại không buông thẻ ngân hàng ra.
Thẩm Chỉ Lan làm sao cũng không nghi tới cô có phản ứng này, cô ta ngây người.
Lại nhìn người trước mặt…Cô nghiêng đầu, vết bớt rất rõ ràng, giọng nói dịu dàng mang theo nghi ngờ: “Không phải cô hối hận chứ?”
Dáng vẻ thấp thỏm bất an, quá đúng là người quái dị kia.
Thẩm Chỉ Lan vô cùng tức giận, trước mặt các bạn học, sao cô ta có thể nói mình hối hận?
Lúc này, cô ta chỉ có thể cắn răng mất máu.
Thẩm Chỉ Lan chỉ có thể buông lỏng tay, cắn răng nghiến lợi nói: “Dĩ, nhiên, là, không!”
Đây là tất cả sinh hoạt phí của cô ta!
Nhìn thấy vẻ mặt giống như bị táo bón của Thẩm Chỉ Lan, tâm trạng Thẩm Vu Quy rất tốt, cô bỏ thẻ ngân hàng vào trong túi, sau đó chuẩn bị đứng lên rời đi.
Thế nhưng vừa mới dịch người, một giọng nói kiêu ngạo vang lên: “Gấu trúc, sao cô lại không biết xấu hổ như thế?”
Gấu trúc?
Thẩm Vu Quy quay đầu liền thấy trong một góc phòng học có một nam sinh đứng lên, anh ta mặc quần bò, nhìn rất khốc, ngũ quan rất tinh xảo, chỉ là có chút tự kỷ.
Thấy anh ta đứng ra, sắc mặt Thẩm Chỉ Lan lập tức đỏ lên, ánh mắt cô ta tỏa sáng nhìn nam sinh, chậm rãi nói: “Anh Tử Phàm, bỏ qua đi!”
Trần Tử Phàm nâng cằm lên, lưu loát vượt qua mấy cái bàn đến chỗ bàn học của Thẩm Vu Quy, cúi người xuống, từ trên cao nhìn xuống cô: “Chỉ Lan thiện lương, không so đo với cô, nhưng tôi chính là không quen nhìn dáng vẻ này của cô! Hơn nữa cô cầm số tiền này không bỏng tay à?”
Thẩm Vu Quy??
Rõ ràng có đường, tên gia hỏa này lại nhảy qua bàn, bây giờ còn có giọng điệu này, làm sao lại có thể vô sỉ như thế?
Cô trầm mặc một chút, gương mặt vẫn nghiêm túc như cũ: “Chờ tôi rút tiền mặt, tôi sẽ nói cho anh biết có bỏng tay hay không.”
Trần Tử Phàm ….
Anh ta nhìn về phía cô gái trước mặt, anh ta nhớ trước kia người này cũng không dám liếc nhìn mình một chút, cho dù là trong phòng học cũng giống như không khí, không chút thu hút. Nếu như anh ta nói với cô, cô cũng hoảng sợ chạy đi, xưa nay không dám đối đáp về, khiến anh ta chỉ cảm thấy như đánh vào bông.
Trần Tử Phàm nổi giận, nghiêng người về phía trước, nhỏ giọng nói: “Tôi nói này người quái dị, cô thật sự cho rằng cô bò lên giường anh họ tôi liền bay lên làm phượng hoàng? Cô cũng dám nói chuyện với tôi như thế?”
Thẩm Vu Quy sững sờ: “Anh họ?”
“Cô giả bộ cái gì? Cô cho rằng mấy ngày hôm nay cô ở đâu, làm gì, tôi không biết sao? Anh họ tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Phí thị, không có khả năng coi trọng đứa con riêng như cô, càng sẽ không đính hôn với cô! Cô đừng có mà si tâm vọng tưởng.”
Thẩm Vu Quy giật mình.
Nói một lúc, hóa ra tên gia hỏa này là em họ Phí Nam Thành? Nhìn gần quả thật có hai phần giống Phí Nam Thành.
Cô hơi nhếch môi, bỗng nhiên nhìn về người đang đứng cạnh hai người để chờ giễu, chậm rãi nói: “Ai nói tôi là con riêng?”
Trong nháy mắt Trần Tử Phàm sửng sốt: “Cô có ý gì?”
Trong nháy mắt, Thẩm Chỉ Lan hoảng hồn.
Trước kia người phụ nữ xấu xí này bị người ta mắng là con riêng, cho tới bây giờ cũng không giám giải thích, hiện tại quả nhiên là trèo lên giường Phí tiên sinh, lá gan đều lớn rồi sao!
Vốn dĩ tiền thuộc về cô, không cần thì phí.
Nhưng một bên khác lại không buông thẻ ngân hàng ra.
Thẩm Chỉ Lan làm sao cũng không nghi tới cô có phản ứng này, cô ta ngây người.
Lại nhìn người trước mặt…Cô nghiêng đầu, vết bớt rất rõ ràng, giọng nói dịu dàng mang theo nghi ngờ: “Không phải cô hối hận chứ?”
Dáng vẻ thấp thỏm bất an, quá đúng là người quái dị kia.
Thẩm Chỉ Lan vô cùng tức giận, trước mặt các bạn học, sao cô ta có thể nói mình hối hận?
Lúc này, cô ta chỉ có thể cắn răng mất máu.
Thẩm Chỉ Lan chỉ có thể buông lỏng tay, cắn răng nghiến lợi nói: “Dĩ, nhiên, là, không!”
Đây là tất cả sinh hoạt phí của cô ta!
Nhìn thấy vẻ mặt giống như bị táo bón của Thẩm Chỉ Lan, tâm trạng Thẩm Vu Quy rất tốt, cô bỏ thẻ ngân hàng vào trong túi, sau đó chuẩn bị đứng lên rời đi.
Thế nhưng vừa mới dịch người, một giọng nói kiêu ngạo vang lên: “Gấu trúc, sao cô lại không biết xấu hổ như thế?”
Gấu trúc?
Thẩm Vu Quy quay đầu liền thấy trong một góc phòng học có một nam sinh đứng lên, anh ta mặc quần bò, nhìn rất khốc, ngũ quan rất tinh xảo, chỉ là có chút tự kỷ.
Thấy anh ta đứng ra, sắc mặt Thẩm Chỉ Lan lập tức đỏ lên, ánh mắt cô ta tỏa sáng nhìn nam sinh, chậm rãi nói: “Anh Tử Phàm, bỏ qua đi!”
Trần Tử Phàm nâng cằm lên, lưu loát vượt qua mấy cái bàn đến chỗ bàn học của Thẩm Vu Quy, cúi người xuống, từ trên cao nhìn xuống cô: “Chỉ Lan thiện lương, không so đo với cô, nhưng tôi chính là không quen nhìn dáng vẻ này của cô! Hơn nữa cô cầm số tiền này không bỏng tay à?”
Thẩm Vu Quy??
Rõ ràng có đường, tên gia hỏa này lại nhảy qua bàn, bây giờ còn có giọng điệu này, làm sao lại có thể vô sỉ như thế?
Cô trầm mặc một chút, gương mặt vẫn nghiêm túc như cũ: “Chờ tôi rút tiền mặt, tôi sẽ nói cho anh biết có bỏng tay hay không.”
Trần Tử Phàm ….
Anh ta nhìn về phía cô gái trước mặt, anh ta nhớ trước kia người này cũng không dám liếc nhìn mình một chút, cho dù là trong phòng học cũng giống như không khí, không chút thu hút. Nếu như anh ta nói với cô, cô cũng hoảng sợ chạy đi, xưa nay không dám đối đáp về, khiến anh ta chỉ cảm thấy như đánh vào bông.
Trần Tử Phàm nổi giận, nghiêng người về phía trước, nhỏ giọng nói: “Tôi nói này người quái dị, cô thật sự cho rằng cô bò lên giường anh họ tôi liền bay lên làm phượng hoàng? Cô cũng dám nói chuyện với tôi như thế?”
Thẩm Vu Quy sững sờ: “Anh họ?”
“Cô giả bộ cái gì? Cô cho rằng mấy ngày hôm nay cô ở đâu, làm gì, tôi không biết sao? Anh họ tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Phí thị, không có khả năng coi trọng đứa con riêng như cô, càng sẽ không đính hôn với cô! Cô đừng có mà si tâm vọng tưởng.”
Thẩm Vu Quy giật mình.
Nói một lúc, hóa ra tên gia hỏa này là em họ Phí Nam Thành? Nhìn gần quả thật có hai phần giống Phí Nam Thành.
Cô hơi nhếch môi, bỗng nhiên nhìn về người đang đứng cạnh hai người để chờ giễu, chậm rãi nói: “Ai nói tôi là con riêng?”
Trong nháy mắt Trần Tử Phàm sửng sốt: “Cô có ý gì?”
Trong nháy mắt, Thẩm Chỉ Lan hoảng hồn.
Trước kia người phụ nữ xấu xí này bị người ta mắng là con riêng, cho tới bây giờ cũng không giám giải thích, hiện tại quả nhiên là trèo lên giường Phí tiên sinh, lá gan đều lớn rồi sao!
Truyện mới nhất:
- Đi đêm (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Rùa Và Thỏ (Truyện ngụ ngôn)
- Yêu Anh Nhiều Đến Như Vậy Sao, Cô Gái Nhỏ Đáng Yêu? (Truyện ngôn tình)
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: NGƯỜI THẦN BÍ BÊN GỐI: BOSS,MƯỢN CÁI THAI! - Chương 14: Ai nói tôi là con riêng?,NGƯỜI THẦN BÍ BÊN GỐI: BOSS,MƯỢN CÁI THAI!
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!